Đọc truyện Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài – Chương 47: Cực kỳ xấu hổ
Tình dục này nọ là một thứ rất kì quái. Nếu anh không chú ý đến nó thì sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó, cảm thấy nó là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao. Nhưng nếu anh đã chú ý tới nó, thì nó sẽ bắt đầu tác oai tác quái, anh càng muốn gạt nó đi, anh sẽ lại càng chú ý tới nó. Phương pháp xử lí ham muốn tình dục có rất nhiều cách. Hình thức phát tiết trực tiếp, sảng khoái nhất là tìm một người khác phái, làm một trận giao hoan sung sướng ướt át. Còn hình thức chịu đựng, gạt nó đi thì sao? Chính là chạy đi tắm nước lạnh, hoặc cố gắng tìm những chuyện khác để tự đánh lạc hướng chính mình. Còn Hạ Vũ?
Với tính cách của anh, chắc chắn anh sẽ không tùy tiện tìm một người nào đó để giải quyết, nhưng cứ bắt anh kìm nén như vậy thì cũng không thể nào.
Hắc Tử ngáp dài, hai mắt vẫn còn đang díp lại. Trầm Sùng nhìn dáng vẻ của cậu liền chọc ghẹo: “Tối qua phong lưu sung sướng lắm hả?! Nhìn tên nhóc nhà cậu uể oải không có chút tinh thần nào cả, gặp được tiểu yêu tinh bốc lửa nào sao?! Cẩn thận đấy đừng phóng túng quá, đến lúc tinh tàn nhân vong là coi như xong.” (Cạn kiệt ấy ấy thì cũng bỏ mạng luôn)
“Phóng túng cái đầu anh ấy.” Vừa nghe xong, Hắc Tử đã bừng bừng tức giận: “Nếu bị phụ nữ lăn qua lộn lại cả đêm, thì ông đây sẽ có vẻ mặt táo bón như thế này sao?!” Cậu chỉ chỉ lên khuôn mặt nhìn thối hoắc của mình: “Tên nhóc nhà anh đúng là có phúc mà, tối hôm qua không bị tóm cổ.”
“Cái gì?!” Trầm Sùng tò mò hỏi.
“Đêm qua lão đại máu me quá. Mẹ nó chứ. Tôi và lão Bạch gặp anh ta trên đường, anh ta nói đưa chúng tôi đi chơi. Nhưng chơi suốt đêm.” Hắc Tử sụt sịt, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt kể khổ: “Suốt cả đêm, tôi và lão Bạch bị anh ta giày vò đến chết đi sống lại, cái bộ xương già yếu này của tôi suýt nữa bị phế bỏ rồi, eo của tôi, lưng của tôi…” Hắc Tử vừa nói vừa tự đấm đấm.
Tóm lại, Hạ Vũ chính là loại người nội ngoại kết hợp, không đành lòng tìm người khác để phát tiết, thì chỉ có thể tìm mấy gã đàn ông, đi chơi mấy trò chơi của đàn ông thôi.
Trầm Sùng nhìn người vây xung quanh xem càng lúc càng nhiều, liền kéo Hắc Tử, để cậu đừng nói nữa. Nhưng Hắc Tử đang nói ngon trớn, làm sao bắt dừng là dừng được: “Trùng tử(*), anh không hiểu đâu. Đêm qua anh ta đúng là không có chút nhân tính nào. Chơi tôi xong lại chơi tiếp lão Bạch, sau đó còn bắt cả hai chúng tôi cùng lên, chơi 3P luôn, giằng co suốt cả đêm, mồ hôi mồ kê đầm đìa, anh nhìn đi, nhìn đi, trên người tôi có còn được mấy chỗ lành lặn không…”
(*) Tên bạn Trầm Sùng đọc là “Shen Chong”. Còn Trùng tử (con sâu nhỏ) đọc là “Chong Gi”. Hai từ Sùng và Trùng đọc giống nhau, nên bạn Hắc Tử gọi trêu bạn Sùng thành sâu.
