Mê Muội - Mộng Tiêu Nhị

Chương 41


Bạn đang đọc Mê Muội – Mộng Tiêu Nhị – Chương 41

Bỗng nhiên di động rung vài cái, Hàn Phái tưởng Kỳ Kỳ nhắn tin, không nghĩ tới lại là Hàn Sầm, gửi cho anh một loạt hình ảnh, tất cả đều là hình đồ ăn.

Hàn Sầm: 【 Em ở Thượng Hải, phát hiện một quán ăn vặt không tồi, đóng gói tốt, nhiệt độ bình thường có thể bảo quản ba ngày, em mang về anh mang cho Tần Thư nhé? 】

Hàn Phái gọi điện thoại qua, “Đến đây lúc nào?”

Hàn Sầm còn đang ăn cái gì, tinh tế nghĩ nghĩ ý câu nói kia của anh, “Anh cũng ở Thượng Hải?”

Hàn Phái: “Ừ.”

Hàn Sầm kinh ngạc hô: “Buổi sáng chẳng phải anh còn ở Hong Kong sao?”

Hàn Phái: “Đến bên này xử lý chút việc.”

Sự tình như nào Hàn Sầm không có hứng thú, hỏi anh: “Anh ở đâu? Em đi tìm anh.” Lại hỏi anh: “Cái lúc nãy ăn khá ngon, anh muốn nhiều hay ít?”

Hàn Phái không đáp, nói Hàn Sầm gửi địa chỉ qua cho anh: “Anh qua chỗ em.”

Anh đứng dậy mặc áo gió vào, không làm phiền tài xế, đem chìa khóa dự phòng bước ra cửa.

Hàn Phái đối với Thượng Hải không xa lạ, một năm tới không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không quá quen thuộc, mỗi lần tới đều là đi công tác, không có thời gian đi dạo phố.

Hàn Sầm nói nơi đó, anh tìm không thấy, sau lại tra hướng dẫn, rẽ trái rẽ phải, hơn một giờ mới tìm được Hàn Sầm.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, đêm khuya, còn có không ít khách.

Hàn Sầm đang uống cà phê, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, Hàn Phái ngồi xuống đối diện, cô cũng chưa phát hiện.

“Nhìn cái gì?” Hàn Phái lên tiếng.

Hàn Sầm bị dọa nhảy dựng: “Nhanh như vậy anh đã đến?”


Hàn Phái: “Trời sắp sáng, còn nhanh.”

Hàn Sầm bĩu môi, đem điểm tâm của mình đẩy qua anh: “Anh nếm thử đi, ăn rất ngon, không biết Tần Thư thích vị gì?”

Hàn Phái nếm một ngụm, không lên tiếng.

Hàn Sầm thần kinh thô, không phát giác Hàn Phái có gì khác thường, cô chợt nhìn về phía Hàn Phái: “Ai da, anh, anh cũng không hỏi xem, sao em lại đến Thượng Hải?”

Hàn Phái liếc mắt liếc cô một cái: “Còn không phải là Phương Mộ Hòa?” Chuyện này, còn không biết đã bao nhiêu lần rồi, anh đều có thể một chữ nói ra cũng không có sai.

Hàn Sầm biểu tình nghiêm túc: “Anh, lúc này là em có việc thật.”

Hàn Phái: “Em lúc nào chẳng nói như vậy.”

Hàn Sầm: “… Anh!” Tức muốn hộc máu, liếc mắt nhìn anh một cái.

Hàn Phái nuốt miếng điểm tâm ngọt trong miệng, hương vị giống nhau.

Hàn Sầm thở dài: “Lần này em thật sự không hề đi tìm anh ấy, về Bắc Kinh em muốn chính thức tìm nơi thực tập.” Sau đó nhìn Hàn Phái: “Anh, anh cũng biết không ít luật sở, giới thiệu thầy hướng dẫn giúp em, em đi theo làm việc.”

Hàn Phái ngước mắt: “Em đừng có mà đi hại người, ai muốn người chưa qua khảo thí tư pháp làm trợ lý?”

Hàn Sầm: “…”

Chịu đủ đả kích.

Bĩu môi, lại vô lực phản bác.

Qua một lát, Hàn Sầm nhỏ giọng nói: “Anh, lần này thực tập, em là nghiêm túc.”

Nói, giơ lên ba ngón tay: “Anh, em bảo đảm…”


Còn chưa nói hết, Hàn Phái nhìn nhìn, “Uống cà phê của em đi.” Loại bảo đảm này, cơ hồ lâu lâu anh lại nghe một lần, nói xong cô liền quên đến sau đầu, lần sau anh hỏi lại, cô liền giả vờ mất trí nhớ.

Anh không nghĩ lại đi nghe cái loại bảo đảm này, không nghe còn đỡ bực.

Hàn Sầm cũng không tức giận, ngữ khí nghiêm túc chưa có bao giờ nói: “Anh, lúc này là thật sự, em bảo đảm nội trong hai năm thi qua đợt khảo thí, em đi thực tập cũng là nghiêm túc, tuy rằng em không có sở trường đặc biệt gì, nhưng em có thể chịu khổ.”

Hàn Phái như suy tư gì nhìn cô, ngoại trừ ăn, cô cũng không có sở trường đặc biệt gì khác.

Thất bại lớn nhất của anh chính là đem Hàn Sầm che chở quá tốt, cái gì cũng không thiếu, cũng không để cô chịu ủy khuất, cả ngày sống như công chúa.

Chuyện tình cảm nam nữ phức tạp của Phương Mộ Hòa rõ rõ ràng ràng như vậy thế nhưng cô cũng vẫn là đâm đầu vào.

Mấy năm nay, theo Phương Mộ Hòa, không bỏ.

