Mẹ Kế Dựa Vào Trẻ Trâu Mà Bạo Hồng Trong Gameshow So Sánh Chăm Con

Chương 21: Tại Sao Ông Chồng Rẻ Rách Của Cô Lại Xuất Hiện Ở Đây


Bạn đang đọc Mẹ Kế Dựa Vào Trẻ Trâu Mà Bạo Hồng Trong Gameshow So Sánh Chăm Con – Chương 21: Tại Sao Ông Chồng Rẻ Rách Của Cô Lại Xuất Hiện Ở Đây


Mất vài giờ bay Chu Diệp Huyên cuối cùng cũng về tới Chu gia thành phố A.
Suốt dọc đường anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Nào là cái ký ức đột nhiên xuất hiện đó rốt cuộc có phải thật không.

Nào là hành động đột ngột của anh có khiến người khác hoài nghi hay không.

Nhưng mà cuối cùng anh vẫn quyết định mặc kệ tất cả mọi thứ xảy ra trong mộng có phải thật không thì anh cũng sẽ trực tiếp ngăn cản Chu Gia Ngôn tham gia chương trình.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh Thanh so với trong giấc mộng của anh rất khác lạ nhưng người lớn còn có thể mạo hiểm mà đứa trẻ lại không thể.
Nếu anh thật sự trách lầm Thẩm Thanh Thanh thì cùng lắm về sau anh lại bồi thường cho cô một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình chế tác lớn.

Như vậy Thẩm Thanh Thanh hẳn sẽ rất vui mừng.
Nhưng mà chờ đến lúc anh về nhà lại phát hiện toàn bộ biệt thự cao cấp vô cùng yên tĩnh, chỉ còn có âm thanh người làm quét tước làm gì có bóng dáng của Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn chứ.
Dì Trần quản gia thấy Chu Diệp Huyên đột ngột trở về hoảng sợ vội hỏi:
“Ngài Chu, ngài tại sao lại đột nhiên trở về? Sao lại không có báo trước như vậy?”
Nhìn thấy dì Trần, Chu Diệp Huyên kiềm chế nóng nảy trong lòng, giải thích:
“Công việc bên kia kết thúc sớm, có thêm thời gian nghỉ ngơi mấy ngày cho nên tôi mới muốn trở lại nhà một chút.”
Sau đó anh vào thẳng chủ đề:
“Dì Trần, Ngôn Ngôn còn có Thẩm Thanh Thanh đâu rồi?”
Dì Trần có chút kinh ngạc:
“Ngài không biết gì sao? Thiếu gia và phu nhân đã đi thu hình chương trình rồi.

Sáng nay mới vừa đi thôi, hình như là đi một cổ trấn ở Tây Bắc.

Gọi là Trấn Trạng Nguyên thì phải.”
Vậy mà vẫn chậm một bước! Khi đó anh vẫn ở trên máy bay không có sóng để liên hệ với người khác tất nhiên là không nhận được tin tức đã rời đi của Thẩm Thanh Thanh.
Dù sao Chu Diệp Huyên vẫn luôn luôn trấn định, anh gật đầu nói với quản gia:
“Dì Trần, tôi biết rồi.”
Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho trợ lý Mã Lực, yêu cầu anh ta đặt vé máy bay tới Trấn Trạng Nguyên.
Nếu đã như vậy thì anh cũng chỉ có thể đến địa điểm thu hình mang Chu Gia Ngôn đi.

Tuy rằng so với suy tính lúc trước có thêm phiền toái và cũng bị thêm nhiều người chú ý nhưng vì an toàn của Chu Gia Ngôn nên Chu Diệp Huyên cảm thấy như vậy rất đáng giá.
Huống chi anh tin tưởng năng lực của mình có thể giải quyết tốt hậu quả.

Thẩm Thanh Thanh cũng không biết rằng kim chủ hoàn mỹ trong lòng cô – Chu Diệp Huyên đang trên đường đuổi tới đây.
Nếu cô mà biết được thì đã chỉ biết tiếc nuối cảm thán thật đáng tiếc! Anh có thể sớm hơn chút trực tiếp chặn bọn họ ở Chu gia thì tốt rồi.

Như vậy thì cô không cần tham gia chương trình này nữa.
Đại khái là do thay đổi hoàn cảnh hoặc là do ngủ sớm hơn mọi khi nên chưa đến 7 giờ sáng thì Thẩm Thanh Thanh đã tỉnh giấc.

Sau đó cô phát hiện trong ngực mình có một thằng nhóc đang ngủ ngon lành.
Đứa bé hô hấp vững vàng, khuôn mặt nhỏ ngủ tới đỏ bừng vô cùng đáng yêu.

Đến giờ cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Đối với tình huống này Thẩm Thanh Thanh dĩ nhiên sẽ không cảm thấy là do bản thân ngủ không thành thật mà khẳng định là do Chu Gia Ngôn tối qua thừa dịp sau khi cô ngủ mà lăn vào ngực mình!
Cô cười khẽ trong lòng.

Thật là một thằng nhóc ngạo kiều.

Muốn được cô ôm đi ngủ thì cứ việc nói thẳng đi chứ.

Cô rất muốn hung hăng cười nhạo Chu Gia Ngôn một trận nhưng mà nghĩ tới Chu Gia Ngôn có da mặt mỏng nên sau một lúc rối rắm cô vẫn quyết định sẽ bỏ qua.
Thích ngủ vậy thì kệ thằng nhóc ngủ đi.

Dù sao cô vẫn là một người “mẹ tốt”.

Một chút tí xíu lòng bao dung đấy cô vẫn có.

Còn Chu Gia Ngôn trong giấc ngủ say:…
Nếu đã tỉnh rồi thì Thẩm Thanh Thanh cũng không định ngủ nướng nữa.
Sau khi cô động đậy thì Chu Gia Ngôn cũng dần dần thanh tỉnh.

Cậu dụi dụi mắt đã thấy bản thân thế mà nửa người vẫn đang ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Thanh.

Tức khắc mặt nhỏ của cậu lại đỏ bừng lên.
Vậy mà cậu thực sự có thể nằm trong lòng ngực Thẩm Thanh Thanh ngủ cả đêm!
May mà cậu đã cùng mẹ kế trải qua quá nhiều thời gian xấu hổ như vậy rồi, Chu Gia Ngôn thật nhanh bình tĩnh lại còn ngọt ngào mà nói câu:
“Chào buổi sáng.”
Thẩm Thanh Thanh thấy dáng vẻ đáng yêu dễ thương của Chu Gia Ngôn vừa mới tỉnh ngủ không khỏi cảm thán trong lòng thật là nhóc con ngọt ngào mà.

Sau đó cô làm ra cái hành động chính bản thân mình cũng chưa từng nghĩ đến.
Cô nhẹ nhàng tới gần, sau đó thơm “bẹp” một cái ở trên khuôn mặt của Chu Gia Ngôn.

Vậy nên trên mặt Chu Gia Ngôn vốn vừa bớt ửng hồng lại đỏ hẳn lên hơn nữa càng ngày càng đỏ.

