Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính

Chương 3


Bạn đang đọc Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính FULL – Chương 3


Ba tôi thấy tôi ngồi xuống, lập tức tìm lý do chạy trốn, chỉ còn lại tôi một mình đối diện với gương mặt lạnh như băng của vị tổng tài bá đạo này.
Hắn vẫn uống trà không nói lời nào, tôi cũng vui vẻ thanh tịnh, loay hoay xem điện thoại.
Vừa rồi sơ ý vội về nhà, quên lấy phương thức liên lạc của Bạch Diên.
Không liên lạc được với bạn trai mới ra lò khiến tôi có chút phiền não, lỡ như vịt nấu chín rồi lại bay vào chén nữ chính thì sao, cái tính tình nóng nảy này của tôi không chịu được đả kích đâu.
“Dạo này bận làm gì? Lâu rồi không gặp em.”
Trần Vị đột nhiên lên tiếng, làm tôi giật nảy mình.
Tôi hắng giọng: “Khụ, gần đây em đang học kiến thức tài chính, chuẩn bị tiếp nhận công ty.”
Trần Vị gật gật đầu, trong mắt mang theo chút tán thưởng: “Em lớn rồi.”
Tổng tài bá đạo Trần Vị nói thế cũng hợp tình hợp lý, nam chính và nữ phụ vốn dĩ là thanh mai trúc mã, nếu như không phải nữ phụ thích nam chính, lại hại hậu cung của người ta náo loạn đến vậy, nói không chừng Trần Vị vẫn coi Vương Thiện là em gái, sẽ không đến mức để cho cô ấy thân bại danh liệt.
Mặt già của tôi đỏ lên, cái gì mà bảo tôi đã lớn, lão nương vốn dĩ đã lớn rồi, chỗ nào cũng lớn!!
“Qua cái tuổi ăn chơi rồi, tâm tư cũng lắng lại, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt một số chuyện thôi.”
Trần Vị cười cười, “Có một số chuyện nghĩ thông là chuyện tốt.


Cũng có một số việc, tốt nhất là mãi mãi không nhìn ra.”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía tôi, như thể muốn thông qua ánh mắt nhìn rõ nội tâm tôi.
Tôi hoảng sợ, cúi đầu không nhìn thẳng vào mặt hắn nữa.
Dù sao hắn leo lên cao sớm đến vậy, khí thế hừng hực quanh thân đúng là không đùa được, thật sự là linh hồn tôi như bị tên này nhìn thấu.
Tôi bỏ di động xuống, đóng cửa tiễn khách: “Trời đêm đã khuya, Trần tổng đi đường cẩn thận.”
Trần Vị uống một ngụm trà cuối, mới chậm rãi đứng lên, đi về phía cửa.
Hắn mở cửa ra, nghiêng người nói: “Thiện Thiện, có gì không hiểu lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”
Nhìn bóng lưng hắn biến mất trong ánh trăng, tôi mới quay đầu chuẩn bị lên lầu, kết quả vừa xoay người liền thấy ba tôi đang thăm dò quan sát.
Tôi cắn một miếng táo: “Còn nhìn cái gì nữa? Người ta đã đi rồi, lúc nãy người còn ở đây ba không chịu ra, giờ người ta đi rồi ba lại nhớ thương.”
Ba tôi cười tủm tỉm tiến lại gần: “Con gái à, Trần Vị đúng là rất ưu tú, nhưng mà con người của cậu ta như thế đến ba còn thấy sợ, như con mà còn không khống chế được cậu ta.

