Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 134: Phiên ngoại: Lôi mông 5


Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Chương 134: Phiên ngoại: Lôi mông 5

Hai chú cháu bên dưới rực rỡ như pháo hoa còn người bên trên lại như ăn phải mướp. Người được Mông Mông gọi là chú mặt đen giờ đang đứng khoanh tay ngửa đầu tặng cho đồng bạn ở trên ánh mắt đồng tình.

Bề ngoài nó giống như bàn đu dây nhưng đáng tiếc phần lắp ráp bánh răng còn chưa được tốt, cho nên chỉ có thể kéo lên gần đỉnh, Lôi Trảm Thiên với Lôi Mông cũng coi là chơi tận hứng.

Khi Mông Mông chơi đủ rồi thì Lôi Trảm Thiên mới ôm cậu nhảy xuống rồi bảo người kéo tấm ván gỗ lên, những người bên trên trán đẫm mồ hôi thở phào nhẹ nhõm.

“Chú à, sau khi về chú cũng bảo bọn họ lắp một cái trong phòng bảo bối nhé.”

Lôi Mông kéo kéo tay Lôi Trảm Thiên, ngửa đầu đề nghị.

“Không được.” Lôi Trảm Thiên không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, “Bảo bối, phòng là cho người ở, nếu khoan thủng trần nhà thì bố con sẽ đá chú tới Thái Bình Dương cho cá mập ăn đó.”

Nghìn vạn lần chớ hoài nghi lời anh, anh mà dám khoan đỉnh tòa thành ra tạo thành lỗ hổng thì lão ca anh tuyệt đối sẽ đá anh tới nơi rừng sâu núi thẳm, từ đó không bao giờ cho anh quay về Brugge nữa.

“Đi mà đi mà.” Lôi Mông làm nũng, “Chú không cần sợ bố đâu, bố đã có mẹ lo liệu rồi.”

Lôi Trảm Thiên gõ lên cái đầu nhỏ, “Con cũng lắm mưu mẹo ghê.”

“Vậy chú đồng ý rồi hả?”

“Chú cũng không có nói.”

“Con mặc kệ, chú mà không làm cho bảo bối, bảo bối sẽ cho người đánh vào mạng lưới tình báo của Ngục Thiên Minh, lấy hết toàn bộ tài liệu ra lén cho chú Đế Văn với chú Chris.”

Lôi Mông chống nạnh uy hiếp.

“Ôi ôi, gan lớn nhỉ, đến chú mà con cũng dám uy hiếp hả? Không phải chú xem thường con, chỉ bằng thằng ranh con mà muốn đánh vào cơ sở dữ liệu của chú thì còn non lắm.”

Lôi Trảm Thiên túm cổ áo Lôi Mông đi ra ngoài, những chuyện còn lại cứ giao cho người bên dưới làm.

“Chú là đồ tồi, bảo bối phải nói cho tiểu Dật, chú xem thường cậu ấy.” Lôi Mông mất hứng không đi, dĐ!L#QĐôn đứng ì tại chỗ trừng mắt lên với Lôi Trảm Thiên, hiển nhiên bạn tốt bị người thân mình xem thường là chuyện rất nghiêm trọng.

“Xùy “

Lôi Trảm Thiên cười xùy, một tay bế bổng Lôi Mông lên vai đi ra xe ở bên ngoài.


“Bảo bối, hơn nửa đêm rồi mà con không mệt hả? Ngoan nào, nằm yên đấy, ngoan ngoãn theo chú về khách sạn.”

Lôi Mông chu mỏ, nhưng quả thực đã quát mệt, thở khẽ ra hai cái rồi ngủ trong ngực Lôi Trảm Thiên.

Lôi Trảm Thiên cẩn thận ôm Lôi Mông vào xe, căn dặn với người bên ngoài, “Sau khi xong việc thì bảo bọn họ tới sân sau nhà thờ quan sát kĩ mấy cha xứ với bà sơ đó, không được để có động tĩnh lớn nào.”

“Vâng.”

Chú mặt đen kia xoay người chạy vào bên trong nhà thờ, Lôi Trảm Thiên ngáp một cái, mắt nhắm lại, miễn cưỡng nói. “Về thôi.”

Tiểu đệ lái xe nổ máy chạy tới khu nội thành, một lát sau đã biến mất.

Ngày tiếp theo, Lôi Mông bị một loạt tiếng chuông chói tai làm phiền, đầu chui vào trong chăn, dù vậy tiếng chuông vẫn không có ngừng liền lấy hai cái gối bịt tai…

Lôi Trảm Thiên dậy trước đang làm vệ sinh trong phòng tắm, nghe tiếng chuông điện thoại mới đi ra, trông thấy giữa giường nổi lên một gò núi nhỏ thì thấy buồn cười.

Lúc còn ở nhà Mông Mông phải ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, hơn thế tối qua một hai giờ cậu mới ngủ, bây giờ lười rời giường cũng là chuyện đương nhiên.

