Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Chương 30: Con đường đuổi bắt vợ – vẫn còn xa lắm!
Thẩm Dương Kỳ linh hoạt né tránh, khi Đường Kiến Tâm thấy Tiểu Ngải đang bị lôi đi về phía sau cửa thì liền đá Thẩm Dương Kỳ một cái rồi nhảy sang một bên, bỏ lại anh ta rồi nhanh chóng đuổi theo mấy người kia.
Thẩm Dương Kỳ kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo sau Đường Kiến Tâm…
– Chị… A… – Tiểu Ngải cắn chặt môi, trong miệng cô toàn máu là máu, cô lo lắng nhìn Đường Kiến Tâm – Các người buông tôi ra, đồ hỗn láo!
– Tiểu Ngải… thả cô ấy ra!
Đường Kiến Tâm nhíu mày, cô vừa túm được bả vai Tiểu Ngải thì lại bị một người khác giữ chặt lại: “Chúng ta còn chưa phân thắng bại mà, cô chạy đi đâu đấy!”
Đường Kiến Tâm quay đầu nhìn rồi giơ chân đạp cho anh ta một cái nhưng Thẩm Dương Kỳ né được. Đường Kiến Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Ngải bị bắt đi, cô cực kì tức giận: “Mấy người là đồng bọn của nhau?”
– Chậc, chậc, đồng bọn cái gì chứ, sao lại nói khó nghe thế? Bọn họ chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của tôi thôi!
– Đồ chết tiệt! – Đường Kiến Tâm siết chặt tay lại thành nắm đấm rồi nhanh chóng tung về phía yết hầu của Thẩm Dương Kỳ. Đôi mắt Thẩm Dương Kỳ trầm xuống, anh ta thu hồi lại vẻ mặt không đứng đắn, nghiêm chỉnh chống lại đòn của cô!
– Haha, chắc chỉ có một mình cô mới dám gọi tôi là ‘đồ chết tiệt’ đấy!
– Anh là người của Ngục Thiên Minh? – Đường Kiến Tâm có ngốc đến mấy thì cũng không thể không nhận ra. Cùng một lúc mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không ngờ anh ta lại có liên quan đến Ngục Thiên Minh, xem ra mười tám năm lăn lộn trong xã hội mà cô vẫn còn mù quáng lắm! Nhưng mà không biết người này giữ chức gì trong Ngục Thiên Minh đây?
Có thể thấy chức vị của anh ta không hề tầm thường chút nào!
– Ôi, sao cô lại biết? – Thẩm Dương Kỳ cực kì tò mò! Anh ta liền khuếch trương khuôn mặt điển trai của mình lên. Cô không nhìn ra anh ta là siêu sao quốc tế mà ngược lại nói rằng anh ta là người của Ngục Thiên Minh ư?
Những người của Ngục Thiên Minh đâu phải ai cũng toát lên vẻ quyền thế, cao lớn và dũng mãnh, gương mặt cương nghị khiến người khác nhìn vào là biết ngay đâu? Mà khuôn mặt của anh ta thế này có thể so sánh được với khuôn mặt của mấy người trong Ngục Thiên Minh sao?
– Chỉ có mấy người mới có thể bày ra thủ đoạn hạ lưu thế này… – Dám trộm cướp giết người, đôi mắt không hề có tình người chút nào, ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là quá sỉ nhục!
Thẩm Dương Kỳ dùng chiêu “lấy tĩnh chế động”, anh ta khom lưng xuống thoát được một đòn ra tay của đối phương rồi lên tiếng: “Thủ đoạn hạ lưu ư? Nếu đây được coi là một biện pháp hữu hiệu thì tại sao lại không thể dùng chứ?”. Bọn họ đâu phải nhà làm từ thiện, đâu cần phải tỏ ra thương hại người khác chứ!
– Đồ không biết xấu hổ! – Đường Kiến Tâm phun ra mấy từ, đôi mắt ngày càng sắc bén, mỗi chiêu ra tay của cô lại càng thêm tàn nhẫn!
Thẩm Dương Kỳ cười to, anh ta không phòng thủ nữa mà chuyển bị động thành chủ động, liên tiếp bước lên, ra đòn chế trụ Đường Kiến Tâm rồi vỗ vỗ tay: “Thể diện có giúp cô kiếm miếng ăn được không, nếu không thì có nó hay không cũng chẳng quan trọng!”. Sau khi Đường Kiến Tâm ổn định lại cơ thể, Thẩm Dương Kỳ nhún vai rồi nói tiếp: “Không chơi nữa, hôm nay dừng tại đây thôi, đến Italy rồi gặp! Tạm biệt!”