Cả khuôn mặt quả trứng đỏ bừng hệt như trái táo vậy.

Mẹ kế vậy mà hôn cậu!
Tại sao mẹ kế có thể không biết rụt rè như vậy chứ!
Tối hôm qua ôm cậu vào trong ngực, hôm nay lại còn thơm cậu nữa!
Hơn nữa môi mẹ kế thật mềm, thật ấm, cảm giác tựa hồ còn khá tốt.

Chu Gia Ngôn trong lúc nhất thời sửng sốt, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Thanh làm ra dáng vẻ kinh ngạc nói:
“Ây da, mama quên mất mình còn chưa có đánh răng nữa.

Khuôn mặt nhỏ của Ngôn Ngôn có phải bị mama bôi đầy nước miếng, thối hết cả người Ngôn Ngôn rồi không.

Ha ha ha ai bảo con lúc trước còn đem cả người mồ hôi bôi lên người mama nha.”
Chu Gia Ngôn nháy mắt thanh tỉnh, sau đó cậu vươn tay xoa xoa nước miếng không hề tồn tại trên mặt.

Rồi cậu phát hiện bản thân lại bị lừa.

Tức quá đi, lại lừa cậu nữa!
Hai người cứ nháo loạn lên như vậy cũng đem ít cơn buồn ngủ cuối cùng đánh tan.

Người bạn nhỏ Chu Gia Ngôn cũng quên đi bản thân vốn dĩ muốn lên án Thẩm Thanh Thanh ngủ không thành thật.

Sau đó cả hai xuống giường, bắt đầu rửa mặt.

Thẩm Thanh Thanh lấy ra quần áo đã chuẩn bị từ trước.

Đó là hai bộ quần áo thể dục mẹ con một lớn một nhỏ kiểu dáng tương tự nhau, bên trên có hình quái thú màu vàng.

Chờ khi Chu Gia Ngôn rửa mặt xong đi ra, Thẩm Thanh Thanh giúp Chu Gia Ngôn thay quần áo mới.

Ban đầu Chu Gia Ngôn còn có chút kháng cự nhưng nghĩ đến bọn họ mặc đồ như vậy đi ra ngoài thì ai nhìn vào cũng biết hai người là mẹ con thì cậu lại bắt đầu thẹn thùng.

Vì thế mà cuối cùng người bạn nhỏ Chu Gia Ngôn vẫn là ỡm ờ mặc vào bộ quần áo mới.
Sau đó Thẩm Thanh Thanh mới vén lên miếng vải đen đang che lên máy quay phát sóng trực tiếp.
[Ồi ôi, hôm nay hai mẹ con mặc đồ đôi kìa.]
[Một người xinh đẹp, một người đáng yêu.]
[Tuy rằng hai người không có quan hệ huyết thống nhưng tôi thấy bọn họ lại càng có tướng mẹ con.]
[Đại khái là người đẹp đều sẽ đẹp như nhau mà người xấu thì sẽ xấu đến ma chê quỷ hờn mà.]
Tổ tiết mục quy định giờ ăn cơm sáng là từ 7 giờ đến 8 giờ.

Lúc Thẩm Thanh Thanh ra khỏi phòng ngủ là 7 giờ 15 phút.

Cô cảm thấy bọn họ đã sớm lắm rồi mà khi ra khỏi cửa đi vào sân đã thấy hai mẹ con Thẩm Lâm Nhan và Lương Thiên Dật mặc đồ thể dục, trên đầu đầy mồ hôi chạy từ sân ngoài trở về.
Thật hiển nhiên là bọn họ đã kết thúc chạy bộ buổi sáng và đang quay lại.
Thẩm Thanh Thanh không khỏi cảm thán trong lòng.

May quá trời quá đất.

Hên là cô không nghe lời lừa đảo của hệ thống chạy đi so sánh vợ tốt mẹ hiền với Thẩm Lâm Nhan không thì sớm vậy đã phải rời giường còn phải rèn luyện như thế thì đúng là lấy cái mạng già này của cô rồi.
Sinh hoạt “phu nhân” như vậy so với nhân viên văn phòng 996 còn thê thảm hơn nhiều.

996: làm từ 9h sáng tới 9h tối.

Tuần làm 6 ngày.

Sau đó cô cúi đầu dùng một loại ánh mắt “con kiếm lời rồi”nhìn Chu Gia Ngôn.
Nhãi con, biết gì không? Con thiếu chút nữa thì so với anh Thiên Dật còn vất vả hơn nhiều!
Chu Gia Ngôn cũng không biết tâm tư của mẹ kế.

Cậu thấy đồng bọn của mình đến thì cao hứng chạy lên đón.

Sau đó hai đứa cùng tay nắm tay đi phòng khách ăn sáng.

Thế là trong sân chỉ còn lại có Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Lâm Nhan.

Thẩm Lâm Nhan hôm qua ăn mệt nên cô ta quyết tâm muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.
Thế nên cô ta cười nói:
“Thanh Thanh, tôi mới cùng Tiểu Dật chạy bộ trở về, cảm giác tinh thần thoải mái dễ chịu.

Hơn nữa phong cảnh trên đường cũng không tồi.

Tôi thấy cô buổi sáng cũng có thể cùng Ngôn Ngôn chạy bộ.

Tôi lúc trước xem phát sóng trực tiếp của cô đều là ngủ tới 9 giờ mới rời giường.

Tuy nói như vậy rất thoải mái nhưng lâu dài lại không tốt cho cơ thể.

Tôi lúc mới chạy bộ cũng rất không quen nhưng lâu dài lại tìm được niềm vui trong đó…”
Lời này của Thẩm Lâm Nhan vừa ra, trong phòng phát sóng trực tiếp đã có rất nhiều người hưởng ứng:
[Thật bội phục Lâm Nhan mỗi ngày đều 6 giờ thức giấc.


Tôi mà có sự tự chủ này thì làm sao mà trở thành người mập mạp như bây giờ chứ.]
[Đúng vậy, tôi thật hâm mộ cái nghị lực này.

Thẩm Lâm Nhan thật xứng đáng nổi tiếng, thanh danh còn tốt nữa.]
[Tới chậm, tôi chỉ thấy nửa quá trình chạy bộ của họ.

Phong cảnh trên đường đúng là rất đẹp.]
[Lâm Nhan thật tốt mà.

Thẩm Thanh Thanh là người sẽ chạy bộ à? Cô ta có thể thức dậy đúng giờ đã tốt lắm rồi.]
[Lâm Nhan đừng xen vào việc người khác.

Thẩm Thanh Thanh sao mà nghe lời cô chứ.]

Thẩm Lâm Nhan dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Thanh Thanh, cô ta sớm đã nghĩ xong nên nói gì tiếp.

Thẩm Thanh Thanh không phải muốn xây dựng hình tượng “tự thả bay bản thân” à? Cô chắc chắn sẽ cự tuyệt.

Như vậy thì cô ta có thể đứng ở trên cao mà phê bình cô không làm tấm gương tốt cho các con.
Chẳng nay cô đáp ứng thì ngày mai cô ta sẽ chờ Thẩm Thanh Thanh chạy bộ.

