Đọc truyện [Mê Sắc Du Ký Hệ Liệt] – Bộ 1 – Thiến Nam U Hồn – Chương 12
Vân Không đạo sĩ và Tĩnh Huyền có công cứu mạng hoàng đế, cư nhiên được mọi người coi trọng như khách quý, nhưng Tĩnh Huyền phải vội vã chạy về khách điếm gặp Hoàng Phủ Dật, nên cũng không có ở lại lâu. Chỉ có Vân Không đạo sĩ lưu lại để báo cho hoàng thượng cùng Vân Phi việc của tiểu hoàng tử.
“Dật ca ca!” Tĩnh Huyền vừa bước chân vào phòng đã nhào ngay vào ngực ý trung nhân.
“Huyền đệ, ngươi đã trở về.” Hoàng Phủ Dật vui vẻ ôm lấy y. “Mọi chuyện đều tốt chứ? Ngươi đã mang Lưu quang bảo điển dâng lên cho hoàng thượng chưa?”
“Rồi.” Tĩnh Huyền không dám nói nhiều vì sợ Hoàng Phủ Dật nhận ra bước tiếp theo trong kế hoạch của y cùng sư phụ của Hoàng Phủ Dật.
“Nếu nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành vậy chúng ta rời khỏi kinh thành trong ngày hôm nay luôn đi.” Hoàng Phủ Dật từ lúc bước chân vào kinh thành, luôn mang bên mình một cảm giác bất an, giống như là có chuyện gì sắp phát sinh vậy.
“Dật ca ca, đừng nóng vội, ngươi điều không phải đã đồng ý cùng ta đi dạo chơi ở kinh thành sao?” Tĩnh Huyền vội vã trấn an.
“Thì đúng là ta đã nói như vậy nhưng ta muốn rời khỏi đây ngay, lần sau trở lại đây dạo chơi được rồi.”
Tĩnh Huyền không biết làm thế nào để níu kéo hắn đành quyết định sử dụng mỹ nhân kế, kéo dài thời gian.
“Dật ca ca…” Y đột nhiên cởi áo cà sa, “Ta đột nhiên thấy nóng quá.”
“Nóng?” Hoàng Phủ Dật liền bước tới sờ sờ trán của y “Lạ thật, đâu có nóng đâu.”
“Là ở đây…” Tĩnh Huyền cầm lấy tay nam nhân đặt ở mông mình. “Ta nóng ở đây mà…”
Tròng mắt Hoàng Phủ Dật thiếu điều muốn rớt xuống đất!
Tiểu hòa thượng vốn ngây thơ trong sáng, hiện tại là đang quyến rũ hắn sao?
“Dật ca ca, ngươi làm sao vậy? Mau tới giúp ta đi!” Tĩnh Huyền nằm úp sắp bên mép giường, vén vạt áo cà sa lên cao để lộ ra cặp mông xinh đẹp trắng nõn ——
“Dật ca ca, bên trong ta nóng quá a, mau đến giúp ta đi ~…”
“Bên trong? Đâu? Để ta coi nào…” Hoàng Phủ Dật gian tà nói.
“Thì là ở đây!” Tĩnh Huyền đỏ mặt, bày mở cái mông của chính mình ——
Cúc huyệt hàng đêm bị nam nhân hung hăng xuyên xỏ không còn giữ nguyên nét màu hồng phấn nữa mà là tản mát ra sắc đỏ tươi mang mùi vị *** mỹ, khiến kẻ nhìn thấy huyết mạch sôi sục!
Hoàng Phủ Dật thở hổn hển, hận không thể một bước đi tới hung hăng đâm cái tiểu hòa thượng *** đãng này, nhưng vì hiếm thấy Huyền đệ chủ động chơi trò quyến rũ mình, hắn đương nhiên phải hảo phục vụ y chơi cho thật vui chứ!
“Tiểu bảo bối, ca ca nhìn không rõ lắm, ngươi dùng thêm lực mở to nó ra chút đi!”
Mệnh lệnh của nam nhân khiến Tĩnh Huyền quả thực xấu hổ cực kỳ, nhưng nếu đã do mình quyến rũ hắn trước, đương nhiên phải làm tới cùng, nếu bị Dật ca ca nhìn thấu vậy công sức nãy giờ đều đổ sông đổ biển hết!
Tĩnh Huyền cắn răng, xấu hổ đỏ mặt, lại cố sức mà bài khai chính cái mông của mình!