Hỏi cô: “Phương Mộ Hòa nói em cái gì?”

Hàn Sầm: “Cũng chưa nói cái gì, ngày đó cùng anh ấy hàn huyên rất nhiều, cảm thấy anh ấy nói đều có đạo lý, ảnh nói vĩnh viễn không cách nào cảm động một người không yêu chính mình.”

Hàn Sầm trong lúc vô ý nói một câu, không thể nghi ngờ là một loại kích thích đối với Hàn Phái.

Anh nhìn đồng hồ, hỏi Hàn Sầm: “Còn ăn nữa không?”

Hàn Sầm lắc đầu: “Em sớm ăn no, ngồi đây chờ anh đến nếm thử.”

Hàn Phái đứng dậy: “Vậy đi thôi.”

Hàn Sầm lấy túi, chạy chậm theo anh: “Anh, anh không mua điểm tâm cho Tần Thư à? Em ở Bắc Kinh còn không có ăn qua điểm tâm ngon như vậy đâu.”

Hàn Phái chuyển đề tài: “Em thật muốn đi thực tập?”


Hàn Sầm liên tục gật đầu, “Nếu là đi chơi, em dám để cho anh giới thiệu sao?”

Hàn Phái suy xét vài giây, kêu cô chờ anh điện thoại.

Hàn Sầm hưng phấn mà phe phẩy cánh tay anh: “Anh, anh là tốt nhất, người tốt sẽ được hồi báo.” Nói xong tự mình cười.

Sau đó ngửi ngửi cái mũi, “Anh, anh hút thuốc?” Đến gần rồi cô mới ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, “Không phải anh cai rồi sao?”

Hàn Phái: “Vừa rồi mệt mỏi nên có hút một điếu.”

Nói xong đi tới trước ô tô, kéo ra cửa xe, chần chờ một cái, đem cửa xe đóng lại, xoay người đi vào trong tiệm.

“Anh, anh làm gì?” Hàn Sầm cúi người qua cửa sổ xe hô.

Hàn Phái đầu cũng không quay lại: “Mua ăn.”

Anh đem những vị mà Tần Thư thích, tất cả đều mua một phần.

Trước khi đi công tác, Tần Thư nói anh mang đồ ăn ngon về, anh vẫn luôn đều nhớ rõ.

“Anh, anh chừng nào thì cũng khẩu thị tâm phi* như vậy hử?” Hàn Phái lên xe, Hàn Sầm liền chế nhạo anh.

(* khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo)

Hàn Phái quét cô liếc mắt một cái: “Anh mua cho mình ăn không được sao?”

Hàn Sầm “ha hả” hai tiếng, tự nhiên không tin.

Đêm khuya, thành phố đã an tĩnh lại.

Tuyết còn bay, trên kính xe bọt nước chảy xuống, tầm mắt mơ hồ.

Trong xe hai anh em đều mang tâm sự.

Hàn Sầm mệt mỏi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, quay đầu lại hỏi Hàn Phái: “Anh, anh biết Phương Mộ Hòa thích người nào sao?”

Hàn Phái nghiêm túc lái xe, bớt thời giờ liếc cô một chút: “Không biết. Phụ nữ của anh ta nhiều như vậy.”


Hàn Sầm: “…” Bất mãn, “Anh như thế nào như vậy, không thích anh ấy anh cũng không thể chửi anh ấy như vậy nha!”

Hàn Phái lười giải thích, chuyên tâm nhìn đường phía trước.

Qua một lát, “Sầm Sầm, em thích Phương Mộ Hòa cái gì?” Hàn Phái hỏi.

Hàn Sầm bình tĩnh nhìn Hàn Phái, “Anh, anh đây là??” Cô nhất thời sờ không rõ Hàn Phái muốn làm cái gì, anh nghiêm túc như vậy, cùng cô thảo luận chuyện tình yêu, này thực quỷ dị.

Hàn Phái: “Không có gì, quan tâm em.”

Hàn Sầm có điểm không khoẻ, “Anh, anh vẫn là mắng em đi, em quen hơn.”

Hàn Phái: “…”

Trong xe khôi phục an tĩnh, Hàn Sầm nhìn chằm chằm kính xe phía trước, sau một lúc lâu hồi thần, nghiêng mặt: “Em khả năng thích anh ấy không thích em.”

Hàn Sầm hai chân cuộn tròn, gác lên, nửa ngồi xổm trên ghế phụ, mặt đầy phiền muộn.

“Ngồi thẳng! Cài dây an toàn lại!” Hàn Phái lúc này nhìn thấy dáng ngồi của cô, quát lớn.

“Không có việc gì, đây là nội thành.” Hàn Sầm trợn trắng mắt.

“Cài dây an toàn lại, không nghe lời đến phía sau ngồi đi!”

“Em liền không nghe!” Hàn Sầm hăng hái.

Hàn Phái lười nói, nhìn gương chiếu hậu, đánh tay lái cho xe ô tô sang bên đường, dừng lại, “Không ngồi đàng hoàng thì xuống ghế sau!”

Vừa rồi ở cửa tiệm, anh nói cho cô ngồi ghế sau, cô ăn vạ không ngồi ghế phụ không đi.

“Anh, cái người này, cổ hủ, như vậy không thú vị đâu!” Hàn Sầm hầm hừ đem chân thả xuống, ngồi thẳng.

Lại nhìn anh liếc mắt một cái: “Anh kỳ quái như vậy, tính tình lại cường thế, Tần Thư như thế nào chịu được! Đến lượt em, em đã sớm cùng anh chia tay 800 hồi!”

Còn chưa hết giận, Hàn Sầm tiếp tục chỉ trích, đem tất cả ủy khuất, suy sụp đã chịu từ Phương Mộ Hòa đổ lên người Hàn Phái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.