Lấy hiểu biết của cô ta về Thẩm Thanh Thanh thì cô chính là thiên kim đại tiểu thư chân chính không bao giờ vận động chứ đừng nói đi trên đường có khi sẽ còn cáu kỉnh làm loạn.

Như vậy thì cứ để cô tự do phát huy thôi.
Thẩm Thanh Thanh chắc chắn là không có khả năng đi bộ.

Đối với tâm tư của Thẩm Lâm Nhan cô vô cùng hiểu rõ lại có chút buồn cười.

Thật ra là do trước kia nguyên chủ quá đơn thuần nên mới khiến cho Thẩm Lâm Nhan tự tin như vậy.

Có chút thủ đoạn thấp kém như vậy mà cô ta có thể sử dụng liên tục.

Cô vuốt vuốt tóc mái trên trán, dáng vẻ lười biếng nói:
“Tôi cảm thấy so với việc vận động thì cô vẫn nên đảm bảo giấc ngủ ngon đi.

Đặc biệt là trẻ con đang ở giai đoạn phát triển cần ngủ đủ tám tiếng.

Tối hôm qua chơi đùa cả đêm bọn trẻ chắc tầm 11 giờ mới đi ngủ.

Tôi thấy buổi sáng thức dậy lúc 7 giờ là thích hợp nhất, 8 giờ không nhiều không ít.

Đương nhiên, chị Lâm Nhan à.

Tôi biết vài người trời sinh tinh lực dư thừa, không biết mệt mỏi, nghĩ chắc chị cũng là người như vậy.

Nhưng tôi và Ngôn Ngôn đều là người thường cả thôi, vẫn nên ngủ đủ tám tiếng.”
Lời nói đã chuẩn bị trước của Thẩm Lâm Nhan trong nháy mắt như bị nghẹn lại giữa cổ họng.

Thẩm Thanh Thanh vậy mà tìm ra lối tắt, dùng giấc ngủ lội ngược dòng!
Tối hôm qua cô ta và Lương Thiên Dật phải tới 12 giờ mới có thể ngủ được.

Buổi sáng khi cô ta đánh thức Lương Thiên Dật thì bé vẫn là dáng vẻ rất buồn ngủ.

Cô ta vốn dĩ mềm lòng nghĩ không thì hôm nay cho bé ngủ lười một chút nhưng lại nghĩ tới nay là ngày đầu tiên thì phải đi ra ngoài chạy bộ mới càng thể hiện rõ bọn họ là người có nguyên tắc.

Nghĩ vậy cô ta dẹp thứ lòng tốt của mình đi mạnh mẽ gọi Lương Thiên Dật dậy.

Lời nói này của Thẩm Thanh Thanh làm cô ta rất chột dạ, cô ta xấu hổ cười nói:
“Cũng không phải tôi trời sinh tinh lực tốt.

Tôi chỉ là cảm thấy không thể bởi vì vài điều nhỏ mà bỏ đi thói quen của bản thân đã giữ từ rất lâu.”
Biết rằng bản thân đuối lý, Thẩm Lâm Nhan lập tức định đem chuyện này nhanh chóng trôi qua:
“Thời gian không còn sớm, chúng ta vào ăn sáng thôi.

Đạo diễn còn nói 8 giờ 30 phút tập hợp đấy.”
Nói rồi cô ta ngay lập tức bước đi nhanh vào hướng trung tâm nhà chính.

Thẩm Thanh Thanh thấy dáng vẻ chạy trối chết của Thẩm Lâm Nhan, trong lòng buồn cười.

Như vậy cũng quá xấu hổ rồi, cô còn chờ cô ta tới chiến thêm ba trăm hiệp nữa nè.
Đương nhiên là cô cũng muốn đi ăn bữa sáng nên theo sau đi vào nhà chính.

Lúc này bàn lớn giữa nhà chính đã được dọn xong bữa sáng ngày hôm nay.

Có đầy đủ mọi thứ như cháo, màn thầu, bánh bao, trứng gà,…!Tuy rằng không thể so được với bữa sáng của khách sạn năm sao nhưng cũng coi như phong phú, hơn nữa nhìn qua rất ngon miệng.
Mẹ con Thôi Hạ và Mạc Mạn đều đã tới rồi.

Hai bé gái đều có năng lực độc lập không tồi.

Vậy nên các mẹ chỉ cần thỉnh thoảng chăm sóc chút ít.

Đến nỗi Chu Gia Ngôn và Lương Thiên Dật thì càng là ăn tới ngon miệng.

Chỉ là Lương Thiên Dật nhìn qua tinh thần không tốt, có chút mệt mỏi.

Chu Gia Ngôn so với Thẩm Thanh Thanh còn phát hiện ra chuyện này nhanh hơn.

Cậu thật rất quan tâm tới tình trạng của người anh em của mình nên mở miệng hỏi:
“Tiểu Dật.

Sao tinh thần của cậu có vẻ không tốt lắm vậy? Là do tối hôm qua lạ giường không ngủ được à?”
Lương Thiên Dật gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Là do không ngủ đủ đấy nhưng lại không phải lạ giường.

Tối hôm qua tầm 12 giờ mình mới ngủ được nhưng buổi sáng mới 6 giờ đã bị mama kêu dậy chạy bộ.

Có chút mệt.”
Trẻ con nói chuyện cũng không đè thấp giọng nói của mình.

Bởi vậy mà toàn bộ người trong phòng đều nghe được.

Thẩm Lâm Nhan lập tức thay đổi sắc mặt.

Còn Thẩm Thanh Thanh, tuy rằng cô biết Chu Gia Ngôn căn bản không nghe cô và Thẩm Lâm Nhan nói chuyện, càng không có ý xấu nhưng cô thật muốn ôm Chu Gia Ngôn lại đây thơm hai cái thật kêu.

Ôi thật là đứa con do cô nuôi lớn, đồng mẹ đồng con tát biển Đông cũng cạn!
Người xem phòng phát sóng trực tiếp hiển nhiên cũng thấy một màn này:
[Hơ…!tôi xin thu hồi lời vừa rồi khen Thẩm Lâm Nhan biết tự chủ.

Tiểu Dật rõ ràng chưa nghỉ ngơi đủ kìa.]
[Tôi có thể hiểu là cha mẹ cần nghiêm khắc một chút nhưng tiền đề là vẫn phải đảm bảo giấc ngủ của các con chứ.]
[Tối hôm qua 12 giờ bọn họ mới đi ngủ.

Người lớn thì không nói nhưng đối với một đứa trẻ năm tuổi như Tiểu Dật thì rõ ràng là không đủ mà.]
[Hơn nữa nếu ngủ không tốt cũng không có tinh thần học tập.]
[Trời ơi.

Tôi lại nghĩ tới thời điểm học cấp 3.

Buổi tối 2 giờ đi ngủ, sáng 6 giờ đến trường học lớp buổi sớm.

Nhìn qua thật nỗ lực nhưng kết quả là tới lớp học thì mơ màng sắp ngủ.

