Bạn đang đọc Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu – Chương 32
Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên
Đại sảnh nhảy disco tại hộp đêm Kim Sư.
Ân Lưu Tô liếc mắt một cái đã thấy ở chiếc ghế dài đối diện, Tạ Văn Thanh đang ngồi ở giữa mấy người phụ nữ trang điểm hiện đại.
Mấy người kia rót rượu cho cậu, cậu đều uống sạch, còn giúp bọn họ chơi lắc xúc xắc, mỉm cười rất nhẹ nhàng, không biết thật tình hay là giả ý.
Huyết áp Ân Lưu Tô tăng vọt, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Một loại cảm xúc nói không rõ như bàn tay vô hình bóp chặt trái tim cô.
Cô hùng hổ đi đến chỗ Tạ Văn Thanh, Lưu Tuệ Hoa vội vàng giữ chặt cô lại: “Chị ơi là chị, ở đây không được làm loạn đâu! Ra đây cùng em!”
Cô ấy túm Ân Lưu Tô ra chỗ ghế dài ngồi, búng tay một cái.
Lập tức có một nhân viên phục vụ anh tuấn đi đến, rót nước chanh cho hai người, cung kính lễ phép mà hỏi: “Xin hỏi hai người đẹp cùng anh đẹp trai này muốn uống đồ uống gì ạ?”
Hai chân thon dài của Lưu Tuệ Hoa vắt chéo đầy ưu nhã, cũng chẳng cần nhìn menu rượu, quen cửa quen nẻo nói: “Cho ba ly Tequila Fire.”
“Xin đợi một lát.” Nhân viên phục vụ Đào Tử đang muốn rời đi, Lưu Tuệ Hoa lại gọi anh lại: “Từ từ, cậu mời anh nào đẹp trai nhất ở chỗ này đến cho chúng tôi, chúng tôi muốn trò chuyện một chút.”
Theo ánh mắt của cô ấy, Đào Tử nhìn thấy Tạ Văn Thanh gần đó, cười nói: “Rất xin lỗi, bây giờ cậu ấy đang có khách rồi, liệu có thể đổi anh đẹp trai khác tới được không thưa quý khách?”
“Không được, phải là cậu ấy.” Lưu Tuệ Hoa hào phóng rút tờ tiền hai trăm tệ từ trong bóp ra, nhét vào túi áo Đào Tử.
Ân Lưu Tô thấy thế, phụt một tiếng, suýt chút nữa phun cả nước chanh ra ngoài.
Hai trăm tệ! Kêu một người mà thôi mà cũng tốn những hai trăm tệ!
Cái tên nhóc kia xứng sao!
Không xứng!
Cô bắt lấy cánh tay Lưu Tuệ Hoa tay, lắc đầu nguầy nguậy.
Lưu Tuệ Hoa lại dùng ánh mắt uy hiếp cô, ý bảo cô đừng biểu hiện không phóng khoáng như vậy.
Đào Tử cười tủm tỉm mà thu tiền boa, đi ra chỗ ghế Tạ Văn Thanh, phải nói không biết bao nhiêu lời hay với mấy chị gái kia thì cuối cùng mới kéo được cậu ra ngoài.
“Nhìn xem, lúc trước cậu không muốn đi phục vụ khách nữ, sau cái tên biến thái Kiều Viễn ngày hôm qua thì hiện tại cũng biết phục vụ khách nữ nhẹ nhàng đến thế nào rồi chứ.”
Tạ Văn Thanh xoa xoa cái mũi, không nói chuyện.
Đào Tử lại nói: “Ở bàn số 32 có hai chị gái xinh đẹp cùng một mãnh nam cơ bắp nói rõ là muốn cậu, đi nhanh đi.”
“Thế bàn này của em thì sao?”
“Anh giúp cậu giữ chỗ, hai chị gái bàn kia ra tay hào phóng lắm, đi nhanh đi!” Tạ Văn Thanh đi đến bên quầy tiếp tân lấy ba ly Tequila Fire, đi đến bàn số 32.
Ân Lưu Tô mặc một bộ váy ngắn màu đen hiếm thấy, ở dưới ánh đèn ảm đạm mê say, dáng người cô gợi cảm đầy đặn, khuôn mặt lại càng mê ly diễm lệ, khác hoàn toàn với bộ dạng thường ngày.
