Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Chương 130: Phiên ngoại: lôi mông 1
Vào một ngày nào đó trong đại sảnh tại tòa thành Lôi gia ở Brugge, Lôi
Mông xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, xách đôi chân nho nhỏ đi xuống bậc thang, vừa đi vừa ngáp, rõ là còn chưa tỉnh.
Tối qua cá cược với bố xong, kết quả bị người mẹ vô lương của cậu lừa
gạt, cuối cùng bố cậu vô sỉ chiến thắng, hết cách, cậu vất vả lắm mới có khẩu súng khí cỡ nhỏ của chú lại bị tịch thu, cậu rất là hối hận.
Mẹ đáng ghét ghê, lại đi giúp bố.
Vừa xuống tới nơi thì thấy mẹ đang ôm em gái cậu ngồi chơi trên ghế, Lôi Mông liền tỉnh ngay, chạy vội tới nằm bên cạnh Đường Tử Nhan, chu mỏ
lên án, “Mẹ, mẹ có bố, có em gái liền không yêu Mông Mông nữa, thiệt cho Mông Mông ngày ngày đi theo bà cô vẫn nhớ tới mẹ.”
Đường Kiến Tâm buồn cười nhìn Lôi Mông, xoa đầu cậu, “Mẹ có nhớ là thằng nhóc nào đó đã bán mẹ mình đi nhỉ?” Ngày nào cũng chỉ biết đánh cuộc
với Lôi Khiếu Thiên, mà Lôi Khiếu Thiên tinh quái nhiều lần ăn gian để
mình thua, kết quả hôm nào cô cũng bị lôi lên giường bóc lột, cô mà phản kháng thì kiểu gì sáng hôm sau đừng mong bò dậy khỏi giường.
Lôi Mông chớp mắt, hôn một cái lên má Đường Tử Nhan, rất vô sỉ bán đứng
Lôi Khiếu Thiên, “Mẹ, không phải Mông Mông bán đứng mẹ đâu, là bố gây
họa mà, mẹ sao có thể trách Mông Mông đáng yêu cơ trí được chứ?”
Đường Kiến Tâm mắt trắng dã, đứng dậy, “Con trông em gái đấy, mẹ đi làm cơm cho con.”
Lôi Mông gật đầu, nhìn quanh phòng khách hỏi, “Mẹ, bố đâu rồi?”
“Bố con đã ra ngoài từ sáng sớm, hôm nay mẹ nấu cơm cho con.”
Lôi Mông rên rỉ, rối rắm nhìn vào phòng bếp, mặc dù đôi lúc bố có đáng ghét, nhưng bố làm cơm ngon hơn mẹ nhiều, đừng mà…
“Ya ya.” Đường Tử Nhan chưa biết nói, chỉ có thể nằm sấp trên ghế nháy
đôi mắt to trong suốt như quả nho nhìn Lôi Mông, tay nắm lấy ống quần
cậu.
Trong đôi mắt Lôi Mông hiện lên tinh quang, học theo em nằm sấp trên
ghế, trông như tiểu quỷ chỉnh sửa cho Đường Tử Nhan, “Không phải ya ya,
là ca ca (anh trai), em gọi ca ca đi.”
“Ya ya.”
“Ca ca.”
“Ya…”
“Ca ca.”
“Ya… La.”
“Em ngốc quá, không phải ya la, là ca ca, em gọi ca ca đi, anh mua kẹo
cho em nè.” Mặc dù cậu rất ghét vị ngọt, nhưng vì em gái cậu sẽ miễn
cưỡng đi mua.
“La… La
Ách, trong mắt Lôi Mông hiện lên sự xem thường, em gái ngốc quá đi, đã
dạy em nhiều lần rồi mà em còn gọi thế, “Mẹ, em gái ngốc.”
“Ya ya” Đường Tử Nhan ủy khuất nhìn Lôi Mông, như là nghe hiểu Lôi Mông đang mắng em, hốc mắt ẩm ướt, rất là xinh đẹp.
“Em gái con mới hơn một tuổi, không nói được là bình thường.” Đường Kiến Tâm bưng một bát cháo nhỏ ra, đáp lại. “Lúc con bằng tuổi em cũng còn
chưa nói được kìa.”
“Ai bảo vậy, khi đó con đã nói được rồi.” Lôi Mông đứng dậy phản bác, trừng mắt với Đường Kiến Tâm, tỏ ra mình rất thông minh.
Đường Kiến Tâm ôm Đường Tử Nhan để em vùi vào ngực, em trông rất đáng
thương, không nhịn được trừng mắt với Lôi Mông, “Con làm em gái con tủi
thân rồi đấy.”
“Con đâu có bắt nạt em ấy!” Lôi Mông ngồi một bên ăn cháo, trên môi còn dính cháo trắng, trông rất buồn cười.
