Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 61: Vì Là Mẹ


Bạn đang đọc Mẹ! Ta Yêu Ngươi FULL – Chương 61: Vì Là Mẹ


Minh Nhị tỉnh lại lần nữa đã thấy Bạch Vũ Hi ngồi bên cạnh, mắt cô đã đỏ lên.

Minh Nhị muốn nâng tay chạm vào cô nhưng không có sức, Bạch Vũ Hi vội nắm lấy tay nàng đặt lên má mình.
“Con rất giống hắn”.

Minh Nhị nhìn cô, cô càng trưởng thành càng giống hắn.

“Tôi cũng giống bà”.

Bạch Vũ Hi buông tay nàng ra đặt xuống giường, ánh mắt buồn bã.

“Ta xin lỗi ta không có tư cách làm mẹ, lúc trước ta không được yêu thương , ta đã hứa với lòng sẽ không để con mình như vậy.

Ta từng ước mơ sẽ có một mái nhà, sẽ có những đứa con vây quanh.

Vậy mà ta lại từ bỏ con, ta không làm tròn trách nhiệm của mình”.

Minh Nhị mắt ngân ngấn nước, rồi một giọt nước mắt lăn trên khóe mi.
“Tôi không hận bà, mẹ vẫn mãi là mẹ”.

Bạch Vũ Hi nói xong nước mắt cũng rơi xuống, cô đưa tay lau đi nước mắt mỉm cười sáng lạng.
Minh Nhị che miệng lại khóc, thật ra nàng chưa từng hận cha mẹ mình.

Giá như họ thương nàng một chút thôi nàng cũng thấy hạnh phúc, giá như mỗi khi đi làm về mẹ có thể hỏi một câu “con mệt không”.

Giá như nàng có một gia đình toàn vẹn, như thế có thể nào nàng sẽ yêu thương cô thật nhiều.

Nàng biết con bé không hận nàng, cũng giống như nàng ,là phận làm con không thể hận cha mẹ mình.
“Tôi yêu Hàn “.

Bạch Vũ Hi thẳng thắn nói ra tất cả, sớm muộn gì thì nàng cũng biết.

“Sao”.

Minh Nhị ngừng khóc, mắt mở to là yêu thương gì.

“Tôi muốn cưới Hàn”.

Bạch Vũ Hi nhìn thẳng vào nàng kiên định nói.

“À”.

Minh Nhị lúc đầu còn kinh ngạc nhưng đã bình tĩnh lại.

“Không phản đối “.

Bạch Vũ Hi khóe môi câu lên, cô dù sao cũng mong nàng chấp nhận.

“Nam nhân chẳng mấy ai tốt đẹp”.

Minh Nhị cũng đã tiếp xúc bao nhiêu người, nam nhân tìm một người thật sự tốt không dễ.

Nàng chấp nhận là vì thấy được sự chân thành của Tôn Vũ Hàn, chỉ riêng chuyện lúc trước thà hi sinh công ty cũng phải bảo vệ cô.
Bạch Vũ Hi mỉm cười rạng rỡ, vui mừng ôm lấy nàng.

Minh Nhị ngạc nhiên rồi đưa tay ôm lấy cô, nàng sẽ thương cô nhiều hơn để bù đắp lại những việc đã sai lầm trong quá khứ.

Tôn Vũ Hàn đứng ngoài cửa nhìn cô, người nàng yêu cuối cùng cũng tìm được điều mình mong muốn.

Bạch Vũ Hi đi ra ngoài thì thấy nàng đứng trước cửa, cô mỉm cười nắm lấy tay nàng.

“Đi dạo không”.

Tôn Vũ Hàn hiếm khi có thời gian rãnh, mấy ngày nay nàng đã đem USB đưa cho Ninh gia gia.

Ninh gia gia ngày trước là thanh tra phụ trách bên buôn lậu, nên sẽ dễ làm việc hơn.

Triều Di Sơn cũng đã bị bắt để điều tra, nhà hắn bị khám xét tìm được khá nhiều manh mối.

Triều Di Sơn không chịu thừa nhận, hắn nói mình chỉ bị vu hại.

