Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 84: Kết quả!


Đọc truyện Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài – Chương 84: Kết quả!

Cùng tử vong!

Hạ Vũ và Jess dùng cách đó để kết thúc màn đối kháng của bọn họ! Kết quả đối đầu của hai đại Boss cũng dự báo kết quả cuối cùng của hai phe…

Khi nhìn thấy cả Hạ Vũ và Jess đều ‘tử vong’, đám lính trong căn cứ quân xanh còn chưa kịp phản ứng, thì dao găm trong tay Kỷ Lương đã cắt ngang cổ tướng phe xanh, đồng thời tuyên bố hắn ‘tử vong’. Sau đó, Kỷ Lương tiếp tục đi cắm cờ đỏ vào địa điểm đã chỉ định trong căn cứ phe xanh, nhưng đám lính đã kịp lấy lại tinh thần, sao có thể để cho cô dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ được. Cả đám ùa lên như ong vỡ tổ. Kỷ Lương mất rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng một người cũng không thể địch lại cả đám. Cô ‘hy sinh’!

Còn bên phía căn cứ của phe đỏ, Jess chọn một đội đánh đột kích, quả nhiên không phụ sứ mệnh, tấn công thẳng vào căn cứ phe đỏ. Tuy Tần Dịch có bản lĩnh bắn tỉa hơn người, nhưng bên phe xanh cũng không hề vô dụng. Sau khi Tần Dịch bắn hạ ba tên địch, thì cũng trúng một phát đạn, mất sức chiến đấu. Quân xanh cắm cờ vào vị trị đã chỉ định, sau đó tiếp tục đi tìm, tiêu diệt tướng phe đỏ. Sau khi vào căn cứ, bọn hắn mới phát hiện, thủ lĩnh phe đỏ đã rời vị trí, không biết bị giấu ở chỗ nào. Đúng lúc này, nhóc cua và mấy người khác quay về, hai bên lại tiếp tục chiến đấu, anh đến tôi đỡ, mọi người đều bị thương, đến viên đạn cuối cùng cũng đã bắn ra mà vẫn không tiêu diệt được đối phương hoàn toàn, cuối cùng, hai bên dứt khoát kêu gọi đầu hàng từ xa:

Bên này hô: “Các đồng chí phe xanh hãy nghe đây, đầu hàng sẽ được khoan hồng. Phe đỏ sẽ đãi ngộ tốt với tù binh!”

Bên kia đáp: “Các anh em phe đỏ, đầu hàng đi! Người chiến thắng cuối cùng là chúng tôi.”

Anh nói tôi đáp, cuối cùng không biết ai nói ra trước câu: “Mẹ nó, đi ra đơn đấu đi!!!”

Vì thế, từ đấu súng ban đầu đã biến thành màn vật lộn tập thể. Đánh vô cùng sảng khoái, thoải mái. Anh một đấm, tôi một đá, mọi người đều dính đầy màu, nhưng vẫn không thể đánh bại đối phương hoàn toàn!

Cho đến khi mặt trời ló dạng phía đông, cả đám đánh mệt đến không thể gượng dậy nổi, nằm dài trên đất, thỉnh thoảng lại đấu võ mồm. Cũng có những người rất hoà thuận, cùng cảm thán khoái lạc chốn giang hồ.

Kết quả cuối cùng của trận đấu, là kết quả mà mấy vị cấp trên hy vọng nhìn thấy nhất: Hoà!

Phe đỏ tuy giết được tướng của địch nhưng không cắm được cờ. Phe xanh tuy cắm được cờ nhưng lại không giết được tướng của đối phương. Sau khi thống kê thương vong của hai bên, dù số người còn lại của hai phe có chênh lệch, nhưng xét về sức chiến đấu thì cả hai bên đều ngang bằng!

Kết quả như thế là tốt nhất!