Quan trọng nhất là vì thiếu ngủ mà ảnh hưởng tới phát triển chiều cao, giờ lùn có khúc thôi này.]
[Lầu trên cũng thảm quá rồi.]
[Thẩm Lâm Nhan thật sự là có chút quá đáng.

Nhớ hôm qua tôi muốn nói tới ghi hình tiết mục rồi lại đi tàu xe mệt mỏi cả ngày, kết quả Thẩm Lâm Nhan còn để Lương Thiên Dật buổi tối ngồi học.

Tôi nghĩ thời gian ngắn vậy cũng không học được cái gì.

Đây là cố ý làm cho người xem chúng ta thấy thì có.]
Nhìn nhiều người phê bình Thẩm Lâm Nhan như vậy, thủy quân của cô ta lập tức xuất kích:
[Các người đừng có quá đáng.

Thẩm Lâm Nhan không phải cũng chỉ muốn đứa bé bảo trì thói quen tốt thôi mà.]
[Đúng vậy.

Cũng chỉ có ngày hôm qua không để ý tới giấc ngủ của Lương Thiên Dật mà mấy người nói giống như là cô ấy vẫn luôn mặc kệ cơ thể Lương Thiên Dật vậy đó.]
[Dù sao thì so với người vẫn luôn làm loạn nào đó mặc kệ con riêng vẫn tốt hơn chán.]
May mà trải qua vài ngày phát sóng thì Thẩm Thanh Thanh cũng đã có một ít fans thật.

Tuy rằng họ chủ yếu coi trọng giá trị nhan sắc của cô và yêu thích Chu Gia Ngôn.
Bọn họ rất nhanh cảm nhận được mùi trà xanh trong lời nói của nhóm thủy quân này.

Hơn nữa bây giờ là Thẩm Lâm Nhan tự vả nên người qua đường cũng bắt đầu nghịch phản.

Vì thế mà có không ít người đứng ra phản bác.
[Đám fans của ai đó sao mà nói chuyện lại nồng nặc mùi thảo mai đấy? Tẩy trắng nhà mình thì thôi vậy mà đồng thời lại muốn bôi đen người khác.]
[Chúng tôi nói làm vậy không tốt chứ có nói người nào đó không tốt à? Hôm nay nhìn lại xem tột cùng là ai làm sai?]
[Mấy ngày nay tôi quan sát thấy Thẩm Lâm Nhan thật sự rất nghiêm đấy.

Tuy rằng cô ta nói chuyện không nặng lời nhưng những gì mà cô ta sắp xếp thì Lương Thiên Dật thật sự không một lần dám làm trái.]
[Thiếu điều sạch như comfort một lần xả rồi.


Thật ra chúng ta không biết ngày thường Thẩm Lâm Nhan chăm sóc con riêng thế nào nhưng cái cách tẩy trắng kiểu này quá rõ.]
Chứng kiến số người bình luận trái ngược càng ngày càng tăng, đoàn đội marketing của Thẩm Lâm Nhan ở tận thành phố A cũng phải hoảng sợ.

Một thanh niên trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi khẩn trương nhìn một người đàn ông lớn tuổi hơn:
“Anh, phải làm sao đây? Nãy giờ hướng gió chúng ta tạo ra không phải vẫn tốt à? Tại sao lại ngược hết lên rồi? Em thấy mấy cư dân mạng đấy càng ngày càng muốn nghịch phản mà.”
Người đàn ông tuổi hơi lớn cũng có vẻ mặt ngưng trọng.

Ông ta tự hỏi trong chốc lát rồi nói:
“Từ từ đừng làm gì vội.

Chúng ta cũng không phải thần.

Não của cư dân mạng cũng chỉ nhớ nổi 7 giây.

Chờ lát nữa tìm ra cái gì hot, chúng ta lại đè ép chuyện này qua đi là được.”
Nói sau ông ta hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thán.

Cầm tiền của cái cô Thẩm tiểu thư này thật khó mà.

Không chỉ phải giúp cô ta dẫn hướng dư luận duy trì hình tượng tốt đẹp lại còn phải giúp cô ta dẫm đạp nên người khác.
Mà Thẩm Lâm Nhan dù sao cũng gặp qua sóng to gió lớn rồi, cô ta rất nhanh đã trấn định lại.

Cô ta biết bây giờ không phải thời điểm cứng đấu cứng.
Cô ta đi đến trước mặt Lương Thiên Dật, bày ra dáng vẻ áy náy:
“Tiểu Dật, mama hôm nay sơ ý không phát hiện ra con ngủ không đủ.

Mama đảm bảo về sau sẽ không như vậy nữa.

Con về sau còn có lời gì muốn nói nhớ phải nói với mama nha.”
Lương Thiên Dật nghe thấy lời nói của Thẩm Lâm Nhan thì lại hơi nghi hoặc.

Bé nhớ rõ ràng sáng nay mình đã nói với Thẩm Lâm Nhan bản thân buồn ngủ lắm, muốn ngủ thêm một lúc nữa mà.

Nhưng mà mama lại nói kiên trì là quan trọng nhất, không được bỏ dở ngang chừng.

Chỉ là bé vẫn là một đứa trẻ nghe lời, hơn nữa từ tận đáy lòng bé luôn hướng về Thẩm Lâm Nhan.

Vậy nên bé gật đầu nói:
“Vâng mama, con đã biết.”
Thấy vậy Thẩm Lâm Nhan vừa lòng cười, sau đó cô ta lại cúi người ôm lấy Lương Thiên Dật làm ra cảnh tượng “mẫu từ tử hiếu”.

Nhóm người thủy quân thấy cảnh này tất nhiên là sẽ nắm chặt cơ hội mà xuất chiêu:
[Hu hu hu, thật cảm động mà.

Lâm Nhan là một người mẹ tốt, biết sai sẽ sửa.]
[Tiểu Dật cũng thật đáng yêu, hai người thật thân thiết mà.]
[Vài người nào đó cũng đừng cắn mãi không buông.

Lâm Nhan cũng đã xin lỗi rồi.]
Thẩm Lâm Nhan rất có duyên với người qua đường, cũng không làm cái cái hành động gì có thể ném đá.

Lại thêm có một lượng lớn thủy quân và fan tẩy trắng tự nhiên là không có người qua đường nào vẫn nhàn rỗi ăn dưa rồi tiếp tục mắng cô ta.

Vậy là chuyện này cứ như vậy qua đi.

Thẩm Thanh Thanh cũng chẳng trông cậy vào chút việc tý ty này lại có thể làm Thẩm Thanh Thanh lật xe.

Nhưng trong lòng cô rất bội phục Thẩm Lâm Nhan co được dãn được.

Nếu đem cái này ra gây dựng sự nghiệp chắc cũng phải tạo được cả mảnh trời riêng.

Chỉ tiếc là cô ta lại chỉ dùng để xây dựng hình tượng tốt đẹp tranh thủ được người khác yêu thích.

Đương nhiên việc này sao mà Thẩm Thanh Thanh có thể để trong lòng.

Xem diễn xong cô bắt đầu ăn cơm sáng.
Mà chờ tới ghi cô gần ăn xong, Tạ Băng mới đem theo nhóc mập mạp đi vào nhà chính.