Bỗng nhiên nhìn thấy cô, trái tim Tạ Văn Thanh suýt nhảy xổ ra khỏi lồng ngực, sững sờ ở bên sô pha không biết làm sao.
Sắc mặt Ân Lưu Tô lãnh đạm, nghiêng tầm mắt sang một bên.
Lưu Tuệ Hoa ngồi bên cạnh cô, mặc một cái váy cao bồi ngắn buộc thắt lưng, cũng mới mẻ đáng yêu, khuôn mặt trang điểm tinh xảo xinh đẹp.
Thấy Tạ Văn Thanh sững sờ, Lưu Tuệ Hoa chủ động tiến lên, cầm lấy ba ly rượu từ trên khay, lại ném một trăm tệ vào khay ——
“Không tồi đâu nhỉ Tạ Văn Thanh, mặc bộ quần áo hợp quy tắc đấy, còn suýt không nhận ra chú, nghe nói chú đứng đầu bảng nơi này sao?”
Tạ Văn Thanh chỉ có thể đứng mà không biết làm sao, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lưu Tuệ Hoa, hy vọng cô ấy đừng châm ngòi thổi gió nữa.
Lưu Tuệ Hoa lại chẳng buông tha cậu, kéo dài âm thanh, châm châm chọc chọc mà nói: “Bảo sao lúc trước không đồng ý chị đây, hóa ra là biết rằng khuôn mặt này của chú có thể bán kiếm tiền, ở hộp đêm phóng mồi câu cá lớn đây mà.”
“Chị Tuệ Hoa…” Tạ Văn Thanh kéo kéo góc áo của cô ấy, cầu xin mà nói: “Chị đừng nói nữa.”
Lưu Tuệ Hoa biết cậu sợ Ân Lưu Tô, cười lạnh một tiếng, uống cocktail, cũng không nói gì nữa.
Đôi tay Tạ Văn Thanh lo âu mà vò nắm quần áo, ngồi xuống bên cạnh Ân Lưu Tô.
Ân Lưu Tô cũng chẳng thèm nhìn cậu một cái, bưng ly Tequila Fire lên định uống thì Tạ Văn Thanh vội vàng giữ chặt tay cô: “Chị đừng uống.”
Lưu Tuệ Hoa từ từ mà bưng ly rượu Cocktail, cười nói: “Sao, sợ chị chú uống say đánh chú à?”
“Không phải.” Tạ Văn Thanh chần chừ nói: “Đây là rượu giả.”
“…” Lưu Tuệ Hoa phun một ngụm rượu ra ngoài: “Thế sao chú không nói sớm hả! Tên nhóc thối này!”
Ân Lưu Tô không muốn ở lại nơi này một phút nào nữa, buông chén rượu, bình tĩnh nói với Tạ Văn Thanh: “Cậu đi ra ngoài cho tôi.”
Nói xong, cô đứng lên, đi giày cao gót rời khỏi hộp đêm Kim Sư, trên đường đi không biết thu hút bao nhiêu ánh mắt đàn ông.
Tạ Văn Thanh nhìn bóng dáng lả lướt của cô, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Lưu Tuệ Hoa duỗi tay quơ quơ trước mắt cậu: “Nhìn đến ngây người cơ à?”
Bấy giờ Tạ Văn Thanh mới đỏ mặt không nhìn nữa, uống cạn sạch cái ly Tequila Fire của cô rồi nhanh chóng đi theo cô ra ngoài.
Bên đường lớn, Ân Lưu Tô đứng dựa vào bên đèn đường, cúi đầu, đôi môi đỏ bừng cắn một điếu thuốc lá, gió thổi qua, vài sợi tóc hỗn loạn ở trên trán của cô bay bay trước mắt.
Đó là lần đầu tiên Tạ Văn Thanh thấy cô hút thuốc, thật sự rất chấn động.
Ân Lưu Tô khi ở nhà, luôn luôn là người mẹ tốt của Ân Ân, chăm sóc cô bé cẩn thận tỉ mỉ, hình tượng cũng vĩnh viễn là bình dân, gần gũi.
