Mẹ! Ta Yêu Ngươi

Chương 50: Người Đấy Là Ba


Bạn đang đọc Mẹ! Ta Yêu Ngươi FULL – Chương 50: Người Đấy Là Ba


Tôn Vũ Hi lại có thêm mấy ngày rảnh rỗi sau kỳ thi, cô lại trùm kín chăn thành nhộng trên giường.

Tôn Vũ Hàn đã đến công ty từ sớm, sau vụ Minh Nhị thì nàng đang muốn đánh sập Phí gia.

Trình Vân Phi cùng Tề Nghiên Dương cũng điều tra ra không ít chứng cứ, Tề Nghiên Dương đã đưa chứng cứ cho Tần Lãng Nghệ.

Sau khi nhận được Tần Lãng Nghệ đã cho người viết ra một bài báo, giờ chỉ là một mồi câu nho nhỏ.

Minh Nhị đang ngồi ở nhà thì Phí Quỳnh Trâm hớt hải chạy vào, gương mặt nàng trắng bệch cầm theo cuốn báo.”Đây là có chuyện gì”.

“Chuyện gì “.

Minh Nhị mấy hôm nay không ra khỏi cửa, vết bầm trên mặt vẫn chưa khỏi hẳn.

“Chị đi mà xem”.

Phí Quỳnh Trâm ném bài báo xuống bàn, sao anh nàng lại dính líu đến buôn bán hàng cấm chứ.
Minh Nhị cầm báo lên đọc, càng đọc sắc mặt càng ngày không tốt.

Chuyện gì xảy ra chứ, những bức ảnh này không nên tồn tại mới đúng.

Minh Nhị nhíu mày nhớ đến lời nói của Trình Vân Phi, chơi lớn là thế này sao.

Minh Nhị gương mặt xanh mét, nếu để lão Phí biết được thì nàng sẽ không sống yên.

Cũng vì chuyện này nên sau khi Phí Quỳnh Trâm rời đi,Minh Nhị đã gom một số tiền bỏ trốn.

Dù sao nàng ta cũng không muốn bị liên lụy, với lại nàng cùng lão Phí không có giấy kết hôn.

Minh Nhị phải đi trốn một thời gian, lão Phí lo giải quyết vấn đề sẽ không đi tìm nàng ta.

Không bao lâu trong thương trường xảy ra một chấn động lớn, Phí gia sụp đổ kéo theo một số công ty khác.

Họ cũng chỉ là một công cụ lợi dụng của lão Phí kia, đã tham thì phải chịu thôi.

Tôn Vũ Hàn thu mua toàn bộ cổ phiếu từ trước, nên cũng chiếm lợi không ít.

Khi cảnh sát điều tra đến thì số tài sản này không còn là của Phí gia, cũng không tìm được bằng chứng gì.

Trần Tầm ngồi xem tin tức mà mỉm cười, lão Phí kỳ này tiêu thật rồi.

Hắn nhìn lên một phong bì đã được mở ra trên bàn, là thông tin của một người hắn vừa điều tra được.

Cũng đã mười mấy năm không gặp rồi, ngày ấy rời đi chắc hẳn cũng đem con gái hắn theo.

“Minh Nhị ơi là Minh Nhị, số tiền không đủ cho cô sao.

Cô không làm theo lời tôi, còn đem cả con gái tôi đi,lần này xem cô trốn đi đâu”.
Trần Tầm đang muốn gọi điện thoại thì cửa bị mở ra một cách mạnh bạo, Trần Hữu Thành gương mặt nhăn nhó bước vào.

Hắn ngồi xuống ghế rồi đá vào cái ghế khiến nó ngã xuống, còn mắng chửi thô tục.

“Làm cái gì”.

Trần Tầm nhíu mày nói, cái thằng này lại gặp chuyện gì rồi.

“Con nhỏ đó vừa mới sỉ nhục con trước bao nhiêu người, ba nói xem có tức không chứ”.

Trần Hữu Thành lại đạp lên cái ghế muốn trút giận, có biết bao nữ nhân muốn leo lên giường của hắn.
“Dùng cách khác đi”.