Minh Nhị đã nói với Tôn Vũ Hàn gặp một nữ nhân đến nhà hắn, cảnh sát đã xem camera và tìm được nữ nhân đó.

Nữ nhân kia chính là một tay buôn có tiếng, trong lúc truy đuổi đã nhảy xuống biển tẩu thoát.

Hình cảnh đã qua huấn luyện nên nhảy xuống vây bắt, cuối cùng cô ta phải khai nhận tất cả.

Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ chứng cứ để cáo buộc Trần Tầm, hắn làm việc quá kỹ lưỡng.

Dường như mọi bằng chứng điều nghiên về Triều Di Sơn,còn bên phía Trần Tầm chỉ là không cẩn thận bị lừa gạt.

“Hàn có lạnh không”.

Bạch Vũ Hi nắm tay nàng xoa xoa ,tay nàng đã lạnh rồi này.

“Không lạnh “.

Tôn Vũ Hàn mỉm cười hôn lên má cô, nàng bước lên phía trước, chấp tay sau lưng hỏi cô.”Mẹ có đẹp không”.

“Hàn là người đẹp nhất mà con từng gặp”.

Bạch Vũ Hi ôm lấy nàng từ phía sau, hôn lên má nàng thì thầm nói.

Tôn Vũ Hàn dựa vào người cô, nhắm mắt lại thở ra một hơi.

Mệt mỏi đến đâu ,chỉ cần tựa vào lòng ngực ấm áp của cô sẽ không mệt nữa.

“Hàn có muốn có một đứa trẻ không”.

Bạch Vũ Hi ôm lấy nàng thật chặt hỏi, đây cũng là ước nguyện của nàng.

“Không muốn ,có con là đủ rồi”.

Tôn Vũ Hàn không muốn cô vì mình mà chịu khổ, nàng chỉ cần cô là đủ.

Bạch Vũ Hi xoay người nàng lại không kìm nổi cảm xúc hôn lên môi nàng, Tôn Vũ Hàn không né tránh cũng không sợ như trước, nàng ôm lấy cô đáp trả nụ hôn.

Dưới ánh đèn đường hai bóng người đang chéo lẫn nhau , môi hôn nồng nhiệt quấn quít.

Những người đi đường đi ngang qua đỏ mặt mà nhìn nơi khác, tuy là hai nữa nhân lại xứng đôi vô cùng.

Nhưng bên kia đường một chiếc xe màu đen đang dừng lại, tay nắm chặt vô lăng Trần Tầm nhìn hai người đang ôm hôn nhau.

Con gái hắn cùng Tôn Vũ Hàn lại có loại tình cảm đáng khinh này, hắn nhất định sẽ ngăn cản hai người.

Minh Nhị xuất viện thì về nhà Tôn Vũ Hàn, nàng cũng đã khỏe hơn rất nhiều.

Tôn Vũ Hàn không biết xưng hô thế nào cho phải, nên vẫn gọi Minh Nhị là chị.

Bạch Vũ Hi muốn giúp Tôn Vũ Hàn nên đến công ty, gần đây hầu như ngày nào nàng cũng về trễ.

Tôn Vũ Hàn khi làm việc thì vô cùng nghiêm túc, nàng đang xem một số báo cáo thì tin nhắn run lên.

Tôn Vũ Hàn mở lên xem lập tức nhíu mày, tin nhắn này là của Trần Tầm.

Hắn muốn gặp nàng còn gửi kèm một bức ảnh khiến nàng tức giận, hắn lại lén theo dõi nàng sao.

Tôn Vũ Hàn tay gõ lên bàn mỉm cười mà đứng lên, muốn gặp thì gặp dù sao nàng cũng đã muốn công khai.


Trần Tầm ngồi ở nơi cũ, lúc trước hắn cùng nàng hay đến đây.

Nơi đây vẫn không hề thay đổi, chỉ có hắn cùng nàng không còn được như xưa.

Trần Tầm nhìn ra cửa đã thấy nàng bước vào, hắn dường như lại bị nàng quyến rũ.

Nàng vẫn như thế vẫn dịu dàng, vẫn khiến hắn say mê.

Hắn đã từng nghĩ nếu lúc đó hắn không nói đến chuyện có con,thì hắn đã cưới được nàng.