Cúc huyệt bị bài khai đến cực điểm, lộ ra nộn thịt đỏ tươi bên trong, ngọc hành Hoàng Phủ Dật đã ngẩn cao đến muốn nổ tung!
“Dật ca ca, thấy rõ rồi chứ?”
“Uhm, ngoài thì thấy rõ rồi… nhưng để ca ca vào bên trong xem rốt cuộc là ngươi nóng bao nhiêu độ…” Hoàng Phủ Dật vươn một ngón tay nhét vào nộn huyệt của tiểu hòa thượng ——
“Ô uhm ——” Tĩnh Huyền phát ra tiếng nức nở sảng khoái.
“Chậc chậc, quả thật vừa ẩm lại vừa nóng… Ngươi tên tiểu hòa thượng này…” Hoàng Phủ Dật tà tà cười, đưa hai ngón tay vào ——
“A a —— hảo bổng —— “
“Còn chưa đủ, phải không?”
“Đúng… Còn muốn… Còn muốn nhiều…”
“Được thôi, ta cho … ngươi thêm ——” Hoàng Phủ Dật lại cho thêm một ngón tay nữa vào.
“Ai nha —— trướng —— hảo trướng —— “
“Sướng không?” Nam nhân đồng loạt rút ba ngón tay ra.
“Ô… Hảo sảng… Dật ca ca… Dật ca ca… Cho vào đi… Vào đi!” Tĩnh Huyền *** đãng gọi liên tục, quay đầu nhìn nam nhân, hai mắt ẩn một tầng hơi nước mỏng manh dịu dàng, miệng không ngừng nói a những lời *** mĩ mà lẽ ra y không nên nói…
“A a —— tiểu bảo bối của ta! Ca ca ngày hôm nay sẽ thao cho ngươi sảng chết luôn!”
Hoàng Phủ Dật lại hung hăn nhét bốn ngón tay vào ——
“Y da a a —— “
Nộn huyệt bị giãn ra đến cực hạn, một cổ đau nhức khiến Tĩnh Huyền thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Nhưng nghĩ đến giờ khắc phải vĩnh viễn ly khai sắp đến, dẫu có đau đớn bao nhiêu, y cũng đều vui vẻ chịu đựng.
“Thế nào? Chịu không nổi rồi phải không? Tiểu hòa thượng của ta.”
“Ô… không… Đệ còn muốn… Còn muốn… Dật ca ca đệ rất yêu huynh! Cho đệ! Toàn bộ cho đệ đi!” Tĩnh Huyền không quan tâm đau thế nào, chỉ ngẩn mặt nhìn hắn ngẹn ngào!
“A a —— tiểu bảo bối của lòng ta!” Dục vọng điên cuồng đang chiếm giữ, đối với tiểu hòa thượng Hoàng Phủ Dật cũng nhịn không được nữa mà đem cho cả nắm tay đi vào ——
“A a a ——!”
Tràng đạo nho nhỏ gần như muốn rách toạt ra, Tĩnh Huyền vô cùng đau đớn, nhưng cảm giác được cùng người mình yêu thương thân mật mà gắn vào nhau đến không còn khoảng cách…
Đệ yêu huynh.
Dật ca ca, xin hyung đừng quên đệ.
Dù huynh có đầu thai mấy lần đi chăng nữa thì Tĩnh Huyền này vẫn đời đời kiếp kiếp mong muốn được gặp huynh…
******
“Y a… A a…”
Tĩnh Huyền cưỡi lên cột trụ đang chỉ thiên của nam nhân, lắc lư vòng eo mềm mại.
“Chậc chậc… Khá lắm *** đãng tiểu hòa thượng à…”
Hoàng Phủ Dật hai tay gối đầu, dù bận những vẫn ung dung mà quan sát bộ dáng mê người của tiểu hòa thượng đang lộng trên thân hắn.
“Hanh… uhm… Hảo bổng… Ca ca thật là tuyệt… Cứng quá a…”
“Cái gì của ca ca là lớn nhất nà?” Hoàng Phủ Dật gian tà tiến thêm một bước truy vấn.
“côn th*t… côn thịt của ca ca thật bổng… Thật lớn… Cứng quá…”
“Thông mình lắm tiểu bảo bối… Tốt, ngày hôm nay biểu hiện rất thành thực, ca ca thưởng cho ngươi một trò vui…”
Hoàng Phủ Dật đột nhiên ngồi bật dậy, quấn hai chân y quanh thắt lưng hắn, vừa đi vừa thúc vào ——
“Oa a a —— “
Trọng lượng cơ thể khiến nam nhân càng phải dùng sức mà đâm vào đến tận ruột của tiểu hòa thượng, Tĩnh Huyền bị đâm đến phát ra tiếng rên a a, tại nới hai người giao hợp chảy ra *** dịch văng khắp nơi tạo thành một đống hỗn độn.
