Mê Muội

Chương 3


Đọc truyện Mê Muội – Chương 3

Tần Thư cùng ông nội chơi một buổi sáng ở hiệp hội cờ vua, buổi trưa bọn họ còn tổ chức liên hoan, ông nội Tần sợ Tần Thư ăn cùng bọn họ sẽ thấy nhàm chán, bảo cô về trước.

Lúc gần đi, rất nhiều người bảo cô ở lại ăn cơm.

Đặc biệt nhiệt tình nhất là ông Hàn, đối xử với cô rất tốt. Buổi sáng cô học được rất nhiều điều từ ông ấy, cho dù đó là  nghệ thuật đánh cờ hay một số điều liên quan đến thương trường.

Ông nội Tần uyển chuyển từ chối thay cô, nói cô buổi trưa đã có hẹn với bạn rồi.

Ông nội tiễn cô ra đến sân: “Muốn ăn gì thì về nhà bảo đầu bếp làm, buổi chiều ông sẽ về.”

Tần Thư: “Không cần phiền toái như vậy đâu ạ, cháu về chung cư bên kia.”

Ông nội Tần hỏi: “Bạn của cháu có biết hôm này cháu về không?” 

Người bạn mà ông nội nói tới là bạn thân của cô Nhan Ngạn. Sau khi tốt nghiệp đại học, ông nội tặng cho cô một căn chung cư, cô không cho thuê, mỗi lần về nước đều ở đó vài ngày, Nhan Ngạn cũng ở cùng cô.

Tần Thư: “Biết ạ, hôm nay cô ấy không ở công ty tăng ca, ở nhà làm cơm chờ cháu đấy ạ.”

“Vậy người trẻ tuổi các cháu cùng nhau ăn đi.” Một lúc sau, ông nội nhìn cô, thấm thía nói: “ Cháu đó nha cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn trai đi thôi, nếu không đến lễ Giáng sinh cũng không có ai đi chơi cùng. Cháu xem Bặc Nhất cũng chưa trở về, khẳng định là đi chơi với bạn gái.”

Tần Thư: “…”

Ông nội là một người bảo thủ, đối với việc ăn mặc và buổi tối về nhà lúc mấy giờ có yêu cầu rất khắt khe, nhưng có đôi khi lại cực kỳ thông suốt, là một ông lão rất mâu thuẫn.

Trên đường về, đi ngang qua trung tâm CBD, chi nhánh ở Bắc Kinh của ngân hàng đầu tư Hải Nạp ở trong này.

Cô còn đang do dự xem có nên vào báo danh trước hay không, liền nhắn tin hỏi anh họ: [Em đến công ty con thực tập thì tìm ai báo cáo?] 

Anh họ nhanh chóng nhắn lại: [Đến lúc đó sẽ sắp đặt cho em một thầy hướng dẫn, mấy ngày nay bọn họ đều đang bận, em cũng nghỉ ngơi mấy ngày đi, sau lễ Giáng sinh thì đi qua đó báo cáo.] 

Tần Thư: [Được rồi, yêu anh:)]

Anh họ: [ Giấu cái tính xấu công chúa của em đi nhá, đừng có tranh chấp với sếp, phải biểu hiện thái độ yêu mến như em đối với anh, rõ chưa?]

Tần Thư bất mãn: [ Em đâu có kém cỏi như vậy?!]

Anh họ: [Có biết chị dâu em hơn em ở điểm nào không?]

Tần Thư: [ Điểm nào?]

Anh họ: [ Thỉnh thoảng cô ấy còn tự biết mình, đến bây giờ em cũng không biết tự mình hiểu lấy.]

Tần Thư bật cười, xem giờ, anh ở bên đó là nửa đêm rồi, [ Thôi không nói chuyện nữa, anh đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.]

Trở lại căn hộ, Nhan Ngạn đã làm xong một bàn đồ ăn, đều là những món cô thích.

Tần Thư nhìn bàn đồ ăn phong phú như vậy: “ Chỉ có hai chúng ta, cậu làm nhiều đồ ăn như vậy sao ăn hết?”


Nhan Ngạn tháo tạp dề xuống: “ Yên tâm, có tớ ở đây, sẽ không lãng phí đâu.”

Tần Thư đánh giá cô ấy từ đầu xuống chân, so với mấy tháng trước nhình như lại béo lên một chút: “ Không phải cậu ồn ào muốn giảm béo sao?”