Mấy vị cấp trên đứng trên bục nhìn đám lính mặt đầy màu ở bên dưới đầy vẻ hài lòng, thầm nghĩ, mấy tên nhóc này coi như cũng tinh ranh, không gây phiền thêm cho bọn họ! Nếu trận đấu này thua, bọn họ không biết phải báo cáo với cấp trên thế nào. Tuy nói là đấu giao hữu, nhưng cũng liên quan đến vấn đề thể diện. Còn nếu thắng sẽ dẫn tới một số lời ra tiếng vào từ phía Mỹ hoặc các nước khác. Đến lúc đó, họ sẽ lại phải đón nhận những lời lẽ, tình huống rất **, những thủ đoạn đó cũng chỉ là bình mới rượu cũ, nhằm làm suy yếu quân lực của Trung Quốc mà thôi!

Hoà là tốt nhất, Hoà là tốt nhất!

Kỷ Lương nhìn sắc mặt của cấp trên, không cần đoán cũng biết họ đang nghĩ gì… dựa theo phương pháp suy luận thông thường của người Trung Quốc thôi.

Cô chớp mắt, nhìn Hạ Vũ và Jess đang bắt tay ở phía trước, nói một vài câu khách sáo chẳng đâu vào đâu như: “Đúng là một trận đấu tuyệt vời”, “Chúng tôi đều rất hài lòng với thời gian vừa rồi”… Trong đầu cô bất giác nghĩ đến thời điểm Hạ Vũ và Jess ‘cùng hi sinh’, dù cô biết rõ đó chỉ là “giả” những trong lòng vẫn cảm thấy hoảng sợ…

Giống như là, thực sự nhìn thấy anh chết trước mặt mình!

Kỷ Lương siết chặt nắm tay!

“Sao thế?”

Một giọng đàn ông trầm trầm truyền tới từ trên đầu, Kỷ Lương giật mình, lúc này mới phát hiện, không biết mọi người đã giải tán từ bao giờ, tất cả đã đi hết, chỉ còn Hạ Vũ đang đứng trước mặt cô.

Kỷ Lương cúi đầu, buồn bực đáp: “Không có gì!” Sau đó xoay người định rời đi.

Hạ Vũ kéo cổ tay cô, dắt cô đi. Lúc này trên sân huấn luyện có không ít binh lính bắt đầu huấn luyện buổi sáng, Kỷ Lương cũng không tiện giãy dụa quá mạnh, chỉ đành để anh kéo đến chỗ không có ai.

Hạ Vũ nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô một lúc lâu, thấy cô vẫn không định ngẩng đầu, đành phải đưa tay nâng cằm cô lên: “Nói đi, sao lại thế này?” Không phải vừa rồi vẫn còn rất ổn sao? Anh còn muốn để hai người cứ từ từ phát triển như vậy, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ dần tiếp nhận anh.


Kỷ Lương bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh. Giờ phút này, trong đôi mắt ngàn năm không lộ cảm xúc gì kia, cô nhìn thấy hình ảnh của chính mình hiện lên rất rõ ràng, ngoài ra… còn có một chút cảm giác buồn bực và bất an…

Vì cô sao?

Phát hiện này khiến Kỷ Lương hơi giật mình.

Thấy cô lại ngẩn người, Hạ Vũ không kìm được, lại muốn nổi nóng. Từ sau khi gặp lại cô, anh cảm thấy tính cách lạnh băng đến mức có thể đông chết người trước kia của mình cũng có xu thế bị hâm nóng lên: “Tiểu Lương, em có gì bất mãn với anh thì nói đi! Đừng tự giữ trong lòng…”

“Hả?” Hết hồn! Cô mà có thể nghe anh nói ra mấy câu này à… cảm giác không thích ứng kịp, lại thấy không phù hợp lắm: “Thật ra… cũng không có gì…”

“Cái gì?” Câu tiếp theo cô nói rất nhỏ, giống như lẩm bẩm trong miệng, khiến anh bất giác ghé sát vào cô hơn một chút, hy vọng có thể nghe rõ hơn.

“Chỉ là, không muốn thấy anh…”

“Không muốn nhìn thấy anh?” Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống, không chút nghĩ ngợi, bác bỏ ngay đề nghị của cô: “Không được!”

“Không được cái em gái anh ấy!” Kỷ Lương nhìn gương mặt đen thui của anh, biết ngay anh hiểu lầm: “Bà đây nói không muốn thấy anh bao giờ? Bà đây nói là, không muốn thấy anh chết trước mặt bà đây.” Dù là giả cũng không.

