Bạn đang đọc Mê Muội – Mộng Tiêu Nhị – Chương 4
” Thầy Hạ, Thầy Hạ!” Tần Thư lớn tiếng gọi người đàn ông cao lớn đĩnh đạc phía trước.
Thầy Hạ không đáp lại, anh ta đang chuyên chú nói chuyện với người bên cạnh, hai người sóng vai đi vào tòa nhà văn phòng, theo sau là một nhóm người gồm thư ký và trợ lý.
Chắc bọn họ đang bàn chuyện công việc.
Thầy Hạ mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm, người kia mặc áo khoác màu đen, hai người đàn ông cao xấp xỉ nhau, người kia có khí chất hơn thầy Hạ một chút, bóng lưng dài và rộng của hai người càng đi càng xa.
Tần Thư chạy đến đau sốc hông cũng không đuổi kịp, dưới tình thế cấp bách, cô hô thẳng tên: “Hạ Cánh Nam!” Một tiếng gọi này suýt nữa thì xé rách cổ họng, khiến cổ họng bắt đầu không thoải mái.
Cô nhìn phía trước không chớp mắt, không ngờ xoay người lại bên cạnh xuất hiện một người đàn ông.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt của người đàn ông kia thì nhạc chuông điện thoại vang lên.
Tần Thư cố gắng nhắm mắt, muốn tiếp tục cảnh trong mơ, có lẽ nếu cô gọi thêm một tiếng nữa, Hạ Cánh Nam sẽ quay đầu lại, nhưng bây bây giờ đầu óc cô đang vô cùng tỉnh táo.
Chuông điện thoại chỉ vang lên vài tiếng thì ngắt.
Tần Thư uể oải tức giận lấy di động, là một dãy số lạ, chắc là ai đó gọi nhầm số.
Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào dãy số phiền phức kia, cô ném điện thoại ra xa.
Trước khi ngủ cô cùng Bặc Nhất nói chuyện vài câu, nhắc đến chuyện hôm nay khi cô từ hiệp hội về nhà đi ngang qua CBD, nhìn thấy mấy ngân hàng đầu tư khá lợi hại, sau đó thì nằm mơ giấc mộng kia.
Cảnh tượng ban ngày xuất hiện ngay trong mơ, chỉ là nhân vật thay đổi, trong mơ vậy mà lại là Hạ Cánh Nam.
Ở sân bay New York không cẩn thận xóa mất dòng trạng thái có quan hệ tới anh, không ngờ anh lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, khiến cô rối loạn.
Bây giờ là 10:30 tối, cô xem một chương trình buổi tối, sau đó thì mơ mơ màng màng ngủ luôn, vất vả lắm mới nằm mơ, kết quả lại bị phá đám.
Hai ngày nay quá đen đủi, thời gian dài cô chưa xem vòng bạn bè, kết quả vừa vào xem đã bị Hàn Phái đụng phải khiến dòng trạng thái kia hoàn toàn bị xóa mất.
Nhiều năm rồi mới mơ thấy Hạ Cánh Nam, thời khắc mấu chốt lại bị tiếng chuông xa lạ phá đám.
Không có một chút buồn ngủ nào, cô xốc chăn rời giường.
Kéo rèm cửa ra, Tần Thư sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mắt, tuyết rơi, còn rất lớn.
Bầu trời đen kịt vô tận, những bông tuyết bay đầy trời.
Ngắm tuyết một lúc, Tần Thư còn đang nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, sau đó chính mình cũng cảm thấy không có ý nghĩa.
Khép rèm cửa lại, xuống lầu.
Dưới phòng khách, bạn thân Nhan Ngạn đang sửa chữa bản kế hoạch, cô nhanh chóng đi đến trước mặt Nhan Ngạn, Nhan Ngạn còn đắm chìm trong đống văn tự không hề phát hiện ra cô.
“Bản kế hoạch chưa chuẩn bị xong à?” Tần Thư hỏi.