Lúc này vẻ mặt cô ấy đầy ghét bỏ.

Nhóc mập mạp thì quần áo có chỗ chưa sửa sang lại chỉnh tề, tóc cũng hơi lộn xộn.

Vừa vào cửa Tạ Băng đã không nhịn được mà mắng:
“Tôi thật hoài nghi thằng nhóc này có phải là do tôi sinh ra không nữa.

Tôi từ nhỏ đến lớn không bao giờ ngủ nướng, baba nó cũng như vậy.

Thế mà thằng nhãi này hôm nay tôi kêu từ 7 giờ vậy mà đến 7 giờ 40 phút còn không chịu dậy.

Cuối cùng không phải tôi nói cơm sáng sắp bị dọn đi rồi, nó không còn có cơm mà ăn thì mới chịu lề mà lề mề rời giường.

Hình ảnh chân thật 100%.

Nghe xong đám người ngồi trong phòng đều cười ầm lên ha ha ha.

Thẩm Thanh Thanh nhìn qua Tạ Băng, lại nhìn Ngao Lương Tuấn.

Nhóc mập tuy hơi béo nhưng vẫn có thể nhìn ra giống Tạ Băng tới chín phần.

Cô ở trong lòng mặc niệm cho Tạ Băng ba giây.

Mẹ con ruột không thể nghi ngờ gì nữa đâu!
Đúng 8 giờ, mọi người kết thúc bữa sáng.

Đạo diễn Từ Tường mang theo cái loa đến trước mặt mọi người.

Ông ta mặt mày sáng sủa cười nói với mọi người:
“Hôm nay hành trình của chúng ta tại Trấn Trạng Nguyên chính thức bắt đầu.

Trọng tâm của chương trình là thông qua các nhiệm vụ để giáo dục các con.

Trấn Trạng Nguyên tuy nổi tiếng bởi các sinh viên công danh rạng rỡ nhưng học sinh nơi này ai cũng phát triển toàn diện.

Ai cũng tinh thông chơi đàn, đánh cờ, làm thơ, vẽ tranh.

Vậy nên nhiệm vụ ngày đầu tiên của chúng ta sẽ là vẽ tranh!”
Sau khi Từ Tường tuyên bố xong thì ông ta dẫn các khách quý đến một chỗ kiến trúc khá lớn và mới theo kiểu Trung Hoa có tường trắng, ngói đen.

Tuy là kiến trúc mới nhưng mà rất hài hòa dung hợp với cảnh vật xung quanh.

Nghe nói đây là trung tâm triển lãm văn hóa của Trấn Trạng Nguyên.

Vừa vào cửa bọn họ đã thấy đại sảnh tầng một treo đủ loại tranh vẽ.

Có các bức vẽ của các họa sĩ có kinh nghiệm phong phú và có cả các bài tập vẽ của trẻ nhỏ.
Cả hai loại đều có chỗ hay của nó.

Tranh vẽ của trẻ nhỏ màu sắc phong phú, ý tưởng táo bạo đến cả những họa sĩ có kinh nghiệm cũng phải tấm tắc khen ngợi.
Đạo diễn Từ Tường dẫn mọi người đi tham quan một vòng, các khách quý đều nghiêm túc lắng nghe.

Đặc biệt là Thẩm Lâm Nhan thỉnh thoảng sẽ thảo luận vài ba câu với Từ Tường sau đó nhỏ giọng giảng giải cho Lương Thiên Dật.
Thấy vậy, trong phòng phát sóng trực tiếp lại ầm ầm khen ngợi:
[Quả nhiên mà.

Lâm Nhan rất có hiểu biết về nghệ thuật.]
[Đều là người trong giới giải trí nhưng không phải ai cũng giống ai.]
[Đây thật là thần tượng tốt đẹp mà.

Cô ấy cái gì cũng tốt cả.]
[Giỏi một cái thôi đã là gì.

Cô ấy giỏi tất cả mọi thứ.]
Còn Thẩm Thanh Thanh ấy hả? Cả hai đời trừ diễn xuất ra thì cô chả có tí tẹo hứng thú gì đối với nghệ thuật.

Hứng thú duy nhất chắc là vẽ tranh nhưng lại là tranh thiếu nữ cơ.

Cô thật ra là đã học qua một ít về cái này.

Chu Gia Ngôn thì xem và nghe thật nghiêm túc.

Đầu nhỏ thỉnh thoảng gật gật vài cái.

Thẩm Thanh Thanh nhớ lại chương trình học tuần sau của Chu Gia Ngôn.

Cậu tất nhiên là có lớp vẽ tranh rồi nhưng cũng không phải lớp học trọng điểm.

Mỗi tuần một tiết, đến bây giờ mới chỉ học qua cơ sở vẽ tranh đơn giản.


Đại khái qua nửa giờ sau thì Từ Tường cuối cùng cũng mang mọi người tham quan xong.

Sau đó ông ta tuyên bố quy tắc thi đấu chính thức ngày hôm nay:
“Tôi tin rằng mọi người đều cảm nhận được hơi thở nghệ thuật thâm hậu của Trấn Trạng Nguyên.

Kế tiếp chính là thời gian vẽ tranh của chúng ta.

Trên lầu là phòng làm việc của các họa sĩ, hôm nay chúng tôi đã mượn phòng vẽ một ngày.

Tất cả các dụng cụ vẽ tranh đều đầy đủ cả.

Hôm nay các cặp mẹ con yêu cầu phải đồng tâm hiệp lực dựa theo các gợi ý hoàn thành một bức vẽ.”
“Bức tranh của mọi người yêu cầu phải có núi và nước, Trấn Trạng Nguyên và cả bản thân mọi người.”
“Sau đó chúng tôi sẽ mời mười người bạn nhỏ và mười người dân địa phương tiến hành bỏ phiếu.

Mà số phiếu của mọi người sẽ quyết định bữa tối của chính mình.

Nhiệm vụ này không được chậm trễ, mọi người nhanh chóng bắt đầu nào.”
Nghe thấy còn có nhắc đến bữa tối các khách quý đều thật cẩn thận.

Dù sao mọi người đều biết đến sự biến thái của tổ tiết mục.

Tuy họ không thật sự sẽ để các khách quý đói bụng nhưng mà lại có thể làm ra cái loại việc cho khách quý ăn màn thầu không đó.

Vậy nên khách mời không ai trì hoãn thêm nữa, sôi nổi lên lầu tiến vào phòng vẽ tranh.
Mà lúc này nhân viên công tác của tổ tiết mục đã chuẩn bị đầy đủ hết các dụng cụ vẽ tranh.

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy bút chì, sáp màu, bút vẽ tranh sơn dầu, màu nước thậm chí cả giấy Tuyên Thành cũng có đủ hết.
Thẩm Thanh Thanh nói thầm trong lòng: Tổ tiết mục thật là xem trọng cô quá mà.

