Đọc truyện Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài – Chương 58: Huấn luyện bắn địa ngục
Nhóm Kỷ Duệ chơi thêm vài ván nữa, kể cả có sắp xếp kĩ thuật, chiến thuật tốt, thì cũng bị đối phương dùng phương pháp vô lại làm loạn lên. Sau vài lần thất bại liên tiếp, cuối cùng bọn họ rút ra được quy luật: Nếu ai đi cùng Hạ Vũ, thì trăm phần trăm sẽ bị bên kia tập trung công phá.
Rút ra được quy luật này, mọi người quyết định đánh cược một phen, nếu không, ván này mà thua nữa thì đúng là tự chụp cái tên tài khoản đồ ngốc của Thi công tử lên đầu.
Lần tiến công này triển khai chiến thuật xung quang Hạ Vũ, nói đơn giản, thì chính là dùng Hạ Vũ làm mồi, và đương nhiên cũng phải có tay câu thật tốt, vị trí này được phân cho Tần Dịch. Kĩ xảo bắn tỉa của cậu hoàn toàn xứng với con cá béo mập Hạ Vũ, chắc chắn có thể giúp Tần Dịch câu được một rổ cá to.
Còn ba người Kỷ Duệ, Kỷ Lương, Thi Thanh Trạch phụ trách giải cứu con tin. Chỉ cần cứu được con tin trước khi đối phương kịp phản ứng, là bọn họ chiến thắng, nếu không, cả đám sẽ lại một lần nữa thành đồ ngốc. Bọn họ đều không mong điều đó, nhất là Thi Thanh Trạch, mỗi lần thua là một lần thêm áp lực, chính vì hắn lấy cái tên oanh liệt như thế — thật ra, cũng không thể trách Thi công tử được, vì từ trước đến giờ, ba người họ đều hành đối thủ đến nơi đến chốn.
Cả bốn người kia đều nhận ra thù hận của đối thủ dành cho “Hạ Vũ”, thì bản thân Hạ Vũ sao có thể không biết. Khi ván mới bắt đầu, anh được giao nhiệm vụ mới — người tự do! Cũng tức là để mặc anh tự do chạy quanh bản đồ, nhưng có một yêu cầu lớn, đó là dùng hết khả năng, chạy trong tầm bắn của đối phương, nhưng phải cố gắng giữ mạng sống của mình, kéo dài thời gian cho những người khác.
Khi ba giây đếm ngược kết thúc, một ván mới lại bắt đầu.
Hạ Vũ trời sinh có khả năng học hỏi cực cao. Từ nhỏ đến lớn,dù là học lí thuyết hay thực hành, anh đều nhanh chóng đứng đầu, nhưng mà… khi nhìn thấy Hạ Vũ chơi game, chúng ta sẽ phát hiện, thật ra Thượng đế rất công bằng.
Qua mấy ván thất bại liên tiếp, Hạ Vũ đã hiểu biết sơ sơ về thao tác trong game, có điều, so với đám Kỷ Duệ thì cũng chỉ như tốt nghiệp trình độ tiểu học mà thôi, nhưng may mà trí nhớ của anh hơn người, nhớ được hết bản đồ game, nên cũng đại khái biết nên chạy thế nào!
“Nhóc Dịch, chúng ta đi qua khu H!” Trong đầu anh như tái hiện cả bản đồ: “Cậu đi chiếm bãi đất phía Tây khu H, đó là điểm ngắm bắn tốt nhất.” Hơn nữa, khu H cũng là khu đánh du kích tốt nhất.
Có thể nói, trên phương diện ý chí chiến đấu, thì Hạ Vũ là một người cực kì mạnh mẽ, người bình thường tuyệt đối không thể so sánh được.
Tần Dịch nhanh chóng đi tới nơi Hạ Vũ vừa chỉ, quả nhiên thấy điểm ngắm bắn rất chuẩn, khiến cậu nhất thời có cảm giác “một kẻ làm quan, cả họ được nhờ”, cầm súng trên tay, nhận quyền sinh sát: “Ha ha ha, lần này, đại gia Tần tôi đây sẽ diệt hết đám chó con các anh, để các anh biết, ai mới là thiên tài bắn tỉa.”
Tần Dịch chăm chú ngắm bắn.
“Đừng vội nổ súng!” Hạ Vũ nói xong, thì người cũng đã chuẩn bị vào khu H: “Chờ bọn họ tiến vào đã.”
Khu H này giống như một tấm lưới lớn, nơi Hạ Vũ bảo Tần Dịch ngồi chờ, chính là miệng lưới, còn anh là miếng mồi ngon đặt trong lưới, chớ cá vào đông, sẽ thu miệng lưới lại, đến lúc đó bọn họ có muốn ra cũng không được.
Quả nhiên, đúng như bọn họ dự đoán, lần này đám kĩ thuật cũng giống như mấy lần trước. Từ đầu đã chọn phương thức mở rộng lưới, ba người Kỷ Lương vẫn không vội vã hành động ngay, mà chờ sau khi Hạ Vũ cách xa khu A, chờ Hạ Vũ phát tín hiệu về rồi mới bắt đầu hành động.
Chỉ trong chốc lát, đã có người tìm thấy khu H, vừa nhìn thấy bóng Hạ Vũ, hắn lập tức thông báo cho đám chiến hữu bên ta, kết quả là, đám lính kĩ thuật lại y như chồn hôi nhìn thấy gà mái béo mập,toàn bộ chuyển hướng về phía khu H.
“Lại đây,lại đây!” Tần Dịch nhìn đám người đang tới gần: “Một tên, hai tên, ba tên… đông thật, đám cầm thú này đúng là vẫn giở trò cũ.”
“Đừng vội vàng, từ từ sẽ tới thôi!” Hạ Vũ chuyển một vị trí khác để đối phương có thể nhìn rõ mình, nhưng lại không để lộ điểm yếu của mình ra ngoài! Nếu dùng cách so sánh mà nói thì anh bây giờ giống như một thiếu nữ xiêm y không chỉnh tề, muốn để trần mà còn xấu hổ,nửa che nửa đậy khiến người ta chỉ thấy được hình bóng yểu điệu câu hồn, còn muốn nhìn thấy rõ, thì sẽ phát hiện những vị trí mấu chốt đều bị tráng men, khiến cho người ta không khỏi vung tay mà phẫn nộ: Gạch men là vật cản lớn nhất mà văn minh nhân loại phát hiện ra.
