Mê Tình

Chương 1


Đọc truyện Mê Tình – Chương 1

~ Hồi I ~

“Ta xin lỗi, Nhược Nhi!”

Doãn Nhược Nhi căm phẫn nhìn nam nhân trước mặt, bàn tay nàng nắm chặt váy áo, nước mắt lưng tròng. Bao nhiêu đau thương, nàng cũng chẳng thể nào diễn tả nổi thành lời. Bởi hắn đã phản bội lời thề, phản bội tình yêu của nàng dành cho hắn. Cắn mạnh môi dưới, nàng mang theo một trái tim rỉ máu, vỡ vụn và tan nát bước ra khỏi Lãnh phủ.

Thấp thoáng đâu đó bên môi Nhược Nhi, nụ cười bi thương dần hé mở. Nàng khẽ xoa nhẹ chiếc bụng bằng phẳng của mình, thì thầm mà nghẹn ngào bật thành tiếng khóc:”Ta xin lỗi, Bối Bối.”

Thời gian dần trôi qua, việc rối loạn ở Lãnh phủ cũng dần rơi vào im lặng. Lãnh Nghiêm Mạc trầm mặc ngồi bên hiên cửa sổ, hắn không rõ Doãn Nhược Nhi đã đi đâu?. Nàng khi không biến mất chẳng để lại một dấu vết nào, giống hệt như lúc nàng xuất hiện. Ở nàng, hắn vẫn chưa thể hiểu nổi, một nữ tử thần bí như thế rốt cuộc đang mưu tính điều gì?

“Tướng công, chàng đang phiền muộn điều gì sao?”

Liễu Bích Tâm bước vào cửa, chỉ mới vài tháng thôi nàng đã học được cách trở thành một vị Vương Phi tôn quý. Từ cử chỉ đến nét mặt đều toát lên vẻ thanh cao, nhã nhặn. Không giống như Doãn Nhược Nhi… nàng ta thật giống nữ nhi của thổ phỉ…

Thế nhưng, Lãnh Nghiêm Mạc lại yêu thương quá đỗi, hắn cười, ánh mắt tràn ngập nhu tình khi nhớ về Doãn Nhược Nhi tinh nghịch kia. Liễu Bích Tâm biết hắn đang nhớ về ai, trong đáy mắt hắn chưa từng tồn tại hình bóng của nàng. Bởi thế, nàng luôn tìm cách để hắn chú ý, dùng đủ mưu kế cũng chỉ để được bên cạnh Nghiêm Mạc như ngày hôm nay.


“Không, ta chỉ đang nghĩ… ” Lãnh Nghiêm Mạc dừng lại điệu bộ yêu thương, đôi mắt chợt đảo tròn sau mi mắt nhắm chặt, hắn thở dài một hơi:”Ngày mai ta sẽ lên Kinh Thành, mọi việc ở Lãnh phủ, đành trông cậy vào nàng rồi.”

Liễu Bích Tâm che miệng cười yểu điệu:”Thiếp sẽ không phụ lòng chàng trông cậy.”

“Ta biết.”

Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mịn màng, nhỏ nhắn của Liễu Bích Tâm. Lãnh Nghiêm Mạc thẫn thờ, bàn tay của Doãn Nhược Nhi có nhỏ nhưng vô cùng khô ráp, lại chằng chịt những vết sẹo lồi lõm. Rốt cuộc quá khứ của Nhược Nhi đã chịu bao nhiêu sóng gió rồi? Và tại sao, nàng chưa bao giờ kể cho hắn nghe?

Sáng hôm sau, Lãnh Nghiêm Mạc rời khỏi Lãnh phủ khi mặt trời còn chưa kịp ló dạng, hắn một mình thúc ngựa vào cánh rừng ven trấn Dương Lý. Ở phía xa xa, hình bóng nữ tử cô độc tựa vào cánh cửa lớn Lãnh phủ, màn đêm vây quanh nàng che đi những đường nét thanh mảnh động lòng người. Khuôn mặt nàng mỗi lúc càng trở nên đau thương, vì nàng biết rằng… lần này hắn đi rồi sẽ không bao giờ quay trở về. Người hắn yêu không phải là nàng, dù trái tim này có trao hết cho hắn đi chăng nữa. Thì nàng cũng giống như bao nữ tử cuồng si hắn… tầm thường đến mờ nhạt.

Dừng chân ở trấn Diêu Đông nghèo nàn, Lãnh Nghiêm Mạc tìm một khách điếm trông có vẻ khang trang nhất. Lộ trình của hắn chẳng lẽ phải đến Kinh Thành trong ba ngày, nhưng hắn lại đổi hướng. Dù lý trí hắn không rõ tại sao lại làm vậy, nhưng trái tim thì đã vạch sẵn từng con đường mà hắn đi qua. Doãn Nhược Nhi, nàng đang ở nơi nào?

“Khách quan, ngài đi người ạ?”

Giọng nữ tử thanh thoát vang lên sau lưng khiến hắn cứng đờ người, niềm vui sướng len lỏi đến từng mạch máu. Nghiêm Mạc xoay người đối diện với nàng:”Nhược Nhi!!!”