Hắn luyến tiếc vì không có được nàng, còn để con gái hắn làm ra việc sai trái.

Trần Tầm không hề nhận ra trong lòng hắn chỉ toàn ganh tị, hắn ganh tị với cả con gái của mình.

Hắn làm gì có tình thương với con gái hắn chứ, nói đúng hơn hắn chỉ là có tính độc tài.

Hắn muốn con gái hắn về thì phải về, cũng giống như hắn tự tin nàng sẽ lấy hắn vậy.

Nhưng cuối cùng điều hắn muốn lại không làm được, nên hắn căm ghét những người có được nàng.

Tôn Vũ Hàn ngồi xuống ghế, nàng gọi cho mình một ly cafe mà không hề để ý đến ấm trà trên bàn.

Trần Tầm lại cảm thấy không hài lòng, nàng luôn không theo định luật hắn đặt ra.

“Anh muốn gì”.

Tôn Vũ Hàn thưởng thức cafe mỉm cười hỏi.
“Em nên biết con đường mình nên đi,con đường nào mình nên dừng lại”.

Trần Tầm không nói thẳng nhưng sẽ đánh đòn tâm lý, hắn muốn nàng từ bỏ chuyện sai trái.

“Con đường nên đi”.

Tôn Vũ Hàn cười nhếch môi.”Con đường tôi đi tôi sẽ tự chọn,thay gì khuyên tôi, anh nên chọn cho mình con đường bằng phẳng để đi thì hơn”.

Tôn Vũ Hàn ngồi nhìn ra hàng cây ngoài cửa sổ, nàng chẳng muốn nhìn mặt hắn tí nào.

“Em là muốn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao”.

Trần Tầm trong lòng dâng lên tức giận, hắn cảm thấy mình đang yếu thế.

“Rất tiếc tôi không biết uống rượu”.

Tôn Vũ Hàn lại thông thả ngắm cảnh mà đáp lời hắn, muốn đùa với nàng sao.
“Em..”.

Trần Tầm tức giận suýt chút đập bàn, nhưng vội kìm chế lại, hắn không thể phá hoại hình tượng bên ngoài.
“Nếu anh không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước”.

Tôn Vũ Hàn đứng lên gọi phục vụ trả tiền cafe,nàng không thích nợ Trần Tầm dù chỉ là một đồng.

“Em đừng buộc anh phải đem những bức ảnh đó công khai”.

Trần Tầm đứng lên nói, hắn không nói chuyện được thì uy hiếp.

“Tùy anh”.

Tôn Vũ Hàn dừng bước xoay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt từ từ lạnh dần.”Đừng lấy giọng điệu đó uy hiếp tôi”.

Tôn Vũ Hàn nói xong thì xoay người rời đi, cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám tung những bức hình đó ra.


Trần Tầm trọng nhất là sỉ diện, nếu lộ ra chuyện này hắn cũng sẽ ảnh hưởng, vì cô là con gái hắn.

Trần Tầm không làm gì được tức giận mà không nói được, hắn về nhà thì đập nát mấy bình hoa trên bàn.

Trần Hữu Thành thấy ba hắn giận dữ thì muốn hỏi nguyên nhân, Trần Tầm ngồi xuống ghế hừ lạnh.

Hắn kể hết tất cả cho con trai nghe,còn muốn con trai hắn giúp hắn làm một việc.

Trần Hữu Thành đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại bắt đầu suy nghĩ.

Sau cái lần hắn lỡ tay khiến Tôn ba bị thương, hắn bị tạm giam đã gặp một người.

Người đó là một nam nhân đã qua tứ tuần, khi nghe đến tên Trần Tầm thì tức giận nghiến răng mà chửi bới.

Trần Hữu Thành khi nghe ba bị người ta nói như vậy thì không hài lòng, hắn giả vờ tìm hiểu nguyên nhân.

Khi biết được nam nhân đó chính là ông ngoại mình thì sợ hãi không thôi, thì ra ba hắn ra tay tàn độc như thế.

Mẹ không hề hay biết ông ngoại ngồi tù, chỉ nghĩ ông ngoại đi du lịch thôi.