Đối với đám lính kĩ thuật mà nói, thì chướng ngại vật ngăn cản bọn họ bắn chết Hạ Vũ kia, cũng giống như gạch men chết tiệt ấy.
“F**k! Lần này hắn khôn khéo hơn rồi!” Bắn liên tục mấy phát cũng không trúng mục tiêu, đám lính kĩ thuật hơi nóng ruột.
“Kiềm chế một chút! Chúng ta đông như vậy chẳng lẽ còn sợ không hạ được hắn à?!” Một đồng đội khác có vẻ bình tĩnh hơn, cầm chắc súng, tiếp tục đi vào bên trong: “Có điều, số của tên nhóc kia đúng là số cứt chó,chọn nơi này để vào, chúng ta hơi khó xuống tay.” Game này do chính bọn họ thiết kế, đương nhiên họ biết khu H này khó tìm người hơn các khu khác.
Trong suy nghĩ của bọn họ, thì lần này “Hạ Vũ” kia chẳng qua là mèo mù vớ được cá rán thôi.
“Đâu rồi, hướng bảy giờ kìa.”
Tiếng nói vừa phát ra, thì cả đám người đều chuyển hướng theo, thấy một bóng người hiện lên, mọi người lại sung máu đuối sâu vào trong. Lão Bạch cũng vừa ngắm bắn vừa tiến vào, càng đi càng cảm thấy không ổn… Trong đầu hắn hồi tưởng lại bản đồ khu H thiết kế như lưới đánh cá, mà hướng bọn họ đi, thì chính là đi sâu vào trong lòng lưới, càng nghĩ càng thấy không ổn, vội vàng gọi đồng đội dừng lại không đi tiếp vào trong nữa,sau đó hắn tự quay ra ngoài, chợt nghe một âm thanh quen thuộc —.
“Pằng!”
“F**k!” Lão Bạch nhìn màn hình báo tử vong, trong lòng như có ngàn con thần thú chạy qua: “Các anh em, chúng ta bị lọt lưới rồi!” Hắn nhìn thi thể của mình: “Phản đòn rồi, họ dùng “Hạ Vũ” làm mồi dụ địch xâm nhập, sau đó bố trí bắn tỉa trên điểm cao.” Mấy lần trước bọn họ thường dùng chiêu này, không ngờ lần này bị đối thủ lợi dụng phản công.
Vừa dứt lời, lại nghe bên cạnh truyền lên tiếng mắng: “Mẹ kiếp! Suýt nữa bị bắn chết!”
“Rút lui! Rút hết!”
“Nấp đi!”
“Khỉ thật! Có người lẻn vào sở chỉ huy!”
“Hay cho chiêu điệu hổ ly sơn.” Bắt con gà nấm kia được vài lần, bọn họ đã quên mất tính cách đặc trưng của hắn… Lần này thì hay rồi, kết quả của việc kiêu ngạo khinh địch, thực sự rất đắng.
“May mà ông đây còn chưa xuất hết thực lực!” Lão Bạch sờ sờ cắm, lần thứ hai tự phục mình đã dự đoán trước.
“Anh làm gì rồi?”
Một đồng chí cũng vừa bỏ mạng, châm thuốc, hít vài hơi hỏi.
Lão Bạch liếc nhìn hắn một cái, rồi tặng cho hắn một nụ cười bí hiểm: “Cậu cứ chờ xem kịch vui đi! Đừng quá sùng bái anh đây!”
Phía bên kia, tổ ba người Kỷ Lương an toàn đi thẳng vào sở chỉ huy, thuận lợi tìm được vị trí nhốt con tin, nữ thần chiến thắng gần như đã đứng phía trước vẫy bọn họ, trong lòng ba người đều vô cùng sung sướng, cái mũ “Ai thua đều là đồ ngốc” cuối cùng cũng có thể đội lên đầu đối thủ.
Dựa trên tin tức lấy được, ba người đi vào khu B đang nhốt con tin, đã thấy “con tin” xinh đẹp đang tạo dáng đứng chờ bọn họ. Bộ dạng “con tin” kia, mẹ nó, không phải nói là đẹp như hoa sao? Ba người đều trầm mặc, trong đầu đồng thời nổi lên suy nghĩ: Có thể không cứu người này không?!
“Con tin” xinh đẹp quyến rũ như hoa, thấy có người đến cứu liền bật người lao lại gần, vừa móc cái mũi to, vừa phơi ra cái miệng to đỏ lè như chậu máu, hét ầm lên: “Anh chàng đẹp trai ơi, người ta chờ anh lâu quá, mau cứu người ta ra đi.”
Khẩu vị thật quá nặng! Con mẹ nó, đúng là khẩu vị nặng đến kinh khủng!”
Ba người đều rùng mình một cái, nhưng việc giải cứu con tin vẫn phải tiếp tục, cả ba đang muốn đưa con tin đi, đột nhiên, có một tiếng nổ vang trời, sau đó, cả tòa nhà sụp xuống, bọn họ cũng tử vong theo!
“Có người giết chết con tin, nhiệm vụ thất bại!”
Dòng thông báo màu đỏ của hệ thống cùng với tình cảnh máu chảy đầm đìa đã nói cho bọn họ thực sự biết là: họ lại thất bại!
Cuối cùng, hệ thống còn cảnh báo thêm: thân phận của con tin chỉ có một, đó là “con tin”, trong lúc giải cứu con tin, mỗi một phân một giây đều là thời gian đánh liều tính mạng, xin đừng vì khinh thường thân phận mà chậm trễ thời gian. Cuối cùng là hòa, cũng là thành tích tốt nhất từ nãy đến giờ của họ!
Chơi game mấy tiếng liền, lại vừa động não, vừa động chân tay, còn mệt hơn cả mấy ngày thao luyện dưới tay Hạ Vũ. Nhất là thời gian dài tiếp xúc với hình ảnh lập thể 3D khiến ắt càng mỏi gấp đôi.
Sau khi đấu hòa, mọi người gần như tê liệt trên ghế.
Kỷ Lương xoa xoa mũi, thư giãn đôi mắt đã làm việc quá mệt mỏi: “Không chơi nữa, không chơi nữa. Hôm nay dừng ở đây thôi.” Nên dừng đúng lúc.