Nói xong anh ta liền trèo ngay lên chiếc thang dây ở bên cạnh, vẫy vẫy tay chào Đường Kiến Tâm theo đúng lễ nghi Trung Quốc! Thang dây được kéo lên, đám người cũng biến mất.
Đường Kiến Tâm bước lên một bước, trừng mắt nhìn người đứng trên thang dây trên đỉnh đầu mình…
– Chị… Cứu em… – Khi chiếc máy bay bay lên, Tiểu Ngải bị trói chặt người ở gần cửa đang cúi gần như nửa người xuống dưới. Cô cố gắng vùng vẫy hai tay, điên cuồng gọi Đường Kiến Tâm.
– Tiểu Ngải…
Đường Kiến Tâm gầm lên! Mẹ kiếp, sao bọn họ có thể trói Tiểu Ngải như vậy chứ? Khi Thẩm Dương Kỳ leo lên máy bay, anh ta chợt dừng lại ở khoang cửa, quay đầu nhìn xuống dưới, nhếch môi cười rồi huýt sáo như muốn trêu tức Đường Kiến Tâm!
Đường Kiến Tâm chạy theo rồi dừng lại, nhìn vào cái miệng đang mấp máy của anh ta. Đôi mắt cô trợn trừng, sau đó nheo lại… Khí thế từ người cô tỏa ra khiến người khác không rét mà run!
Chị dâu tương lai! Thật ra em rất muốn ở lại để xem trò vui!
Chị dâu tương lai? Trò vui? Đường Kiến Tâm chau mày lại, anh ta đang nói ai vậy? Muốn xem ai diễn trò vui cơ? Suy nghĩ mãi cũng không ra, cô chợt nhớ tới Tiểu Ngải đang ở trong tay bọn họ, mặt cô liền tái đi.
Ngục Thiên Minh, được, được lắm! Chết tiệt, tôi sẽ nhớ kỹ! Nếu không khiến cho mấy người chật vật lên xuống thì tôi không phải là Đường Kiến Tâm!
Cô quay người đi phía cánh cửa. Lúc này cô đã hoàn toàn quên gã đàn ông đang sống dở chết dở trên võ đài… cũng quên luôn chuyện cô vẫn còn… chưa trả thù xong!
Cô chỉ biết được rằng bây giờ phải nhanh chóng quay về khách sạn sắp xếp để đến Italy cứu Tiểu Ngải!
Ở trong phòng, Lôi Khiếu Thiên lười biếng chống tay lên cằm, quan sát chăm chú từng sắc thái thay đổi trên nét mặt Đường Kiến Tâm, dường như có một cảm giác ấm áp đang chạy dọc toàn thân anh, lan tỏa cả vào trái tim!
Vậy mới tốt! Cả ngày cứ bày ra vẻ mặt như đóng băng thì không ổn chút nào! Nhưng mà chính anh cũng quên mất rằng bản thân anh cũng là người mặt lạnh không hơn gì cô!
Khi bóng dáng Đường Kiến Tâm dần biến mất, Lôi Khiếu Thiên mới đứng lên, từ từ mở miệng: “Băm vằm hắn ra rồi ném xuống biển cho cá mập ăn!”
Thượng Quan Kiệt Thiếu lên tiếng: “Vâng”. Sau khi Lôi Khiếu Thiên đứng dậy đi ra ngoài, anh ta mới đưa ánh mắt nhìn về phía gã đàn ông máu me be bét nằm trên võ đài. Gã ta cũng quá là xui xẻo đi, nếu đại ca mà ra tay thì ít ra gã cũng được chết một cách thoải mái hơn chút rồi!
Thượng Quan Kiệt Thiếu cầm máy bộ đàm rồi ra lệnh: “Lôi gã đang nằm trên võ đài ra, băm…”. Anh ta vừa nói vừa đi theo Lôi Khiếu Thiên.
– Đại ca, bên Tề lão đại thông báo hai ngày nữa sẽ tổ chức tiệc, thiệp mời đã được gửi rồi!
Lôi Khiếu Thiên dừng bước, quay đầu lại: “Tề lão đại?”
– Vâng!
Lôi Khiếu Thiên suy nghĩ một lúc rồi đôi mắt chợt lóe lên: “Ở đâu?”
– … Tại biệt thự tư nhân của Tề lão đại!
– Bảo A Lương sắp xếp đi! – Lôi Khiếu Thiên nói xong liền quay đi, không để Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn thấy sự hứng thú trong mắt anh… Tiệc à? Thú vị rồi đây!
Đi được mấy bước, anh lại dừng lại, ngửa đầu lên trời rồi thở dài, khi nào mới có thể ôm vợ yêu về nhà đây? Anh ta lắc đầu, con đường đuổi bắt vợ… còn xa lắm!