Đọc truyện Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai – Chương 142: Cô Là Ai?!
Cả đêm qua Trình Quân Hạo chưa chợp mắt, ngày thứ hai vừa tới công ty, vốn cho là có thể nhìn thấy An Tâm Á, lại nhận được phụ trách tổ quay phim thông báo nói Jack say rượu, buổi sáng không tới.Hỏa dược trong lòng Trình Quân Hạo nổ ầm ầm dâng lên tận não, Jack chết tiệt, tối hôm qua uống bao nhiêu rượu ở quầy rượu vậy không biết? ! Không dậy nổi liệt luôn trên giường đàn bà rồi hả? ! Khốn kiếp, đáng chết **.Anh lập tức gọi điện thoại qua, một ngọn lửa vô danh ngút lên tận đầu, liền hướng Jack bộc phát.Jack mơ hồ nhận điện thoại, Trình Quân Hạo liền bắt đầu nổi đóa, “Tại sao cậu không đến công ty? Làm việc quay phim bên này trễ nãi bao nhiêu thời gian rồi hả, cậu có biết hay không, cậu như vậy làm thế nào mà làm đạo diễn được chứ? !”Jack híp mắt bất đắc dĩ nói: “Tối hôm qua tớ chiến đấu hăng hái một đêm có biết hay không? Mệt mỏi muốn điên rồi, cậu còn bắt tớ đi làm, buổi sáng chắc chắn là làm không được rồi, buổi chiều thì phải xem tình hình cái đã, tối hôm qua cô gái kia làm thật điên cuồng, không phải ai cũng đều nói phụ nữ Á châu hàm súc ư, vì sao tuyệt không phải như vậy, tối hôm qua quá phóng túng, thiếu chút nữa làm chết tớ, chỉ là, thật thoải mái. . . . . .””. . . . . . Tớ không phải đang nói chuyện đán bà với cậu.” Trình Quân Hạo đen mặt gầm nhẹ, “Cái tên đáng chết nhà cậu **, tới Trung Quốc cũng không cố gắng mà tiết chế hạ xuống, cẩn thận coi chừng mắc bệnh AIDS. . . . . .”Jack nhắm mắt lại lăn lộn trong chăn, “Yên tâm đi, tớ có đeo bao, đối với phương diện này, tớ luôn luôn canh phòng nghiêm ngặt, còn phương diện công việc, cậu cứ yên tâm đi, tuyệt sẽ không làm chậm trễ thới gian công chiếu cùng tuyên truyền, còn chuyện bồi dưỡng đạo diễn mới cho CBD cũng đã tiến hành vững bước rồi, đối với tớ cậu còn có cái gì không yên lòng, tới ngày tớ rời đi, tớ bảo đảm giao cho cậu một nhóm đạo diễn mới, còn cải cách một loạt các nhân viên phòng bang trong CBD. . . . . .””. . . . . .” Trình Quân Hạo mặt đen lại, gân xanh trên trán trực nhảy, kiềm chế lửa giận, âm âm u u mà nói: “Cậu ở Hollywood cũng làm việc như vậy hay sao? ! Loại người như cậu mà còn có thể vang danh nước ngoài, thật là ly kỳ, mấy ngày trước Nam Nữ Chình tới trễ thì bị cậu mắng tối tăm mặt mũi, nhưng đến lượt cậu, thì lại dứt khoát không đến luôn, cậu làm một cái gương tốt thật a. . . . . .”Anh nói châm chọc, “Về sau cậu còn có uy tín gì để mà nói nữa? !”Jack hắc hắc cười gượng hai tiếng, “Tớ đây cũng là thật sự không có biện pháp mà, tối hôm qua thật sự quá kịch liệt, thành thật mà nói, tớ chưa bao giờ mệt đến như vậy, trước kia cũng từng chiến đấu hăng hái một đêm, tinh thần vẫn có thể phấn chấn mà đi làm, chẳng lẽ gần đây già rồi. . . . . .””Fuck. . . . . .” Trình Quân Hạo nghe mấy cái lý do dong dài lắm điều của anh ta nói, thật sự nghe không nổi nữa, dứt khoát mắng chửi người, “Buổi chiều tới làm cho lão tử. . . . . .””Pằng. . . . . .” Điện thoại bị cắt đứt, Jack cố gắng lôi lên hai mí mắt nặng trịch do mệt gần chết, nhưng rồi bỏ cuộc nhắm mắt lại, thầm nói: “Mẹ nó, thằng nhóc này càng ngày càng không đáng yêu gì hết, trước kia cũng cùng một đường với lão tử thôi, giờ lại tỏ ra thánh thiện, thật chẳng thấy quen chút nào, cái cô An Tâm Á Hỗn Thế Yêu Tinh này. . . . . .”Jack nói thầm một tiếng, lật người, ôm chăn ngủ tiếp.Trình Quân Hạo tức giận trầm mặt ngồi trên ghế, có chút nhức đầu, Jack không đến, An Tâm Á lại không có ở đây, hỏa khí của anh cũng từ từ tự động tiêu mất.Cười khổ một tiếng, thật sự có chút cô đơn.Jack nói chuyện cải cách CBD cũng đã có hiệu quả tương đối rồi, về sau cũng sẽ càng phát triển không ngừng, tất nhiên anh tin tưởng lời anh ta nói, nhưng anh lại cảm thấy có chút tịch mịch, khi bộ phim này quay xong, Jack cũng sẽ trở về Hollywood. . . . . .Anh em tốt nhất mà đi rồi, thì cô đơn chỉ có tăng thêm. . . . . .Mới một đêm không thấy, anh thật sự rất nhớ An Tâm Á.