“Tôi cũng oải lắm rồi!” Thi công tủ ngã người xuống ghế, không cần giữ hình tượng: “Tuy là chơi cũng vui, nhưng mà mệt quá.” Ngày mai còn phải tiếp tục chịu sự giày vò của Hạ ma đầu nữa.
“Đi thôi, đi thôi!” Tần Dịch sơ sờ bụng, nhìn sắc trời đã dần tối: “Vừa đúng giờ cơm chiều. Sếp Hạ, anh đi cùng không?”
Kỷ Lương nhìn sắc mặt Hạ Vũ hơi khó coi, mội nhếch lên, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết cả ruồi.
“Anh khỏe không?”
Câu hỏi này đúng là vô nghĩa, người có mắt chỉ cần nhìn một chút là biết tình trạng của anh không ổn chút nào. Kỷ Lương đi qua, không để ý cổ họng Hạ Vũ đẩy lên đẩy xuống vài cái, giống như đang cố gắng áp chế thứ nào đó muốn trào ra.
“Không sao! Đi thôi!” Vừa dứt lời, anh đã vụt đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh ra ngoài. Cảm giác từ dưới bụng truyền lên làm thứ dịch chua cứ muốn trào ra khỏi cổ họng.
Đám Kỷ Lương cũng vội vàng đuổi theo anh! Vừa rời khỏi phòng kĩ thuật, khoảng đất rộng trống trải bên ngoài cùng với gió đêm thoang thoảng vị mặn khiến cho sắc mặt Hạ Vũ khá hơn, cảm giác dịch chua cũng dịu đi một chút.
“Khụ!” Đột nhiên Kỷ Lương hiểu ra vì sao mà anh phản ứng như vậy — lần đầu tiên chơi game 3D, nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu khiến mắt khí thích ứng được với không gian thực, khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn! Hạ Vũ thế này vẫn còn tốt chán, lần đầu chơi mà còn giữ được lâu như vậy, lại còn là chơi ngay khi vừa ăn cơm xong nữa chứ: “Có cần tôi mua cho anh gói ô mai không?”
Thật ra đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì, có điều… nghĩ đến Hạ Vũ không có gì không làm được, lại bị trò chơi điện tử giày vò đến mức muốn nôn, khiến người ta cảm thấy thật là…
“Không cần!” Hạ Vũ lờ đi khóe miệng đang co rúm một cách đáng ngờ của cô, nuốt vào cảm giác dịch chua dâng lên, lạnh lùng phun ra hai chữ từ chối.
“Ôi — chúng tôi đều hiểu được mà, anh không cần phải xấu hổ.” Cô vỗ vỗ vai anh, ra vẻ “chúng tôi đều là người từng trải” khuyên bảo: “Không thì đừng cố nhịn nữa, vào toilet nôn đi, sẽ thoải mái hơn nhiều đấy.”
“Anh đã bảo là… không cần!” Không phải chỉ là cảm giác buồn nôn vớ vẩn thôi sao, anh có thể chịu được.
Thôi được! Chết vì sĩ diện chính là để nói những người thế này đây. Kỷ Lương nhìn dáng vẻ dù chết cũng khăng khăng cứng nhắc kia của anh mà tức giận, tính tình chết tiệt gì mà vừa thối vừa ương thế không biết!
“Hi — Kỷ Lương —.”
Một giọng nói đậm chất Mỹ lơ lớ vang lên, Kỷ Lương đang nghĩ không biết tiếng từ đâu phát ra, thì đã thấy một bó hồng đỏ chót tươi đẹp hiện ra trước mắt, đằng sau bó hoa là khuôn mặt niềm nở, tươi cười của Eric.
Chỗ răng cửa bị Tần Dịch đánh gãy đã được gắn một chiếc răng sứ giả, tuy trên mặt vẫn còn chút vết tích do bị Thi Thanh Trạch đánh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến nụ cười xán lạn của hắn.
“Hi… Hi, Eric!” Kỷ Lương nhìn bó hoa hồng to tướng trước mặt: “Cái này là sao?”
“Tặng cho nữ thần của lòng tôi.” Eric thể hiện sự lãng mạn đúng phong cách của người Âu Mĩ, hôm nay hắn vừa từ bệnh viện quay về căn cứ, nên tiện đường mua một bó 99 bông hồng đỏ, đại diện cho tình yêu: “Cô bé xinh đẹp, em có đồng ý đi ăn cùng tôi không?” Nói xong, hắn còn làm động tác mời rất đúng chất quý ông.
Khóe miệng Kỷ Lương như tê liệt, cô không khách khí phì cười: “Anh xuống địa ngục đi Eric, anh đang diễn tuồng gì thế?” Nữ thần? Từ này mà dùng với cô, dù thế nào cô cũng không nuốt nổi, nữ thần kinh thì còn được.
“Cục cưng à, em giống như bông hồng này, sáng chói khiến tôi không thể dời mắt!” Eric không bị phản ứng của cô đẩy lùi, vẫn tiếp tục cố gắng, ngược lại, hắn càng vì phản ứng rất khác với phụ nữ bình thường của cô mà cảm thấy cô không giống những người khác: “Xin hãy chấp nhận sự theo đuổi của tôi!”
“Eric…” Kỷ Lương đã cười đến run hết cả người: “Hoa… hoa hồng… đây là truyện cười hay nhất mà tôi nghe thấy từ bé đến giờ.” Kỷ Lương cô có thể là hoa loa kèn, cũng có thể là cúc dại ven đường, càng có thể là một cây xương rồng, nhưng mà… so với loài hoa hồng thì… Ôi mẹ ơi, hắn thật quá hài hước!
Nhìn dáng vẻ cười đến không thể kiềm chế của cô, Eric cảm thấy cô còn chân thực hơn nhiều so với cảm nhận của mình: “Sĩ quan Hạ, anh cũng ở đây à, vừa hay, anh làm chứng giúp tôi đi, chứng kiến tâm tình của tôi với cục cưng Kỷ…”
“… Cất bó hoa đi!” Eric còn chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ cắt ngang, anh nhìn chằm chằm vào bó hồng đỏ chết tiệt làm cho người ta tức tối kia. Trong không khí đều là mùi hoa hồng đậm đặc khiến dạ dày anh lại quặn lên. Cảm giác buồn nôn vốn đã đè được xuống, giờ lại trào ngược,lại còn mạnh mẽ hơn vừa rồi.
