Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai – Chương 6
Phi trường A Thị
“Tâm Á, không nên trách mẹ, mẹ cũng là bất đắc dĩ . . . . . .” An Như Ý mắt sưng đỏ, thất hồn lạc phách, tâm hồn đau đớn không thôi, hành hạ bà thành bộ dạng chỉ còn nửa phần người, nhìn mẹ nhanh chóng già nua, An Tâm Á bắt đầu mềm lòng. Mẹ cô mềm yếu lại nhu nhược, chỉ cần cô không có ở bên cạnh mẹ, ở cách xa như vậy, Chu Hoài Phủ đối với mẹ cô sẽ tốt hơn cô an tâm, không có cô ở bên cạnh bà, đối với bà rất tốt. . . . . .
Mẹ đã từng chịu khổ rất nhiều rồi, đã rất đáng thương, An Tâm Á, cho mẹ một con đường sống đi, con đi rồi , đối với tất cả mọi người đều tốt.
“Mẹ. . . . . .” An Tâm Á thanh âm nghẹn ngào: “Con không ở bên cạnh mẹ, mẹ phải tự chăm sóc mình thật tốt, không cần. . . . . . Luôn bị cha con họ. . . . . .”
“Tâm Á yên tâm. . . . . .” An Như Ý không nói nhiều, từ trong lòng ngực móc ra một sổ tiết kiệm, kín đáo đưa cho An Tâm Á: “Mật mã là ngày sinh nhật của con, đi học thật tốt, không cho phép trở lại. . . . . .”
Không cho phép trở lại. . . . . .
An Tâm Á kinh hãi, đau lòng, cũng kinh ngạc vì mẹ thậm chí có tiền riêng, nhưng lại bình thường trở lại, Chu Hoài Phủ mặc dù biến thái đối với cô, nhưng đối với các mẹ con cô cũng chưa từng hẹp hòi về phương diện tiền bạc không quản quá chặt chẽ. Có tiền riêng cũng là bình thường. . . . . .
“Mẹ, con không muốn, mẹ giữ đi, con có thể làm việc ở bên đó. . . . . .” An Tâm Á cười khổ, cô là nhất định phải lưu lạc bên ngoài rồi.
Không cho phép trở lại, những lời này giống như một ma chú, gắt gao áp đảo An Tâm Á.
“Cầm. . . . . .” An Như Ý thái độ rất cường ngạnh nhét về trong tay cô, An Tâm Á thở dài không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, qua cửa kiểm soát, lưu luyến lên máy bay.
An Như Ý rốt cuộc không kiềm chế được, Tâm Á, không nên trách mẹ, không nên trách mẹ. . . . . .
Bà rất nóng lòng, lập tức đưa con gái đi, một ngày cũng không còn đợi được. Nhất định phải đưa đi. . . . . . Không cho phép trở về nữa. . . . . . Không cần trở về nữa. . . . . .
Bà khóc lóc nức nở, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ . . . . . .
*
Ánh tà dương chiếu vào lầu cao nhất phòng cho tổng thống, một người đàn ông trần truồng chỉ có một cái mền bị kéo tới eo, nửa người trên cường tráng tạo cho người cảm giác lực lưỡng, ánh mặt trời chiếu vào trên da thịt, tạo nên một loại ánh sáng chói mắt.
Trình Quân Hạo chính là như thế, anh là trời sanh đã phong lưu đa tình, trong muôn hoa qua, phiến lá không dính thân. Chỉ là tối hôm qua, có chút ngoại lệ, từ trước đến giờ anh là lần đầu tiên hôn một người phụ nữ, cũng may người phụ nữ này không làm cho anh thất vọng, là một người con gái, rất trẻ trung, môi rất mềm mại, rất hợp khẩu vị của anh, như món ngon cực phẩm. . . . . .
Anh hé mắt, xoay người ôm lấy bên kia giường, lại chụp hụt, anh kích động, liền bò dậy, nhìn giường trống không lành lạnh, có chút im lặng, cô đi rồi?! Thật đúng là sớm, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, mới 9h sáng. . . . . .
Anh huýt sáo, đứng dậy, tắm mặc quần áo, liếc thấy trên tủ đầu giường tờ giấy, lấy tới nhìn, là nét chử xinh đẹp: giao dịch hoàn thành, hai bên không thiếu nợ nhau.
Hai bên không thiếu nợ nhau?! Nằm mơ đi. Trình Quân Hạo híp mắt xấu xa nghĩ, đoạt đi nụ hôn đầu của Trình Quân Hạo ta rồi nghĩ hai bên không thiếu nợ nhau, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào. . . . . .
An Tâm Á, kế nữ Chu thị tập đoàn Chu Hoài Phủ, tìm rất dễ dàng, trốn không thoát lòng bàn tay của anh. . . . . .
Nhất thời tâm tình rất tốt, ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp trở về Trình thị, chạy thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc. Gọi thư ký tới: “Chuyện bên Chu thị làm như thế nào rồi?”
“Đã làm xong theo như tổng giám đốc phân phó. . . . . .” Thư ký nghiêm chỉnh mà cung kính.
“Điện thoại cho Chu Hoài Phủ rồi thông báo cho tôi. . . . . .”
“Vâng” thư ký âm thầm kinh ngạc, Chu thị chỉ là một công ty rất nhỏ, thế nào khiến tổng giám đốc lưu tâm, tự mình phân phó?! Chỉ là, suy nghĩ riêng của tổng giám đốc anh không thể đoán được .
Trình Quân Hạo một lòng muốn An Tâm Á, lại không biết cô đã ở trên máy bay bay đi Luân Đôn. . . . . .