Trần Tầm nhìn vào máy tính, lại mỉm cười nói.

Tôn Vũ Hàn đã thu mua không ít cổ phiếu, không thể để nàng đối phó hẳn được.

Giờ chỉ còn cách để Tôn Vũ Hi vào làm dâu nhà hắn, như thế sẽ bớt đi đối thủ mạnh.

“Cách gì”.

Trần Hữu Thành đứng bật dậy tiến đến chỗ ba hắn, cách gì đây.

Trần Tầm lấy trong ngăn tủ một vài viên thuốc, hắn đưa cho Trần Hữu Thành.”Con biết làm gì tiếp theo chứ”.
“Biết”.

Trần Hữu Thành nhận lấy chúng, Tôn Vũ Hi em phải là của tôi.

Một âm mưu lớn đang diễn ra nhưng người không ai biết, Tôn Vũ Hi vẫn quấn mình trong chăn để được ấm áp hơn.

Cô không muốn ra ngoài tí nào, cô vừa nhận được điện thoại của lớp trưởng.

Cậu ta nhờ cô chỉ giúp một số vấn đề, không muốn rời khỏi cái giường mà.


Tôn Vũ Hàn nhìn con gái như thế thì mỉm cười, nàng nâng tay đánh vào mông của cô.

Tôn Vũ Hi chu môi nhích nhích vào tường, tránh cái mông lại bị đánh nữa.

Tôn Vũ Hàn cũng thiệt bó tay,nàng đứng lên cầm túi sách ra ngoài.

Tôn Vũ Hi lại nằm thêm một lúc, cũng sắp đến giờ hẹn rồi.

Tôn Vũ Hi bò dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, mặc quần áo thật dày mới đi ra ngoài.

Nơi hẹn là một tiệm cafe nhỏ khá ít người, yên tĩnh thì dễ học hơn.

Tôn Vũ Hi ngồi xuống thì đã có nước đem ra ,cô mỉm cười tiếp nhận.

“Lớp trưởng muốn giải đáp điều gì”.

Tôn Vũ Hi uống một chút nước thì hỏi, cô muốn xong việc thì đến công ty của mẹ.

“À…!cái này”.

Lớp trưởng kia có vẻ ấp úng, mắt không ngừng nhìn ly nước trên bàn.

Tôn Vũ Hi xem một chút câu hỏi, những câu này đâu có khó trả lời.

Tôn Vũ Hi chỉ vào bài rồi nói ra cách giải , nhưng chỉ ít phút đã cảm thấy mắt mình mờ đi.

Cơ thể dường như vô lực nằm gục trên bàn, nhưng ý thức vẫn còn.

Tôn Vũ Hi nhìn vào ly nước, rồi nhìn người ngồi trước mặt.
“Tại sao”?.

Cô chỉ nói được hai từ đã rất mệt mỏi, cơ thể thật khó chịu.

“Mình xin lỗi, nhưng mình không còn cách nào”.

Lớp trưởng đứng lên nước mắt chảy xuống, nàng không muốn hại Tôn Vũ Hi.

Em trai nàng đang nằm trong tay người kia, chỉ cần thế này sẽ cứu được em trai nàng.

Tôn Vũ Hi không thể cử động, cô nằm trên bàn nhìn người đang tiến vào.

Trần Hữu Thành cười lớn rồi bế cô lên, hôm nay hắn sẽ cho cô thỏa mãn.

Xe rất nhanh thì đến Trần gia, hắn bế cô vào nhà.

“Thiếu gia đây là”.

Quản gia trong thấy thì muốn hỏi chuyện gì.
“Ông không cần quản, ba tôi đồng ý”.

Trần Hữu Thành hừ lạnh bước vào nhà, hắn bế Tôn Vũ Hi lên phòng.

Người quản gia chỉ biết thở dài, phu nhân lại không ở nhà.

Tôn Vũ Hi bị đặt xuống giường, cô muốn cử động nhưng không nổi.

Trần Hữu Thành không vội vàng gì, hắn còn nhiều thời gian mà.