Trầm Sùng nhìn xung quanh đã có không ít người, có cả mấy binh lính mới mà Hạ Vũ đưa tới cũng bắt đầu ồn ào bàn tán. Tên Hắc Tử này hễ mở miệng là nói tầm bậy tầm bạ, chuyện bình thường tử tế mà lọt qua miệng cậu ta, cũng sẽ thay đổi hoàn toàn — kể y như một đám gay đang làm bậy vậy. Để cậu ta tiếp tục nói nữa, thì ngay cả hắn cũng bị hiểu lầm thành gay mất.
Trầm Sùng kéo Hắc Tử rời khỏi hiện trường… nhưng cũng đã không thể ngăn cản tin đồn nhảm lan ra.
Chỉ trong vòng buổi sáng, chuyện sếp Hạ phụ trách huấn luyện của đợt tập huấn trao đổi này là gay đã lan truyền khắp đám binh lính.
Vừa kết thúc phần tập luyện đầu tiên, đám lính kia túm năm tụm ba, bàn tán tin tức lớn nhất của sáng nay.
“Cậu nghe nói gì chưa?”
“Ừ, có nghe rồi. Không ngờ anh ta lại là gay.”
“Nghe nói hôm qua còn chơi 3P.”
“Ghớm ghiếc, khẩu vị nặng thế cơ à?!”
Nghe các đồng chí ì ì xèo xèo bàn luận bên cạnh, Thi Thanh Trạch chỉ cảm thấy trán mình ướt mồ hôi lạnh… Chuyện gì thế này? Chỉ mới qua một đêm mà sao đã sinh ra lời đồn này rồi… Đúng là tin đồn thất thiệt. Hạ Vũ mà là gay thì trên đời này chẳng có ai là đàn ông nữa! Có điều… nghe mọi người nói có vẻ rất chân thật, Thi công tử lại dùng chính bản thân mình ra để ngẫm nghĩ… Nếu bắt hắn không được gần phụ nữ vài năm thì…
“Lương Lương bé nhỏ —.” Hắn nghĩ nghĩ, rồi quyết định quay sang chứng thực với đương sự nào đó một chút: “Hỏi em cái này.”
“Hả?” Kỷ Lương đang uống một ngụm nước lớn, nhìn Thi công tử cẩn thận nhích mông lại gần: “Hỏi gì?!” Làm cái gì mà ra vẻ muốn nói lại thôi thế kia.
Thi công tử nhìn bóng của Hạ ma đầu ở đằng trước, có vẻ không chú ý gì tới bên này, gan chó của hắn mới to thêm một chút: “Hạ ma đầu… à, ý tôi là Hạ Vũ… anh ta có mạnh mẽ không?”
“Cái gì?” Hắn đang hỏi gì thế?
“Khả năng giường chiếu ấy!”
Kỷ Lương giật mạnh đầu lên, gáy đập thẳng vào đầu Thi Thanh Trạch. Thi công tử đau chảy cả nước mắt, tay ôm cằm, vẻ mặt rất ấm ức nhìn cô, âm thầm lên án.
“Anh vừa nói gì?” Kỷ Lương trừng mắt nhìn hắn.
“Khụ…” Thấy khổ nhục kế của mình không khiến cô quan tâm, Thi công tử cũng không giả vờ nữa: “Tôi chỉ định hỏi xem… khả năng giường chiếu của Hạ Vũ kia thế nào thôi. Dù sao em cũng từng trải nghiệm rồi mà.” Nói xong, hắn còn chớp chớp mắt cực kì mờ ám với cô.
Lần này Kỷ Lương đã nghe rõ. Cô nheo mắt, rồi giơ tay đập mạnh vào gáy hắn, Thi Thanh Trạch nhanh tay cản lại.
“Lương Lương bé nhỏ, tôi đâu có đùa em đâu, đây là vấn đề cực kì nghiêm túc.”
“Nghiêm túc thế nào?!”
“Chuyện liên quan đến khuynh hướng giới tính của Hạ Vũ.” Vậy đã đủ nghiêm túc chưa?!