Kỷ Lương hét xong liền im lặng.

Cả hai người đều im lặng… không khí này khiến người ta không được tự nhiên…

Không phải là không thoải mái, chỉ là… cảm thấy một mùi vị vừa ngọt ngào vừa xót xa…

“Tôi… tôi đi đây!” cuối cùng, Kỷ Lương vẫn không thể chịu nổi bầu không khí này! Cô cho là da mặt mình đủ dày, đủ bình tĩnh, nhưng giờ mới biết, núi cao còn có núi cao hơn. Vị họ Hạ kia bất động như núi, thật sự đã khiêu chiến cực hạn của cô.

Mẹ nó… Bà đây chẳng lẽ không được chạy lấy người à.

“Tiểu Lương!”

Kỷ Lương vừa bước một bước, một cánh tay đã quấn vào lưng cô, kéo cô lại, khiến cả người cô rơi vào một vòng tay ấm áp. Cánh tay trên eo siết chặt đến mức cô không chịu nổi!

Anh vùi đầu vào hõm vai cô: “Tiểu Lương, em rốt cuộc…”

“A?” Kỷ Lương bị sự kích động của anh doạ cho hoảng hốt. Một Hạ Vũ thể hiện cảm xúc mạnh mẽ thế này, đúng là ngàn năm mới có một lần.

“Rốt cuộc em… lại để tâm đến anh rồi.” Hạ Vũ không hiểu cảm xúc bây giờ là gì, là mất đi rồi lại có được sao? Là chính anh, mấy năm trước đã tự đẩy cô bé toàn tâm toàn ý yêu thương anh ra khỏi sinh mạng của mình, mà bây giờ, rốt cuộc cô cũng nguyện ý tiếp nhận anh, để tâm đến anh.

Bây giờ Kỷ Lương mới kịp phản ứng lại, nhận ra rằng, câu vừa rồi mình vừa gào lên, vào tai người ta nghe giống như là… tỏ tình vậy.

“Ai… ai thèm để tâm đến anh.” Kỷ Lương lắp bắp phủ nhận câu nói của anh, có điều, giọng điệu đó, nghe rất thiếu thuyết phục.

“Anh để tâm đến em.” Lúc này, Hạ Vũ nói rất rõ ràng: “Anh rất để tâm đến em, Tiểu Lương.” Anh xoay người cô lại: “Trước kia là anh không tốt. Lúc đó, anh không hiểu biết, luôn muốn kháng cự lại em, là vì anh sợ sẽ thích em, có lẽ… Có lẽ khi đó anh cũng đã thích em rồi. Nhưng chỉ vì có sự tồn tại của tiểu Tĩnh, khiến anh mơ hồ, không hiểu rõ được tình cảm của mình.”

“Tiểu Tĩnh…” Đây là sự tồn tại mà đến giờ Kỷ Lương vẫn không muốn đối mặt. Trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy chính mình đã đánh cắp thứ gì đó của Hạ Tĩnh.


“Hiện giờ cô ấy rất ổn, sống rất hạnh phúc.” Hạ Vũ nhìn cô: “Sau khi em đi, anh tìm em một thời gian ngắn, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Anh bảo vệ tiểu Tĩnh như vậy, thật ra chỉ là đang bảo vệ cho những gì mình không có.”

Xuất thân từ nhà họ Hạ, anh không có tuổi thơ, chỉ là một người thực hiện nhiệm vụ, tiếp nhận mệnh lệnh của một người khác. Cho nên, sau khi tiểu Tĩnh bước vào nhà họ Hạ, trong tiềm thức anh đã nghĩ rằng sẽ phải cưới cô, nên luôn cưng chiều cô hết khả năng của mình, cuối cùng, cũng tự nghĩ rằng mình đã yêu…