“A a… ‘cái miệng’ của tiểu hòa thượng ngươi cắn ta chặt quá, sảng chết ta…”
Hoàng Phủ Dật đột nhiên dừng lại trước một tấm gương đồng “Nào, tiểu bảo bối của ta, mau mở mắt ra nhìn đi —— “
Tĩnh Huyền bị thao đến toàn thân nhũn của ra, thở hổn hển, miễn cưỡng mở hai mắt, giật mình trước tấm gương đồng đang phản chiếu hình ảnh giao cấu của hai người ——
“A a —— đừng nhìn!”
Tiểu hòa thượng xấu hổ mà vùi mặt vào ngực nam nhân!
“Vì sao không nhìn? Ta thấy rất đẹp mà?”
“Ô… Dật ca ca thật xấu… Xấu hổ chết người ta liễu…”
“Hi, Huyền đệ có vẻ còn ngại ngùng nhỉ, cơ mà cái miệng phía dưới lại cắn chặt lấy côn thịt của ca ca nha!”
“Không có… Đệ không có…” Tĩnh Huyền xấu hổ lắc đầu liên tục.
“Còn nói dối? Ca ca phải trừng phạt ngươi mới được!”
Hoàng Phủ Dật bắt đầu xoay người tiểu hòa thượng lai để y đối diện với gương đồng, lại nắm hai chân y nhấc lên khỏi mặt đất trong tư thế giống như giúp tiểu hài nhi đi tiểu, sau đó cầm lấy côn thịt tấn công từ phía sau ——
“Y a a —— “
Tử huyệt trong ruột vừa bị đâm, Tĩnh Huyền khinh thường liếc mắt lườm hắn, mới bị đâm có một chút đã lại bắn ra ——
Tinh thủy màu trắng trắng văng chiếc gương đồng loang lổ chảy xuống, rất mỹ lệ…
“A a… Sảng chết ta… Cái mông của ngươi lại cắn chặt ta! A a —— hảo hảo! Sảng đã chết!”
“Ô… Dật ca ca… Đệ rất yêu huynh… Đâm đệ đi… dùng sức mà đâm chết đệ đi! Đệ không muốn sống nữa!”
Gần đến phút biệt ly khiến Tĩnh Huyền vốn bảo thủ nay như không còn lý trí, cứ liên tục thốt ra những lời *** mĩ…
Hoàng Phủ Dật cảm nhận được sự hưng phấn của người trong lòng, cũng theo đó la to đứng lên, “Phù phù… Hảo, ta ngày hôm nay sẽ đâm chết tên tiểu hòa thượng *** đãng ngươi! Nhìn cái mông ngươi như thế vẫn còn có thể quyến rũ ta!”
Nam nhân đẩy ngã y xuống đất, đưa hai chân y lên xác ngực, côn thịt vừa cương lên như gậy sắt, động tác như người ta đóng đinh vào bàn, hung hăng xỏ xuyên đến tận cùng!
“Ô a a a —— đâm đệ! Đâm vào huyệt của đệ! Ô… Dật ca ca! Dật ca ca! Huynh không được rời khỏi đệ!”
Tĩnh Huyền ôm lấy nam nhân mà khóc, không ngừng hôn lên gương mặt tuấn mỹ của hắn.
“Bảo bối ngốc của ta… Ca ca yêu ngươi còn không hết, sao lại bỏ ngươi được chứ?”
“Dật ca ca… đệ rất yêu huynh…”
“Ta cũng yêu ngươi, Huyền đệ xinh đẹp của ta… Dật ca ca ta đời đời kiếp kiếp đều muốn cùng ngươi ở tại một chỗ…”
“Ô… Dật ca ca… mạnh lên, dùng sức tiến vào thân thể đệ! Một khắc cũng đừng rời xa đệ!”
“Huyền đệ!”
Hoàng Phủ Dật yêu y yêu đến phát điên, gắt gao giữ chặt lấy tiểu hòa thượng của hắn, điên cuồng mãnh liệt mà xỏ xuyên vào bên trong tử huyệt Tĩnh Huyền.
