Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính

Chương 15


Đọc truyện Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính FULL – Chương 15


(15)
Bạch Diên và Trần Vị đều đang cấp cứu, ba tôi đẩy tôi đến ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Chúc Tích cũng ở đó, cô ta muốn chờ ai thì không cần phải nói.
Ba tôi vỗ vai tôi: “Thiện Thiện, không thì ba ở đây chờ, con về nghỉ ngơi trước đi.

Thân thể con còn chưa hồi phục, không thể ngồi đợi quá lâu.”
Lần này tôi bị tai nạn đã dọa cho ba đầu hói sợ hãi, nhìn những sợi tóc đã lốm đốm bạc trên đầu ông, tôi có chút không đành lòng, nên dù vẫn còn lo lắng cho Bạch Diên tôi vẫn nghe lời ông về phòng nghỉ ngơi.
Lúc lướt qua Chúc Tích, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt cô ta chứa đựng cảm xúc mà tôi không hiểu được.
……
Lo lắng chờ đợi hai tiếng, Bạch Diên và Trần Vị rốt cuộc cũng được thông báo đã qua giai đoạn nguy hiểm.
Tôi vuốt ve bàn tay Bạch Diên, nhìn dáng vẻ lúc cậu ấy ngủ chẳng có chút phòng bị nào, đáy lòng tôi chua xót, cậu ấy đến tìm Trần Vị, xem ra là vì trong lòng vẫn khó chịu.
Trước đây cậu ấy vì Chúc Tích cũng không có chút sợ hãi nào mà đối mặt với Trần Vị như vậy sao?
Vậy nên mới mất đi sinh mạng.
Vậy nên mới trở thành vai phụ trong câu chuyện của người khác.
Tôi biết không nên mang chuyện này ra so sánh, nhưng trong lòng lại chẳng thể bỏ qua cảm giác ghen tuông và đau nhói.
Tôi lẳng lặng bầu bạn với Bạch Diên, Chúc Tích lại đột nhiên xông vào, tôi có chút phiền muộn: “Sao không ở cùng người của cô đi, chạy đến làm phiền thế giới của hai người chúng tôi làm gì?”
“Trần Vị mất trí nhớ.”

Mất trí nhớ? Thật đúng là quá máu chó.
Tôi xoay người, nhướng mày nhìn cô ta: “Vậy cô càng nên ở cạnh hắn, đây là cơ hội tốt để vun đắp tình cảm, sao lại lãng phí thời gian chạy đến chỗ tôi làm gì?”
Chúc Tích ngồi trên sofa nhíu mày: “Anh ta mất đi kí ức kiếp này, nhưng lại nhớ rõ tôi.”
Tôi “phụt” một tiếng bật cười: “Chúc Tích, cơ hội tốt thế này mà không nắm bắt, đây không phải phong cách của cô à nha.

Nếu hắn nhớ rõ cô, chứng tỏ trí nhớ của hắn đang ở thế giới trước, là thế giới mà hai người yêu nhau, chuyện này không phải là chuyện tốt với cô sao?”
“Tôi không muốn lập lại cuộc sống trước kia, kiếp trước tôi sống đủ rồi, bây giờ tôi muốn ở bên Trần Vị là bên nhau kiếp này, không phải giống kiếp trước.” Sắc mặt Chúc Tích có chút âm trầm.
Tôi không thể hiểu suy nghĩ của cô ta, làm gì có chuyện kiếp này kiếp kia, kiếp nào thì con người cũng giống nhau thôi.

Nếu Bạch Diên có kiếp sau, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ thích cậu ấy.
Không có chuyện cậu ấy biến thành ai, cũng chẳng liên quan đến việc tính cách thế nào, Bạch Diên vẫn là Bạch Diên, sẽ không thay đổi.
“Chúc Tích, tôi không có nhiều trí nhớ như cô, cũng không thể đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ, nhưng mà đối với Trần Vị bây giờ mà nói, cô hiện tại chính là người quan trọng nhất đối với hắn.

Chỉ đợi xem cô lựa chọn thế nào, có muốn kiêng trì cố gắng để hái được quả ngọt hay không.”
Chúc Tích đến gần cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài: “Vương Thiện, đây là kiếp thứ ba rồi, có phải tôi đã sống quá lâu rồi không?”
Rốt cuộc tôi đã nghe được những gì cô ta muốn nói.


Sự tái sinh vô hạn không có hồi kết, vốn dĩ là sự cô đơn.
“Tôi có thể cam đoan với cô đây sẽ là kiếp cuối cùng, nên cô vẫn nên cố gắng sống thật tốt đi.”(*)
(*) [Theo logic thì các nhân vật trong thế giới nhỏ sẽ chỉ trải qua ba lần cốt truyện, 1 là bình thường, 2 là được yêu, 3 là không biết trước cốt truyện, chỉ tự mình đấu tranh.