“Cho đến sau khi em bước vào cuộc sống của anh. Khi đó, em rất nhu thuận, thông minh, rồi lại rất độc lập, em không giống tiểu Tĩnh”, Hạ Vũ chậm rãi nói: “Anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của em đối với anh. Ban đầu anh chỉ muốn trêu chọc em, nhưng càng về sau, anh bất tri bất giác bị em thu hút… Nhìn bên ngoài, em chỉ là một cô bé nhu thuận, nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ bướng bỉnh, kiên cường, và cô đơn…”

“Anh kháng cự lại em, nhưng lại bất giác bị em thu hút.” Hạ Vũ nhớ lại những tháng ngày đầy mâu thuẫn kia: “Đến lúc đó, tiểu Tĩnh lại nói với anh, cô ấy thích người khác… Sau khi anh say khướt rồi tỉnh lại, nhìn thấy em ngủ bên cạnh anh…” Nhớ đến hành động vô liêm sỉ đó của mình, Hạ Vũ chỉ hận không thể tự đập cho mình vài đập: “Sau đó, anh mới tránh mặt em, từ chối tất cả những tin tức có liên quan đến em… Giờ nghĩ lại, khi đó, anh tự chống lại chính mình mới đúng… Bởi vì anh không chuẩn bị sẵn sàng, cho nên anh mới chọn trốn tránh, làm một kẻ đào ngũ.” Anh cười, tự giễu cợt: “Hạ Vũ anh, trên chiến trường mọi việc đều thuận lợi, vậy mà lại làm một kẻ đào ngủ… Rồi lại có việc xảy ra, khiến anh phải dừng suy nghĩ muốn tìm em lại. Anh chỉ mong cuộc sống của em sẽ tốt đẹp!” Dù sao, hành vi của anh năm đó cũng quá khốn kiếp.

Kỷ Lương nhận ra, khi anh nói đến ‘có một việc xảy ra năm đó’, vẻ mặt anh nhìn rất nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh ‘tự bộc bạch’, lại nói những câu kiểu ‘nhận lỗi’ này, hơn nữa, còn nói liền một lúc nhiều như vậy, thật sự là khiến cô vừa kinh ngạc, nhưng cũng chợt hiểu rằng… Hạ Vũ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.

Trong đầu Kỷ Lương đột nhiên có suy nghĩ này.

Anh không phải siêu nhân, cũng không phải thần thánh, chỉ là một người đàn ông bình thường.

Cho nên, anh cũng sẽ do dự, cũng sẽ mâu thuẫn, cũng sẽ trốn chạy… Nhưng anh như vậy, mới đúng là con người. Không phải sao?

Như vậy, cũng không còn khó gần gũi nữa.

Kỷ Lương nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn thấy rõ vẻ chờ đợi, lo lắng ẩn giấu dưới lớp vỏ bình tĩnh của anh, khiến nơi mềm mại nhất trong lòng cô cũng không kìm được mà dao động. Cô vươn tay, ôm vòng qua thắt lưng anh…

“Ôi trời ơi! Buồn nôn chết mất!”

“Khỉ thật! Không chịu nổi, nổi hết cả da gà rồi!”

“Kỷ Tiểu Lương, mẹ… lập trường của mẹ quá yếu.”

Đột nhiên, từng cái đầu một, nhô ra từ sau bức tường thấp, mặt Kỷ Lương và Hạ Vũ đen thui. Mấy thứ tình cảm này kia đều bị đám khốn khiếp này trốn ở đó nghe hết cả.

“Thấy chưa! Cháu đã nói rồi, cuối cùng Kỷ Tiểu Lương chắc chắn sẽ thất bại, trả tiền đi, trả tiền đi.” Kỷ Duệ lờ đi ánh mắt như muốn ăn thịt người của Kỷ Lương, xoay người bắt đầu nhận tiền! Đen tình đỏ bạc, lời này không sai chút nào! Tình cảm mẹ con của cậu và Kỷ Tiểu Lương đã bị giặc ngoại xâm len vào, đương nhiên phải kiếm chác một chút từ cá độ để bù lại.

“Lương Lương bé nhỏ —.” Thi công tử bày ra vẻ mặt oán phu: “Sao em có thể dễ dàng tha thứ cho Hạ ma đầu như thế…” Đang nói dở, chợt hắn nhìn thấy Hạ Vũ đang nhìn hắn chằm chằm, đành nuốt lại, ngoan ngoãn giao tiền cho anh nhỏ nhà họ Kỷ.