Hắn để cô nằm trên giường rồi vào phòng tắm, phải tắm một cái đã.
Trần Hữu Thành sau khi tắm ra thì tiến lại giường, hắn tắm cũng khá lâu rồi.

Khi định đụng đến Tôn Vũ Hi thì bổng ôm bụng nhăn nhó, hắn vừa bị đá một cái đau điếng.

Tôn Vũ Hi trên giường đã ngồi dậy, tuy cơ thể còn yếu nhưng vẫn cử động được.

Cô dùng sức đá vào bụng hắn, rồi gắng gượng bước xuống giường.

Trần Hữu Thành khom người ôm bụng, miệng mắng chửi cô.
Tôn Vũ Hi nhìn thấy nhà tắm đang mở cửa thì tiến vào, cô khóa cửa lại từ bên trong.

Trần Hữu Thành sau khi hết đau thì đập cửa muốn đi vào, hắn bực tức vì cú đá vừa rồi.

Sao cô lại cử động được chứ, không lẽ con bé kia nó giở trò.

Trần Hữu Thành đi đến tủ lấy chìa khóa dự phòng, hắn không tin mình thua cô.
Tôn Vũ Hi vừa vào phòng tắm đã ngồi bệt xuống, cô đã cố gắng lắm rồi giờ thì tay chân lại không còn khí lực.

Có lẽ lớp trưởng không bỏ nhiều thuốc, nên giờ thuốc đã dần hết tác dụng.

Tôn Vũ Hi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ, nhưng lại không ai bắt máy.

Tôn Vũ Hi định gọi lại thì cửa bị mở tung,cô hoảng hốt ngẩng đầu lên.


Trần Hữu Thành đang bước vào, hắn thấy cô cầm điện thoại thì vội tiến đến.

Tôn Vũ Hi nhanh chóng gửi đi một cái tin nhắn, vừa gửi xong điện thoại liền bị cướp đi.Trần Hữu Thành ném điện thoại xuống đất, mặt kính vì thế vỡ ra.

Hắn nắm lấy tay Tôn Vũ Hi kéo ra ngoài rồi ném lên giường, để xem em còn chạy được không.

Tôn Vũ Hàn đang ngồi trong phòng họp thì điện thoại reo lên, nhưng nàng không bắt máy.

Một lát lại có âm thanh run lên, là tin nhắn gửi đến.

Nàng nghĩ chắc là của con gái, Tôn Vũ Hàn đang phân công nhiệm vụ nên tạm thời chưa mở ra.

Khi phân công xong thì mới mở ra xem, Tôn Vũ Hàn lập tức đứng bật dậy.

Nàng chạy ra khỏi phòng thì đâm vào Trình Vân Phi, cô đang mua đồ ăn mang đến cho nàng.

“Em sao vậy”.

Trình Vân Phi ôm lấy nàng sắp ngã, sao lại vội vàng thế.

“Đi cứu tiểu Hi”.

Tôn Vũ Hàn chỉ nói đến đó thì nức nở, con gái nàng xảy ra chuyện lớn.
Trình Vân Phi ngồi trên xe xem điện thoại của nàng, chỉ bổn vẹn ba từ trong tin nhắn “Cứu con…Trần”.

Đây là ám chỉ họ Trần, mà chỉ có Trần Tầm là liên quan nhiều nhất.

Tôn Vũ Hàn tay siết chặt, nếu con nàng gặp chuyện nàng sẽ dốc toàn lực mà đánh Trần Tầm.

Khi đến công ty không cần thông báo, Trình Vân Phi đã kéo nàng lên văn phòng của Trần Tầm.

Cửa bị cô đạp một cái bật tung ra, tình cảnh phía bên trong có chút quái lạ.

Tôn Vũ Hàn nhìn người đang ngồi dưới đất, đây không phải là Minh Nhị sao.

“Hàn””.

Trần Tầm ngạc nhiên khi Tôn Vũ Hàn đến đây, nàng có vẻ tức giận.

“Tiểu Hi đâu”.

Tôn Vũ Hàn không để ý tới Minh Nhị đang nhìn mình, giờ nàng phải tìm được Tôn Vũ Hi.
“Em đang nói gì vậy”.