Nhan Ngạn mỉm cười: “ Bữa tối không ăn, tớ muốn giảm béo, tranh thủ mùa xuân sang năm tìm một người đàn ông đẹp trai để yêu đương.”

Tần Thư nửa tin nửa ngờ nhìn cô ấy, ‘cơm tối không ăn’ cũng không biết câu này đã nói mấy năm rồi, chỉ mong lần này là sự thật.

Nhan Ngạn nhìn thấy đôi tất màu đỏ trên chân Tân Thư, “ Này, hiếm có nha, cậu còn biết đi tất giữ ấm, nhưng mà cậu có thể đổi một đôi khác màu nhạt hơn không? Không phù hợp với quần áo của cậu tí nào.”

Tần Thư nhấc chân nhìn xuống, “ Ông nội tớ mang tới sân bay, bắt tớ phải mang.” Nói xong liền cởi tất ra, cả người dễ chịu hơn nhiều.

Nhan Ngạn lải nhải vài câu: “ Ở nhà không cần mang tất cũng được, nhưng ra ngoài tốt nhất là cứ mang vào đi, cậu cũng ấu trĩ thật, lúc nào cũng đi giày búp bê, mùa đông mắt cá chân của cậu sẽ bị đông cứng đấy, về già thì lĩnh đủ nhé.”

Thở dài nói: “ Cậu ngoan cố như vậy, chắc phải tìm một người đàn ông có thể trị cậu mới được.”

Tần Thư: “ Chẳng có ai quản được tớ cả.” 

Nhan Ngạn: “ Đừng nói quá sớm như vậy, cậu chưa từng nghe câu ‘nước chát chấm đậu hũ võ quýt dày có móng tay nhọn’ sao?”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đồ ăn đã nguội ngắt hết rồi, các cô vẫn chưa nói xong.

Một lúc sau, cấp trên của Nhan Ngạn gọi điện thoại tới, hỏi cô ấy về bản kế hoạch, cuộc nói chuyện dài dòng này mới tạm thời kết thúc.

Tần Thư hỏi: “ Buổi chiều cậu đến công ty à?”

Nhạn Ngạn nghĩ ngợi: “ Thôi, không đi nữa, ở nhà cũng thế.”

Tần Thư nhìn ra ngoài cửa sổ: “ Ờ, ở nhà tăng ca đi, nhìn thời tiết vừa âm u vừa lạnh lẽo thế này, buổi chiều có thể sẽ có tuyết rơi, tuyết vừa rơi là khẳng định buổi tối sẽ bị tắc đường.”

Buổi chiều có tuyết rơi thật, tuyết rơi bắt đầu từ lúc 2 giờ, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa ngừng. Bởi vì trận tuyết lớn bất ngờ này, giao thông ùn tắc chịu không nổi.

Hạ Cánh Nam đến dưới tòa nhà tập đoàn Vạn Hòa, vỗ vỗ tuyết trên áo khoác.

Nửa đường xe bị tắc, đã hẹn Hàn Phái 7:30 tối, nhưng không còn cách nào khác, hắn vẫn đến muộn.

Đi lên tầng.

“ Hàn tổng, xấu hổ quá, làm chậm trễ thời gian của anh.” Hai người bắt tay, Hạ Cánh Nam nói xin lỗi.

Hàn Phái cười nhạt: “ Khách khí rồi.”

Anh tự mình pha trà cho Hạ Cánh Nam, tự mình rót một cốc nước ấm.

Đầu tiên là chúc mừng Hạ Cánh Nam trở thành người phụ trách của ngân hàng đầu tư Hải Nạp ở Trung Quốc, lại nói: “ Không nghờ cậu lại về nước.”


Hạ Cánh Nam: “ Bố mẹ tôi lớn tuổi rồi, quay về để có thể chăm sóc họ nhiều hơn.” Nói chuyện vài câu, nói đến công việc, hắn hỏi Hàn Phái: “ Lần này anh coi trọng công ty nào?”

Hắn không ít lần hợp tác với Hàn Phái, mấy năm trước chủ yếu ở nước ngoài tiến hành mua bán và sát nhập, nhưng giao dịch của bên mua hắn làm không tốt, khó lắm hắn cùng Hàn Phái mới hợp tác tương đối vui vẻ.