“Đội trưởng Lương, tôi còn tin tưởng vào chị như vậy…” Tần Dịch cũng là người thua cược, cả mấy tên lính có liên quan cũng đều trưng ra vẻ mặt ai oán, khiến da mặt Kỷ Lương co rút mạnh. *** đâu phải cô cầm dao hay súng uy hiếp, bắt bọn họ phải cá cược chứ…

“Hạ lão đại, tôi cược anh thắng đấy!” Nhóc cua rất đắc ý: “Tôi đặt lòng tin vào anh mà!” Quả nhiên chính xác.

Kỷ Duệ ẩn ý liếc nhìn Kỷ Lương một cái: “Kỷ Tiểu Lương, mẹ sẽ chấp nhận ông ấy như vậy sao?”


Kỷ Lương ưỡn ngực, rời khỏi vòng tay Hạ Vũ: “Đương nhiên là không!”

“Cho nên, Kỷ Tiểu Lương thua, mà Hạ Vũ cũng thua, các chú đều thua cả. Nhà cái ăn hết!” Nói xong, cậu giật luôn cả tiền của nhóc của: “Đi thôi, Kỷ Tiểu Lương, tối nay anh mời mẹ ăn cơm!”

“Anh Duệ, mẹ yêu anh chết mất. Mẹ được chia mấy phần?” Kỷ Lương chạy lon ton theo sau Kỷ Duệ, bỏ rơi cả đám người kia ở phía sau.

“Không được phần nào hết. Đây là số tiền con vất vả lắm mới kiếm được!”

“Đừng nhỏ mọn như thế chứ, nếu vừa rồi mẹ không phối hợp, thì anh có thể ăn cả không?”

Đoạn đối đáp có vẻ rất ‘hiển nhiên’ của hai mẹ con truyền tới, khiến mọi người ở đây nghiến răng nghiến lợi.

“Hạ lão đại, anh gia giáo không nghiêm!!!” Thi công tử lắc lắc đầu, nói một câu mà mọi người cùng hưởng ứng.

Ông chồng nào đó bị mẹ con hai người bỏ rơi, cất đi vẻ dịu dàng trên mặt, thay bằng vẻ mặt hàn băng đúng phong cách họ Hạ, nghiến răng phun ra ba chữ: “Tôi tình nguyện!”

Chỉ ba chữ nhưng rất có trọng lượng, đập tan khả năng phản kháng của mọi người đang đứng đây.

Hừ, đương sự người ta cũng tình nguyện, thì mấy người râu ria đứng ngoài xem như bọn họ còn nói được gì, thôi thì ai về nhà nấy, tìm vợ tìm mẹ của mình đi!

“A —, Hạ lão đại, anh không phải đồng tính luyến ái à.” Nhóc cua đi được một đoạn, đột nhiên thốt lên câu này.

“Nhóc cua…” Hạ Vũ lẳng lặng đi đến cạnh cậu, choàng tay qua vai cậu: “Chúng ta cùng luyện mấy quyền đi, xem ai giống đồng tính luyến ái hơn.”

Cả đám yên lặng nhìn theo nhóc cua, mắt ngơ tai điếc, bỏ qua tiếng kêu cứu thảm thiết của cậu —-

“Các anh có tình đồng đội không hả?” Nhóc cua vẫn không từ bỏ ý định, ôm chặt lấy thân cây ven đường không chịu buông.

Tình đồng đội à?

“Không có!” cả đám đồng thanh đáp.

Sáng sớm hôm nay, nhóc cua đã hoàn toàn hiểu rõ vấn đề Hạ Vũ có phải là đồng tính luyến ái hay không. Thế cho nên, sau đó một thời gian dài, có người hỏi lại cậu vấn đề này, cậu liền nổi trận lôi đình mà chửi: “Anh mới là đồ đồng tính luyến ái, cả tiểu khu nhà anh đều đồng tính luyến ái. Nếu Hạ lão đại mà là đồng tính luyến ái, thì trên đời này chẳng có ai là đàn ông thực thụ hết. (Dù Hạ Vũ có đồng tính, thì chắc chắn cũng phải là bên ‘công’)”.