Đây là lần đầu tiên Tạ Văn Thanh thấy một mặt khác của cô —— quyến rũ, trưởng thành và gợi cảm.
Cậu đi đến gần cô với vẻ hơi thấp thỏm, lấy bật lửa ra, bật lửa thuốc cho cô.
Góc nghiêng Ân Lưu Tô dịu dàng, chỉ hút một ngụm, bình ổn lại chút nỗi lòng rồi gạt tàn thuốc.
“Chị…”
Tạ Văn Thanh mới vừa mở miệng, Ân Lưu Tô đã chặn ngang: “Có từng về nhà cùng người phụ nữ nào không?”
Vừa nói xong, lập tức Tạ Văn Thanh bị sặc đến mức ho sặc sụa bởi làn khói quanh mình.
Cậu đỏ mặt tía tai, vừa ho vừa nói: “Không! Tuyệt…!tuyệt đối không!”
Ân Lưu Tô nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, giống như là đang phán đoán xem lời cậu nói có đáng tin hay không.
Tạ Văn Thanh luôn miệng giải thích: “Thật sự không có đâu, tôi đến chỗ này làm việc còn chưa đến một tuần, cũng chỉ bưng rượu cho khách, nhiều nhất là hát một bài thôi.”
Ân Lưu Tô duỗi tay kéo quần áo cậu ra, tra xét xem thân thể cậu có vết thương nào hay không.
Lúc xắn tay áo, Ân Lưu Tô nhìn thấy trên cánh tay trái có dán băng gạc.
Cô xé băng gạc xuống, bất thình lình nhìn thấy vết phỏng chưa lành.
Tạ Văn Thanh kêu đau một tiếng: “Đau quá, chị đừng thô bạo thế.”
Ân Lưu Tô kéo cánh tay cậy lên, chất vấn: “Đây cũng là “khách hàng” của cậu làm?”
Tạ Văn Thanh suy đoán hơn nửa là chú xăm tay lậu miệng, giấu là không được, chỉ có thể nói đúng sự thật: “Đây là ngoài ý muốn, tôi…!tôi uống quá nhiều.”
Ân Lưu Tô cũng chẳng thèm nói linh tinh với cậu, khoanh tay, nói thẳng: “Nghỉ việc ngay đi, tôi chờ cậu ở chỗ này.”
Tạ Văn Thanh lộ vẻ khó xử: “Chắc không được rồi, tôi đã ứng trước tiền lương.”
“Ứng trước bao nhiêu?” “Năm nghìn.”
“Tiêu chưa?”
“Chưa.” Tạ Văn Thanh lấy thẻ tiền lương từ trong túi ra: “Tôi tính tích góp học phí cho Ân Ân, tích đủ sớm một chút để cho con bé đi học, chứ không thể lúc nào cũng chơi bời được.”
“Cậu không cần lo học phí, chỉ cần chút ít nữa là tôi tích đủ rồi.” Ân Lưu Tô đưa thẻ cho cậu, lời nói quyết liệt không cho phép cãi lại: “Bây giờ đi xin nghỉ việc luôn đi, sau đó về nhà cùng tôi.”
Tạ Văn Thanh nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn chị mỗi ngày phải vất vả như vậy, tôi cũng có thể trở thành trụ cột trong nhà…”
Một luồng gió nhẹ nhẹ nhàng thổi ngang qua đường phố, những lời này tựa như lông chim mỏng manh, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, lại có vài phần chua xót.
Cô hít một hơi thật sâu, bình ổn lại nỗi lòng, nghiêm túc mà nhìn cậu: “Tạ Văn Thanh, con đường tương lai của cậu còn rất xa, cậu còn có thể trở thành ngôi sao sáng nhất bầu trời.
Đừng lãng phí tuổi trẻ của mình ở nơi cống ngầm mà ánh trăng không chiếu sáng đến được thế này, lãng phí thiên phú.”
Tạ Văn Thanh nghe cô nói, nhìn ánh mắt kiên định tin tưởng của cô.
Tất cả mọi người không tin cậu, thậm chí có đôi khi chính Tạ Văn Thanh cũng không tin…!Con đường trở thành một ngôi sao trời kia, người như cậu nào có can đảm mơ ước.
