Đọc truyện Mẹ Kế Không Dễ Làm – Chương 4
Sở Dao mang tới đều là một ít điểm tâm, có lẽ là những đồ ngọt thường ngày nó thích ăn. Mùi vị ngửi… vẫn muốn ói. Kiều Nhu không khống chế được, ói ra ngay ở trước mặt Sở Dao. Nôn nghén này thật sự nàng không thể khống chế, ngực chợt mắc ói là hoàn toàn không kịp đứng dậy, nhất định phải lập tức há mồm mới được.
Sắc mặt Sở Dao dĩ nhiên là không thể nào dễ coi, con bé cảm thấy một tấm lòng tốt của mình lại gặp phải phản ứng như thế này của Kiều Nhu thật sự là quá khó chịu. Lúc này khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đây là tức giận, trong nháy mắt liền như muốn khóc: “Phu nhân như vầy là sao? Nếu không thích thì kêu bưng xuống không được sao?”
“Không phải là không thích, tâm ý này của con ta còn mừng không kịp đây.” Kiều Nhu khoát khoát tay, hơi uể oải, nàng khó ở trước khi ói, khó ở sau khi ói, ói xong cũng không thấy thoải mái.
“Là thân thể ta không khoẻ.” Kiều Nhu khoát khoát tay, nàng lái chủ đề câu chuyện: “Lão thái thái nói với con chuyện mời tiên sinh chưa?”
Sở Dao dừng một chút mới trả lời: “Nói rồi, tổ mẫu nói là muốn mời Lưu Đại gia.”
Lưu Đại gia là cô nương của Lưu gia, hai mươi năm trước từng kết hôn, nhưng kết hôn không tới một năm thì tướng công mất, nhà chồng ngấp nghé đồ cưới của nàng nên muốn đem cháu trai trưởng thành đã cưới vợ làm con thừa tự cho nàng. Dĩ nhiên là Lưu cô nương không muốn, liền đưa tin cho nhà mẹ đẻ, dưới sự trợ giúp của nhà mẹ đẻ đã mang theo đồ cưới ra ngoài lập nữ hộ* khác.
*nữ hộ: được hiểu như nhà có chủ hộ là phụ nữ độc lập, không có nam chủ nhân
Kết hôn là tuỳ phụ mẫu, tái hôn là tuỳ mình, từ đó về sau nàng không muốn lập gia đình, nhà mẹ đẻ ép buộc không được, rồi không đành lòng ép buộc nữa, vì thế tiếp tục mấy năm qua Lưu Đại gia vẫn độc thân.
Nhưng nàng lại không muốn mặc cho nhà mẹ đẻ nuôi, nên ngày thường đi làm một nữ tiên sinh, dạy dỗ mấy tiểu cô nương nhà giàu sang. Hai mươi năm qua danh tiếng cũng có, tiền tài cũng có, che chở cũng có, cuộc sống được coi như là hài lòng.
Lúc trước khi Kiều Nhu suy nghĩ lối ra cho mình cũng đã cân nhắc đến con đường Lưu Đại gia này.
Nhưng sau lại cảm thấy có lẽ nàng không đi được con đường này. Lưu Đại gia sở dĩ có thể được gọi là Đại gia vì bản thân có chỗ xuất chúng, tính tình cứng cỏi, tính cách công bằng chính trực, đây đều là thứ yếu, không hiếm thấy trong nhân phẩm của nữ quyến tốt. Nhưng mấu chốt là tài trí bén nhạy, học vấn xuất chúng, kiến thức rộng khắp, đây là nữ nhân tầm thường không bì được.
Kiều Nhu cũng có thể làm hai câu thơ, viết được hai chữ, tuy nhiên chỉ có thể coi như là trung quy trung củ, không có chỗ xuất sắc.
Không có tài học tốt, không có sở trường đặc biệt, tiên sinh này không có ưu thế nào.