Người như cô nhìn giống sẽ vẽ tranh sơn dầu à?
Nhưng mà chẳng phải là chỉ vẽ tranh thôi sao? Làm gì có ai mà không quệt nổi vài nét bút chứ?
Lúc này Thẩm Lâm Nhan cười thật ấm áp, cô ta nói với mọi người:
“Không lừa gạt mọi người.

Tôi từ nhỏ đã đi học vẽ tranh của một họa sĩ có tiếng.

Tuy không có chú trọng học vẽ tranh sơn dầu nhưng cũng biết được vài điều cơ bản.

Mọi người nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi nhé.

Hơn nữa, Tiểu Dật cũng học vẽ hai năm rồi, có thể giúp đỡ các bạn nhỏ khác.”
Tất nhiên là mọi người sẽ trả lời là được.
Trong năm tổ khách quý, ngoại trừ Thẩm Lâm Nhan thì Thôi Hạ cũng có chút bản lĩnh hội họa.

Cô ấy dù sao cũng từng là biên đạo của đài truyền hình, học qua chút ít cách vẽ.

Lúc này cô ấy ngượng ngập nói:
“Tôi cũng có chút cơ sở hội họa, chỉ là hơi am hiểu về phác họa một chút.

Mọi người có vấn đề gì cũng có thể hỏi tôi.”
Biên đạo: Sáng tác và đạo diễn.

Còn hai người là Tạ Băng và Mạc Mạn, hai người đều xuất thân từ diễn viên.

Bình thường họ không quá chú trọng hay yêu thích hội họa vậy nên là lúc này cũng hết đường xoay xở.

Tạ Băng nhìn đống dụng cụ trước mắt, thở dài:
“Mấy thứ này tôi chỉ nghịch lúc tiểu học.

Còn Ngao Lương Tuấn thì thằng ranh này có bao giờ chịu ngồi im một chỗ đâu.

Tôi với ba nó còn chẳng tính đến chuyện cho nó học mấy thứ này.”
Cuối cùng cô ấy khoanh hai tay lại nói:
“Nhưng mà tôi cũng nghĩ thông cả rồi.

Dù sao Tuấn Tuấn cũng béo như lợn rồi, tối nay ăn ít đi tý cơm coi như giảm béo.”
Cô ấy vừa nói sau, mọi người đều bật cười, chỉ có Ngao Lương Tuấn không phục nói:
“Con béo chỗ nào? Tại sao lại không cho con ăn cơm chứ?”
Tạ Băng trừng bé:
“Muốn ăn như thế thì cố mà vẽ tranh, biết không hả?”
Còn Mạc Mạn thì cô ấy càng ưu sầu chiếc váy của con gái bảo bối mình mặc hơn là kết quả thi đấu vẽ tranh.

Bé gái thích đẹp, hôm nay mặc một bộ váy công chúa trắng tinh.

Mặc Mạn nhìn sáp màu trên mặt đất buồn bã không thôi.

Cô ấy cảm thấy hôm nay vẽ xong thì cái váy này cũng vứt đi được rồi.
Nhìn năm tổ khách quý tâm trạng khác nhau, người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu đưa ra dự đoán:
[Nhìn cái là biết.

Hôm nay chắc chắn Thẩm Lâm Nhan và Lương Thiên Dật thắng rồi.

Hai người họ nhìn tự tin vậy cơ mà.]
[Tôi cũng thấy vậy đó.]
[Nhóm của Thôi Hạ cũng có khả năng mà.

Dù sao cô ấy nhìn qua cũng biết cơ sở mà.]
[Tôi thấy không chắc đâu à nha.

Mấy người đã quên giám khảo là mấy bạn nhỏ và người dân bình thường rồi à? Chuyên nghiệp quá bọn họ xem cũng có hiểu đâu.]
[Lầu trên coi thường các bé con à?]

Khi tranh luận vẫn đang diễn ra, mọi người tự mang theo suy tính tiếng mà bắt đầu nhiệm vụ vẽ tranh.

Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn cũng như vậy.

Nhìn thấy giấy trắng trên giá vẽ, hai người trong lúc nhất thời chả biết làm thế nào.
Cuối cùng vẫn là Chu Gia Ngôn nói trước:
“Hay là con với mama cứ vẽ bừa đi, tuy rằng vẽ không đẹp nhưng ít ra hơn là nộp giấy trắng.”
Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh lại lắc đầu:
“Con thấy trên bàn thừa giấy à? Chúng ta chỉ có một tờ này thôi.

Nếu giờ vẽ hỏng thì toang luôn rồi.

Không cần gấp, cứ nghĩ kỹ rồi vẽ sau.
Chu Gia Ngôn không thể không thừa nhận mẹ kế nói cũng có lý nên gật đầu.
Thẩm Thanh Thanh nhìn quanh bốn phía sau đó phát hiện bên Thẩm Lâm Nhan đã bắt đầu vẽ rồi.

Hơn nữa tư thế cầm bút của cô ta và Lương Thiên Dật còn rất chuyên nghiệp.
Thẩm Thanh Thanh trong lòng cũng tự biết rằng nếu nghiêm túc thi vẽ tranh với Thẩm Lâm Nhan thì không còn nghi ngờ gì nữa là thua sấp mặt.

Trong nguyên tác cũng có trận đấu này.

Nhóm của nguyên chủ thậm chí xếp cuối cùng, tổ tiết mục không hề có tình người cho bọn họ một cái màn thầu làm bữa tối.
Nghĩ vậy Thẩm Thanh Thanh cảm thấy bản thân lại phải lươn lẹo mới thắng được.

Chẳng may thắng sát sìn sịt Thẩm Lâm Nhan thì ngầu còn gì bằng.

Cùng lúc đó Thẩm Lâm Nhan vô cùng tự tin.

Thi vẽ tranh không hề giống những cái khác mấy ngày học cấp tốc là xong.

Cô ta không tin lần này Thẩm Thanh Thanh có thể vượt qua mình.

Nghĩ vậy cô ta cười thật dịu dàng, cúi đầu nói với Lương Thiên Dật:
“Tiểu Dật, không nên vội vàng nhé.

Chúng ta có đủ thời gian, cứ vẽ từ từ.

Coi như là luyện tập vẽ tranh như ngày thường là được.”
Lương Thiên Dật gật đầu:
“Vâng mama.

Con sẽ từ từ vẽ.”
Thấy màn này, người xem phát sóng trực tiếp lại khen:
[Lâm Nhan là người mẹ tốt, còn nói với Thiên Dật không cần coi đây là thi đấu.

Không có mấy người làm cha mẹ có thể được như vậy.]
[Thật là dịu dàng mà.

Có người mẹ như vậy sẽ thật hạnh phúc.]
[Bởi vì Thẩm Lâm Nhan có thực lực nên mới tự tin như vậy.

Mấy người xem ai đó cũng chẳng hoang mang tẹo nào nhưng nửa giờ rồi có cái bút vẽ còn chưa có chạm vào đâu.

Chắc lại định làm loạn ấy mà.]
Bình luận đang chỉ trích ai trong lòng cư dân mạng đều hiểu rõ nhưng không có nói ra.