Lần này hắn chuyển đến làm cho ngân hàng đầu tư Hải Nạp, Hàn Phái là khách hàng lớn do hắn đem tới.

Hàn Phái uống vài ngụm nước ấm, nhuận nhuận cổ họng, “ Lần này không phải thu mua, mà là muốn cùng người khác đầu tư vào một công ty.”

Hạ Cánh Nam nắm rõ như lòng bàn tay  tập đoàn của Hàn Phái, đại khái cũng đoán được: “ Công ty AC?”

Hàn Phái gật đầu.

Hai người trò chuyện, không đến nửa giờ thì kết thúc, cụ thể chi tiết thế nào còn phải đợi Hạ Cánh Nam về làm bản kế hoạch.

Nói chuyện một lúc, Hạ Cánh Nam lấy thuốc lá ra, đưa cho Hàn Phái một điếu, Hàn Phái xua tay, chỉ cổ họng: “ Mấy hôm nay không thoải mái.” Nói xong đưa gạt tàn cho Hạ Cánh Nam.

Hạ Cánh Nam chấm thuốc, cười nói: “ Tôi còn tưởng rằng Hàn tổng có bạn gái rồi, quản không cho anh hút.”

Hàn Phái cũng cười: “ Chính là sợ bị quản, tôi mới không dám tìm bạn gái.”

Hạ Cánh Nam nửa nói giỡn: “ Có thể vụng trộm hút.”

Hàn Phái khó có lúc đang nghiêm túc nói việc công lại nói đến việc tư: “ Nếu ngày nào đó thật sự gặp được người thích hợp, cô ấy không thích mùi khói thuộc, thì tôi sẽ trực tiếp cai luôn.”

Hạ Cánh Nam gảy tàn thuốc, vừa muốn tiếp tục nói, thì di động của Hàn Phái reo, là ông nội gọi tới. Anh hơi hơi khom người, cầm điện thoại lên đi vào phòng nghỉ.

“Ông nội.”

“ Hàn Phái, buổi phỏng vấn của cháu bắt đầu lúc mấy giờ? Có phải ông nhớ lầm thời gian không, chờ đến bây giờ vẫn chưa thấy gì. Bây giờ ông là lão hồ đồ rồi, đầu óc không còn dùng được nữa.”

Giọng ông Hàn lộ sự mệt mỏi, ông vẫn ngồi trước TV chờ xem buổi phỏng vấn kia.

Hàn Phái nghe thấy câu nói vô ý của ông nội, trong lòng đặc biệt khó chịu, xem đồng hồ, nói cho ông biết tiết mục 15 phút nữa mới bắt đầu.

Tiết mục phỏng vấn là anh ghi hình vào cuối tháng trước, vợ của một người bạn là người chủ trì tiết mục tài chính kinh tế, đúng lúc mấy hôm nay anh ở Bắc Kinh, liền dành ra mấy tiếng thu tiết mục này.

Hàn Phái không vội cúp điện thoại, nói chuyện cùng ông Hàn mấy câu.

Ông nội lải nhải nói chuyện, gần đây ông nội rất thích càm ràm, vì một chuyện nhỏ cũng có thể nói hơn mười mấy phút, trước kia ông là một ông lão uy nghiêm ít nói, bây giờ thật sự đã già rồi.

Hàn Phái có chút mất kiên nhẫn, để điện thoại bên tai lẳng lặng nghe.

Một tay anh đút túi, đứng dựa sát vào cửa sổ.

Trong phòng nóng, bên ngoài lạnh, cửa kính đọng một lớp sương mỏng.


Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường ánh sáng vàng, cửa kính sát đất phản chiếu hình dáng mờ nhạt của anh.

Ngoài cửa sổ, chùm tuyết to bay lả tả.

Nói chuyện cùng Hạ Cánh Nam xong, Hàn Phái trực tiếp về chỗ ông nội, ông nội đang xem tiết mục phỏng vấn của anh.

Trên TV, hai bàn tay anh đang đan vào nhau, cùng người chủ trì chương trình bàn luận về thị trường tài chính.

“ Tiết mục này thì có gì hay mà xem?” Hàn Phái rót cho ông nội một ly nước ấm, ngồi xuống bên cạnh ông.