“Được rồi, sau này không được mắng em ngốc nữa, con gien gì thì em con
cũng thế, chỉ cần không biến dị, tương lai nó sẽ thông minh hơn con
đấy.” Vừa thấy Lôi Mông chu mỏ muốn phản bác liền nói tiếp, “Mẹ nhớ là
tối qua bố con có nói sẽ cho con tới chỗ chú đúng không?”
“Đúng vậy, đó là tiền đặt cược với bố, con thua phải qua nhà chú ở một
tháng, không được quay về quấy rầy hai người yêu yêu.” Lôi Mông húp nốt
cháo trong bát, nghiêng sang nhìn Đường Kiến Tâm, như nghi hoặc lại như
tinh nghịch hỏi, “Mẹ, yêu yêu là gì? Vì sao Mông Mông ở đây lại quấy rầy hai người? Em gái con thì không à?”
Đường Kiến Tâm trầm mặt xuống, 囧 không còn lời nào để nói,”Lôi Mông, trẻ con phải ra dáng trẻ con.”
Lôi Mông khó xử cắn thìa, “Nhưng ai bảo bố mẹ lại sinh ra Mông Mông
thông minh như vậy? Mông Mông muốn làm trẻ con bình thường cũng không
được nha, mấy thứ đồ chơi như búp bê, con cừu vui vẻ, sói xám, xe đua
hay phim hoạt hình đều quá là ngây thơ à.”
Xùy.
Đường Kiến Tâm trán nhảy liên hồi, nhưng lại bị lời cậu làm tức giận đến buồn cười, “Ai dạy con nói những lời đấy?”
“Bà cô, chú nè. À, còn chú Thượng Quan, chú Đế Văn, chú Chris, cả…”
Lôi Mông mở tay ra đếm, ♥LQĐ hoàn toàn không cho việc bán đứng mấy người bọn họ là chuyện thất được. Ngược lại, nghĩ đến cảnh bố đi tìm bọn họ
tính sổ là lúc đó cậu lại có trò hay xem rồi.
Đường Kiến Tâm hai mắt trắng dã, “Sau này con không được theo các chú ấy chơi nữa.”
“Vậy sao được mẹ ơi? Mẹ chơi với bố, em gái ngốc không biết nói cũng
không biết đi, chỉ biết nằm trên giường với trên ghế nhìn trời, Mông
Mông sẽ rất cô đơn.”
“Mẹ, con…” Đường Kiến Tâm lần đầu tiên biết, con trai đôi lúc nói ra
những lời có thể khiến người ta bị nghẹn chết. Bây giờ nó còn chưa tới
năm tuổi mà đã lắm quỷ kế vậy rồi đấy.
“Vậy con nói đi, mỗi lần tới chỗ chú Trảm thì con học cái gì? Chơi cái gì?”
“Rất nhiều thứ nha mẹ, ở chỗ chú Trảm chơi rất vui, có súng, có đao, có
máy tính, có máy bay, còn có cả chị gái xinh đẹp nữa, đẹp hơn cả Mông
Mông, Mông Mông đã nói sau khi lớn lên sẽ lấy chị ấy.”
Đường Kiến Tâm thiếu chút nữa phun cả nước bọt, súng, đao, máy bay,
những thứ này không cần cậu nói cô cũng biết. Lần trước Lôi Trảm Thiên
cho Lôi Mông lái máy bay, kết quả thiếu chút lao xuống đáy biển Thái
Bình Dương, may là cuối cùng hữu kinh vô hiểm, không nghĩ tới lần này cô còn sợ hãi hơn, “Gì cơ? Lôi Mông, tai mẹ con xuất hiện ảo giác, làm
phiền con nói lại lần nữa.”
“Mẹ, thời kỳ mãn kinh của mẹ tới chưa?” Lôi Mông nhăn nhíu mặt mày đánh giá Đường Kiến Tâm.
“Cái gì?” Đường Kiến Tâm hiếm khi lại ngây ngốc nhìn thằng tiểu quỷ trước mặt.
Thời kỳ mãn kinh?
Cô không nghe lầm đấy chứ?
Lôi Mông nhếch miệng cười không ngừng, “Chính là cái chị xinh đẹp kia á, hơi chút là hét lên với chú Trảm, hai tay chống nạnh trông rất đáng sợ, mỗi lần bị mắng chú đều trốn sang một bên, khá tốt là Mông Mông không
sợ, nhưng chị gái xinh đẹp có vẻ tức giận khó coi, chú nói chị ấy đang ở thời kỳ mãn kinh nên mới như thế… À… Gắt gỏng… Đúng, chú nói
chính là gắt gỏng.”
Lôi Mông khẽ nhíu mày, nghĩ một lúc mới khó khăn nói ra được từ này, rồi giải vờ ngây thơ hỏi, “Mẹ, cái gì gọi là gắt gỏng?”