Vương Thiện là ngoại lệ, vì Vương Thiện là nhân vật của thế giới lớn.]
Chúc Tích cười nhạo: “Bớt lừa gạt tôi đi, ngay cả số mệnh của cô mà cô cũng không tự cảm nhận được, còn dám nói đây là kiếp cuối cùng, có quỷ mới tin cô.”
Tôi cười cười: “Không tin thì quên đi, dù sao tôi cũng không mất mát gì.”
Chúc Tích xua tay nhấc bước rời đi.
Tôi không biết cô ta sẽ lựa chọn thế nào, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi thì cô ta muốn làm gì cũng được.
“Chị..” Âm thanh khàn khàn của Bạch Diên làm tôi giật mình.
Cậu ấy có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi không?
“Chị, sao lại đứng gần cửa sổ? Gió to lắm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là không nghe thấy, bằng không tôi phải đau đầu nghĩ xem làm sao giải thích mọi chuyện với cậu ấy.
“Cậu thấy thế nào?”
Bạch Diên mỉm cười: “Ngoại trừ đau cả người ra thì chỗ nào cũng tốt.”
Tôi hỏi: “Đã biết không thể thay đổi kết quả sao cậu vẫn đi?”

Bạch Diên nắm chặt tay tôi, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng: “Tôi vẫn không cách nào chấp nhận được việc anh ta làm hại đến chị, nếu kiện anh ta có thể sẽ gây bất lợi cho công ty của chú, tôi chỉ muốn anh ta xin lỗi thôi.

Không ngờ sau đó lại cãi nhau, lại còn rơi xuống nước.”
“Diên Diên, cảm ơn cậu.”
Bạch Diên cong mắt: “Bảo vệ chị là trách nhiệm của tôi, không thể để chị chịu thiệt thòi.”
Tim tôi nóng lên, không kiểm soát được buộc miệng nói: “Chờ cậu tốt nghiệp, chúng ta lập tức kết hôn đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng chính tôi cũng hoảng sợ, nhưng vẫn cố trấn định chờ mong nhìn cậu ấy.
Lỗ tai Bạch Diên đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào tôi, cúi đầu nói: “Chị, chị mấy chuyện cầu hôn..

Mấy chuyện này không phải nên để đàn ông nói sao?”
Nhìn cậu ấy ngượng ngùng đến vậy, tôi lại thả lỏng hơn, ý đồ xấu xa nổi lên: “Cho nên cậu không đồng ý?”
“Đồng ý! Đồng…ý! Một trăm lần đồng ý!”
Vành tai đỏ bừng của Bạch Diên làm lòng tôi gợn sóng, chỉ đáng tiếc dục vọng trong lòng mãnh liệt nhưng tôi lại bị thương, hơn nữa Bạch Diên cũng đang dưỡng bệnh, không làm được chuyện kia.
Đợi đến lúc tôi và Bạch Diên xuất viện về nhà đã là nửa tháng sau, ăn no nê một bữa xong tôi về phòng chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Trong giấc ngủ, tôi lại đi tới nơi đó, căn phòng mấy ngày trước tôi từng đến một lần.

Tôi nhìn những hiệp ước trôi nổi trên không trung, không chút do dự kí tên.
“Ứng viên của số mệnh tự nguyện từ bỏ đặc quyền công tác của ba ngàn thế giới nhỏ, sau khi thu hồi hiệp ước xong ứng viên sẽ chết đi, chấm dứt hoạt động ở thế giới này.

Ứng viên ký tên: Vương Thiện.”

Chữ ký vừa kết thúc, tôi cũng tỉnh dậy.

Đến đây tôi mới thật sự yên lòng, Bạch Diên sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, sẽ không lo nghĩ gì mà bình an một đời.
Về giao dịch, sau lần Chúc Tích nói với tôi số mệnh vai chính của tôi mất đi, tôi lại được triệu về thế giới kia(*).

Mà lần này nội dung trong sách đã xảy ra biến hóa.
(*)[Là cái lần ấn chọn “có” để trở về ]
Bởi vì việc Bạch Diên làm mà những chuyện kế tiếp đều bị xáo trộn, tồn tại cường đại kia có lẽ đã nhận ra ý nguyện của tôi là mong muốn Bạch Diên bình an, nên đã đưa ra giao dịch.
Việc tái chế số mệnh vai chính của tôi sẽ đảm bảo thế giới nhỏ sắp sụp đổ này sẽ tiếp tục vận hành bình thường.
Sau đó dùng sinh mệnh ít ỏi còn lại của tôi đổi lấy sự bình an cho Bạch Diên.
Có thể đổi số phận của tôi lấy sự an toàn của Bạch Diên, tôi rất vui.
Bên ngoài cuốn sách, mô tả cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của hai nhân vật phụ Vương Thiện và Bạch Diên.
Mọi thứ hiện tại tôi mong cầu cũng chỉ có bấy nhiêu.
(*) [Tức là Vương Thiện dùng số mệnh vai chính sắp sửa biến mất của mình tranh thủ đổi lấy sự vận hành bình thường của 1 thế giới nhỏ, sau đó tiếp tục dùng toàn bộ sinh mệnh còn lại của các thế giới nhỏ tiếp theo mà cô sắp sửa đi đến, tức là tình nguyện từ bỏ tất cả những đặc quyền sau khi chết đi sẽ được trùng sinh ở những thế giới tiếp theo để đổi lấy sự bình an cho Bạch Diên.

Đồng nghĩa với việc nếu sau này Vương Thiện có chết đi ở thế giới thật tức là chết luôn, sẽ không được trùng sinh nữa.

Còn có một khả năng thứ hai là sẽ tình nguyện trực tiếp chết đi không tiếp tục trùng sinh nữa để đổi lấy bình an cho Bạch Diên]
– HOÀN CHÍNH VĂN -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.