“Lưu Đại gia đúng là tiên sinh tốt, tuy nhiên từ trước đến nay khó mời.” Kiều Nhu nói, tiên sinh cho bé trai thì dễ mời, dù sao trên đời này không ít nam nhân có tài học tốt, nhưng tiên sinh cho bé gái từ trước đến nay là ngàn vàng khó cầu.
Đương nhiên, không phải là mọi gia đình đều bằng lòng mời tiên sinh cho bé gái. Nhưng lão thái thái Hầu phủ không phải là người kiến thức nông cạn như vậy, nếu bé gái được bồi dưỡng tốt, tương lai chưa chắc không phải là trợ lực cho Hầu phủ.
Tuy nói là hơi có phần hiệu quả và lợi ích, nhưng học giỏi thì bản lĩnh thật sự đều chứa ở trong lòng mình, coi như là hai bên đều lợi.
“Trong khoảng thời gian này con phải xem bài tập nhiều hơn, miễn cho đến lúc đó Lưu đại gia kiểm tra, nếu con trả lời không được sẽ phụ một mảnh tâm ý của tổ mẫu con.” Kiều Nhu nói, cũng không thân mật với Sở Dao nhiều, đưa tay xoa xoa trán rồi bưng chung trà: “Ta đây thân thể không thoải mái, không giữ con lại nữa, con trở về đọc chút sách đi.”
Sở Dao đứng dậy, hành lễ, không nói một lời cáo từ.
Kiều Nhu thở dài, vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã bị Kiều phu nhân nói cho đi vào ngõ cụt. Coi như là Kiều phu nhân muốn học theo nàng mọi thứ, nhưng sao Kiều phu nhân khẳng định là nàng sẽ giống như Sở Dao chứ?
Kế mẫu trên đời này như thế nào đi nữa cũng được phân mấy loại, có người đối nhân xử thế theo nguyên tắc, có người vượt ranh giới và nguyên tắc.
Nàng chỉ cần không thẹn với lương tâm, tương lai con của nàng cũng nhất định sẽ lớn lên thành một chính nhân quân tử. Còn nữa, nếu hai tỷ đệ Sở Dao vẫn vô ơn bạc nghĩa như vậy, con của nàng có huynh tỷ như thế mới là đáng sợ.
Trên đời này, người tốt không thể chỉ là một quân tử.
Nàng ngoắc Hỉ Xuân: “Lúc trước bảo ngươi đi điều tra chuyện, ngươi đã điều tra xong chưa?”
“Dạ, trong viện chúng ta có Trần bà tử, là người phụ trách giặt quần áo.” Nói là phụ trách giặt quần áo nhưng trên thực thế cũng chỉ là thu gom quần áo, mỗi ngày đúng theo giờ đưa đến phòng giặt quần áo. Trần bà tử này chủ yếu phụ trách quần áo và đồ dùng hàng ngày của bốn đại nha hoàn, quần áo của Kiều Nhu và Sở hầu gia là đích thân Hỉ Thu phụ trách.
Trần bà tử tới lui qua lại bên cạnh bốn đại nha hoàn nên thỉnh thoảng nghe được vài câu. Quần áo lót và đồ dùng mỗi tháng của Kiều Nhu đều do đích thân Hỉ Thu giặt, khi nào dùng bao nhiêu nước chỉ cần để ý một chút là có thể quan sát ra.
Vì vậy, sau khi đoán ra, Trần bà tử đi lấy lòng bên Hoa ma ma. Tất nhiên bà ta không biết Hoa ma ma có tâm tư gì, nhưng Kiều Nhu mang thai nhất định có ảnh hưởng đối với Sở Dao cùng Sở Dương.
Hoa ma ma bên này dứt khoát đã làm thì làm cho tới, xúi giục Sở Dao đi nháo, chọc giận Sở hầu gia, sau đó bà ta đích thân đến tìm Kiều Nhu đi cứu viện.
