Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai – Chương 8
Năm này An Tâm Á 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, theo lý thuyết không thể nào mất đến bảy năm mới học hết đại học, nhưng bởi vì cô bảy năm trước ngoài ý muốn trúng thưởng, còn một lần trúng tận hai . . . . . .
Nuôi đến tận hai tiểu quỷ đòi nợ, cho nên làm trễ nãi thời gian, bởi vì phải chăm sóc hai đứa bé, cô vừa đi làm vừa đi học tập, lại muốn mang hai đứa bé, phải dùng đến bảy năm mới hoàn thành việc học, cũng may tuổi cô coi là nhỏ, 24 tuổi tốt nghiệp cũng không coi là mất mặt, lại càng không coi là lớn tuổi.
Về đến nhà, hai tên tiểu quỷ đã đứng ở trước cửa, ánh mắt sợ hãi nhìn cô chằm chằm, điều này làm cho An Tâm Á muốn khóc, đây là tình trạng gì?!
“Mẹ. . . . . .” An Bình chạy tới ôm lấy chân của cô, uất ức đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cô, An Tâm Á sống lưng chợt lạnh, đầu ngón tay móc cổ áo cậu lên, đứng thẳng dậy: “An bình, con muốn làm gì? !” Diễn trò nữa, An Bình con lại muốn diễn trò gì ~~
An Tâm Á có chút dự cảm vô cùng xấu, An Bình cùng An Tĩnh là một đôi song sinh, rõ ràng là lấy cái tên An Tĩnh tuyệt vời lại an bình như vậy, nhưng hai tiểu quỷ này tuyệt đối không yên tĩnh. Còn biết gây sự. Mỗi khi An Bình lộ ra vẻ mặt này cùng với giọng điệu này, An Tâm Á nhất định phải vô cùng cảnh giác mới có thể ứng phó được.
Quả nhiên ~~
“Mẹ, cha của con cùng Lẳng Lặng là ai?!” An Bình có chút uất ức, thuận thế ôm lấy cổ của cô, uất ức, An Tĩnh cũng tràn đầy chờ mong.
(Tiện thể đây mình nói luôn đáng lẽ mình tính đổi thành An An cùng Bình Bình là tên gọi hằng ngày của hai cậu nhóc nhưng nghe nó không hay, nên mình sẽ giữ tên theo đúng bản raw của tác giả sẽ là Trữ Trữ và Lẳng Lặng giống như nickname tại nhà vậy ^^!)
Rốt cuộc đã tới. . . . . . Giống như bom nguyên tử nổ, cũng không cho An Tâm Á thời gian giảm xóc.
An Tâm Á không được tự nhiên quay mặt lại: “Cái này. . . . . . cha các con đã chết. . . . . .” Cô bắt đầu chế chuyện xưa, còn nặng nề thở dài một cái.
An Bình cùng An Tĩnh lặng yên một chút, rời cùng nói: “Chết thế nào?!”
“Tai nạn xe mà chết. . . . . .” An Tâm Á muốn nổi đóa rồi.
Hai tiểu tử kia đồng thời nhìn chăm chú một cái, rồi lặng yên.
Lòng An Tâm Á cũng có chút buồn bã : “Mặc dù các con chỉ có mẹ, nhưng mẹ sẽ yêu thương các con so với những người khác không ít hơn nửa phần, mẹ sẽ bù đắp luôn cả phần tình thương của cha cho cả hai con . . . . . .”
“. . . . . .” Hai tiểu bảo bối cùng lặng yên. An Tâm Á rối rắm, cô vừa nói vừa than thở khóc lóc, như vậy mới kịch tính, nhưng dường như không có hiệu quả gì lớn, nhắc tới người đàn ông đó, cô nhìn mặt của hai tiểu bảo bối, cũng nhớ lại tên dã thú đó cùng một đêm kích tình kia!! Muốn quên là không có khả năng, chỉ là, đêm hôm đó chỉ là giao dịch mà thôi, cô không muốn nghĩ tới nữa.
“Cha tên gọi là gì?!” Sắc mặt An Bình chăm chú, đương nhiên tồn tại hoài nghi, biết rõ thêm một chút rõ ràng tốt hơn.
An Tâm Á lặng yên, a a, cô nhớ mặt người đàn ông kia, nhưng tên. . . . . . Trải qua bảy năm, làm sao còn nhớ rõ.
Cô nóng lòng , cúi đầu uất ức , “Ô ô. . . . . .”
Khóc, giả khóc là kỹ thuật giỏi nhất.
An Tĩnh nóng nảy, nhảy vào trong ngực cô : “Mẹ, không hỏi, cha chết thì chết thôi, về sau con cùng anh hai không bao giờ hỏi nữa. . . . . .”
An Bình liếc mắt, im lặng hỏi ông trời. Bộ dạng này của mẹ, chỉ có Lẳng Lặng là bị dụ sach sẽ. Thật không chịu nổi.
Chỉ là, nếu mẹ không nói, nhất định là có đạo lý của mẹ, dù sao bảy năm cũng không cha, về sau không có cũng giống vậy, cùng lắm thì về sau ở vườn trẻ có người mắng Lẳng Lặng, cậu trực tiếp vung quả đấm đánh cho chết là được. . . . . .
Mẹ con ba người đều là cực phẩm, An Tâm Á mạnh mẽ sắc bén, An Bình khôn khéo quyết đoán, rất sáng dạ, có khuynh hướng thừa kế cái tên dã thú kia, An Tĩnh thì cực kỳ ngây thơ, cho nên, bình thường lúc diễn trò, An Tâm Á, rất dễ dàng lừa gạt An Tĩnh, đối với An Bình dường như không có bao nhiêu tác dụng. . . . . . Chuyện này làm An Tâm Á muốn khóc.
Mẹ con các cô sống cũng không dễ dàng, mà làm sao An Tâm Á có thể giải thích được về việc người đã cung cấp một, ách, hai t*ng trùng để có sự tồn tại của các con đây?! Cho nên, dứt khoát nói chết cho rồi, dù sao về sau cả đời cũng không qua lại với nhau. . . . . .
An Tâm Á khôi phục bình thường, bắt đầu nói chính sự : “Hiện tại mẹ đã tốt nghiệp, chuẩn bị trở về nước phát triển, An Bình, An Tĩnh, có muốn gặp bà ngoại hay không?!”
Hai tiểu bảo bối liếc mắt nhìn nhau, gật đầu một cái.
Tâm tình An Tâm Á trầm lặng, rất lâu không có liên hệ với mẹ, không biết bà như thế nào. Một câu không cho phép trở lại, làm cho cô không có cách nào không nặng nề, cộng thêm sự tồn tại của hai tiểu bảo bối, cô lại càng không biết nói với mẹ cô chuyện này như thế nào nữa, bảy năm nay dứt khoát một mực yên lặng chịu đựng, bảy năm này rất vất vả, rất muốn trở về nước thăm mẹ, rất muốn. . . . . . Muốn An Bình cùng An Tĩnh gặp bà ngoại, bà cháu bọn họ có thể gặp mặt. . . . . .
Từ bây giờ truyện sẽ cực vui, mình thích truyện này là từ h nè, hai nhóc này phải gọi là siêu quậy cùng siêu thông minh ^^!
Gần đây mình rảnh nên tốc độ có nhanh một chút nhưng thời gian sau thì mình không hứa trước được ^^!