Nhưng Ân Lưu Tô lại tin tưởng, cô thật sự tin tưởng cậu có thể đi đến đỉnh của tinh đồ lộng lẫy, trở thành ngôi sao sáng hàng vạn người nhìn lên.
Chỉ cần cô tin thì cậu phải nỗ lực đi làm!
Tạ Văn Thanh nắm chặt thẻ, không chút do dự xoay người đi vào hộp đêm Kim Sư.
…
Trong văn phòng, mặt quản lý Liêu không có cảm xúc gì mà nhìn cậu: “Tiểu Tạ, hợp đồng cũng ký cả rồi, bây giờ lại nghỉ việc là thế nào?”
“Anh trả lương cho tôi, tôi không dùng xu nào, còn có cả tiền boa hai ngày nay cũng ở đây hết.” Tạ Văn Thanh đẩy tiền boa cùng thẻ ngân hàng ra trước mặt anh ta: “Người nhà tôi không đồng ý tôi tiếp tục làm ở đây.”
Quản lý Liêu vất vả lắm mới chiêu mộ được một hạt giống tốt thế này, tất nhiên là không thể để cho cậu từ chức dễ dàng như vậy rồi.
Anh ta lấy hợp đồng của Tạ Văn Thanh từ trong ngăn tủ, mở ra rồi đưa đến trước mặt cậu, chẳng để ý mà nói: “Nơi này của tôi cũng không phải muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Dựa theo hợp đồng quy định cậu ký một năm, bây giờ mới có mấy ngày đã muốn đi, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng một năm.”
Tạ Văn Thanh kinh ngạc đến mức thay đổi sắc mặt, vội vàng mở hợp đồng ra, quả nhiên ở mấy mục vi phạm hợp đồng có một hàng chữ nhỏ như kiến: Nếu không làm đầy đủ theo kỳ hạn hợp đồng, yêu cầu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng là toàn bộ tiền lương trong thời gian hợp đồng.
Lúc đó cậu còn đang lo lắng học phí của Ân Ân, cũng không đọc xem ghi chú hợp đồng.
Không nghĩ tới anh ta lại có lòng dạ hiểm độc như vậy!
Tiền lương một năm, vậy phải là vài vạn tệ! Bán cậu đi cũng không nhiều tiền như vậy!
Tạ Văn Thanh thấy đáy mắt toàn lừa gạt của quản lý Liêu, biết mình là con thỏ rơi vào ổ sói, không có đường chạy trốn.
Giống như Kiều Viễn tối hôm qua, người như cậu…!Chỉ sợ rằng sẽ bị tên sài lang hổ báo này gặm đến xương cốt cũng không tha một giây nào.
“Tôi không có tiền bồi thường!” Tạ Văn Thanh bất chấp tất cả: “Tôi trả hết số tiền này cho ông, tôi muốn đi ngay bây giờ!”
Nói xong, cậu xoay người muốn ra cửa.
Hai bảo vệ vóc dáng đồ sộ đứng ở cửa, chặn đường cậu đi.
“Tránh ra!”
Quản lý Liêu thảnh thơi mà uống một ngụm trà: “Công việc đêm nay còn chưa xong cơ mà, muốn đi đâu?”
Tạ Văn Thanh giật phăng cái nở đỏ ở cổ ra, ném xuống đất, nói năng rất cốt khí: “Ông mày không làm!”
Còn chưa nói xong, một tên vệ sĩ có dáng vẻ hung ác đã tiến lên đánh một phát vào khóe miệng Tạ Văn Thanh, đánh mạnh đến mức cậu lảo đảo lui về phía sau, ngã ở bên tường, nổ đom đóm mắt.
Quản lý Liêu vẫy vẫy tay, hai tên bảo vệ tiến lên ngay lập tức, ba chân bốn cẳng mà lột sạch áo trên người Tạ Văn Thanh, dùng dây thừng trói chặt cậu lại.
“Mấy người làm gì đấy hả! Thả tôi ra!” Cậu liều mạng giãy giụa, lại không tránh thoát được hai người này, còn ăn mấy cú đánh nữa.