Hỉ Thu làm việc không cẩn thận, Kiều Nhu chỉ khấu trừ hai tháng tiền tiêu vặt của nàng ta.
Về phần tiếp xúc giữa Trần bà tử và Hoa ma ma, nàng trực tiếp bày ở trước mặt Sở hầu gia: “Cũng không phải là trong lòng ta còn nghi ngờ đại cô nương, chuyện hôm đó thật sự là quá đúng dịp, Hoa ma ma có phần gấp gáp quá đáng.”
Nàng giương mắt nhìn Sở hầu gia: “Nếu chuyện này thật xảy ra sẽ có ảnh hưởng đối với danh tiếng của đại cô nương. Nhưng nếu không xử trí, về sau ta sẽ lo lắng đại cô nương đến bên cạnh ta, ta có thể xem đại cô nương như mình sinh ra, nhưng sẽ không để con mình gặp phải nguy hiểm, đây là bản năng làm cha mẹ.”
Sở hầu gia buông mắt nhìn tờ giấy trên bàn, là cung khai in dấu tay của Trần bà tử, còn có vật chứng… thỏi bạc Hoa ma ma cho.
Bên Hoa ma ma, cố kỵ mặt mũi của Sở Dao, Kiều Nhu cũng không có kêu đi thẩm vấn. Nhưng cũng hỏi ra được từ nha hoàn bên cạnh bà ta, Hoa ma ma có nhiều hành vi theo dõi viện của Kiều Nhu.
Nhũ mẫu bên cạnh một cô nương đi theo dõi một kế thất phu nhân, thấy thế nào cũng không giống như là vô tâm.
“Nàng muốn xử trí như thế nào?” Sở hầu gia đưa tay cầm lên trang lời chứng kia, Kiều Nhu nhíu mày: “Chuyện này phải xem hầu gia, không phải ta nói xử như thế nào thì xử thế đó. Thứ nhất, nếu Hoa ma ma không cam lòng, ở trước mặt đại cô nương lại gây xích mích ly gián, vậy ngày sau ta và Sở Dao e là không thể ở chung hoà thuận được nữa. Thứ hai, dù sao Hoa ma ma cũng đi ra từ Trần gia, bên phía lão thái thái chắc là vẫn không bỏ được.”
Nhà mẹ đẻ của lão thái thái là Trần gia, thêm nữa, Sở hầu gia và nguyên phối cũng là biểu huynh muội thanh mai trúc mã.
“Ta sẽ cho người đưa Hoa ma ma đến Trần gia.” Trầm ngâm một chút, Sở hầu gia nói: “Không phải là không muốn cho nàng trút giận, nhưng…” Hắn hơi nhíu mày: “Hoa ma ma đối với A Dao từ trước đến nay rất để bụng. Lập tức xử trí, trong lòng A Dao khó tránh khỏi nghi ngờ, cho nên đợi sau này A Dao hiểu rõ đúng sai thì ta nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời.”
Kiều Nhu cười nhạt ở trong lòng, đưa về Trần gia rồi sau này còn có thể ăn nói như thế nào? Rồi lại tìm người về từ Trần gia để bán hay sao?
Tuy nhiên trên mặt nàng vẫn dịu dàng gật đầu: “Ta nghe theo hầu gia, vậy chuyện này hầu gia đứng ra giải thích với đại cô nương?”
“Ừm, lát nữa ta sẽ tìm nó nói một chút.” Sở hầu gia gật đầu, cất đi tờ giấy, thỏi bạc thì lưu lại, Kiều Nhu ra hiệu Hỉ Xuân cất đi. Sự việc được làm rất nhanh chóng tốt đẹp, Hỉ Xuân là một người có công lớn, nên thưởng vẫn phải thưởng.