“…”
Nhìn dáng vẻ không hiểu ra sao của cô, Thi Thanh Trạch biết ngay là cô chưa nghe thấy mấy tin đồn kia, hắn liền tóm tắt, kể sơ qua cho cô biết. Nghe xong, phản ứng của Kỷ Lương chính là… trợn mắt, há hốc mồm, sau đó…
“Phụt… ha ha ha ha…” Đây chắc chắn là chuyện cười hay ho nhất mà cô nghe được trong năm nay. Kỷ Lương cười đến không thể kìm chế, toàn thân run lên.
Thi Thanh Trạch thấy cô cười nhiều như vậy, hắn cảm thấy như mình vừa nói ra điều gì đó cực kì ngu ngốc. Tuy lúc mới nghe, phản ứng của hắn cũng chẳng khác cô là mấy, nhưng giờ nghĩ lại, hắn lại hơi băn khoăn: “Em nói xem, liệu có phải chuyện lúc trước của hai người khiến anh ta bị đả kích quá lớn, nên khuynh hướng giới tính mới bị biến đổi không?!” Hắn cũng không biết rõ lắm chuyện phát sinh năm đó, nhưng đã có con, lại còn chia cách, thì dùng mông cũng nghĩ được chuyện đó chẳng vui vẻ gì: “Đã nhiều năm không gần phụ nữ như vậy…”
Kỷ Lương nhìn hắn, nói rất thâm sâu: “Thanh Trạch à, đây là sự khác nhau giữa ngựa đực và người, hiểu không?”
Thi Thanh Trạch trừng mắt, lòng tốt của hắn lại bị người ta biến thành lòng lang dạ sói. Hắn còn đang định nói gì, thì ở bên kia, Hạ Vũ đã thổi còi tập hợp. Mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng xếp hàng tập hợp, chờ đón một đợt tra tấn mới của họ Hạ.
“Thời tiết hôm nay không tồi.” Hạ Vũ đột nhiên thốt lên một câu ngu ngơ như vậy. Mọi người ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, hôm nay rõ ràng là ngày cực kì nóng, vậy mà sau khi nghe câu cảm thán vu vơ của Hạ Vũ, bọn họ đều cảm thấy một cảm giác âm u mát lạnh đánh thẳng vào gam bàn chân thế này.
“Tất cả mọi người, đeo thêm 30kg, mục tiêu là bãi biển.” Nói xong, anh bước lên xe việt dã: “Tôi đến đó chờ các cậu, thời hạn là hai mươi phút. Chậm một phút chạy thêm một km.”
Thật độc ác!
Anh không thèm để ý đến những đôi mắt oán hận đang bắn về phía mình, sau khi lên xe, Hạ Vũ không đi ngay, mà ngoắc ngoắc tay về phía Kỷ Lương. Kỷ Lương lườm anh một cái kinh thường, rồi bước chậm rãi tới trước mặt anh. Anh đột ngột nói: “Em không cần phải chạy.”
“Hả?” Anh vừa dứt lời, Kỷ Lương đã cảm thấy một loạt ánh mắt bắn thẳng vào lưng mình.
“Lên xe!” Anh tiếp tục ra lệnh.
“Thế này… không hay lắm!” Tuy Kỷ Lương nói khó xử, nhưng chân tay thì đã muốn leo lên xe lắm rồi. Được lợi mà không túm lấy thì là ngu, hơn nữa, hôm nay cô cũng không tiện…
“Không công bằng! Không công bằng! Không công bằng!…” Đám người kia đồng loạt la hét.
Hạ Vũ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chờ đến ngày nào đó, các cậu có dì cả mẹ đến thăm, tôi cũng sẽ cho các cậu không cần huấn luyện!” rồi lái xe chạy đi.
Cực! Kì! Xấu! Hổ!!!
Kỷ Lương nghiến răng nghiến lợi, cô đang nghĩ có nên đạp cái tên mặt dày vô sỉ kia ra khỏi xe không, dù sao người mất mặt cũng là cô mà…