Trần Tầm giả vờ không biết gì, có lẽ con trai hắn đã bắt đầu hành động.

“Nói”.

Tôn Vũ Hàn không đủ bình tĩnh để nhân nhượng.
“Em biết thì được gì, không chừng bây giờ con bé đang vui vẻ bên Hữu Thành”.

Trần Tầm cũng không sợ nữa, cũng sắp thành thông gia rồi.

“Anh”.

Tôn Vũ Hàn nắm lấy cổ áo hắn, nàng gương mặt tái nhợt mím chặt môi.
“Hahaha”.

Trong lúc rắc rối này thì tiếng cười lớn vang lên, Minh Nhị ngồi dưới đất cười như điên dại.

“Cô cười cái gì”.

Trình Vân Phi tức giận muốn đánh người, còn cười được.

“Cô điên à”.

Trần Tầm quát lên, hắn còn chưa giải quyết xong Minh Nhị.

“Tôi phải cười chứ, tôi phải cười cho thật lớn.

Anh vừa biết anh làm gì không, anh làm một điều rất vĩ đại”.

Minh Nhị nói xong lại cười, cười đến rơi nước mắt.

“Cô im đi”.

Trần Tầm tát Minh Nhị một cái, hắn còn chưa đánh đã tay.

“Đánh đi giờ có đánh tôi cũng vui đến không tả nổi, anh có biết Tôn Vũ Hi là ai không””.

Minh Nhị ôm mặt mới bị đánh, nàng ta đứng lên chỉ vào Trần Tầm.”Tôn tổng nói xem Tôn Vũ Hi là ai nào”.
“Minh Nhị đừng có mà quá đáng, chuyện này tôi không muốn nhắc đến”.

Tôn Vũ Hàn nhíu mày lại muốn gì nữa đây.

“Tôi có một đứa con gái với Trần Tầm, Tôn tổng nghĩ xem đứa con gái đó có đẹp không”.

Minh Nhị nói xong thì vỗ tay lớn.
“Không thể”.

Tôn Vũ Hàn không tin vào tai mình nữa, có nghĩa là Tôn Vũ Hi là con gái Trần Tầm.

“Trần Tầm mau nói tiểu Hi đang ở đâu, không thể để con trai anh làm như thế.

Con bé là con của anh, con của anh đó”.

Trình Vân Phi thấy nàng sụp đổ thì vội ôm lấy nàng, không thể có chuyện thế này được.

Trần Tầm ngẩn ra ,Tôn Vũ Hi là con của hắn.

Trong lòng hắn như là không tin, nhưng những điều Minh Nhị nói lúc nãy, cùng với điều Trình Vân Phi nói rất có lẽ là đúng.

Trần Tầm vội gọi điện thoại cho Trần Hữu Thành, hắn phải ngăn cản việc này.

Nhưng hắn không gọi được, hắn lập tức chạy ra ngoài muốn về nhà.

Trình Vân Phi thấy vậy lại kéo nàng đi phía sau,Tôn Vũ Hàn bây giờ rất mềm yếu.

Minh Nhị đứng nhìn lại cười thật to, đây là quả báo.

Trần Hữu Thành đang định ra tay thì thấy điện thoại phát sáng, hắn cầm điện thoại lên xem.

Chắc là ba hắn muốn hỏi thành công chưa, hắn đặt điện thoại xuống ghế tiến đến giường.

Tôn Vũ Hi bị nắm chặt cổ tay không cử động được, ánh mắt căm ghét nhìn Trần Hữu Thành .
Trần Hữu Thành ngồi lên giường, chỉ quấn khăn tắm quanh hông.

Một tay hắn đè tay cô, một tay hắn nâng lên từ từ cởi ra áo của cô, mặc chi cho lắm vào.

Trần Hữu Thành vứt mấy cái áo khoác xuống sàn nhà, nhìn vào áo sơ mi trắng cô mặc.

Tay nâng lên cởi đi hai nút áo, vì thế lộ ra áo ngực màu trắng.

Đang định cởi tiếp thì cửa đột nhiên bị gõ mạnh, Trần Hữu Thành không quan tâm muốn tiếp tục.

