Đọc truyện Mê Thất – Chương 41
Chạy khỏi nhà ở hoa lệ, nhìn ngã tư đường ồn ào náo động, rốt cuộc cũng có loại cảm giác trở lại nhân thế một lần nữa.
Dường như toàn thân đều được truyền sức sống, như sống trở lại.
“Cám ơn ngươi!” Ta nói với Lâm Nam.
Lâm Nam nhoẻn miệng cười: “Đi thôi, chúng ta đi tới 1 thành thị hẻo lánh, bằng không ca ca nhất định sẽ phát điên lên!”
“Đợi một chút, ngươi không phải nên trở về sao?” Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Lâm Nam nhìn ta: “Đương nhiên là không, ta muốn cùng ngươi đi với nhau a.”
Sự tình không phải như thế này, ta nắm chặt bờ vai hắn khiến hắn nhìn kỹ ta: “A Nam, ngươi hãy nghe ta nói. Tuổi ngươi còn nhỏ, ngươi trở về Lâm Hạo cũng sẽ không trách cứ ngươi!”
Lâm Nam đáp lại bằng cách cởi hai cúc áo trên. Ánh mắt nhìn qua, lõa lồ trên ngực cư nhiên là những vết xanh tím ứ đọng, “Thấy rõ chưa, ca ca trở nên sinh khí thì ta cũng không có biện pháp. Hắn hiện tại trong cơn thịnh nộ, ngươi muốn ta trở về để chịu chết sao?”
Không còn cách nào khác, ta đành phải mang theo Lâm Nam đi cùng. Lâm Nam đắc ý vẫy vẫy tay, phía sau hắn đeo một chiếc ba lô nhỏ. Nguyên lai hắn đã sớm có chuẩn bị. Chờ thêm vài ngày, đợi Lâm Hạo bớt giận, ta sẽ bắt Lâm Nam quay về.
Chúng ta đi rời xa khỏi Lâm Hạo, tới một thành thị nhỏ, nhanh chóng định cư an ổn tại nơi này.
Không thể không nói mang theo Lâm Nam là chuyện rất đáng vui mừng. Hắn nhắc nhở ta không thể dùng giấy chứng nhận, không thể dùng chi phiếu, mà phí dụng giao thông cũng đều dựa vào nhất xấp tiền mặt lớn trong ba lô nhỏ kia của Lâm Nam!
Chỉ là, Lâm Nam như thế nào cũng không chịu ly khai. Ta từng nhốt hắn ngoài cửa, ngày hôm sau hắn lại vẫn ngồi xổm ngoài cửa như cũ. Nhẫn tâm không thèm để ý đến hắn, cuối cùng hắn lại phát sốt ngã ở bên ngoài.
Ta đỡ hắn về giường, cái miệng nhỏ Lâm Nam húp cháo lại ngại ngùng cười, nhưng khi ta đề xuất lúc hắn hết bệnh, ta sẽ tiễn đến nhà ga, hắn ôm thắt lưng ta khóc……
“Ta không đi. Ngươi không thể đuổi ta đi. Chúng ta nói cho cùng là cùng nhau ly khai, ngươi không thể vứt bỏ ta!” Lâm Nam gắt gao nắm chặt thắt lưng của ta.
“Nơi này cùng cuộc sống ngươi là hai thế giới bất đồng. Lâm Nam, ngươi trở về đi, bằng không một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!” Ta nhẹ giọng nói, Lâm Nam khiến ta không thể không cảm động, nhớ rõ Lâm Nam từng thân thiết với Lâm Hạo biết bao.
“Ta sẽ không hối hận!” Lâm Nam vội vàng nói.
“Cho dù hiện tại ngươi không hối hận, về sau ngươi cũng sẽ hối hận. Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ hận ta đã làm chậm trễ tiền đồ của ngươi!” Ta vỗ vỗ tay Lâm Nam, khiến hắn thả lỏng.
“Vậy ngươi khiến ta hối hận đi, chờ đến lúc ta hối hận ta sẽ đi. Bằng không ta sẽ không trở về, cho dù ngươi khiến ta chết ở bên ngoài!”
Chờ hắn hối hận, nhất định phải đợi đến mười mấy năm.
Nhớ lại chuyện cũ ta cũng thật ích kỷ. Ta để Lâm Nam ở lại sẽ phá hủy cả đời hắn. Vì sinh tồn, ta thuận tiện tại nhà trọ làm công, hắn dựa vào tài khôn vặt làm thứ việc ta không hiểu lắm trên mạng, đại khái là có liên quan đến giáo dục hắn nhiều năm ở nhà tiếp thu.
Chỉ là thân phận chúng ta cũng không được phơi bày, ngay cả ngân hàng cũng không dám đi. Lâm Nam cũng chỉ dám kiếm một ít tiền.
Nhiều khi, ta thậm chí nghĩ Lâm Hạo nhất định sẽ không xen vào giữa chúng ta nữa. Lâm Nam đều nhắc nhở ta Lâm Hạo sẽ không dễ dàng buông tha những người đã dám phản bội hắn. Thời gian dài, những ngày nghèo khó cư nhiên cũng quen.
Mãi đến khi Lâm Nam sinh bệnh, cân bằng cuối cùng bị phá vỡ.
Nhớ tới đây, cũng nên kết thúc……
Ta chống cự cơ thể bên trong khô nóng. Lâm Hạo ngồi trên xe lăn mang nụ cười lạnh quen thuộc nhìn ta.