*

“Thanh Trạch!”

Ăn cơm tối xong, Kỷ Lương đến tìm Thi Thanh Trạch.

“Gì thế?”

“Hôm qua, sau khi anh bị họ đánh ngất rồi đưa vào căn cứ, không có chuyện gì nữa à?” Kỷ Lương vẫn nhớ rõ màn đối đầu hôm qua, bên phe xanh ‘đối xử đặc biệt’ với Thi Thanh Trạch: “Tôi nhìn thấy bọn họ đưa một mình anh vào trong doanh trại, mặc kệ người phe mình bị ‘bỏ mạng’ cạnh đó.”

Thi Thanh Trạch nhướng mày, nghĩ lại, hôm qua sau khi bị đánh ngất, hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì với chuyện xảy ra sau đó nữa.

Kỷ Lương ra hiệu cho hắn đưa tay ra, cô kéo tay áo hắn lên, xem kỹ cả hai cánh tay, dựa vào ánh đèn đường, cô nhìn thấy một điểm đỏ nho nhỏ trên cánh tay phải của hắn: “Nhìn này!”

Thi Thanh Trạch nhìn kỹ mới phát hiện trên tay có chấm đỏ: “Cái gì đây?”


“Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.” Kỷ Lương kể lại cho hắn nghe.

Sau khi cô cũng ‘hy sinh’, thì đám lính Mỹ bên phe xanh liền buông cô ra. Khi cô đứng lên, nhớ đến Thi Thanh Trạch bị đưa vào trong doanh trại, nên đi qua xem thế nào. Lúc ấy, hình như cô nhìn thấy một tên lính Mỹ bước từ bên trong ra, trên tay có cầm gì đó. Nhưng trong đầu cô chỉ đang nghĩ đến tình hình của Thi Thanh Trạch, nên cũng không hỏi han gì, đi thẳng vào trong lều trại, nhìn thấy Thi Thanh Trạch vẫn đang hôn mê, xác định hắn không bị người ta làm gì cả — Thật ra, ban đầu cô lo không biết liệu Thi Thanh Trạch có bị đám lính kia XXOO không. Không phải trong tin tức, thì ở doanh trại của lính Mỹ vẫn thường có mấy chuyện ** kiểu này sao, hơn nữa, mặt Thi Thanh Trạch lại xinh đẹp như vậy, nên cô hơi lo.

Giờ nhớ lại, thứ người kia cầm trong tay, hình như là kim tiêm, nên cô mới tìm hắn để xác nhận lại.

“Không có cảm giác gì à?” Kỷ Lương nhìn chằm chằm vào vết đỏ rất nhỏ kia, thầm nghĩ phải nói với Hạ Vũ việc này.

Thi Thanh Trạch cử động chân tay, vặn vẹo người rồi lắc đầu: “Không, tất cả đều bình thường… Còn rất có sinh khí nữa. Liệu có khi nào, gã kia tiêm thuốc dinh dưỡng gì đó cho tôi không…”

Kỷ Lương lườm hắn một cái: “Việc này phải nói qua với Hạ Vũ xem thế nào.” Cần nhất là phải tìm ra người kia rồi thăm dò xem thế nào.

Thi Thanh Trạch không có ý kiến gì, khẽ nhún vai, ra vẻ tuỳ cô xử lý. Hai người nói vài câu, đang định về thì gặp Eric.

“Hi!” Eric vẫn tỏ ra rất hứng thú với Kỷ Lương, khó có dịp tình cờ gặp gỡ, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này: “Kỷ bảo bối, tình cờ quá.”

“Hi —.” Kỷ Lương cố nén cảm giác muốn nổi giận với hắn. Đối với cái kiểu mở miệng là bảo bối, ngậm miệng là honey của hắn, cô cũng không có cách nào đính chính nữa. Có điều, gặp hắn cũng rất đúng lúc: “Eric, tôi đang định hỏi anh.” Kỷ Lương miêu tả sơ qua vể đặc điểm nhận dạng của người kia: “Người đó tên là gì?”