“Hữu Thành mở cửa”.

Âm thanh ngoài cửa là của một nữ nhân, nàng âm thanh có vẻ tức giận.

“Con đang bận”.

Trần Hữu Thành nhíu mày, sao mẹ lại về lúc này.

“Mở cửa nhanh”.

Ly Phương lại bảo người đập cửa, quản gia vừa nói cho nàng nghe về việc này.

Trần Hữu Thành bực bội đứng dậy mở cửa ra, hắn đứng nhìn không muốn cho mẹ vào.

Ly Phương nhíu mày nhìn cách ăn mặc của con trai, nàng dùng tay đẩy con trai ra đi vào.

Khi nhìn thấy Tôn Vũ Hi nằm trên giường, tay đang nắm lấy áo bị cởi ra.
“Cầm một bộ đồ đi ra ngoài thay”.

Ly Phương ngồi xuống giường, nàng cài nút áo lại dùm cô.
“Mẹ”.

Trần Hữu Thành chưa làm được gì nên không cam tâm.

“Đi ra ngoài”.

Ly Phương âm thanh rất nhẹ nhưng đầy uy nghiêm.

“Ba đã đồng ý”.

Trần Hữu Thành vẫn muốn tìm một lý do, nếu thế này sẽ không còn cơ hội nữa.

“Con không cần nói gì nữa, đi ra ngoài cho mẹ”.

Ly Phương không lạ gì tính tình đứa con trai này, nàng không dạy con chiếm đoạt người như vậy.

Trần Tầm luôn dung túng còn nàng thì không, nàng cũng yêu thương con trai, nhưng nàng không chấp nhận con trai làm điều xấu xa này.
Trần Hữu Thành hậm hực tìm đồ đi ra ngoài, hắn vào phòng tắm bên dưới thay đồ.

Tiếc quá chỉ một chút nữa là được rồi, sao mẹ lại về sớm thế chứ.

Ly Phương ngồi trên giường nhìn Tôn Vũ Hi, nàng đứng lên nhặt lên áo khoác đặt trên giường.

“Con cứ yên tâm có dì ở đây sẽ không ai ăn hiếp con đâu”.

Ly Phương xoa lên tóc cô, đứa trẻ này cho nàng một cái hảo cảm.

Tôn Vũ Hi mấp máy môi nói lời cảm ơn, tay ôm lấy áo khoác trên giường.


Trần Tầm về đến nhà thì vội vàng chạy vào, hắn nhìn đến con trai đang ngồi trên ghế sofa.

Trần Hữu Thành cũng nhìn thấy ba về, vừa định than thở thì thấy Tôn Vũ Hàn cùng Trình Vân Phi.

“Ba ,dì Tôn à không phải gọi là mẹ mới đúng”.

Trần Hữu Thành đứng lên chào hỏi, hắn muốn tương kế tựu kế lừa gạt Tôn Vũ Hàn.

“Cậu gọi bậy gì đó, tiểu Hi ở đâu”.

Tôn Vũ Hàn nhìn khắp nơi, con gái nàng ở đâu chứ.

“Cô ấy đang nghĩ ngơi trên phòng con, dù sao cũng đã mệt mỏi quá”.

Trần Hữu Thành nói dối như thật, hắn mỉm cười nói tiếp.”Cô ấy đã là người của con ,nên con phải gọi dì bằng mẹ”.

Tôn Vũ Hàn tay che miệng gương mặt trắng bệch, nàng lùi về phía sau suýt ngã.

Trình Vân Phi đỡ nàng giúp nàng đứng vững, cô trừng mắt nhìn Trần Tầm.”Như thế vừa lòng anh chưa, Trần Tầm anh làm việc tốt đấy”.
Trần Tầm cũng ngã ngồi trên ghế, hắn vừa làm gì.

Hắn cho con trai mình đi chiếm đoạt con gái mình, tạo nghiệt là hắn tạo nghiệt mà.

“Tại sao không nghe điện thoại, tại sao lại không nghe”.

Trần Tầm quát lớn hắn như người điên cuồng mà quát lớn.

“Ba sao vậy con làm gì sai sao”.