“Mẹ ơi! Cậu muốn dọa chết tớ à?” Nhan Ngạn ôm ngực dùng sức xoa xoa, nhìn thời gian trên máy tính, đã 10 giờ tối rồi, cô đã ngồi ở đây cả một buổi tối để làm bản kế hoạch.
Cô ra hiệu cho Tần Thư có đồ ăn trong phòng bếp.
Tần Thư lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Nhan Ngạn không nhịn được nhìn cái bụng nhỏ của mình, dùng sức hít vào, lại quay sang nhìn vòng eo mềm mại uyển chuyển của Tần Thư, thở dài, nếu cô cũng có dáng người thon thả gợi cảm như Tần Thư, mỗi ngày cô sẽ vừa nằm vừa ăn.
Tần Thư cầm chai nước soda, ừng ực một hơi uống hết nửa chai.
Nhan Ngạn: ” Mùa đông uống ít nước lạnh thôi, tớ đi rót cho câu cốc nước ấm.” Nói xong định đứng dậy, Tần Thư xua tay: ” Tớ quen rồi, cậu làm việc của cậu đi.”
Nhan Ngạn tiếp tục làm bản kế hoạch, Tần Thư ngồi lún sâu xuống sô pha phát ngốc, giấc mơ kia quá chân thật, muốn quên không được.
Cô vô thức dùng sức vân vê bình nước soda, nước chảy ra rơi hết lên váy ngủ của cô.
Tần Thư vội để cái chai sang một bên, rút giấy ra lau chùi.
Nhan Ngạn ngẩng đầu, suy tư nhìn Tần Thư: ” Cậu có chút bất thường?”
Tần Thư: ” Mơ thấy ác mộng.”
Khó trách.
Bây giờ là buổi tối, Nhan Ngạn có chút mê tín, cảm thấy nằm mơ phải đợi mặt trời mọc mới có thể nói, như thế sẽ không trở thành sự thật, cô liền không hỏi Tần Thơ mơ thấy ác mộng gì, ” Cậu đàn dương cầm để bình tĩnh lại đi.”
Khúc dương cầm du dương quan quẩn trong phòng, Nhan Ngạn tiếp tục làm việc.
Nếu không phải Tần Thư trở về, cô đã đến công ty tăng ca rồi, ở nhà luôn cảm thấy không có bầu không khí làm việc, hiệu suất làm việc cũng giảm, hết một buổi tối vẫn chưa sửa xong bản kế hoạch.
Cô cùng Tần Thư là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp hai người đều đi làm ngay, cô làm ở công ty đầu tư, Tần Thư ở ngân hàng đầu tư làm chuyên viên phân tích hai năm, rồi xuất ngoại học nghiên cứu sinh.
Đàn mấy khúc, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều.
” Ngạn tử, mấy năm nay cậu có mơ thấy bạn đại học hay giáo sư không?” Tần Thư hỏi.
Nhan Ngạn lắc đầu: ” Không, nhưng thật ra tớ gặp được không ít bạn học cũ.”
Đột nhiên nghĩ tới: ” Đúng rồi, mấy hôm trước tớ còn gặp được thầy Hạ của chúng ta, thầy ấy tháng trước chuyển nơi làm việc, về nhậm chức ở Bắc Kinh, cụ thể ở ngân hàng đầu tư nào thì tớ cũng không biết.”
Lúc ấy cũng không kịp hỏi, người có hẹn với Hạ Cánh Nam đã đến rồi.
Động tác trên tay Tần Thư dừng lại, ngẩn ra khoảng hai giây. “Cậu nói cậu gặp được thầy Hạ? Thầy ấy ở Bắc Kinh?”
Nhan Ngạn gật đầu, bảo mấy hôm trước tình cờ gặp được, cô tiếc nuối nói: “Thầy Hạ không nhớ rõ tớ là ai, nhưng cũng bình thường thôi, thầy ấy chỉ dạy chúng ta hơn một khóa, lại qua 4 năm rồi.” Cô tắt máy tính, đứng dậy rót nước uống.