Tuy có không ít fans của Thẩm Thanh Thanh cảm thấy một số cư dân mạng nồng nặc mùi trà xanh nhưng cũng không ai dám phản bác cả.
Bởi vì đã qua nửa giờ rồi mà Thẩm Thanh Thanh thực sự là một nét cũng chưa vẽ ra.

Lại nghĩ đến phong cách trước đó của Thẩm Thanh Thanh, nói không chừng cô thật là sẽ đình công, mặc kệ không làm nữa.
Khi mà mọi người đều đang nghi hoặc thì Thẩm Thanh Thanh cuối cùng cũng có động tĩnh.

Cô nhìn về phía Chu Gia Ngôn nhỏ giọng dò hỏi:
“Bây giờ các bạn nhỏ thích nhất là nhân vật manga anime nào? Trừ bỏ Ultraman!”
Chu Gia Ngôn vừa định buột miệng thốt ra Ultraman đã bị mẹ kế làm cho nghẹn lại.

Cậu chu miệng khó chịu.

Nhưng cái đầu nhỏ vẫn tự giác nghĩ về câu hỏi của mẹ kế.

Chắc khoảng một phút sau, cậu trả lời không chắc lắm:
“Heo con Peppa? Trong nhà trẻ của con có rất nhiều bạn nhỏ thích.

Rất nhiều bạn cặp sách, giày,…!đều là hình vẽ Peppa.

Nhưng mà con không thích.

Quá ngây thơ rồi.”
Cuối cùng cậu còn bỏ thêm câu:
“Con thấy vẫn là Ultraman tốt nhất.

Không thì Tề Thiên Đại Thánh cũng không tồi.”
Thẩm Thanh Thanh lại cạn lời.

Sao mà có trả lời thôi cũng phải tổ lái vậy thằng nhóc này?
Cô nhéo mặt nhỏ của Chu Gia Ngôn rồi lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm《Heo Nhỏ Peppa》.

Sau khi nhìn thấy hình, mắt cô sáng rực lên.

Muahahaha.

Không tồi nha, phong cách đơn giản siêu thích hợp để bọn họ vẽ.

Cùng thời gian này, Chu Diệp Huyên suốt đêm chạy xe đến Trấn Trạng Nguyên cuối cùng cũng đến cửa trấn.

Lúc này trưởng Trấn Trạng Nguyên đã chờ sẵn ở cửa.

Đầu tiên là chương trình quốc dân tới ghi hình, giờ lại có thêm ông chủ lớn đột ngột tới thăm, trưởng trấn Trạng Nguyên có chút cao hứng.

Có lẽ nào Trấn Trạng Nguyên của bọn họ muốn lao khỏi biên giới phi ra thế giới rồi?
Nghĩ vậy, mặt ông ta cười tươi rói, nói với Chu Diệp Huyên:
“Trấn Trạng Nguyên có được Chu tổng ghé thăm thật là rồng đến nhà tôm mà.

Ngài muốn nghỉ ngơi trước hay là đi tham quan trước? Tôi có thể dẫn đường cho ngài.”
Không cần Chu Diệp Huyên trả lời, trợ lý Mã Lực vẫn đang đứng một bên giải thích:
“Là như thế này, Chu phu nhân của chúng tôi và con trai đang tham gia ghi hình《Mama toàn năng》.

Chu tổng hơn hai tháng không về nước, chưa gặp được người nhà.

Lần này đột ngột nghỉ phép vậy nên mới tới đây nhìn xem.

Không biết trưởng trấn có biết bọn họ ghi hình ở đâu không?”
Trưởng trấn cuối cùng cũng hiểu, hóa ra là đến đây gặp vợ và con trai.

Không nghĩ tới ông chủ lớn như Chu tổng lại là một người đàn ông tốt! Hơn nữa Chu tổng vẫn trẻ tuổi đẹp trai.

Đây chính là người đàn ông mẫu mực mà.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Chu Diệp Huyên càng thêm bội phục.

Tổ tiết mục trước khi khi hình đều thông báo cho họ.

Trấn trưởng tất nhiên là biết bọn họ ở đâu.

Ông ta gật đầu nói với Chu Diệp Huyên:
Hiện tại bọn họ đang ở trung tâm văn hóa để ghi hình.

Nếu Chu tổng không ngại thì tôi có thể đưa ngài qua đó.”
Nghe thấy lời nói của trưởng trấn, cục đá trong lòng Chu Diệp Huyên rốt cuộc cũng chịu rơi xuống.

Cuối cùng cũng sắp gặp được người, không có tới chậm một bước.
Anh lộ ra tươi cười ấm áp:
“Vậy làm phiền trưởng trấn dẫn đường rồi.”
Thẩm Thanh Thanh sau khi xem đại khái tóm tắt cốt truyện heo nhỏ Peppa và nhân vật, trong lòng cũng có chút phương hướng.
Cô cúi đầu, đưa điện thoại cho Chu Gia Ngôn xem hình ảnh trong đấy:
“Thấy sao? Hôm nay chúng ta vẽ nhà heo con Peppa nha.

Con dù sao cũng là bé trai nên vẽ em trai heo Peppa – George.”
Nói xong, Thẩm Thanh Thanh lập tức cầm bút chì, bắt đầu vẽ lên giấy.

Chu Gia Ngôn ngây ngốc một lúc, tuy cậu vẫn không hiểu ý đồ của mẹ kế nhưng cậu vẫn nghe lời, phối hợp cùng vẽ.
Nhìn những gì xảy ra trước mắt, người xem khán giả trực tiếp đều sợ tới đứng hình!
[Bọn họ làm gì vậy? Không phải yêu cầu phải vẽ cổ trấn, sông nước, chính bản thân bọn họ à? Tại sao lại vẽ nhân vật hoạt hình rồi?]
[Hơn nữa heo con Peppa không phải chỉ có trẻ con mới yêu thích à? Phong cách này thật sự rất trẻ con.]
[Đây là trực tiếp mặc kệ, định tùy tiện vẽ lung tung cái gì đó rồi nộp à?]
[Không tồi rồi.

Có tiến bộ.

Tôi ban đầu còn cho rằng bọn họ sẽ nộp giấy trắng đấy.]

Nhưng mà cũng có người xem đoán được ý đồ của Thẩm Thanh Thanh:
[Không biết mọi người có chú ý không.

Giám khảo lần này có rất nhiều các bạn nhỏ.

Tôi đoán Thẩm Thanh Thanh đang định lôi kéo phiếu bình chọn của các bạn nhỏ đấy.]
[Những đứa trẻ bây giờ hình như đều thích heo con Peppa.]

Nhưng mà với suy đoán này có rất nhiều cư dân mạng không chịu tin.

[Đừng có đánh giá quá cao chỉ số thông minh của Thẩm Thanh Thanh như vậy chứ.]
[Cũng đừng xem nhẹ đầu óc của trẻ con.

Mấy bé thật sự sẽ vì thích mấy cái hình nhân vật manga, anime mà đem hết phiếu bình trọn cho Thẩm Thanh Thanh à?]
[Hơn nữa chẳng sợ chuyện này thành thật thì hình vẽ của bọn họ cũng không phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ đâu.]