“Y a a a —— đã chết! Bị ca ca thao đã chết! A a —— đệ lại muốn ra rồi—— “
Tinh thủy tiểu hòa thượng lại nhiệt liệt bắn ra, văng đầy mặt và cổ y…
Hoàng Phủ Dật thấy gương mặt đầy tinh thủy vô cùng *** đãng của tiểu bảo bối, lại càng hung hăng mà đâm vào, rốt cục cũng nhịn không được mà tiết tinh ——
“A a —— tiểu bảo bối —— mở cái miệng nhỏ nhắn của ngươi ra —— đúng —— ra rồi —— tất cả đều cho ngươi ——! A a —— “
Một dòng tinh dịch bắn vào bên trong miệng tiểu hòa thượng, khiến y thõa mãn mà nếm tư vị ngọt ngào của người y yêu…
“Hơ uhm… Dật ca ca… Đệ muốn nữa…”
“Ngươi quả là tiểu *** phụ…”
Nam nhân lần thứ hai cầm kiếm xuất trận ——
Một đêm *** mỹ, không ngừng triển khai ——
******
Ánh bình minh buông xuống.
Trãi qua hơn nửa đêm điên cuồng giao hoan, Hoàng Phủ Dật mệt mỏi mà đi vào giấc ngủ.
Tĩnh Huyền nằm xuống bên cạnh ái nhân, lẳng lặng rơi nước mắt.
Thời điểm giao hẹn cùng Vân Không đạo trưởng đã gần kề, Tĩnh Huyền chỉ mong khoảnh khắc này có thể vĩnh viễn đứng im để y cùng người y yêu mãi mãi không thể phân ly.
Nhưng bình minh kia vốn là thứ vô tình, vẫn chiếu ánh sáng đến trước mặt.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, y lặng lẽ ôm chặt lấy cơ thể ái nhân!
Dật ca ca… Đệ không nỡ… Đệ không nỡ…
Nỗi đau ăn sâu vào tận xương tủy khiến toàn thân y run rẩy.
Dù có không nỡ rời xa, nhưng nghĩ đến tương lai ái nhân, tiểu hòa thượng chỉ biết để mặc cho nước từ khóe mi rơi ra, âm thầm đem hồn phách Hoàng Phủ Dật thu vào hũ tro cốt ——
Y mang hũ tro đi đến nơi đã hẹn với Vân Không đạo sĩ – “Thất tà tháp” ——
“Vất vả cho con rồi, Huyền nhi.”
Đây là lần đầu tiên Vân Không đạo sĩ gọi y như vậy, bất giác viền mắt Tĩnh Huyền lại đỏ lên.
“Đạo trưởng…”
Vân Không đạo sĩ yêu thương nhìn y, viền mắt cũng rưng rưng. “Tiểu hài tử đáng thương, con cũng hãy như Dật nhi, gọi ta một tiếng sư phụ đi.”
“Vâng, sư phụ.” Lệ Tĩnh Huyền lại rơi. “Sư phụ, con đã hứa với Dật ca ca, con sẽ không làm trụ trì, huynh ấy sẽ không đi đầu thai, chúng con muốn cùng bên nhau lưu lạc thiên nhai, vĩnh viễn không rời xa. Hôm nay con lại phản bội lời hứa, Dật ca ca huynh ấy… Huynh ấy có trách con không?”
“Ngốc à, đừng đau lòng như thế. Mọi chuyện con làm cũng chỉ vì muốn tốt cho Dật nhi thì sao nó lại có thể trách con được chứ?”
“Sư phụ nói rất đúng…” Tĩnh Huyền nhàn nhạt nở nụ cười, “Chỉ cần Dật ca ca bình an, dù cho huynh ấy có oán giận bao nhiêu, Tĩnh Huyền cũng cam lòng, không hề hối hận.”
“Hảo hài tử… Ta nuôi dưỡng Dật nhi suốt mười sáu năm liền, bản thân ta cũng không nỡ… Nhưng vì để tốt cho nó, không muốn cũng phải làm, đó mới thật sự là yêu thương nó.”
“Tĩnh Huyền hiểu rõ…” Tuy ngoài miệng nói hiểu rõ nhưng nơi khóe mi Tĩnh Huyền nước mắt không ngừng chảy xuống, khiến ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy thương tâm.
Vân Không nhìn thấy cũng chỉ biết thở dài, “Ai, đến giờ rồi. Nên gọi Dật nhi ra thôi. Y sách gia lực, hiện!”
“Hiện thân chú” làm cho Hoàng Phủ Dật bỗng chốc từ trong hũ bay ra trước mặt hai người.