Tiếp tục nói: ” Còn phải hưởng ké cậu.”
Tần Thư: ” Hưởng ké tớ cái gì?”
” Tớ cảm thấy xinh đẹp lại thông minh như cậu, có thể thầy Hạ sẽ nhớ, sau đó tớ nói tớ là người mỗi lần đi học đều ngồi cùng Tần Thư.”
Đang nói, Nhan Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thư: ” Cậu biết thầy Hạ phản ứng thế nào không?”
Ngón tay Tần Thư tùy ý gảy phím đàn, nhìn giống như rất bình tĩnh hỏi: ” Phản ứng thế nào?” Chắc không phải đến cô là ai cũng không nhớ chứ.
Nhan Ngạn bắt chước y hệt giọng điệu hôm đó của Hạ Cánh Nam: ” Lúc ấy thầy Hạ nói: Em nói như vậy, tôi nhớ ra rồi, em với Kỳ Kỳ lần nào cũng ngồi bàn đầu tiên, bên tay trái bục giảng.”
Cô ấy uống mấy ngụm nước: ” Thầy Hạ đã không dạy học từ lâu rồi, cả ngày làm việc bận rộn như vậy, không ngờ còn nhớ cậu gọi là Kỳ Kỳ.”
Hạ Cánh Nam là giáo sư đại học của các cô, do trường học mời từ ngoài về, năng lực và giá trị nhan sắc gần như đã tóm gọn tâm hồn thiếu nữ của các nữ sinh trong học viện các cô rồi, khi đó mỗi lần lên lớp các cô đều như đang trồng cây si.
Nhưng sau khi dạy khóa của các cô, Hạ Cánh Nam liền từ chức.
Không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ nói là vì bận, lúc ấy khi dạy các cô, anh ta cũng rất bận, trong tay có vài hạng mục, còn quản lý nhiều đội trong công ty như vậy.
Dù sao sau khi anh ta từ chức, đã trở thành truyền kỳ rất được yêu thích trong giới sinh viên, các học muội đều hâm mộ khóa của các cô.
Còn việc tại sao Hạ Cánh Nam lại gọi Tần Thư là Kỳ Kỳ? Kỳ Kỳ là nhũ danh của Tần Thư, bạn học quen gọi cô là Kỳ Kỳ, về sau thầy Hạ dạy các cô, anh ta chưa bao giờ mang sổ điểm danh, vẫn luôn cho rằng Kỳ Kỳ chính là tên cô.
Mãi cho đến kỳ thi cuối kỳ, thầy Hạ phát hiện trong số bài thi không có họ Kỳ, mới biết tên Kỳ Kỳ là Tần Thư.
Tần Thư không thể diễn đạt được tâm tình hiện tại của mình, nhoáng cái đã hơn bốn năm, cô không phải là người cầm lên được không bỏ xuống được, có một số việc đã sớm trôi qua rồi, nhưng vẫn luôn không quên được.
Nhan Ngạn bê cốc nước tùy ý dựa lưng vào sô pha, cười nói: ” Là mỹ nữ thật tốt, bốn năm đã qua mà giáo sư vẫn còn nhớ rõ cậu tên gì.”
Tần Thư hờ hững nói: ” Việc này không liên quan gì đến giá trị nhan sắc cả.”
“Ờ” Nhan Ngạn không hiểu lắm, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của mình, tự mình trêu chọc một phen: “Nếu cậu lớn lên giống như tớ, tớ cũng không tin đến bây giờ thầy Hạ còn có thể nhớ cậu.”
Tần Thư cũng không định giấu diếm nữa: “Nếu cậu đã từng thổ lộ với thầy Hạ một lần, cậu thử nghĩ xem anh ta có thể không nhớ tên cậu hay không?”
Nhan Ngạn: “…” Trố mắt, bộ dáng Tần Thư không giống như đang nói đùa, Nhan Ngạn dừng lại trong chốc lát vẫn không thể tưởng tượng nổi: ” Cậu …cậu nói cậu với thầy Hạ…”