Ông Hàn tháo mắt kính, nghĩ một đằng nói một nẻo: “ Nếu không xem, ông cũng nhàn đến phát hoảng.” Ông nhìn Hàn Phái, tò mò hỏi: “ Hôm nay sao về sớm thế?”

Bây giờ mới 10 giờ, bình thường trước 12 giờ Hàn Phái rất ít khi về nhà, không phải là xã giao thì là ở công ty tăng ca.

Hàn Phái xoa xoa ấn đường: “ Cháu mệt.”

Ba tháng nay, chưa được nghỉ ngơi một ngày nào, mỗi ngày đều làm việc mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng còn phải đi xa, mấy hôm trước còn bị cảm, đến bây giờ cổ hỏng vẫn còn không thoải mái.

Ông Hàn nhìn chằm chằm anh vài giây, “ Đã nói vời cháu bao nhiêu lần rồi, đừng cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm việc, tập đoàn thiếu cháu vẫn sẽ hoạt động như thường. Con người ấy à, đừng nghiêm khắc với bản thân quá, sống như thế mới không mệt mỏi, cháu nhìn bố mẹ cháu xem, đi chơi khắp thế giới, cũng không làm lỡ chuyện công việc một chút nào.”

Nói đến đây chợt chuyển sang chuyện khác: “ Nói thật với ông đi, cháu có bạn gái không?”

Hàn Phái trả lời cho có lệ: “ Ngày nào có sẽ mang đến cho ông xem trước tiên.”

Ông Hàn hơi hơi gật đầu, tạm dừng một chút: “ Ừ, nên tìm một người đi, có gia đình rồi cháu sẽ không liều mạng làm việc mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ nữa.”

Thở dài nói: “Nếu cháu có vợ, lúc cháu sinh bệnh có người bên cạnh chăm sóc, ông cũng có thể yên tâm một chút, tới cái tuổi này của ông, thân thể cũng không ra gì, sống ngày nào biết ngày ấy.”

Hàn Phái không lên tiếng, vì quá bận, từ trước đến nay anh chưa suy nghĩ đến chuyện tình cảm bao giờ, chứ đừng nói tới chuyện lập gia đình.

Nhưng thân thể của ông nội thật sự ngày một yếu đi, đặc biệt là mấy năm trước đã làm một cuộc đại phẫu, tinh thần rõ ràng không bằng trước kia.

Ngày trước, ông nội chưa bao giờ đề cập với anh mấy đề tài lập gia đình này, đây là lần đầu tiên, có thể là ông thật sự cảm thấy thân thể mình không tốt nữa.

“ Hôm nay ông đến hiệp hội chơi cờ thế nào rồi?” Hán Phái tránh cái đề tài không thoải mái này.

Nói đến chơi cờ, nếp nhăn trên mặt ông Hàn đều giãn ra, hứng thú nói chuyện.

Bỗng nhiên ông Hàn nhớ tới việc gì đó, “ Cháu chờ ông một chút.” Ông đứng dậy, chống gậy, run run rẩy rẩy đi vào thư phòng.

Hàn Phái giật mình nhìn chằm chằm bóng dáng già nua của ông nội, cái gì anh cũng có thể mua được, nhưng lại không mua được thân thể khỏe mạnh của ông.

Không đến vài phút sau, ông Hàn cầm một tờ giấy ghi chú ra.

“ Buổi sáng ông đến hiệp hội cờ vua, gặp lão Tần.” Ông Hàn nói ra một cái tên. “ Biết ông Tần là ai không?”

Hàn Phái gật đầu, “ Trước kia cháu từng cùng Tần thị hợp tác một lần.” Cá nhân anh rất kính nể cách làm người của ông Tần.

“ Ông Tần mang theo cháu gái cùng đến chơi, hôm nay nha đầu kia vừa về nước, chơi cờ không tồi.” Ông Hàn nhấn mạnh một câu: “ Lão Tần nói nha đầu kia còn chưa có bạn trai.”

Hàn Phái: “…”

Hóa ra từ nãy tới giờ ông nội nói nhiều như thế đều là đang chơi trò tình cảm.


Ông Hàn đưa tờ giấy ghi chú kia cho Hàn Phái, Hàn Phái xem qua, tên là Kỳ Kỳ, còn có số điện thoại.

Anh bật cười bất đắc dĩ: “Ông nội, đây là ông đang làm mai cho cháu sao?”