Đường Kiến Tâm nghiến răng, lệ khí lạnh như băng bây giờ đã rất ít khi
xuất hiện trên người cô, ở đây đều là người thân yêu của cô, ngẫu nhiên
lạnh lùng ấy cũng do bản tính, nhưng lúc này cô có xung động muốn phát
điên, “Lôi Mông, cho con tới chỗ chú là để con học cách sinh tồn cho mai sau, chứ không phải học mấy cái lung tung này.”
Cô còn không biết là Lôi Trảm Thiên cũng có lúc nói không chút che dấu
như thế trước mặt Mông Mông… Chờ chút, Mông Mông mới nói, chị gái xinh đẹp… “Mông Mông, nói cho mẹ, chú Trảm có phải có bạn gái rồi không?”
“Bạn gái là gì ạ?” Lôi Mông ăn no, ngồi trên ghế co chân lại, chờ Đường
Kiến Tâm giải thích cho cậu, mẹ đã nói, không hiểu thì phải hỏi, nghìn
vạn lần không thể không hiểu mà giả bộ hiểu được.
“À…” Đường Kiến Tâm buồn bực, cô nên trả lời con trai thế nào?
“Mẹ?”
“Con ăn xong thì bảo người đưa con tới chỗ chú đi.”
“Mẹ, mẹ đang nói sang chuyện khác à? Mẹ còn chưa giải thích với con bạn gái là gì mà?” Lôi Mông chớp chớp mắt đùa dai.
“Tới chỗ chú con thì con đi hỏi chú, mẹ khẳng định chú sẽ cam tâm tình nguyện trả lời cho con.”
Lôi Mông ngẹo đầu, suy nghĩ chút rồi gật, “Vậy được rồi, con đi tìm bà
xã xinh đẹp đây.” Nói xong nhảy xuống ghế, chạy vào phòng mình.
Cái gì?
Đường Kiến Tâm trừng mắt nhìn bóng lưng Lôi Mông, câu nói vừa rồi của cậu lại hiện lên, cậu vừa mới nói là lấy chị gái xinh đẹp?
Ôi…
Đường Kiến Tâm che trán thầm nghĩ, chờ sau khi Lôi Khiếu Thiên về thì
phải thương lượng với anh ném thằng nhóc này cho Lôi Tiêu Tiêu huấn
luyện, cũng tới lúc phải cho nó ăn chút đau khổ rồi.
Phòng của Lôi Mông sát vách với phòng của Lôi Khiếu Thiên, căn phòng
không lớn, lấy màu lam làm chủ, *D*Đ đây là yêu cầu của Mông Mông bởi
cậu thích bầu trời màu lam, trông nó không có chút tạp chất khiến người
ta khoan khoái, ngủ trên giường cảm giác như đang trên bầu trời làm lòng người vui thích, tâm tình dễ chịu.
Lôi Mông vừa về phòng liền nghe máy tính vang lên những tiếp bíp bíp
chói tai, mắt sáng lên, sau khi khóa kỹ cửa phòng liền mở máy tính, gõ
tài khoản với mật mã xong thì trên màn ảnh màu xanh nhảy ra một khung
đối thoại.
Tư Gia Tiểu Thiếu: Mông Mông, xuất hiện, có việc cần hỗ trợ.
Tư Gia Thiên Kim: anh Lôi, mau xuất hiện, xảy ra chuyện lớn.
…
Hai phút sau
Tư Gia Tiểu Thiếu: Mông Mông, còn không xuất hiện thì tôi đánh sập hệ thống của cậu đấy, cho cậu mười giây.
Tư Gia Thiên Kim: anh Lôi, đếm ngược mười giây, em làm em trai anh.
Mười, chín, tám…
Tiểu Mông Không Phải Manh: Lớn mật nhỉ, dám tạo phản à…
Tư Đồ Tiểu Thiếu: Mông Mông?
Tiểu Mông Không Phải Manh: Tôi đây.
Tư Đồ Tiểu Thiếu: Nói nhảm, tôi đương nhiên biết là cậu, sự kiện khẩn cấp, cần cậu hỗ trợ.
Tiểu Mông Không Phải Manh: Nói một chút coi?
Tư Đồ Tiểu Thiếu: Bố tôi muốn lấy người khác làm vợ, tôi muốn cậu giúp tôi đến nhà thờ phá hoại.
Tiểu Mông Không Phải Manh: Ồ, vậy cậu và tiểu Tiên chẳng phải sẽ thành con riêng hay sao?
Tư Đồ Tiểu Thiếu: Đúng vậy, cho nên tôi nhất định không để bọn họ được như ý.
Lôi Mông chống tay lên bàn, Tư Đồ Tiểu Thiếu và Tư Đồ Thiên Kim là hai
người bạn mới kết bạn của cậu trong hệ thống hacker, bọn họ là song bào
thai, nhỏ hơn cậu mấy ngày, luôn vì vấn đề ai là anh mà đấu nhau trong
lĩnh vực hacker, cuối cùng may mắn cậu thắng nên hai người bọn họ mới
ngoan ngoãn gọi cậu là anh…