“Ui da!” Hoàng Phủ Dật lần thứ hai bị ngã lăn quay!
“Dật ca ca! Huynh không sao chứ?” Tĩnh Huyền nhanh chóng tiến lại đỡ hắn.
“Ơ kìa, Huyền đệ, sao ta lại ở chỗ này?” Hoàng Phủ Dật xoa xoa cái mông đã có chút sưng lên giống như đang sờ đầu hai viên kim cương.
Hắn không phải đang cùng Huyền đệ mây mưa ở khách điếm cho đến đuối quá mới đi thiếp đi sao, thế nào giờ lại ở một vùng ngoại thành xa xôi hẻo lánh thế này? Thật không thể hiểu được.
“Ơ hay, sư phụ, sao người cũng ở đây thế này?” Hoàng Phủ Dật vừa ngẩn đầu nhìn, lại thấy sư phụ đang đứng bên cạnh hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm không hay!
“Dật nhi, con hãy nhìn rõ xem đây là nơi nào?” Vân Không đạo sĩ từ tốn nói.
Hoàng Phủ Dật dáo dát nhìn xung quanh, chợt thấy cách đó không xa đứng sừng sững một tòa tháp cao, tim giật thót một cái!
Lẽ nào nơi này là…
“Hai người mang ta đến Thất tà pháp để làm gì?” Hoàng Phủ Dật tức giận lớn tiếng hỏi!
“Dật ca ca…” Tĩnh Huyền muốn đưa tay ôm lấy hắn, lại bị hắn gạt tay qua!
“Ngươi và sư phụ ta có âm mưu gì đó, đúng không?”
“Đệ… đệ…” môi Tĩnh Huyền run run nói không nên lời.
Hoàng Phủ Dật vịnh lấy hai bờ vai y mà gầm nhẹ “Ngươi có nhớ ngươi đã đồng ý điều gì với ta không? Ngươi có nhớ hay không ngươi đã từng đồng ý với ta sẽ không làm trụ trì của cái Bảo Phật tự gì gì đó, ta cũng sẽ không đầu thai chuyển thế làm hoàng đế gì hết, chúng ta sẽ cùng nhau lưu lạc thiên nhai, vĩnh viễn bên nhau cùng một chỗ, có nhớ hay không?”
“Có… đúng là ta đã từng nói như vậy.” Tĩnh Huyền cắn môi, “… Nhưng ta đổi ý rồi.”
“Đổi ý?” Hoàng Phủ Dật mở to mắt như không tin được nhìn y.
“Đúng vậy, ta suy trước tính sau vẫn cảm thấy ta và ngươi nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có tương lai.” Tĩnh Huyền cố nén nước mắt, lạnh giọng mà nói, “Ta khổ công tu hành nhiều năm lại vì một nam nhân như ngươi mà từ bỏ đại vị trụ trì, ngẫm lại thực sự không đáng.”
“Ngươi nói cái gì? Không đáng?” Hoàng Phủ Dật tức giận mà nhìn y!
“Đúng. Quả thật không đáng. Ngươi chỉ là một cô hồn dã quỷ, có thể cho ta cái gì? Ngươi có thể cho ta địa vị danh lợi được không? Không, ngươi không thể, bởi vậy nên ta mới cùng sư phụ ngươi thương lượng, hy vọng ngươi mở banh mắt mà nhìn vào hiện thực, sớm ngày đầu thai chuyển thế, không nên cứ tiếp tục quấy rầy ta nữa.”
Từng từ từng chữ từ miệng tiểu hòa thượng thốt ra như hàng vạn mũi tên đâm vào tim khiến Hoàng Phủ Dật lảo đảo thân người, suýt đứng không vững.
“Huyền đệ ngươi… Lẽ nào ngươi thật sự không yêu ta?”
“Yêu thì sao? Không yêu làm sao? Lòng người luôn luôn đổi thay, hiện tại yêu, cũng không có nghĩa là sẽ suốt đời suốt kiếp yêu. Ta trước đối với ngươi quả thật cũng có cảm tình, lúc lên giường ngươi cũng làm cho ta thấy vô cùng thoải mái. Nhưng so với đại vị trụ trì kia, thứ lỗi, ta không thể chọn ngươi.”
Gương mặt Tĩnh Huyền càng lạnh thì tâm Hoàng Phủ Dật càng đóng băng.