Hành động của Sở hầu gia tương đối nhanh, bên này nói muốn đưa Hoa ma ma đi, sáng sớm hôm sau lúc Sở Dao đến thỉnh an trên mặt vẫn mang một chút bất an, Kiều Nhu vốn tưởng rằng con bé sẽ tìm nàng cầu xin, nhưng không ngờ mãi đến bên chỗ lão thái thái Sở Dao cũng không hề nói cái gì.
Vừa lúc Kiều Nhu cũng không muốn nhúng tay vào, chỉ coi như không biết.
“Hoa ma ma đã bị đưa đi, sáng sớm hôm nay hầu gia đi bên chỗ lão thái thái trước, sau đó liền mang người đi chỗ đại cô nương.” Sau đó Hoa ma ma đã bị mang đi.
“Lão thái thái không nói gì?” Kiều Nhu hơi tò mò hỏi, Hỉ Xuân lắc đầu: “Nô tỳ không nghe thấy…”
Kiều Nhu mới quản qua hơn nửa năm, hầu phủ này lão thái thái vẫn là người nắm quyền lớn nhất.
“Đại cô nương cũng không ầm ĩ?” Kiều Nhu lại hỏi, Hỉ Xuân cười híp mắt: “Lúc này còn đang ở trong viện của lão thái thái ạ, có lẽ là muốn ầm ĩ một trận, nhưng mà lão thái thái đã bị hầu gia thuyết phục, đại cô nương ầm ĩ cũng không được.”
Lúc Kiều Nhu đi thỉnh an lão thái thái, biểu hiện của lão thái thái rất bình thường, trước sau như một, không nhiệt tình, cũng không tính là đặc biệt lạnh nhạt.
Nhưng qua hai ba ngày, lão thái thái cũng cho người đi hỏi thăm ma ma giáo dưỡng có tiếng tăm tốt.
Chuyện này không quan hệ lắm với Kiều Nhu, nàng dứt khoát bỏ tay. Hiện nay chính là thời gian khổ sở của nàng, thân thể không khoẻ khiến nàng ước gì có thể cả ngày đều nằm ở trên giường không động đậy, ngay cả chuyện quản gia nàng cũng muốn đẩy ra, chuyện của Sở Dao nàng càng không muốn đụng vào.
Tuy nhiên lúc này còn có một việc nàng vẫn muốn biết rõ ràng sớm một chút, đó là chuyện Kiều phu nhân nói nàng ta không được mang thai. Chuyện này rốt cuộc là bí ẩn gì, nàng bây giờ rất hiếu kỳ, quan trọng nhất là nàng không muốn vô duyên vô cớ trên lưng mang một oan uổng, trong oan uổng này còn chôn một quả pháo không xác định sẽ nổ lúc nào.
Nếu hồi đó nàng đã không ngăn cản cha tái giá, kế thất vào cửa thế nào cũng nên có tư cách sinh con dưỡng cái. Bằng không, Kiều gia nàng sẽ mang tiếng lừa hôn. Truyền đi, thanh danh này sẽ không dễ nghe.
Đệ đệ nàng đến bây giờ còn chưa có cưới vợ đấy.
Kiều Nhu biết lúc này ra ngoài không tiện, trước hết phái Hỉ Đông đi Kiều gia một chuyến. Tính tình Hỉ Đông không thông minh như Hỉ Xuân, nhưng nàng ta thành thật nghe lời, thường ngày luôn giúp Kiều Nhu quản đồ đạc trong phòng. Lần này để nàng ta đi Kiều gia cũng không phải bảo nàng ta nghĩ cách hỏi thăm chuyện, Kiều Nhu xuất giá đã hai năm, Kiều gia từ trên xuống dưới sợ đã là nhân thủ của Kiều phu nhân từ lâu, cho dù Hỉ Đông muốn nghe ngóng e là cũng không nghe được gì.
Hỉ Đông đi chuyến này chủ yếu là gặp cha Kiều Nhu, nam chủ tử của Kiều phủ.