Mấy lần mẹ hắn gọi điện, ông ngoại điều bắt máy, vậy người đó chính là kẻ giả mạo.

Trần Hữu Thành là giả vờ nghe Trần Tầm nói, nhưng hắn sẽ không làm theo.
Tôn Vũ Hàn về đến công ty đã thấy Bạch Vũ Hi trong văn phòng, cô đang giúp nàng sắp xếp một chút.

Tôn Vũ Hàn vừa tiếng đến đã bị cô kéo ngã lên đùi, cô ôm lấy nàng hôn lên má một cái.

“Con đó có ai đi vào rồi sao”.

Tôn Vũ Hàn tay câu lấy cổ cô, hôn lên khóe môi cô.
“Hàn sợ sao”.

Bạch Vũ Hi giữ lấy đầu nàng, hôn lên môi mền.

“Không…!Ưʍ..””.

Tôn Vũ Hàn đương nhiên là không sợ nữa rồi, nếu sợ đã đẩy cô ra từ lâu.

Môi mềm quấn quýt, lưỡi nhẹ đụng chạm vào nhau.

Nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra theo khóe môi, lưỡi vẫn quấn chặt không rời.

Tôn Vũ Hàn thở dốc khi tách ra khỏi nụ hôn, nàng hơi nâng người lên ôm chặt cổ cô.

Bạch Vũ Hi ngã người ra ghế ngước mặt nhìn nàng, Tôn Vũ Hàn cúi xuống hôn lên môi cô.

Nàng thừa nhận khi cô ra đi thì nàng không còn như trước nữa, nàng không muốn dịu dàng mà người ta bảo là yếu đuối nhu nhược.

Nàng muốn thể hiện tình yêu của mình, nàng cũng muốn chủ động với cô.Bạch Vũ Hi đáp trả nụ hôn của nàng, tay vòng ra sờ lên mông nàng.
Thật mềm a!!.
Tôn Vũ Hàn hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục hôn cô, mặc cho tay cô muốn sờ loạn.

Bạch Vũ Hi cũng nhận ra sự nhiệt tình của nàng, là sợ cô sẽ rời đi sao.

Từ lúc gặp lại cho đến bây giờ, những lần thân mật nàng thường chủ động câu dẫn cô, là nàng muốn cô không rời đi được.

Bạch Vũ Hi tay luồn vào áo nàng, làn da thật mịn màng như tơ lụa.

Hơi đẩy lên áo ngực chạm vào khỏa to tròn, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Ưʍ..

“.

Tôn Vũ Hàn chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ rên lên một tiếng, lại bị linh lưỡi quấn lấy.

Tách khỏi nụ hôn Tôn Vũ Hàn tựa vào vai cô, hơi thở gấp gáp thì thầm nói.”Đợi khi về nhà được không”.
“Được”.

Bạch Vũ Hi giúp nàng chỉnh lại áo ngực, đợi đến khi nàng không còn thở dốc thì đứng lên.

“Con lại nhận được một tin nhắn lạ, người đó bảo chúng ta phải cẩn thận về việc công trình thi công”.
“Công trình thi công hình như hôm nay có người đến kiểm tra”.

Tôn Vũ Hàn nhíu mày suy nghĩ, sao phải cẩn thận với công trình.


“Có lẽ là Trần Tầm sẽ ra tay phá hoại”.

Bạch Vũ Hi nhìn vào điện thoại, lại nhìn nàng nói.

Tôn Vũ Hàn nghe xong thì lập tức gọi điện đến cho người giám sát, bảo hắn kiểm tra lại toàn bộ mọi thứ.

Nữa giờ đồng hồ sau, Tôn Vũ Hàn nhận được câu trả lời mà tức giận.

Toàn bộ vật liệu đã bị thay đổi, bên an toàn lại báo dây kéo có vấn đề.

Nếu bị tố cáo chắc chắn sẽ phải lãnh án, nếu không an toàn có thể lấy cả mạng người.

Tôn Vũ Hàn tức giận không phải vì vật liệu, mà nàng tức giận là vì hắn coi thường mạng sống con người.