“Không phải là làm mai cho cháu, đấy là tập tục cũ rồi.” Ông Hàn cười nói.

Hàn Phái ngẩng đầu nhìn ông nội, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không phải làm mai?

Ông Hàn tiếp tục nói: “ Nha đầu Kỳ Kỳ kia lớn lên xinh đẹp, đặc biệt rất thông minh, nhưng mà nhỏ hơn cháu nhiều tuổi, nghe nói bây giờ con gái đều thích lãng mạn, ta còn sợ nha đầu kia không nhất định sẽ thích người ít nói như cháu đấy.”

Hàn Phái khó hiểu: “ Nếu không phải là làm mai, vậy ông có ý gì?”

Ông Hàn: “ Cháu là đàn ông thì chủ động một chút.”

Sắc mặt Hàn Phái thay đổi: “?”

Ông Hàn: “ Cháu theo đuổi nha đầu kia.”

Hàn Phái bật cười: “ Ông nội, là ai đưa ra ý tưởng tồi  này cho ông?”

“ Cái thằng bé này, ăn nói kiểu gì thế hả, cái gì gọi là ý tưởng tồi!”

Ông Hàn cũng không dấu diếm: “ Là Sầm Sầm, Sầm Sầm còn nói với ông, dù hai người lúc đầu có thể có chút cảm tình, nhưng nếu để họ gặp mặt nhau do làm mai, trong đầu sẽ cảm thấy là hôn nhân kinh doanh, đương nhiên trong lòng sẽ bài xích, đến đây thì cảm tình cũng biến mất luôn.”

Hàn Sầm là em họ của anh, đại khái là cô lại ngứa da nữa nên mới đưa ra cái chủ ý thối nát như thế.

Ánh mắt Hàn Phái sâu thẳm, suy tư nhìn hai chữ “ Kỳ Kỳ”, muốn anh chủ động theo đuổi cô sao?

Ông Hàn liếc mắt nhìn Hàn Phái, rõ ràng thấy Hàn Phái có ý bài xích, không vui.

Ông và lão Tần đều rất vừa lòng với mối hôn sự này, ông vừa ý Tần Thư, lão Tần đối với Hàn Phái nhà ông cũng đặc biệt tán thưởng, người già rồi nên thích lo nghĩ, vì thế ông cùng lão Tần ăn nhịp với nhau, quyết định tận lực tác hợp cho hai đứa.

Một lúc sau, ông Hàn duỗi tay lấy tờ giấy trước mặt Hàn Phái: “ Đưa trả ông tờ giấy này đi, từ trước đến nay ông nội chưa bao giờ bắt cháu làm việc cháu không thích, trước kia như thế, về sau việc hôn nhân đại sự cũng vậy, nếu cháu không muốn, ông sẽ từ chối lão Tần.”

Không đợi Hàn Phái nói chuyện, ông Hàn lại bắt đầu chơi trò tình cảm: “ Cùng lắm thì bị lão Tần nói một hồi, lúc đầu là lão Tần không đồng ý, nói các cháu kém nhau hơn bảy tuổi, gia đình họ muốn tìm một người tuổi tác xấp xỉ, là ông bán cái mặt già này, kiên trì muốn lấy cách liên hệ.”

Hàn Phái: “…”

Chiêu lấy lui làm tiến này chính là chuyên môn dùng để đối phó với anh, nhưng lần nào cũng thành công.

Hàn Phái lấy lại tờ ghi chú, nói với ông nội: “ Cháu sẽ cố gắng.”

Còn về phần kết quả, anh không bảo đảm.

Từ trước đến nay đều là phụ nữ vây quanh anh, trước nay anh chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ, lại càng không có thời gian và kiên nhẫn để dỗ dành họ.

Sau khi Hàn Phái lên lầu liền cởi áo khoác bỏ vào giỏ, chuẩn bị đi tắm, đi vài bước lại nghĩ tới tờ giấy ghi chú còn trong túi áo khoác, do dự vài giây, xoay người lưu dãy số kia vào điện thoại.

Khi nhập số, Hàn Phái có chút thất thần.

Một tay lưu số, một tay không chút để ý cởi cúc áo sơmi.

Vốn muốn lưu số, kết quả theo thói quen gạt đi, đến khi di động có tiếng chuông truyền ra, Hàn Phái hoàn hồn, lập tức thoát ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.