Đột nhiên có một bưu phẩm được gửi đến, Trình Quân Hạo mặt không vẻ gì mở ra, rồi có chút kinh ngạc .Hẹn anh mười một giờ tại phòng của một khách sạn gặp mặt, là An Tâm Á gởi tới.Tim anh vô cùng kích động, thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng xem xét nguồn gốc của vật này, lại cảm thấy có chút không đúng lắm. Anh lắc đầu một cái, bất kể, đi xem một chút, cho dù không phải là Tâm Á, cũng phải đi.Nhưng mơ hồ trong lòng cũng mong mỏi đó chính là An Tâm Á. . . . . .Trình Quân Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, thật sự rất mong đợi, nhớ tới nhưng cách thức câu dẫn anh mà cô dùng khi lần đầu bọn họ gặp gỡ, thì trong lòng lại như có con nai con bắt đầu chạy loạn.Rất muốn rất muốn cô. . . . . .Trình Quân Hạo chưa bao giờ biết, anh lại sẽ nhớ nhung một người phụ nữ như thế, biến đổi cuộc sống này thật sự rất lớn, trước đây rất lâu, anh là tuyệt đối không thể nào như vậy. Khi đó anh lãnh khốc, tự tin, cũng trầm ổn. Không giống như hiện tại dễ dàng lại kích động như vậy, rất dễ nổi giận. Hiện tại cứ giống như một con cọp con nóng tính.Tình yêu, thật là dễ làm cho con người ta thay đổi. Mẹ nó.*Phó Vũ Hằng đã đến quán cà phê từ rất sớm, kiên nhẫn chờ đợi, một bên nhìn đồng hồ, một bên lấy ra một phần tờ báo buổi sáng ngối xem tin tức. Chờ An Tâm Á.Báo chí gần đây đều đăng tin tức của Ôn Tâm.Cái tin tức này thật giống như quả bom oanh tạc giới giải trí của thành phố A, bởi vì vụ án này thật sự rất huyền bí, không biết có bao nhiêu tạp chí, tờ báo thảo luận, các đài truyền hình lớn cũng liên tục đưa tin, các loại suy đoán cũng bắt đầu lan ra.Phó Vũ Hằng chỉ nhìn thoáng qua, liền thấy vô vị tẻ nhạt.Nói cho cùng thì anh với Ôn Tâm cũng có qua vài đêm tình, tự hỏi rốt cuộc người phụ nữ này đắc tội với người nào, mà lại rơi vào kết quả như vậy, không khỏi có chút làm cho người khác kinh hãi.Vì cô ta âm thầm thương cảm một chút, Ôn Tâm nói chung cũng là mỹ nữ, chỉ là, lầm đường lạc lối mà thôi.Chết quá thảm, chặt chân, quăng sông. . . . . .Cho dù là phụ nữ đẹp, lầm đường lạc lối, xem ra kết quả cũng không quá tốt.Tin tức rốt cuộc cũng là tin tức, rất nhanh sẽ biến thành chuyện cũ, mà Ôn Tâm, cho dù đã từng rất nổi tiếng đi nữa, cũng sẽ từ từ bị thời gian quên lãng, rốt cuộc cũng chỉ là một người cô đơn.Phó Vũ Hằng chán nản, cảm thấy có chút vô vị tẻ nhạt, liền bỏ qua tờ báo, không hề xem tin tức này nữa. Chuyện Ôn Tâm cũng đã qua. Anh không còn muốn biết.Nhấp vài hớp cà phê, kiên nhẫn chờ đợi An Tâm Á đến. Anh tới quá sớm, suy nghĩ một chút, quả thật anh có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên anh bí mật gặp mặt An Tâm Á.Lại nhàm chán mở điện thoại di động xem thời gian trên màn hình, trước mặt một bóng người phủ tới.Phó Vũ Hằng mừng rỡ ngẩng đầu, “Tâm Á. . . . . .” Lại thấy khác một khuôn mặt xa lạ, anh có hơi thất vọng, miệng tươi cười vụt tắt, “Cô là ai? !”Lâm Khả Nhân khẽ mỉm cười, “Là người hẹn anh tới. . . . . .””Cái gì? !” Phó Vũ Hằng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lúc đứng lên, phát hiện chân có chút mềm nhũn, anh hoang mang sợ hãi nhìn Lâm Khả Nhân, “Cô, cô. . . . . .”Lâm Khả Nhân nhíu mày, cười nhạt, cũng không sợ anh ta biết tất cả kế hoạch của cô, mặc dù cũng không muốn giải thích cho anh ta nghe, nhưng chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.Chỉ cần Trình Quân Hạo thấy một màn kia, cái dạng người kiêu ngạo đó, chỉ sợ sự quan tâm đối với An Tâm Á cũng sẽ không còn, chứ đừng nói đến chuyện nghe bọn họ giải thích.Cho nên, căn bản Lâm Khả Nhân không quan tâm Phó Vũ Hằng nhìn mặt của cô, mà đoán được thứ gì? !Lâm Khả Nhân khẽ mỉm cười, vỗ vỗ mặt của Phó Vũ Hằng, âm trầm mà nói: “Đáng tiếc cho cái gương mặt này của anh, chỉ là, lấy tính tình của anh ta, nếu anh ta thấy một màn kia, chỉ sợ anh cũng sẽ giống như Ôn Tâm chết thảm tại chỗ. . . . . .”Lòng ghen tỵ của Trình Quân Hạo là rất đáng sợ. Mặc dù đối tượng ghen tỵ lần này làm Lâm Khả Nhân rất không cam lòng. . . . . .Phó Vũ Hằng rét run cả người, một thân mồ hôi lạnh, người phụ nữ này. . . . . . Rốt cuộc muốn làm cái gì? !