“Sĩ quan Hạ, hoa này đại diện cho tình cảm của tôi với cục cưng…”
Còn chưa nói xong, Hạ Vũ rốt cuộc cũng không thể ngăn được cảm giác mãnh kiệt bốc lên từ dạ dày anh, anh “ọe” một tiếng, rồi chẳng kịp quay đầu,một thứ chất lỏng hỗn hợp xanh vàng trắng mang theo mùi chua trào ra, tưới hết lên bó hoa hồng đỏ tươi, át đi hẳn mùi hoa nồng nặc.
“… đối với cục cưng Kỷ Lương…”
Eric trợn mắt há hốc mồm nhìn bó hoa hồng “ngũ thải tân phân, tạp vị phân trần” (*), ngẩn người, nhưng miệng vẫn cố gắng nói cho hết lời kịch: “giống như bó hoa hồng…”
(*) Ngũ thải tân phân: đủ màu đủ sắc. Tạp vị phân trần: nói lái của “bách vị tạp trần”: đủ mùi đủ vị.
Sự tình phát triển đột ngột, không ai dự đoán được nó sẽ biến đổi kì cục thế này.
“Bó hoa này.” Hạ Vũ đưa tay, giật bó hồng từ tay Eric đang ngẩn người về: “Bẩn rồi, bỏ đi.” Sau đó thuận tay ném thẳng vào thùng rác bên cạnh. Giọng điệu kia vô cùng bình tĩnh, không thể tìm thấy một chút vẻ xấu hổ hay cảm giác có lỗi gì hết, khiến cho Thi Thanh Trạch đứng bên cạnh nhìn mà thầm than, da mặt dày cỡ này, đúng vượt qua khả năng đo đạc của nhân loại rồi.
“Hi! Anh đẹp trai!” Kỷ Duệ chui ra từ giữa hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật tười chào Eric.
Lúc này Eric mới hồi phục tinh thần, nhìn bó hồng đỏ bị ném vào thùng rác, khóe miệng hắn hơi co rút, rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười xán lạn của Kỷ Duệ, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó: “Hi… anh… đẹp trai nhỏ!” Hắn biết Kỷ Duệ là con trai Kỷ Lương, nhưng cũng không quá để tâm vấn đề này. Người Âu Mĩ cởi mở hơn người Châu Á rất nhiều.
Kỷ Duệ cười khanh khách: “Hoa rất đẹp. Anh là người đàn ông đầu tiên tặng hoa cho Kỷ Lương. Tuy là bó hoa không đến được tay mẹ em, nhưng tình cảm của anh, Kỷ Lương cảm nhận được, đúng không mẹ?”
“… Đúng… Đúng vậy!” Kỷ Lương nhếch miệng, tiếp lời Kỷ Duệ: “Cảm nhận được… cảm nhận được… tôi nhận tấm lòng.”
“Thật sao? Em đồng ý rồi?!” Eric nghe xong, con ngươi màu lam như phát ra ánh sáng, vừa giữ chặt tay Kỷ Lương, vừa chân thành nói: “Chúng ta bắt đầu chính thức qua lại đi.”
“A?” Chuyện gì đây? Kỷ Lương nhìn hai tay đang bị nắm chặt, vẫn còn chưa kịp hiểu mình nói đồng ý qua lại với hắn từ bao giờ?!
“Không phải em vừa nói, em nhận tấm lòng của tôi sao? Đón nhận tấm lòng của tôi, không phải là trái tim em đã tiếp nhận rồi sao?”
Tiếng Trung bác đại tinh thâm không phải là thứ mà người nước ngoài có thể lĩnh ngộ được hết. Dù cho tiếng Trung của Eric cũng không tồi, nhưng vẫn không thể hiểu được, một câu “đón nhận tấm lòng” kia, chẳng qua chỉ là một lời khách sáo mà thôi.
“…” Kỷ Lương nhìn hắn,nhất thời nghẹn lời không nói được gì.
“Hi, đồng chí.” Thi Thanh Trạch đứng bên cạnh rat ay giải vây kịp thời, quàng tay qua vai Eric: “Người ta nói, đất trời rộng lớn, nơi nào không có cỏ xanh, anh cần gì phải yêu đơn phương một cây hoa xương rồng.”
Eric mở to đôi mắt xanh lam, không hiểu phép ẩn dụ trong câu nói của hắn, ngược lại, còn rất thật lòng bàn luận: “Cây xương rồng có thể phòng ngừa phóng xạ, lại sống dai, tôi rất thích.”
“A… Ha ha ha…” Kỷ Lương chỉ có thể ngượng ngùng cười ngượng: “Đúng, cây xương rồng không tệ, không tệ! Tôi cũng thích quả bóng nhỏ đó.” (Ý bạn Kỷ Lương nói đến cây xương rồng mà hình cầu ấy. Không phải cây xương rồng nhánh.)
“Cục cưng, em cũng thích à? Vậy lần sau tôi sẽ tặng em cây xương rồng.” Eric đã gạt tâm trạng không vui vừa rồi sang một bên: “Cục cưng, em thấy đấy, chúng ta đều là những người thích xương rồng, đấy có lẽ là duyên phận mà người Trung Quốc các em hay nói rồi.”
Eric mở miệng là gọi “cục cưng” khiến Kỷ Lương phát hoảng. Nhưng đó là việc của hắn, hơn nữa, người nước ngoài cũng đều phóng khoáng như vậy, nên cô cũng ngại ý kiến.
“Cái thứ đầy gai đấy có gì hay.” Tần Dịch lão đại, thô lỗ, ngây ngô, không hiểu được sự lãng mạn của Eric: “Lúc trước, có lần tôi vô ý ngồi lên một cây tròn tròn đó, bị đâm thủng cả mông”, trong đầu cậu, kí ức bi thảm về lần đó vẫn còn rất mới mẻ.
“Giống y như tổ ong ấy.”
“Ha ha, nhóc Dịch! Không ngờ trước đây cậu anh dũng đến vậy!”
“Còn có thẻ có cảm giác gì được! Đau chết ông đây. Tôi còn bị nhiễm trùng sưng cả lên. Hai mông vừa đỏ vừa mưng, suốt cả tuần không thể ngồi xuống được!”