Doãn Nhược Nhi vô hồn, lập lại câu hỏi:”Ngài đi mấy người?”

“Chỉ mình ta thôi… Nhược Nhi… ta…”

Doãn Nhược Nhi không nghe hết câu đã giật lấy dây cương trên tay hắn. Nàng nhìn Nghiêm Mạc bằng ánh mắt xa lạ, dùng kính ngữ để đối đáp và vô cùng khách sáo, trốn tránh khi hắn muốn đến gần nàng:”Mời khách quan vào trong.”

Lạnh lùng dẫn ngựa của hắn đi vào trong chuồng, đến một cái nhìn thân quen nàng cũng chẳng thèm trao cho hắn. Lãnh Nghiêm Mạc hắn đã làm tổn thương nàng quá sâu đậm chăng?


Khi tiểu nhị đưa Lãnh Nghiêm Mạc đến một căn phòng thượng hạng nhất, hắn vẫn còn ngoái đầu tìm kiếm Nhược Nhi:”Tiểu tử, ta có chuyện cần nhờ ngươi”

“Khách quan cứ căn dặn.” Tiểu nhị cúi đầu cẩn trọng:

“Cô nương tên Nhược Nhi, ngươi có thể căn dặn nàng mang điểm tâm tối lên cho ta không?” Vừa nói hắn vừa nhét một thỏi bạc nhỏ vào tay tiểu nhị:

Tiểu nhị cầm lấy, không ngừng gật đầu:”Được, được ạ!”

Tiểu nhị vừa lui ra chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng chợt mở, bóng hình quen thuộc nhưng gầy hao đi nhiều bước vào. Trên tay Doãn Nhược Nhi bưng một mâm điểm tâm tối, chẳng có gì ngoài hai cái màn thầu và một ấm trà nguội. Lãnh Nghiêm Mạc nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy mâm thức ăn từ tay nàng.

Doãn Nhược Nhi sau khi hoàn thành công việc, nàng rút tay trở về, lùi dần bước đi, mau chóng muốn biến mất. Đến nơi hoang sơ này rồi mà cũng chẳng thể trốn được hắn. Rốt cuộc bóng ma này chừng nào mới có thể dứt ra khỏi?

“Nhược Nhi à…”

Hắn trao cho nàng ánh mắt đau lòng, tại sao nàng lại muốn trốn tránh hắn chứ? Vì hắn đã cưới nữ tử khác? Vì hắn đã làm tổn thương nàng?

“Khách quan…”


“Đừng rời xa ta nữa, có được không?”

Lãnh Nghiêm Mạc không nhanh không chậm đặt mâm điểm tâm xuống bàn, kéo lấy cổ tay nàng trở lại, hắn ôm nàng thật chặt, như thể nàng có thể biến mất bất cứ lúc nào. Doãn Nhược Nhi òa khóc, bao nhiêu đau đớn nàng đều buông thả trút lên người hắn, nàng đánh thật mạnh vào lưng hắn mà gào lên:”Tên chết tiệt nhà ngươi!”

Thật tốt… đúng… thật tốt… nếu như đây là hiện thực, nhưng Doãn Nhược Nhi nàng biết… đây chỉ là ảo ảnh do nàng tạo ra mà thôi. Nàng nhắm mắt, mở mắt, xung quanh nàng chỉ có những khối băng lạnh thấu xương, lớp tuyết phủ dày, che lấp đi mái tóc đen nhánh. Doãn Nhược Nhi lại cắn mạnh vào bờ môi mỏng, khiến huyết thương đỏ rực nhỏ xuống lớp tuyết dày ấy. Thật lạnh lẽo, thật đau đớn, nàng đã không còn điều khiển được cơ thể đông cứng của mình nữa. Nhưng như vậy lại tốt, dần dần nàng sẽ không còn đau đớn. Một giấc ngủ vẹn nguyên sắp đến! Chôn vùi đi tình yêu đáng nguyền rủa kia.

Hơi thở nàng tạo nên những làn khói trắng mờ ảo, đẹp lung linh. Bàn tay to lớn khẽ vân vê bờ môi tím ngắt của Nhược Nhi. Y ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt tuy toát lên vẻ yêu thương, thế nhưng giọng nói lại mang theo sự rét lạnh như muốn băm thây nàng ra làm trăm mảnh:”Sư muội lại không ngoan rồi.”

“Đông Khuê… muội…”

Nàng im bật, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nàng trắng toát hầu như mất đi sự sống. Vậy mà nam nhân bên cạnh vờ như chẳng thấy gì, y đứng dậy, đưa tay phủi nhẹ tà áo bám đầy tuyết:”Đáng lẽ ra muội không nên cãi lời ta.”

Nâng bước chân, Đông Khuê nhàn nhã rời đi, còn không quên trao cho nữ tử nằm dưới lớp băng tuyết lạnh lẽo kia một cái nhìn khinh miệt. Ngu ngốc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.