Vỗ vỗ cái mông nhỏ cong lên trong chăn, nghe tiếng lầu bầu bất mãn, anh cười gian, quay ra nhìn điện thoại còn đang rung cách đó không xa.

Ừ, là Mông Mông!

Tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt thâm thúy nhìn hai chữ “tiểu Dật” lóe lên trên màn hình.

Nếu anh nhớ không nhầm, đây là “bạn” của bảo bối thì phải? Anh không chút do dự ấn nghe, còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã vang lên giọng nói trẻ con lo lắng, chẳng qua giọng ấy lại trầm ổn hơn Mông Mông một chút.

“Mông Mông, cậu ở đâu, mau lên, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Lôi Trảm Thiên chán ghét để điện thoại cách xa khỏi tai, rất không thoải mái ngoáy ngoáy lỗ tai…

“Mông Mông, nói chuyện, ở đâu.”

Lôi Trảm Thiên nheo mắt nhìn điện thoại, liếc sang tiểu quỷ nào đó vẫn ngủ đến hôn thiên ám địa trong chăn, nghĩ xem có nên gọi cậu dậy không…

“Mông Mông, có ở đó không? Nói mau lên.”


“Khụ khụ.”

Lôi Trảm Thiên ho khan hai tiếng, che giấu ý cười trên môi, biết thằng nhóc bên kia chắc cũng rất sốt ruột rồi, chậm rãi nói, “Nhóc, cháu là ai?”

Đối phương hiển nhiên sửng sốt, không nghĩ tới nghe điện thoại không phải Lôi Mông, nhưng nháy mắt đã phản ứng ngay.

“Lôi Mông đâu?”

“Thật là không có lễ phép, bố mẹ không dạy cháu khi nói chuyện với người lớn phải nhã nhặn sao…”

“Câm miệng, Lôi Mông đâu?”

Lôi Trảm Thiên nghẹn họng, hiển nhiên không nghĩ tới mình bị một thằng tiểu quỷ trách cứ, “Cháu nói cái gì?”

“Bảo Mông Mông nghe điện thoại.”

Lôi Trảm Thiên hừ lạnh, trên thế giới này chỉ có lão ca của anh có lá gan bảo anh câm miệng, không ngờ hôm nay bị một thằng tiểu quỷ chẳng những bảo anh câm miệng mà lại còn dám xem thường câu hỏi của anh, dĐ!L#QĐôn thực sự là… Thực sự là không thể tha thứ.

“Muốn bảo bối nghe điện thoại? Được, rất dễ.” Lôi Trảm Thiên cố ý dừng lại, chờ đối phương tiếp lời của anh.

“Cạch.”

Lôi Trảm Thiên lời còn chưa nói xong thì trong loa đã truyền đến những tiếng tút tút lạnh lùng, làm cho anh há hốc mồm.

Anh cứ tưởng Lôi Trảm Thiên anh đã rất có tính cách rồi, không ngờ thằng nhóc này còn tính cách hơn, điện thoại của anh cũng dám cúp, rõ là phản rồi.

Lôi Trảm Thiên bóp điện thoại như bóp cổ kẻ thù, nghiến răng nghiến lợi.

Trong đầu hiện lên cảnh dùng roi quật lên thân thể tên ranh con không có lễ phép kia, cười lên khành khạch.

“Bây giờ đứa nào cũng còn nhỏ mà đã ranh như quỷ, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp…”

“Chú, ầm ĩ quá vậy.”


Lôi Mông khép hờ mắt nhô đầu ra khỏi chăn, bất mãn lầu bầu.

Mới sáng ra có để cho cậu ngủ ngon giấc được không vậy?

Chuông điện thoại reo liên tục còn chưa tính, chú lại cứ xí xa xí xố bên tai, đáng ghét.

Lôi Trảm Thiên nháy mắt nhìn cái đầu nhỏ ló ra phía sau, thật không đáng yêu.

“Bảo bối, mặt trời chiếu đến mông rồi đấy, bố mẹ con đã chuẩn bị xong mười hai roi đoạt mệnh…”

“Đừng!”

Lôi Mông chùm chăn lên co rụt đầu lại, hai tiếng nghe không rõ ràng truyền ra từ bên trong.

“Đáng ghét.”

“Tu tu tu tu.”

Lôi Trảm Thiên vừa định thò tay nắm lấy đầu Lôi Mông thì điện thoại lại rung lên.

Tiểu Tiên?

“Tiểu Tiên là ai a?” Vừa rồi là tiểu Dật, lại thêm một tiểu Tiên, hức, nghe nói còn có tiểu Bảo với tiểu Nhan? Cháu trai à, cháu ở đâu ra lắm bạn vậy hả?

Lôi Trảm Thiên phức tạp nhìn thằng nhóc nào đó chui trong ổ chăn.