“Ha ha ha—.”
Không khí vốn có chút lãng mạn, xấu hổ, giờ lại bị Tần Dịch chuyển hướng, cả dám đều cười ầm lên, ngay cả Eric cũng bị cuốn theo, cười ha ha hưởng ứng.
“Cưng ơi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Đang lúc mọi người đang cười vui vẻ, thì một giọng nói vô cùng thân mật, không hề hợp cảnh vang lên, giống như một dòng nước lạnh băng, làm đông cứng cả không khí ầm ĩ, vui vẻ nãy giờ…
“Cưng ơi, sao vậy?” Năng lực học tập của Hạ tiên sinh quả nhiên rất mạnh mẽ, có điều, năng lực tiếp nhận của người khác lại không mạnh mẽ như anh. Một câu “cưng ơi” vừa phát ra, khiến mặt Kỷ Lương kinh ngạc như gặp quỷ, chỉ ngẩn người nhìn anh, sau đó phun ra một câu đáp lại:
“Hạ Vũ, anh nôn đến choáng váng luôn rồi à?” Thật quá đáng sợ mà! Bày ra cái mặt lạnh như cô thiếu nợ anh ta cả một đống tiền rồi gọi cô “cưng ơi”… Cảm giác này thệt quá khủng bố!!!
“…” Khí lạnh trên mặt anh lại tăng thêm vài phần: “Cưng à, không phải em đói rồi sao?”
Hạ Vũ vốn là người không biết nói tiếng ngon tiếng ngọt, cũng chưa từng xưng hô với ai quá thân thiết như thế này. Từ “cưng ơi” thốt ra từ miệng anh, đã thiếu đi vài phần mềm mại, tình cảm chỉ người yêu mới có, lại còn tăng thêm vài phần cứng rắn, kiên quyết, khiến người ta nghe mà giống như một kiểu xưng hô theo quy định, chế độ, làm Kỷ Lương không kìm được, liền đứng nghiêm, cúi chào rồi trả lời: “Báo cáo “cưng”, bụng của “cưng” tôi đã hơi đói!”
“Phụt —.” Thi Thanh Trạch không kìm nén lại, liền phì cười. Lương Lương bé nhỏ đúng là quá hài hước.
“Ăn cơm!” Hạ Vũ nhìn cô một cái, nhanh chóng, gọn gàng phun ra hai chữ.
Đây mới đúng là anh! Kỷ Lương sờ sờ bụng, nghĩ đến mấy món ăn chẳng có mùi vị gì kia: “… à… mọi người đi trước đi… Tôi đi toilet đã.”
Hạ Vũ làm sao có thể không hiểu suy tính trong đầu cô, mà đừng nói đến Hạ Vũ, ngay cả Kỷ Duệ cũng có thể hiểu được. Hai người một lớn một nhỏ vòng tay trước ngực nhìn cô.
“Em đi đi, bọn anh chờ được.” Hạ Vũ rất “quan tâm” nói.
“Mẹ đi mất bao lâu?” Kỷ Duệ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Luồn đằng sau, đi đến cửa sổ phòng bếp căn tin, nói đầu bếp lén ẹ một tô mì thêm cay, rồi quay về. Hai mươi phút có đủ không ạ?”
Cứt chó ấy! Tên nhóc chết tiệt, có định để người ta sống qua ngày không?!
Kỷ Lương chán nản, buồn bã rũ vai xuống: “Ai nói mẹ muốn đi ăn mì chứ… Mẹ… mẹ muốn ăn cơm!” Cái tên nhóc chết tiệt, dám nói cô như thế.
“Không phải em định đi toilet à?” Hạ Vũ nhướng mày, dùng câu nói của cô làm cô nghẹn họng.
“Không đi.” Kỷ Lương bùng bùng lửa giận: “Chưa ăn vào thì lôi ra làm sao được.”
Sau gáy Kỷ Duệ chảy xuống một loạt sọc đen, Kỷ Tiểu Lương quả thật là một người “cực kì không câu nệ tiểu tiết” mới có thể kết hợp ăn và ị hoàn mỹ như vậy: “Kỷ Tiểu Lương, mẹ cứ thử lén ăn cay đi.” Có gan ăn lén, thì về sau cứ ở ngoài mà ăn, đừng có về ăn đồ cậu nấu nữa.
“Ha ha ha —.” Biết tên nhóc kia khó chịu, Kỷ Tiểu Lương liền bày ra bộ mặt nịnh bợ, vỗ về: “Cay là cái gì nhỉ? Cay ăn hay không, tùy anh Duệ nhà ta quyết định.”
Kết quả là, bữa cơm chiều nay, Kỷ Lương ăn còn thanh đạm hơn cả bữa trưa, thanh đạm đến mực trong đầu cô chỉ nghĩ đến vị cay, sau đó tự thôi miên mình, rằng trong miệng đều là vị cay, đều là vị cay.
Qua một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sáng hôm sau, cả đám lính phấn chấn tinh thần ra sân huấn luyện. Đương nhiên, cũng không phải là bọn họ đã thích ứng được với cách huấn luyện của Hạ Vũ — muốn thích ứng được với kiểu huấn luyện ma quỷ, địa ngục này à? Cho bọn họ một trăm năm đi!
Nguyên nhân khiến mọi người hưng phấn như vậy, tất cả là do ngày hôm qua, bọn họ đã nhận được tin: Bắt đầu từ hôm nay sẽ tiến hành huấn luyện bắn súng.
Tuy không biết Hạ ma đầu sẽ áp dụng phương pháp huấn luyện biến thái gì, nhưng mà… chỉ vừa nghĩ đến việc có thể sờ được đến súng, là đã đủ để cả đám bọn họ hưng phấn đến mức đêm qua không ngủ được rồi.
Tham gia đợt huấn luyện này đã hơn nửa tháng, nhưng cũng chỉ chú trọng huấn luyện tăng cường thể năng, súng cũng chưa được sờ vào. Nhớ đến mấy thùng súng ống nhìn thấy mấy hôm trước, từ sáng sớm, thú huyết của bọn họ đều sôi trào. Đeo thêm 30kg để chạy bộ cũng chỉ như một bữa sáng, không tổn hại gì đến nhiệt huyết của bọn họ, cả đám hào khí ngất trời hô to: Chạy xong lần này, ông đây sẽ là tay súng thiện xạ. Cảm xúc của nhóc cua cũng tăng vọt.