“Quy củ ở đây, nhân viên nào không nghe lời thì phải trừng phạt “dạo phố thị chúng”.” Quản lý Liêu không khách khí mà vỗ vỗ mặt cậu: “Mang nó ra ngoài!”
Nói xong, hai tên bảo vệ lôi xềnh xệch Tạ Văn Thanh đang bị trói chặt tới sàn nhảy quần ma loạn vũ của hộp đêm, trói vào cột múa dài.
Cậu xuất hiện, lập tức đốt cháy bầu không khí toàn bộ sàn nhảy.
Hai vũ công sở hữu dáng người lả lướt tuyệt đẹp bước từng bước gợi cảm như múa đến trước mặt cậu, coi cậu như đạo cụ, bắt đầu nhảy những bước nhảy yêu dã lại dụ hoặc.
Khán giả dưới sàn nhảy ai ai cũng uống rượu ừng ực, điên cuồng kêu to.
Ân Lưu Tô đứng ở giữa sân nhảy, nhìn chằm chằm người thiếu niên trên sân khấu, sắc mặt khuất nhục kia…
Cả người cô giống như bị mất đi không khí để thở, trái tim đau đớn run rẩy từng đợt.
Cô muốn chạy lên sân khấu theo bản năng, Lưu Tuệ Hoa tay mắt lanh lẹ, kéo mạnh cô lại: “Chị điên à, muốn bị đánh chết sao!”
Ân Lưu Tô mắt điếc tai ngơ, chạy như điên về phía Tạ Văn Thanh: “Anh trai nhỏ…”
Lưu Tuệ Hoa cùng chú xăm tay chỉ có thể liều mạng mà giữ cô: “Đừng đi! Bình tĩnh!”
Đúng lúc tất cả mọi người nhảy nhót mê say hết mình thì đột nhiên, có cảnh sát mặc chế phục dồn dập tiến vào, dẫn đầu là cảnh sát Tiểu Lưu.
DJ đang chơi nhạc đột nhiên im bặt, cảnh sát Tiểu Lưu nói to: “Tiếp nhận báo án của quần chúng, nơi này có hoạt động kinh doanh phi pháp, yêu cầu tất cả mọi người dừng lại!”
Các khách hàng ở đây hoảng sợ, vắt chân lên cổ mà chạy, tuy nhiên, cảnh sát đã bố trí lực lượng khống chế các cửa ra vào của hộp đêm Kim Sư, khống chế được hiện trường.
Rất nhanh quản lý Liêu bị cảnh sát Tiểu Lưu dẫn ra, tay bị đeo còng số tám.
“A Sir, chúng tôi…!kinh doanh hợp pháp mà.” Quản lý Liêu còn cố gắng biện giải, nhưng Tiểu Lưu rất là không khách khí mà chặn họng anh ta: “A sir cái gì, ông xem phim Hồng Kông nhiều quá à!”
“Vâng, vâng, vâng, ý tôi là…!Cảnh sát, chúng tôi có phạm pháp gì đâu.”
“Không phạm pháp, thế cái cậu kia đang làm gì?” Nói đoạn, cảnh sát Tiểu Lưu chỉ vào Tạ Văn Thanh nửa người trên không một manh áo, bị trói chặt vào cột ở trên sân khấu.
“Cậu ta…!là cậu ta tự nguyện biểu diễn.”
“Chờ đến bao giờ chúng tôi tra xét thì mới rõ ràng.” Tiểu Lưu hừ lạnh một tiếng, nói với cảnh sát phía sau: “Dẫn ông ta đi.”
Quản lý Liêu bị áp giải lên xe cảnh sát, Tạ Văn Thanh cũng được cảnh sát tới giải cứu xuống.
Ân Lưu Tô chạy đến nâng cậu dậy.
Toàn bộ thân hình cao lớn của Tạ Văn Thanh trực tiếp ngã nhào vào người Ân Lưu Tô, ôm chặt cô, nói giọng khàn khàn lại nức nở: “Chị…”
“Đừng sợ.” Ân Lưu Tô cố gắng kìm nén sự run rẩy trong tiếng nói, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Không sao hết, đừng sợ.”