Eric dựa vào sự miêu tả của cô, cố gắng tìm kiếm trong đám lính sang huấn luyện lần này: “Không có. Bên chỗ chúng tôi không có người này.” Hắn chỉ ra điểm mấu chốt: “Riêng về chiều cao đã không đúng rồi. Mấy người bên chỗ tôi lần này được phái tới, đều rất cao. Em nói người kia chỉ cao hơn em khoảng nửa cái đầu. Bên chỗ chúng tôi không có người như thế.”

Nghe hắn nói vậy, Kỷ Lương mới nhớ ra, xét về chiều cao, thì quả thật người phương Đông không hề giống người phương Tây. Người kia giống người phương Đông hơn.

“Sao thế?” Nhìn dáng vẻ bối rối của cô, Eric liền quay sang hỏi Thi Thanh Trạch.

Thi Thanh Trạch kể lại đại khái sự tình với hắn. Vừa kể xong, Eric túm ngay cánh tay hắn ta, đẩy tay áo lên, ngay khi nhìn thấy vết nhỏ màu đỏ kia, sắc mặt hắn trầm xuống, quay người chạy đi.

“Eric?” Phản ứng của hắn khiến cả Kỷ Lương và Thi Thanh Trạch đều hoảng hốt, vội vàng đuổi theo: “Eric, sao thế?”

“Lần này đến huấn luyện, người bên chỗ chúng tôi đều rất cao”, Eric vừa chạy vừa nói: “Nhưng mà… trước khi chúng tôi đến đây, có tìm một người phiên dịch tiếng Trung ở Nhật. Dáng người của người đó, là người Châu Á…”

Trong lòng Kỷ Lương thầm nghĩ, tuy nói rằng lần này hợp tác huấn luyện song phương cũng chỉ mang tính chiến lược, nhưng đâu cần phải đến mức mà phiên dịch cũng không chọn ở Trung Quốc, còn phải tìm ở Nhật đưa đi cùng chứ.

Ba người chạy vội đến chỗ ở của phiên dịch viên kia. Eric thậm chí còn không thèm gõ cửa, đạp thẳng cửa vào. Hành động thô lỗ của hắn khiến Kỷ Lương hoảng sợ. Tuy nói là người kia có thể chính là người đã tiêm gì đó vào người Thi Thanh Trạch, nhưng mà… đâu cần phải hung dữ như thế.

“F**k!”

Cả căn phòng trống rỗng khiến Eric buột miệng chửi bậy, sau đó cầm điện thoại di động gọi vài cuộc. Kỷ Lương nghe thấy hắn đang hỏi mấy người kia xem tên phiên dịch đó có qua chỗ bọn họ hay không.

“Tên khốn đó trốn rồi.” Eric gọi cho Jess, hỏi hắn số điện thoại của công ty mà họ thuê phiên dịch viên, sau đó hắn lại gọi sang hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời, sắc mặt hắn càng khó coi hơn: “Phiên dịch viên kia đã bị tráo đổi. Người đi theo chúng tôi không phải người chúng tôi đã thuê ở công ty đó. Vừa rồi tôi gọi điện hỏi lại, thì bên đó nói, có người bên phía chúng tôi đã gọi điện lại ngay sau đó để huỷ hợp đồng thuê người.”

Kỷ Lương và Thi Thanh Trạch cùng liếc nhìn nhau…

“Eric, ống tiêm đó là cái gì?” Xem ra hắn biết rất rõ sự tình, nếu không, sẽ không nóng nảy như vậy! Phản ứng của hắn khiến Kỷ Lương bất an… chẳng lẽ Thi Thanh Trạch thật sự bị tiêm thứ gì đó?

“Không được, tôi phải bàn bạc việc này với Hạ lão đầu một chút.” Eric không trả lời câu hỏi của cô, mà quay đầu chạy vụt ra khỏi phòng.

Hạ lão đầu à?

Trong cả quân khu này, chỉ có một người có thể sử dụng danh hiệu đó.

Vậy mà Eric dám gọi thẳng Hạ lão đầu như vậy???


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.