Tôn Vũ Hàn cho người đổi lại toàn bộ mọi thứ, đồng thời cũng sa thải người nhận vật liệu kém chất lượng.

Tôn Vũ Hàn vừa lo xong thì đơn vị kiểm tra đến, cũng may là còn kịp.

Trần Tầm không hại được nên tức giận, hắn đem mọi chuyện mắng chửi cả vợ mình.

Trần Hữu Thành rất tức giận nhưng lại cố kìm lại, hắn còn ở lại chỉ vì chưa cứu được ông ngoại ra ngoài.

Trần Hữu Thành đã nói với mẹ mình tất cả, hắn muốn mua một căn nhà rồi đưa mẹ đi.Hắn không muốn sống với người ba không có tình người, hắn nhận ra lúc trước mình thật sự sai lầm.

Cũng may hắn đã nhận ra kịp thời, cũng tìm cho mình một con đường đúng đắn để bước tiếp.

Trong lúc căng thẳng này Tôn Vũ Hàn lại nhận được một tấm thiệp mời đỏ rực, Diệp Vũ Đình sắp gả cho người ta rồi.

Bạch Vũ Hi xem thiệp cưới mà cười như hoa nở, bà dì khó ưa cũng có người rước nha.

Bạch Vũ Hi được dịp liền cùng nàng đi mua sắm, lại thân mật một chút trong lúc thử đồ.

Tôn Vũ Hàn hai má đỏ bừng khi bị cô áp trong phòng thay đồ, nàng lại động tình không những thế còn có cảm giác ẩm ướt.

Bạch Vũ Hi cười ha hả khiến nàng thẹn quá hóa giận, nàng không thèm để ý đến cô mà bước vào phòng vệ sinh.

Bạch Vũ Hi thấy thế cũng đi vào theo,trong lòng suy nghĩ trở nên đen tối.

Nhưng khi bước vào thì nàng đã khóa cửa, Bạch Vũ Hi đành đứng ngẩn ra mà chờ.
Bạch Vũ Hi rất cao lại rất ưa nhìn, nên hầu hết các cô gái trước khi đi đều phải nhìn cô.

Bạch Vũ Hi hôm nay phá lệ rực rỡ, cô lại vì nàng mà mặc váy a.

Đây là váy nàng mua cho cô, nàng rất thích ngắm cô như thế này.

Nói thật lòng Bạch Vũ Hi không thích mặc váy cho lắm, vừa vướng vừa khó hành động.

Lúc cô còn ở Mỹ cô cũng không hề mặc qua váy thế này, nhưng nếu nàng thích cô mặc suốt đời cũng được.

Tôn Vũ Hàn từ phòng vệ sinh đi ra,nàng oán giận trừng mắt với cô.

Thật là không biết chỗ tốt xấu hay sao, nàng thật không biết tìm nơi nào mà trốn đây.

Bạch Vũ Hi nhìn xung quanh rồi ôm lấy nàng, Tôn Vũ Hàn đánh vào vai cô mấy cái.

“Đau”.

Bạch Vũ Hi giả vờ kêu đau, còn làm vẻ mặt đáng thương.

“Còn giả vờ, con thật hư hỏng”.

Tôn Vũ Hàn tuy mắng nhưng không đánh nữa, nàng nhìn xung quanh rồi hôn lên má cô.”Về nhà rồi tiếp tục”.
Bạch Vũ Hi nghe xong miệng cười như hoa mặt trời, cô chờ về nhà rồi tiếp tục a.

Bạch Vũ Hi cũng đã mấy lần chọc ghẹo nàng bên ngoài, nhưng lúc nào cũng phải đợi về nhà.

Tôn Vũ Hàn tuy dung túng cô nhưng vẫn rất bảo thủ, chuyện đáng xấu hổ không nên là thời điểm ban ngày.

Nhưng nàng lại càng bảo thủ hơn ,khi làm chuyện xấu hổ chỉ nên ở trên giường.

Bạch Vũ Hi đã mấy lần như hổ đói, nhưng cuối cùng vẫn phải đợi về nhà, vì vậy cô rút ra một câu
Chuyện xấu hổ quả nhiên chỉ nên ở trên giường.!!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.