Muốn ba tiếp chuyện với cậu ta hả? Vẫn là thôi đi.”
Vì để không OOC, tôi nhập vai trong nháy mắt: “Ba, đàn ông như vậy mới có mị lực chứ, tuy rằng hiện tại con chỉ có thể nhìn bóng lưng của người ta, nhưng mà, một ngày nào đó! Con sẽ có thể đứng bên cạnh anh ấy, đủ tư cách trở thành Trần phu nhân!!”
Ba tôi thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai tôi, đi lên lầu, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tôi giải quyết nhanh gọn quả táo trong tay xong cũng lên lầu nghỉ ngơi.
Hôm sau tôi đi thẳng đến trường Bạch Diên, một ngày không gặp Samoyed của tôi, đúng là tim phổi ngứa ngáy.
Lái chiếc xe thể thao phân khối lớn của tôi, mặc chiếc váy gợi cảm nhất, tôi xuất hiện ở cổng trường đại học Q.
Nháy mắt xung quanh tôi đã tụ tập đầy người chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Hiệu ứng như này cũng được rồi, càng nhiều người càng tốt, vậy Bạch Diên lúc đi ngang qua sẽ chú ý đến tôi.
Tôi chỉ biết đường đến trường, không rõ mấy cái khối ABC rồi lớp học gì gì đó, lại không có thông tin liên lạc, tôi chỉ có thể đơn giản mà thô bạo thế này để thu hút bạn trai mình.
Dưới ánh mặt trời chói chang, tôi không chờ được Bạch Diên, mà chờ được một cậu nhóc đến xin quét Wechat.

Trông rất đẹp trai.
Nhưng hình như đầu óc không tốt lắm.
“Mỹ nữ, bên ngoài nóng lắm, tôi dẫn cô đi uống trà sữa.”
Không thể nghi ngờ, giọng điệu ra lệnh.
Có lẽ những cô gái khác sẽ thích loại phong cách bá đạo này, nhưng tôi, Vương Thiện, rất ghét kiểu giao tiếp này.
Tôi vẫn thích nghe Bạch Diên nói chuyện hơn, mềm mại nhẹ nhàng, mỗi câu nói đều toát ra sự tôn trọng rất chu đáo.
Tôi khoát tay:”Tôi đang chờ bạn trai, anh ấy sẽ giận.”
Ai biết được nam sinh này không buông tha, còn cười cười nói: “Không sao, bây giờ có không có nghĩa là sau này cũng có, tôi có thể chờ, thêm Wechat đi, sau này chia tay thì gọi cho tôi.”
Tôi tháo kính râm, tò mò nhìn nam sinh tự tin đến khó hiểu trước mắt, là ai cho cậu ta can đảm để nói mấy lời này?
Lương Tĩnh Như(*) sao? Hay là cái đầu tóc trắng bóc đến chói mắt của cậu ta?
(*)[Lương Tĩnh Như – Một ca sĩ nhạc rock, nổi tiếng với bài hát tên “Can Đảm”]
Tôi còn chưa kịp mở miệng mắng đuổi cậu ta đi, tay phải đột nhiên bị nắm lấy, là Bạch Diên.

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, sau đó ôm chầm lấy Samoyed của tôi.
Tai cậu ấy đỏ lên, cũng ôm lại tôi, sau đó quay đầu nói với nam sinh kia: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ không chia tay.


Cậu không có cơ hội đâu, mời đi.”
Bạch Diên đỏ tai nói ra mấy câu này, thật sự là quá đáng yêu.
Giống như chú chó sói con đang giận dữ.
Tôi kéo cậu ấy lên xe, tăng ga rời khỏi “hiện trường vụ án”.
“Muốn đi đâu chơi? Chị đây dẫn cậu đi.]
Bạch Diên hé miệng cười cười: “Chỗ nào cũng được.”
“Ồ? Cẩn thận tôi đem cậu đi bán nha.”
“Ừm…!Vậy tôi giúp chị đếm tiền.”
Tôi nghiêng đầu nhìn thiếu niên đang cười tươi sáng kia, trong lòng lại có một dòng nước ấm chảy qua, khiến tôi tin tưởng vào quyết định của mình hơn.
Thật sự là làm cho trái tim người ta rung động mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.