Vân Không đạo sĩ hiểu rõ đây chính là ý của tiểu hòa thượng, lập tức nói thêm vào “Dật nhi, ngươi sáng mắt ra chưa? Cái gì tình tình ái ái tất thảy đều không đáng tin cậy! Ngươi hà tất vì một tên xú hòa thượng mà hủy đi tiền đồ kiếp sau!”
“Không ——! Huyền đệ! Ngươi tỉnh ngộ đi, tỉnh đi! Ta không tin! Ngươi yêu ta mà, ngươi yêu ta mà! Phải không?” Hoàng Phủ Dật điên cuồng mà lắc vai Tĩnh Huyền, muốn cho y tỉnh táo lại, nhớ lại khoảng thời gian hai người đã từng yêu nhau như thế nào.
Tĩnh Huyền nhìn thấy hình dáng Dật ca ca của y đau đớn như muốn chết như vậy, tim như bị ai bóp nát ra thành từng mảnh vụn, đau vô cùng!
Tuy nhiên y cũng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, cắn răng kiềm nén, bắt buộc bản thân phải vô tình mà nói “Thời gian chúng ta quen biết nhau, một lời không thể nói hết. Từ nay trở đi ngươi bước trên dương quan đạo của ngươi, ta đi cây cầu độc mộc của ta. Vĩnh viễn không bao giờ … gặp lại nhau nữa.”
Tĩnh Huyền nói xong quay đầu bước đi, không thèm liếc đến hắn một cái.
Nhìn theo bóng lưng vô tình lạnh lùng của tiểu hòa thượng, Hoàng Phủ Dật đời đời kiếp kiếp sẽ không thể quên.
“Ta hận ngươi. Tĩnh Huyền! Ngươi lừa dối tình cảm của ta, Hoàng Phủ Dật ta muôn đời hận ngươi!”
“Được rồi, đồ nhi ngoan, hãy quên hắn đi! Tới giờ rồi, nghìn vạn lần không nên trì hoãn nữa. Mau, mau đi đầu thai đi!”
“Sư phụ, người nói rất đúng. Ta sẽ quên hắn. Cảm tạ ân dưỡng dục của sư phụ, đồ nhi xin bái biệt!”
Hoàng Phủ Dật quỳ xuống đất lạy ba lạy, sau đó liền hóa thành một làn khói nhẹ, hướng Thất tà tháp bay vào ——
“KHÔNG ——” Tĩnh Huyền nấp phía sau rừng cây, ngực đau như muốn chết đi, cũng nhịn không được đuổi tới, khóc nấc “Dật ca ca —— huynh đừng đi —— Dật ca ca —— huynh trở về đi mà!”
“Huyền nhi, đừng đuổi theo nữa, đã không còn kịp nữa rồi. Con hãy để Dật nhi hảo hảo đầu thai đi thôi!”
“Nhưng tim con đau quá… Đau quá … hu hu…” Tĩnh Huyền nắm chặt lấy ngực trái mình, khóc thành tiếng!
“Huyền nhi, con đừng quá thương tâm. Sư phụ biết con yêu Dật nhi sâu nặng như thế nào, vậy nên ta đã giúp con nghĩ cách khiến Dật nhi chuyển thế đầu thai đến hoàng cung, để con có thể gặp lại nó.”
“Thật sao?” Tĩnh Huyền nghe vậy vô cùng mừng rỡ, ngưng khóc mà mỉm cười!
“Chuyện này cũng không khó, nhưng Huyền nhi, con phải hiểu, sau khi Dật nhi đầu thai chuyển thế, sẽ không còn là người con đã từng hiểu đã từng yêu. Nó sẽ không nhớ con là ai, cũng sẽ không thể yêu con, nó thân là hoàng tử, tương lai còn phải trở thành hoàng đế, sẽ có hậu cung với hàng ngàn phi tần, con có thể chịu đựng được không?”
Tĩnh Huyền mắt ứa lệ, bình tĩnh mà nở nụ cười, “Chỉ cần có thể nhìn thấy huynh ấy, được ở bên cạnh huynh ấy, đau đớn có là gì? Vẫn còn hơn là đời đời kiếp kiếp không thể gặp lại nhau.”
“Được, vậy ta an tâm, mọi việc cứ giao cho sư phụ an bài …”
******
Mười tháng sau Vân Phi nương nương hạ sinh hoàng tử, cả nước vui mừng.
Tĩnh Huyền đại sư có ơn cứu giá, được mời tiến cung, tại tông miếu tụng kinh cầu phúc cho tiểu hoàng tử, trở thành một đại quốc sư…
—— Còn tiếp ——