Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Chương 108: Phạm vào đại kỵ


Đọc truyện Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha – Chương 108: Phạm vào đại kỵ

Tần Chính nhếch miệng nhưng trong mắt không có ý cười, ném ống nhòm lại cho hộ vệ phía sau, mũi chân đạp vào ghế xoay vang lên âm hưởng. Diêm Thất ôm Lôi Mông đi theo.

“Tất cả sắp xếp xong rồi chứ?”

“Đúng vậy, ông chủ.”

“Tốt lắm, cứ theo kế hoạch mà làm, chờ người của Lôi Khiếu Thiên đều tới thì động thủ.”

“Rõ.”

Dưới lầu

Tiểu đệ lái xe của Ngục Thiên Minh đi trước đẩy cửa kính xoay của cao ốc quốc tế ra. Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên sóng vai bước vào, Thang máy lắp đặt theo kiểu chống đạn, thẳng tới tầng cao nhất chỉ mất nửa phút. Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra. Trước cửa có hai người mặt không chút thay đổi cầm K47 trong tay. Tầm mắt Lôi Khiếu Thiên dừng lại trên người họ một giây rồi nhìn tới chỗ sát ranh bên ngoài trời năm mét…

K47 là nhóm súng ống đạn được trong một giao dịch mới nhất của tổ chức khủng bố, không ngờ, người mua phía bên kia nếu là… Hắn!

Tiểu đệ đi ra khỏi thang máy đầu tiên, chấp nhận sự lục soát của đối phương. Chẳng qua khi đến Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm bị ánh mắt của hai người trừng một cái, hai tay dừng giữa không trung… Có chút cứng ngắc!

“Đại ca tao là người mà bọn mày có thể đụng chạm sao?” Tiểu đệ Ngục Thiên Minh rất kiêu ngạo, sắc mặt thật không tốt. Anh ta bị lục soát người thì cũng nhịn, lại còn dám để tay bọn chúng sờ soạng lên người chị dâu, đúng là không muốn sống.

Chỉ tiếc, hai người này hoàn toàn không đếm xỉa tới, dường như anh ta chỉ là vai hề nhảy nhốt chẳng đáng xem, mặt không thay đổi đứng bên cạnh, tựa hồ hạ quyết tâm không lục soát người thì không thể vào…

Lôi Khiếu Thiên cười lạnh, một cước một người, tốc độ cực nhanh làm cho mắt không kịp nháy, không ai biết anh ra chân như thế nào. Tới khi mọi người phản ứng thì trên đất đã có hai người nằm xuống.


Đường Kiến Tâm nhìn qua Lôi Khiếu Thiên, mặt vẫn lạnh như băng, nhưng chỉ có cô biết trong lòng cô rung động đến mức nào.

Thân thủ anh ta quá nhanh, quá mạnh!…

Bọn họ đánh với nhau không chỉ một hai lần, vậy mà lại không phát hiện ra trình độ kinh khủng của anh.

Thực sự là thất sách!

Vậy trước kia cô may mắn thắng được anh nửa điểm, là vì sao?

“Bốp bốp!” Không có thời gian thừa thãi cho Đường Kiến Tâm suy nghĩ cẩn thận vấn đề, chợt nghe được tiếng vỗ tay thanh thúy nặng nề, trong lòng khẽ động, nhìn theo nơi phát ra.

Ngược chiều ánh sáng làm cô phải hơi híp mắt lại, nhìn bóng dáng mông lung kia, lông mi run lên, là hắn!

Người của gia tộc Bunol?

“Lôi lão đại, hảo thân thủ.” Tần Chính lười biếng dựa lưng vào ghế, vừa ra trận đã cho hắn một màn biểu diễn đặc sắc như thế, làm hắn thật sự… Khó chịu! Lôi Khiếu Thiên bước tới, cách bọn họ chừng hai mươi lăm mét có để một cái ghế xoay. Người đàn ông ngồi trên ghế xoay, một chân nhếch lên, dựa lưng vào ghế, hai tay giơ lên trước ngực vỗ vào nhau theo nhịp điệu! Ánh nắng màu đỏ quýt chiếu lên người hắn không có chút hòa hợp!

Con ngươi Lôi Khiếu Thiên co rụt lại. Là hắn, Tần Chính, người bên cạnh Karl Bunol. Khi thấy được gương mặt bình thường của Tần Chính, Lôi Khiếu Thiên mày nhăn lại càng sâu.

Trước đây anh đã từng điều tra người này, là người của Ngục Thiên Minh anh không có năng lực, hay là tên đó quá giảo hoạt? Ánh mắt bất động thanh sắc đảo qua hai môn thần vừa bị anh đá đo sàn phía sau. Nhấc súng lên chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn không chớp thẳng phía trước, không có nhìn về phía bọn họ…


Trong lòng Lôi Khiếu Thiên trầm xuống, đây tuyệt đối không phải hạ nhân gia tộc Bunol có thể nuôi dưỡng, có lẽ chính là sát thủ!

Hắn, quả nhiên không đơn giản!