“Tiểu Tiên?” Lôi Mông lùi vào trong chăn mông lung nghe thấy hai chữ này liền ngẩn ra, bật người tỉnh táo, luống cuống bò ra ngoài, không báo trước đoạt lấy điện thoại trong tay Lôi Trảm Thiên, ấn nút nghe.

“Alo, tiểu Tiên?”

“Mông Mông, anh cuối cùng đã nghe rồi, anh ở đâu thế? Mau qua đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.”

Bên trong truyền đến giọng nữ ngọt ngào đáng yêu, Lôi Mông cuống quít bò xuống giường, hỏi, “Hai người ở đâu?”

“Em và anh trai đã đến bên ngoài nhà thờ rồi, nhưng không vào được.”

“Ừ, anh biết rồi, hai người cứ chờ ở đó, bọn anh lập tức tới liền.”

“Được, anh mau lên nhé, anh trai em tức giận đó.”

“Cậu ta tức cái gì?” Lôi Mông thấy lạ hỏi, ném quần áo cho Lôi Trảm Thiên để chú giúp mình thay, Lôi Trảm Thiên xòe tay, tỏ ý việc của mình thì mình tự làm, Lôi Mông trừng mắt, Lôi Trảm Thiên đành đầu hàng, buồn cười véo má Lôi Mông, mặc quần áo cho cậu.


Lôi Mông rất phối hợp, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo giơ chân thì giơ chân…

“Còn không phải vì Mông Mông anh vừa rồi không nhận điện thoại, còn bị người ta mắng một trận nữa, được rồi, em cúp trước đây, anh trai đang nghĩ cách trà trộn vào đó.”

“Hức…” Lôi Mông kỳ quái nhìn Lôi Trảm Thiên, không kịp hỏi lại nghe thấy câu cuối cùng thì liền nói, “Đừng cúp vội, tiểu Tiên, em giữ tiểu Dật lại, chờ anh đến rồi nói, có phải nhà thờ Trắng phía tây không?”

“Ừ đúng rồi. Anh mau lên, em sợ không ngăn được anh trai.” Sự chú ý của đối phương hiển nhiên không đặt ở điện thoại, tự nhiên cũng không nghe hiểu ý câu nói cuối cùng của Lôi Mông là gì.

“Được.”

Cúp máy thì Lôi Mông cũng mặc xong quần áo, nhảy dựng lên kéo Lôi Trảm Thiên chạy ra ngoài cửa.

“Chú, mau đi thôi, phía tiểu Tiên không chống đỡ nổi rồi.”

Khóe miệng Lôi Trảm Thiên giật giật, bây giờ anh còn chưa mặc quần áo tử tế nữa, vội kéo Lôi Mông lại, “Bảo bối, đừng nóng vội, chú chưa mặc quần áo, con cũng còn chưa rửa mặt nữa kìa.”

“Còn đánh răng gì nữa, mạng người quan trọng hơn, quần áo chú cũng khỏi mặc.” Lôi Mông nói vội, chạy đến ghế ôm lấy quần áo của Lôi Trảm Thiên rồi kéo Lôi Trảm Thiên xông ra ngoài.

“Mặc áo khoác là được.”

Mặt Lôi Trảm Thiên cứng đờ, “Bảo bối à, bây giờ chú chỉ mặc có mỗi quần lót thôi, bên trên vẫn còn trần truồng đây nè…”

Cứ vậy mà ra ngoài, anh có còn muốn sống nữa không?

“Không vấn đề, chú đã đủ đẹp trai rồi, mỗi lần chị gái xinh đẹp thấy chú không mặc áo là mặt lại đỏ hồng, chị ấy nói, dĐ!L#QĐôn khi chú không mặc áo là lúc chú đẹp trai nhất, cho nên, chú… Chú làm gì thế, đừng mặc nữa, mau lên không kịp rồi… Ai nha… Chú làm gì thế…”

Không bao lâu, Lôi Trảm Thiên sắc mặt tái xanh ôm Lôi Mông ngồi ở trong xe, muốn biệt khuất bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Lôi Mông cười ha ha trong ngực anh, Lôi Trảm Thiên uy hiếp cù lét cậu, cảnh cáo.

“Không cho cười, cười nữa chú đưa con quay về Sicilia ngay lập tức.”

Chết tiệt, lại dám làm anh xấu mặt, nghĩ đến vừa rồi trong phòng mình làm những chuyện hư hỏng kia, anh liền muốn đụng đầu vào tường.

Mà đầu sỏ gây nên tất nhiên là tiểu quỷ này rồi…

“Chú… Ha ha… Buồn cười quá đi mất, bảo bối nhịn không được. Ha ha…”

“Cười cười cười, còn dám cười, vừa rồi là ai biến chú thành vai mặt hoa (trong tuồng hát thời xưa) hả?”

Nói đến đây, sắc mặt Lôi Trảm Thiên lập tức thay đổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.