Phải biết là, hôm trước, khi cậu ném quả lựu đạn kia, suýt nữa đã phá hủy hết đống súng này. Vì thế, cậu cũng phải trả giá cực đắt — một bản siêu kiểm điểm một vạn chữ vô cùng thống thiết, trong đó tràn ngập sự sám hối cùng với cả một đống chữ nói về tình cảm chân thật, sâu sắc của cậu dành cho súng ống, dùng từ ngữ đó để nói rằng, việc ném lựu đạn chỉ là một lỗi lầm của cậu mà thôi! Sau khi viết xong, cậu cảm thấy, mình đã thực sự yêu mấy khẩu súng này sâu sắc. Bây giờ, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy “tình nhân trong mộng” của mình, làm sao có thể không kích động chứ. Sau khi chạy hết cả hành trình, cậu hưng phấn ném ba lô sang một bên, cởi áo, để trần nửa thân trên rồi hét to: “A — súng — súng yêu quý của tôi! Súng cục cưng của tôi —.”
Vừa lúc Hắc Tử đi ngang qua, bắt được con cua nhỏ đang để trần nửa người, sau khi hỏi rõ lý do cậu ta hưng phấn như thế, hắn rất thận trọng vỗ vỗ vai cậu, sau đó cười dữ tợn: “Này, đồng chí nhở, vẫn chưa tỉnh ngộ à! Hi vọng sau hôm nay cậu vẫn có thể duy trì sự nhiệt tình đối với súng ống như bây giờ!”
Dù nghe vậy, nhưng cũng không thể giảm bớt sự mong chờ của mọi người đối với buổi huấn luyện hôm nay. Sau khi tiễn thần lắm mồm kia đi, mọi người bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về lịch sử bắn súng trong truyền thuyết của mình.
“Nhớ cái hồi anh đây còn ở đại đội, bắn phát nào là trúng hồng tâm phát đó. Hay dùng nhất là loại súng 81.”
Nhóc cua xoa xoa tay: “Chúng tôi cũng thế, nhưng không nhiều đạn lắm, nên mỗi lần chưa kịp bắn nghiền thì đã dừng rồi.”
“Đợi lát nữa Tần đại gia tôi đây sẽ bộc lộ tài năng, cho các anh biết, cái gì là xạ thủ chân chính.” Tần Dịch cực kì nôn nóng. Trò chơi hôm qua đã hoàn toàn khơi gợi hết đam mê bắn súng của cậu lên.
“Thi Thanh Trạch, anh thì sao! Hay dùng loại nào?!” Nhóc cua hỏi Thi công tử.
“Tôi à,” Thi Thanh Trạch đưa tay lên đếm: “Hơn mười loại thì phải.” Mọi người nhất thời đều nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ. Dù sao cũng là người đã từng ở Cục An Ninh, chắc chắn sẽ được tiếp xúc với mấy thứ đó nhiều hơn mấy người trong đại đội như họ rồi.
“Đừng hâm mộ tôi!” Thi Thanh Trạch nói: “Từ hôm nay, các cậu cũng sẽ bắt đầu được tiếp xúc với các loại súng khác nhay, tùy các cậu dùng thế nào thôi.”
“Thật à?” Dùng tùy thích? Oa, hào phóng vậy cơ à?!
“Lừa các cậu cái “chim” gì! Thi Thanh Trạch nhe răng cười nói: “Chỉ sợ đến lúc đó, nhắc đến súng là các cậu biến sắc thôi.” Giọng hắn đầy vẻ từng trải.
Nhắc đến súng là biến sắc?
Mọi người đều tỏ vẻ không tin, vẫy vẫy tay, cả đám bọn họ bây giờ đều không thể đợi được nữa. Cuối cùng, Hạ Vũ cũng oai vệ bước ra trong ánh mắt tha thiết mong chờ của mọi người.
“Sao thế?” Nhìn ánh mắt như tỏa sáng kia, Hạ Vũ hỏi: “Không đợi được nữa à?”
“Vâng!” Tiếng trả lời vô cùng khí thế, hào hung, biểu hiện tâm tình hưng phấn của bọn họ.
“Tốt lắm! Hi vọng sau khi buổi huấn luyện hôm nay chấm dứt, các cậu vẫn có thể trả lời tôi như vậy.” Hạ Vũ vừa lòng gật đầu: “Không cần tiết kiệm đạn cho tôi, mỗi người một hộp.”
Ánh mắt mọi người như tỏa sáng nhìn hộp đầy đạn kia, trong lòng thầm gào thét phát rồi, phát rồi, hôm nay nhất định có thể bắn đã nghiền thì thôi.
“Mọi người không được để thừa một viên đạn nào.” Hạ Vũ chỉ vào bia bắn phía xa: “Còn một yêu cầu không hề khó nữa, đó là tỉ lên bắn trúng mục tiêu ít nhất 80%, trên thì càng tốt.”
Bia ngắm đã qua xử lí đặc biệt, mỗi bia đều được ghi trang thiết bị ghi nhớ tự động, tính toán những phát bắn trúng mục tiêu. Khi bắn trúng đích, kết quả sẽ hiển thị trên bảng điện tử bên cạnh.
Có người nở nụ cười, 80% trúng mục tiêu à, Hạ ma đầu này đúng là quá coi thường bọn họ rồi! Khoảng cách bia ngắm kia còn gần hơn nhiều so với hồi họ ở đại đội. Hồng tâm còn to hơn khi họ huấn luyện bình thường lúc trước.
“Sao thế? Các cậu cảm thấy 80% là quá cao à?” Khóe miệng Hạ Vũ hơi nhếch lên, giọng điệu rất hiền hòa.
Mẹ nó! Thi Thanh Trạch nhìn đám người không biết sống chết kia, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, quá ngây thơ, quá ngây thơ rồi mấy chú bê con ơi.
“Sếp Hạ, anh quá khinh thường chúng tôi.” Anh hùng Tần quả quyết đứng dậy, nói ra suy nghĩ của mọi người: “Độ khó mới ở mức này, thì dù yêu cầu 100% cũng chẳng có vấn đề gì.” Cậu cực kì tự tin với khả năng bắn súng của mình.