Đường Kiến Tâm đứng cách Tần Chính năm mét, nhìn chằm chằm vào hắn ta, lạnh lùng mở miệng, “Con trai của tôi.” Mở miệng chính là mục tiêu, không chút quanh co lòng vòng. Cô không có nhiều tâm nhãn như Lôi Khiếu Thiên, cô tới chỉ vì con trai cô. Ân oán giữa bọn họ lúc này không có bất cứ quan hệ gì với cô cả. Muốn chém giết thế nào là chuyện của bọn họ, cô tuyệt không nhúng tay vào. Mà điều kiện tiên quyết là con trai cô bình yên vô sự!…

Tần Chính tấm tắc hai tiếng, ngón trỏ tay phải lắc lắc Đường Kiến Tâm, “Đừng nóng vội, trò chơi đang tới cao trào, để nó kết thúc nhanh vậy chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Tôi nói có đúng không, Lôi… Lão đại!” Vất vả dẫn người tới đây đương nhiên là có suy tính của hắn.

Ánh mắt Đường Kiến Tâm trầm xuống, mâu quang bén nhọn như lưỡi đao gió từ Bắc cực đâm thẳng vào mắt Tần Chính, “Điều kiện.” Cô không rảnh chơi với hắn cái trò chết tiệt nào đó, cô chỉ muốn con trai cô về lại bên cạnh cô.

Tần Chính luôn miệng ai oán, “Trung quốc có câu danh ngôn là, nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng. Xem này, hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, là thời cơ tốt để tâm sự, nôn nóng như thế sẽ làm phá hỏng bầu không khí đó.”

Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng cắt ngang hắn, “Tần Chính, anh chẳng qua là người bên cạnh Karl Bunol, trong tình huống gia tộc Bunol bị hủy, anh muốn lấy lại thế lực gia tộc Bunol thì cũng phải xem anh có bản lĩnh kia hay không.”

“Ha ha!” Lôi Khiếu Thiên vừa dứt lời, Tần Chính ngửa mặt lên trời cười dài. Tiếng cười kia rất chói tai làm sắc mặt Đường Kiến Tâm, Lôi Khiếu Thiên chìm thêm ba phần, nhìn thẳng vào Tần Chính cười như điên, thầm nghĩ, hắn muốn cười bao lâu nữa.

Một phút, hai phút, rốt cục lúc mà nhẫn nại của Đường Kiến Tâm gần như trôi đi hết, Tần Chính mới thu hồi nụ cười giễu cợt, âm vụ trong mắt như ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong bóng tối không hề báo trước rọi thẳng vào Lôi Khiếu Thiên, gằn từng chữ một, “Anh sai rồi, tôi muốn, không phải gia tộc Bunol…”

Lôi Khiếu Thiên bình tĩnh chờ đợi hắn ta nói tiếp.


“Tôi muốn, là Ngục Thiên Minh của anh… Hoàn toàn hủy diệt!”…

Đường Kiến Tâm nhíu mày, Lôi Khiếu Thiên hừ lạnh, “Khẩu khí thật là lớn.” Ngục Thiên Minh to lớn mà hắn ta nói hủy là có thể hủy được sao? Hừ, coi anh là người chết ư!

“Ha ha, những lời này nói thật hay, nói thật hay.” Tần Chính không chút hấp tấp, bình tĩnh ngồi tựa lưng ghế, chơi đùa với những ngón tay, hung tàn trong mắt không cho phép người ta lơ là, “Có khẩu khí này hay không, anh chờ một lúc nữa chẳng phải sẽ biết sao?”

Đường Kiến Tâm thực sự rất muốn tiến lên xé rách cái mặt hắn ta ra, “Tôi mặc kệ các người có ân oán gì, hiện tại, tôi chỉ muốn con của tôi.” Ánh mắt mang theo sự cảnh cáo. Nếu hắn dám nói một chữ không, cô không ngại để hắn vĩnh viễn không mở miệng được.

Xem miệng hắn nhanh, hay là đạn cô nhanh hơn!

Kỳ thực, từ lúc Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm đến cho tới lúc này, ánh mắt hắn chỉ chú ý tới Lôi Khiếu Thiên. Với những người đứng bên cạnh hắn ta, nhất là phụ nữ, hắn hoàn toàn bỏ qua. Khí thế của người phụ nữ này tuy rất mạnh nhưng vẫn còn thua Lôi Khiếu Thiên. Chẳng qua giờ này hắn có cảm giác lầm lẫn, hình như hắn đã bỏ quên một vài chuyện rất quan trọng!

Tầm mắt lại một lần nữa rơi vào Đường Kiến Tâm, áo trắng vừa vặn với thân hình, nhìn cũng biết là được làm theo yêu cầu. Màu áo không quá đẹp nhưng khi mặc lên người cô lại không hề mất đi cảm giác hài hòa, ngược lại càng nổi bận khí chất lãnh diễm cùng phong vận của cô…

Tần Chính vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ này hắn chưa từng gặp! Cho dù trong tài liệu Diêm Thất báo cáo, cũng không có người phụ nữ này. Trong lòng khẽ động, không khỏi tán thưởng Lôi Khiếu Thiên, một người phụ nữ mà có thể giấu sâu như thế…

Thế thân cũng tìm được rồi! Không hổ là Lôi Khiếu Thiên, hắn trước giờ chưa từng xem thường hắn ta. Tần Chính nhếch miệng!