Trần Hữu Thành không hiểu sao ba lại quát mình, Trần Hữu Thành càng thêm bực tức.

“Nó là em gái con, Tôn Vũ Hi là em gái con”.

Trần Tầm đập mạnh xuống bàn, hắn không còn bình tĩnh được nữa.

Trần Hữu Thành như người chết đứng, Tôn Vũ Hi là em gái hắn, sao có thể chứ.”Con không làm gì cả, mẹ đuổi con ra ngoài”.

Trần Tầm nghe thế như trút được gánh nặng, hắn lập tức đi lên phòng Trần Hữu Thành.

Tôn Vũ Hàn cũng đi theo, nàng nhất định sẽ chống đối Trần Tầm.

Cửa được mở ra, Tôn Vũ Hàn vội chạy đến chỗ con gái, nàng ôm lấy cô vùi đầu vào lòng khóc nức nở.

Ly Phương thấy nàng đến thì đứng lên, tay đặt lên vai nàng vỗ nhẹ.

Tôn Vũ Hàn đưa tay lau nước mắt, nàng đứng thẳng người nhìn Ly Phương.

“Cảm ơn “.Tôn Vũ Hàn mở lời cảm ơn, nếu Ly Phương không ngăn lại thì giờ hậu quả rất nghiêm trọng.

“Chúng ta đều là nữ nhân”.

Ly Phương mỉm cười nói.
Tôn Vũ Hàn gật đầu với nàng, rồi muốn đỡ Tôn Vũ Hi dậy.

Trình Vân Phi thấy thế vội lại đỡ giúp nàng, cô để Tôn Vũ Hi trên lưng cõng đi.
“Hàn để con bé ở lại anh sẽ chăm sóc nó”.

Trần Tầm tiến lên chặn trước cửa, hắn không muốn nàng mang con gái hắn đi.
“Đây là chăm sóc của anh sao”.

Tôn Vũ Hàn hừ lạnh nàng đẩy Trần Tầm ra, không làm hại con gái nàng đã may mắn lắm rồi.

Trần Tầm bị đẩy ra nhíu mày, hắn đứng nhìn Trình Vân Phi cõng Tôn Vũ Hi xuống phòng dưới.

Suy nghĩ một chút hắn quyết định đi theo, đến dưới nhà thì Trình Vân Phi đã ra đến cửa.

“Nó là con gái anh”.

Trần Tầm vừa bước xuống cầu thang thì lớn tiếng nói, hắn là thật lòng muốn chăm sóc cô.
Tôn Vũ Hi vừa nghe thấy từ trên lưng Trình Vân Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nhìn vào Trần Tầm.

Hắn đang nói gì thế,có phải cô nghe lầm rồi hay không, hắn nói cô là con hắn.

Làm sao có thể chứ, rõ ràng cô không có ba.

Cô chỉ có mẹ thôi, cũng chỉ có Tôn Vũ Hàn là mẹ cô.
“Đủ rồi”.

Tôn Vũ Hàn chắn ngang tầm mắt cô, nàng nhíu mày nhìn Trần Tầm đầy chán ghét.”Chị đưa tiểu Hi ra xe đi”.
Trình Vân Phi liếc nhìn Trần Tầm rồi cõng Tôn Vũ Hi rời đi, cô thở dài khi cảm nhận đứa nhỏ trên lưng đang run rẩy.

Điều này thật sự quá mức chịu đựng của cô, Trình Vân Phi lại thở dài một lần nữa.

“Hàn nó là con gái anh ,nó phải ở lại đây”.

Trần Tầm nhíu mày nhìn theo Trình Vân Phi, hắn muốn cướp cô lại.

“Anh không hề có con gái, tiểu Hi không phải con gái anh,giờ là thế sau này cũng thế”.

Tôn Vũ Hàn ánh mắt sắc lạnh ,nàng không cho phép hắn giữ con gái ở đây.”Anh cứ chờ đi ,tôi sẽ không bỏ qua như thế”.
Tôn Vũ Hàn nói xong thì xoay lưng bước đi,nàng muốn ôm con gái ngay lúc này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.