Tần Dịch à! Cậu thật can đảm! Thi Thanh Trạch nhìn vẻ mặt vô cùng tự tin kia, trong lòng lại thầm mặc niệm vài giây cho cậu ta. Nghĩ đến buổi huấn luyện hôm nay, hắn đã bắt đầu cảm thấy cánh tay mình đau nhức.
“Tốt lắm!” Hạ Vũ vỗ vỗ tay, khen ngợi biểu hiện anh hùng của cậu: “Để đáp lại câu nói này của cậu, tôi sẽ cho cậu một điều kiện đặc biệt, phá lệ yêu cầu, tỉ lệ bắn trúng hôm nay của cậu là 90%, nếu không đạt được thì bắn đến bao giờ đạt mới thôi!”
Sân bắn của bọn họ cũng không nằm trong căn cứ, mà ở trên một sân tập dã ngoại rất rộng bên cạnh ngôi biệt thự bỏ hoang của buổi huấn luyện hôm trước. Môi trường ở sân tập bắn rất nguyên sơ, trên đầu là một khoảng trời xanh mây trắng, trên đất đầy đá vụn, cỏ dại, một cơn gió thổi qua, đất cát bay đầy trời.
Đứng dưới ánh mặt trời chói chang, chưa được một lúc, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì đến nhiệt tình tập bắn của bọn họ, mọi người lắp đạn, chọn vị trí, chuẩn bị…
Mỗi phát súng đều chuẩn xác đi thẳng vào hồng tâm, không có tính khiêu chiến gì cả,lại giống như đang đùa giỡn hơn. Mọi người bắn vô cùng sảng khoái, ban đầu còn vừa bắn vừa la hét.
“Pằng! Nhìn ông đây bắn mười điểm này!” Cuối cùng, còn giơ súng lên thổi, tạo dáng như một tên cao bồi miền Tây! Đây là phiên bản anh chàng đẹp trai thể hiện!
“Mẹ tôi sẽ không bao giờ phải lo lắng vì khả năng bắn súng của tôi nữa, so easy!” (quá dễ dàng!) Còn đây là phiên bản câu nhóc ngây thơ trong sáng.
Còn có cả một phiên bản không sợ chết nữa là: “Hạ Vũ, nhìn ông đây bắn nát cúc hoa của anh, bắn cho anh kêu oai oái lên luôn…” Kết quả là, đúng lúc Hạ Vũ đang đứng sau hắn, cũng nghe trọn vẹn câu nói hào hùng, oanh liệt của hắn, trực tiếp cầm lấy một khẩu súng bên cạnh của hắn, dí thẳng vào mông hắn. Tên kia sợ đến mức hét ầm lên kêu oai oái! Sau đó, Hạ Vũ cũng đại nhân đại lượng, không so đo cùng hắn, thậm chí còn cho hắn thêm một hộp đạn, để hắn tập luyện nhiều hơn một chút.
Thời gian trôi qua, những tiếng nói ồn ào càng ngày càng giảm dần, ngẫu nhiên lắm mới có một câu, nhưng nhiều nhất là những lời oán giận, đại khái như:
“F**k! Lại trượt!”
“Mẹ cái bia chết tiệt! Nóng chết tôi mất!”
Rồi dần dần, ngay cả những tiếng mắng chửi cũng hoàn toàn biến mất, khắp trường bắn chỉ nghe tiếng súng vang lên, những âm thanh vừa buồn tẻ, vừa nhạt nhẽo. Ánh mặt trời chói chang khiến tâm tình con người ta cũng nóng nảy hơn, cảm xúc không ổn định, cũng sẽ ảnh hưởng đến khẩu súng trên tay. Càng bắn, lại càng ảnh hưởng đến khả năng trúng mục tiêu.
“Chết tiệt! Cái hồng tâm khốn khiếp kia, lăn ra đây cho tao bắn!”
Haiz, xuất hiện cả tình huống bắn sai bia nữa.
Lúc này, lòng hăng hái của buổi sáng đã không còn sót lạ chút gì. Lúc này, cây súng trong tay họ, dường như làm thế nào cũng không thể bắn trúng đích, khiến họ không thoát khỏi sự giày vò, tra tấn về tinh thần.
Dưới ánh mặt trời chói chang, khẩu súng trong tay đã khiến cả cánh tay bọn họ run rẩy lên từng trận. Dưới sự chấn động của lực bắn, da lòng bàn tay bọn họ toét ra, máu thịt lẫn lộn. Mồ hôi chảy ra lại khiến khẩu súng càng nóng hơn, phủ thêm một lớp mồ hôi mặn, nên khi chạm vào viết thương, ai cũng đau đến run người, tâm trạng càng thêm bất ổn định nên bắn cũng kém chính xác hơn rất nhiều.
Bây giờ thì Kỷ Lương đã hiểu được, vì sao Hạ Vũ chỉ yêu cầu trúng đích 80%. Dưới tình hình này, thì có thể duy trì thành tích trúng mục tiêu 80% đã cực kì khó khăn rồi.
Nếu ở buổi huấn luyện bình thường, thì bắn súng có lẽ là phần không tồi, thậm chí đối với một số người mà nói, bắn súng còn là một thú vui, nhưng hiện giờ… đây đúng là một sự tra tấn đến tận cùng.
Chắc chắn bạn cũng có kinh nghiệm thế này, khi bạn tập trung thị giác hoặc dồn sự chú ý vào một điểm nhỏ suốt một thời gian dài, thì cuối cùng sẽ khiến cả thị giác và khả năng chú ý của mình trở nên mơ hồ. Trong mắt bọn họ, hồng tâm kia đã không còn rõ ràng như ban đầu nữa, nhìn chằm chằm một lúc lâu, hồng tâm cũng như tan ra thành từng đốm nhỏ.
Kỷ Lương liếc nhìn một phần ba số đạn còn lại, tự đấm bóp cánh tay đã đau nhức của mình, hít sâu một hơi, chấn chỉnh lại tinh thần, vừa vặn nhìn thấy vẻ mặt khóc lóc thảm thiết của Tần Dịch cũng đang nhìn cô. Bảng điện tử bên cạnh cậu hiển thị con số 93.