Tạ Văn Thanh chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cả người bị dọa đến mềm nhũn, ôm chặt Ân Lưu Tô giống như cọng rơm cứu mạng: “Tôi còn tưởng tôi sẽ chết cơ.”
“Thế biết chừa chưa?”
“Biết chừa rồi.”
Lúc này, Lưu Tuệ Hoa đã đi tới, nhìn cơ bắp thân trên khiến máu mũi người ta phun trào của Tạ Văn Thanh, nói: “Em trai Tạ à, chú thật đúng là đẹp chứ
không xài được, cơ bắp rắn chắc đầy mình mà lá gan lại như lũ con nít là thế nào, còn không biết đánh người bằng anh Hoa Tí của chúng ta.”
Lúc này Ân Lưu Tô mới chú ý tới phần thân trên của cậu còn trần trụi, nhiệt độ cơ thể nóng cháy làm nhịp tim cô có chút loạn, nói với Lưu Tuệ Hoa: “Cậu ấy ngây thơ, không gặp chuyện như vậy.”
Lưu Tuệ Hoa nhặt được một cái áo sơ mi đưa cho Tạ Văn Thanh, cười nói: “Lúc tới thì còn muốn đánh chết chú ấy, giờ chị lại nói đỡ là sao?”
“Tôi chưa bao giờ nói là đánh chết cậu ấy.”
Tạ Văn Thanh mặc quần áo cho hẳn hỏi, tựa như tăng rất nhiều dũng khí, lại mặt dày mày dạn mà ôm bả vai Ân Lưu Tô: “Chị ấy tiếc không đánh chết đâu…”
Còn chưa nói xong, thấy Ân Lưu Tô tùy tay nhặt một chai bia rỗng lên, lạnh buốt mà nhìn về phía cậu: “Tôi nói là…!đánh cho tàn phế.”
Tạ Văn Thanh cuống quýt trốn tránh, chạy ra cửa, nhìn thấy cảnh sát Tiểu Lưu đứng tựa vào cửa xe, mở cửa xe: “Bạn học Tiểu Tạ, mời vào cùng.”
Ân Lưu Tô đi ra, Tạ Văn Thanh lập tức trốn ra phía sau cô: “Tôi cũng phải đến đồn cảnh sát sao? Tiền tôi kiếm được cũng đều trả hết rồi, không phạm pháp đâu mà.”
Ân Lưu Tô thấy tình hình như vậy, cũng không muốn tính sổ gì với cậu, thấp thỏm hỏi: “Cảnh sát Lưu, Tạ Văn Thanh này…!cũng là người bị hại chứ? Chắc không phải ngồi tù đâu nhỉ.”
Cảnh sát Tiểu Lưu trả lời: “Cô là người báo án, cậu ấy là đương sự, đến đồn cảnh sát ghi chép thôi, yên tâm, không có việc gì.”
Ân Lưu Tô nhẹ nhàng thở ra, lên xe cùng Tạ Văn Thanh.
Xe cảnh sát đi đến một con phố gần quán bar, đèn neon lộng lẫy phồn hoa lập lòe khắp chốn, ánh sáng nhẹ nhàng bao trùm khuôn mặt trong sáng đơn thuần của thiếu niên.
Cậu quyến luyến dựa đầu vào vai Ân Lưu Tô.
Thế mà Ân Lưu Tô cũng không đẩy cậu ra, cứ tùy cậu.
Cảnh sát Tiểu Lưu nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu: “Không nghĩ tới hai người là người một nhà đâu, tôi nhớ lần đầu tới đồn cảnh sát hai người còn đánh nhau túi bụi cơ.”
Ân Lưu Tô hừ nhẹ: “Cậu ta mà lại không nghe lời giống như lần này thì tôi còn đánh cậu ta ấy.”
Lần này Tạ Văn Thanh biết mình đuối lý, cũng không phản bác, nắm lấy tay cô.
Ân Lưu Tô mẫn cảm mà hất tay cậu ra.
Vài phút sau, cậu lại nắm lấy lần nữa, nắm thật chặt.
Lòng bàn tay ấm áp thô ráp bao phủ lên mu bàn tay của cô, lần này, Ân Lưu Tô lại không hất tay cậu ra nữa..