“Điều này còn không đơn giản sao, chỉ cần Lôi lão đại bằng lòng bỏ đi thứ yêu thích, tôi cam đoan, con trai cô nhất định…”

“Pằng!”

Đường Kiến Tâm không đợi hắn nói cho xong, cũng không biết khẩu súng xuất hiện trong tay từ khi nào, ngón tay khẽ nhúc nhích, viên đạn bắn thẳng vào lưng ghế bên vai trái Tần Chính… làm lời hắn chợt dừng. Lôi Khiếu Thiên ở bên cạnh lạnh lùng nhìn mọi chuyện. Tùy thời chuẩn bị khẩu súng sau lưng.

“Nói! Bằng không, phát súng tiếp theo sẽ là đầu của anh.” Phát súng của cô bình thường đều nhắm vào mi tâm, không sai chút nào, tình huống như thế này thật sự rất ít khi xuất hiện.


Khóe miệng Tần Chính co lại, bên ngoài tỏ vẻ trấn định mà trong lòng đã sớm hoảng hốt. Hắn lại không thấy được cô ta lấy súng ra thế nào! Điều này làm cho hắn có cảm giác thất bại và… nguy cơ rất lớn!

Lần đầu tiên, trong một giây, hắn đã cảm nhận được hơi thở chết chóc!

Người phụ nữ này rất hung hãn!

“Vậy ư, tôi muốn xem cô có bản lãnh đó không.” Tần Chính ra ngoài lăn lộn không phải ngày một ngày hai, gần hai mươi năm ẩn nhẫn, không phải loại bị Đường Kiến Tâm bộc lộ tài năng mà đã hoảng hốt hoang mang lo sợ. Hắn có thể thản nhiên ngồi ở đây đối kháng với hai người cường đại này, vậy hắn nhất định nắm chắc phần thắng.

Hơn nữa trong tay hắn, còn có một lợi thế nữa!

Tay Đường Kiến Tâm siết lại. Đúng vậy, không phải cô không dám mà là cô không thể. Con trai cô đang nằm trong tay hắn, thế nhưng, biểu tình trên mặt hắn làm cho cô cực kỳ gai mắt, gai mắt không gì sánh được, lập tức quăng ánh mắt tới Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên hiểu ý, chân động!

Từ xưa tới nay đều có đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Một mình hắn ngồi đây đối phó hai người bọn họ, đoán chừng Lôi Mông nằm trong tay hắn thì bọn họ sẽ không dám có động tác. Nhưng hôm nay hắn đã tính sai. Đường Kiến Tâm di động theo Lôi Khiếu Thiên, hai người chớp mắt đã đến trước mặt Tần Chính.

Người có thể uy hiếp bọn họ vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ.

Thấy động tác của hai người, Tần Chính biến sắc, muốn trốn đi vẫn chậm một bước. Cự ly mấy mét với người mạnh mẽ như Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm mà nói, quả thực chỉ như cm vs mm, động tác chỉ là nháy mắt mà thôi…

Lôi Khiếu Thiên đá lên ghế, ghế xoay mượn lực bị đẩy lùi lại tường chắn, Lôi Khiếu Thiên chỉ mấy bước đã xông tới trước mặt. Tần Chính lui người lại tránh sang bên, một cước của Đường Kiến Tâm đã quét ngang, họng súng nghiêng bên phải đầu hắn. Tần Chính cả kinh, lùi lại sau, không ngờ nắm tay Lôi Khiếu Thiên cũng đã tới. “Bốp” một tiếng do nắm đấm của Lôi Khiếu Thiên nện lên má bên phải hắn. Hai chân Tần Chính mềm nhũn, tiếp đó cảm thấy đầu mình bị đập đến hoa mắt choáng váng đầu, tia máu chảy dọc theo miệng. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, yết hầu bị bóp mạnh, phổi không cung cấp đủ dưỡng khí làm hắn phải há to miệng thở…

Lôi Khiếu Thiên nhìn con người một phút trước còn cuồng vọng lên mặt với anh mà lúc này mạng đang nằm trong tay anh, bộ dạng chật vật kia khiến anh khinh thường, đôi mắt phản xạ lại hàn ý vô cùng chán ghét làm như đối phương là *** chó hôi thối!

Trên đời này anh hận nhất là bị người khác uy hiếp! Mà hắn còn dám lớn lối nói “điều kiện” ra với anh, thật không biết trời cao đất rộng!

Tay phải dùng lực đè Tần Chính lên vách tường chắn với bên ngoài, năm ngón siết lại, đầu Tần Chính bị buộc phải ngửa lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, “Nói!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.