Cô nhìn xuống một hộp đầy đạn bên cạnh chân cậu, hai hộp… Phải giữ được thành tích 90% trúng mục tiêu, không đạt được thì tiếp tục bắn!!! Mọi người đều biết, càng bắn tiếp thì càng lệch hồng tâm, khả năng trúng mục tiêu càng lúc càng thấp.
Tần Dịch coi như vẫn còn ổn, hết một hộp đạn vẫn còn giữ được thành tích 90%, nhưng cùng gặp cảnh khốn cùng như cậu, còn có ông anh hoa cúc, chưa bắn xong một hộp, thì thành tích đã chỉ còn 85%. Kỷ Lương có thể kết luận, khi bắn xong hộp đạn thứ hai, thành tích của hắn chắc chắn sẽ dưới 80%.
Khi ánh mặt trời chói chang dần biến thành ánh tà dương, thì tiếng súng vang lên khắp bãi tập bắn cũng dần biến thành những tiếng súng lẻ loi, các đồng chí đã hoàn thành nhiệm vụ thì người ngồi, người nằm, tóm lại là không thể tìm thấy sự nhiệt tình lúc ban đầu nữa.
Tần Dịch bắn xong viên đạn cuối cùng, quay lại đằng sau nhìn con số hiển thị trên bảng điện tử, cuối cùng cũng dừng ở số 90, chuẩn, cậu hét to: “Nhìn đi, ông đây là thần bắn súng!” Sau đó cậu ném thẳng súng xuống bên cạnh, nằm thẳng xuống mặt đất đầy vỏ đạn, tay phải đã không còn cảm giác gì, vì phải bắn hết hai hộp đạn đạt thành tích, nên càng về sau cậu bắn càng chậm, cố gắng không bắn lệch mục tiêu quá nhiều! May… may mà hoàn thành!!!
Tần Dịch nằm thẳng đơ như xác chết, tự cảnh cáo mình, lần sau đừng để cái miệng ti tiện này làm hại cái thân nữa!!!
Sau khi Tần Dịch tuyên bố mình đã hoàn thành nhiệm vụ, thì cả sân bắn cũng chỉ còn lại một mình ông anh hoa cúc, cùng với nửa hộp đạn. Bảng điện tử bên cạnh hiển thị số 71 đỏ chót, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu không lúc nào là không nhắc nhở hắn, dù hắn có bắn hết chỗ đạn còn lại cũng không thể nào đạt được tiêu chuẩn mà Hạ Vũ yêu cầu.
Tay hắn run run nạp đạn vào băng đạn đã trống không, nhưng thử vài lần, vẫn không thể nào nâng cánh tay phải đã mất cảm giác lên. Trên khuôn mặt thanh niên có chút không chịu khuất phục, tay trái mạnh mẽ nện vào tay phải vài cái, rồi lại dùng tay trái nâng tay phải lên, nhắm thẳng vào bia, cố gắng bóp cò…
Pằng!
Tít —
Âm thanh trên bảng điện tử vang lên cho hắn biết, phát súng vừa rồi bắn không chính xác, tỉ lệ trúng hồng tâm lại giảm xuống.
“F**k!”
Hắn tức giận hét ầm lên, cảm giác thất bại chất chứa trong lòng không thể nào phát tiết ra được. Hắn nhìn khẩu súng trên tay, sự phiền muộn càng tăng lên, đang định ném súng xuống đất, thì đột nhiên có một người đi tới đứng cạnh hắn.
Một tay đón lấy khẩu súng, đưa lên, nhắm, dứt khoát bóp cò! Pằng — pằng — pằng — pằng…
Một loạt động tác lưu loát diễn ra, tiếng súng vang lên liên tục, tỉ lệ bắn trúng mục tiêu tăng lên trên bảng điện tử!
“Kỷ… Kỷ Lương!” Ông anh hoa cúc đang choáng váng bỗng mở to mắt nhìn dáng người hơi lồi lõm đứng bên cạnh. Nhìn đi nhìn lại, thì trong quân doanh, trừ bác Trần ra, cũng chỉ có cô là phụ nữ.
“Tiếp tục đi!” Kỷ Lương xoay xoay cổ đang hơi ê ẩm đau!
“Thế này… có được không?” Đây là gian lận mà.
“Dù sao, anh ta cũng chỉ nói là hoàn thành nhiệm vụ, đâu có quy định không được hỗ trợ.” Kỷ Lương xoa xoa cái bụng trống trơn: “Đừng có sĩ diện nữa, giải quyết nhanh một chút còn đi ăn cơm, đói chết mất!” Cái lão Hạ Vũ kia, luôn luôn thích trò liên đới trách nhiệm mà. Một người không hoàn thành nhiệm vụ, thì những người khác cũng phải chịu tội theo. Tên nhóc này mà không nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thì cơm chiều của mọi người sẽ là cùng nhau ngồi ở đây mà ăn cát hít gió biển thôi.
“Đúng rồi! Nhanh nhanh hoàn thành đi còn đi ăn cơm, đến chậm chỉ có nước ăn cơm thừa canh cặn.” Có mấy người nữa cũng đi tới, nhặt đạn lên nhét vào súng của mình…
Pằng! Pằng! Pằng…
Tiếng súng vang lên liên tục trên sân tập bắn!
Hạ Vũ trầm mặc đứng trong góc nhìn hành động hỗ trợ của bọn họ, khóe môi vốn nghiêm túc, hiếm khi khẽ nhếch lên…
Tối hôm đó, trong nhà ăn của căn cứ, có thể nhìn thấy một loạt bàn tay bị thương, run run rẩy rẩy đưa cơm lên miệng, cảm giác rất going mấy người bị trúng gió, không thể khống chế được tay chân. Cảnh tượng thật quá kinh khủng.
Mọi người đều tò mò chạy qua hỏi thăm xem có chuyện gì.
Bụng của đại gia Tần đói đến luống cuống, đang ăn cơm ghét nhất có người quấy rầy, liền thuận miệng nói: “Hạ Vũ bắt chúng tôi đả thủ thương (*), thành thế này đấy!”
(*) Đả thủ thương… là một cách nói lái của từ “thẩm du” ạ. Quá là thô thiển!
Mọi người thoáng im lặng! Câu trả lời quá thần kì, bái phục!!!
“Phụt —.”
“Tần Dịch à, câu này của cậu…”
“Cậu đả thủ thương mà thành thế này, thì cũng tử trận luôn rồi!”