Giữa cuộc tranh luận gay gắt, Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn vẫn tiếp tục vẽ “đại tác phẩm” của bọn họ.
《Heo Con Peppa》 tuy có phong cách đơn giản nhưng đối với hai người chả có tẹo cơ sở nào về vẽ tranh mà nói cũng rất khó khăn.

Ví dụ như chỉ có cái đầu hình bầu dục đã chẳng dễ vẽ chút nào.
Cũng may sau khi vẽ vẽ xóa xóa, Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn cuối cũng phác thảo xong, bắt đầu bước tiếp theo là tô màu.
Thẩm Thanh Thanh cầm lấy màu nước, đổ ra một ít ở bảng pha màu sau đó nói với Chu Gia Ngôn:
“Màu da của heo con là hồng phấn.

Còn quần áo thì hôm hay hai mẹ con đều mặc màu vàng nên tô váy màu vàng nhé.

Còn con thì tô quần áo nhỏ màu vàng.

Cuối cùng chúng ta vẽ mấy cái họa tiết quái thú lên trên.

Ở sau sẽ có nhà ở, cây với sông.

Chắc là con đều biết rõ lên tô màu gì ha?”
Chu Gia Ngôn gật đầu, ý bảo mình đã biết.
Vì thế mà hai mẹ con lại phân công nhau hoàn thành bức tranh.

Không thể không nói là tô màu so với phác thảo dễ chịu hơn nhiều.

Thẩm Thanh Thanh chậm rãi tô màu cảm thấy rất thú vị.

Cô còn nghĩ là sau khi ghi hình kết thúc cô có thể nằm im một chỗ an tâm làm cá mặn.

Thời điểm đi ra ngoài cũng có thể lấy giá vẽ vẽ lại một chút.

Nghĩ vậy cô đã cảm đúng là rất thư thái.

Bởi vì tranh vẽ của bọn họ đơn giản, không cần mất thời gian giống như bên Thẩm Lâm Nhan.

Vậy nên Thẩm Thanh Thanh đã bắt đầu rục rịch nhìn xung quanh.

Cô quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Chu Gia Ngôn.

Thằng nhãi ranh thần sắc nghiêm túc, siêu nghiêm túc luôn.

Xem một mặt góc nghiêng thì thấy lông mi cậu thật dài, khuôn mặt dưới ánh mặt trời giống hệt như trứng gà mới bóc vỏ.
Hây da, dáng vẻ nghiêm túc này thật sự quá đáng yêu rồi.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Thanh lập tức vươn tay định niết khuôn mặt của người bạn nhỏ.

Nhưng lúc này Chu Gia Ngôn vừa đúng lúc định tô màu bầu trời.

Vì thế mà hai người chạm vào nhau.

Bút dính đầy màu nước cứ như vậy mà trực tiếp thọc lên cánh tay của Thẩm Thanh Thanh.

Trên tay áo của cô tự nhiên lại có vệt màu xanh thật dài.
Mặt Thẩm Thanh Thanh lập tức tái xanh.

Cô vô cùng nghi ngờ thằng nhóc Chu Gia Ngôn này cố ý trả thù cô buổi sáng thơm cậu.

Bằng không thì sao có thể trùng hợp như vậy mà chạm phải!
Mà lúc này Chu Gia Ngôn cũng phát hiện bản thân hình như bôi trúng màu nước lên người Thẩm Thanh Thanh rồi.

Cậu kinh ngạc há to miệng, nhỏ giọng giải thích:
“Không phải là con cố ý…”
Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh đâu cần biết cậu có phải cố ý hay không.

Cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là hung hăng “trả thù” mà thôi.

Cô cầm lấy bút vẽ đầy màu nước vô cùng “nhanh, chuẩn, tàn nhẫn” quẹt một vệt dài lên tay của Chu Gia Ngôn.
Chu Gia Ngôn mặt nhỏ đờ đẫn.

Câu nói trong miệng còn chưa có hoàn thành thì trên áo đã có một vết mực vô cùng chói mắt.
Cậu nhóc đứng hình, ngơ ngác không biết phải làm sao thì đã thấy mẹ kế mỉm cười thỏa mãn vô cùng hả hê.
Không chút chần chừ thêm giây nào, cậu cầm cọ vẽ quệt thật sâu vào lọ màu nước sau đó nhanh chóng vẩy nên người mẹ kế.
Rồi xong luôn.

Thế chiến thứ ba bùng nổ.

Hai mẹ con không còn phân biệt gì cả chỉ biết lao vào chát màu lên người đối phương.
Nhóm khách quý trong phòng và cả nhân viên công tác đều ngơ ngác không hiểu gạo ngô khoai sắn ra sao, chẳng biết là có cần nên can ngăn hay không, chỉ biết chôn chân tại chỗ to mắt nhìn.
Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp cũng phát điên lên rồi:
[Cái lùm mía!!! Rõ ràng Ngôn Ngôn chỉ vô ý quẹt vô người Thẩm Thanh Thanh thôi mà!!! Cô ấy có cần ấu trĩ như vậy không? Trả thù cả một đứa con nít là sao???]
[U là chời! Thẩm Thanh Thanh cô có thể đừng trẻ trâu như vậy không hả!!!]
[Biết rằng Thẩm Thanh Thanh rất “trâu” nhưng không ngờ cô ấy không những “trâu” mà còn “nghé” được đến như vậy.]
[Ai đó mau tách hai đứa trẻ con kia ra đi.]
[Đây là việc mà con người có thể làm ra không hả bé “trẻ trâu” Thẩm Thanh Thanh???]

Đúng lúc này, cọ vẽ của hai người tác động vật lý nhẹ nhàng lên mặt nhau.

Chu Gia Ngôn trước giờ chưa từng bị ai “bắt nạt” dã man như vậy, tự nhiên cậu nhịn không được mà mắt ngấn ngấn nước, mũi phập phồng.
Sau cùng cậu nhịn không được mà khóc ầm lên.

Gào to với Thẩm Thanh Thanh:
“Mama cần quá đáng như vậy không? Con mới là trẻ con mà! Mama đã là Người! Lớn! Trưởng! Thành! Rồi!!!!”
Nhìn Chu Gia Ngôn tự nhiên khóc cứ như bị bắt nạt nặng nề lắm, Thẩm Thanh Thanh cũng phải ngây ngốc một lúc, act cool đứng hình mất năm giây.

Sau đó cô cũng bắt chước dáng vẻ của cậu mà gào khóc lên:
“Mama cũng chỉ là lần đầu làm mẹ kế! Dựa vào cái gì mà phải nhường con chứ!”
Sốc! Sốc toàn tập!
Chẳng ai có thể ngờ được Thẩm Thanh Thanh có thể làm ra cái hành động gào khóc như này! Hơn nữa cô còn nói ra cái câu vô cùng mất hết liêm sỉ như thế!
Sau đó cả hai mẹ con khóc ầm lên không ai chịu nhường ai.
Đúng lúc này Chu Diệp Huyên vừa mới đi tới cửa, nghe bên trong vọng ra tiếng khóc của con trai, anh vội vàng đẩy mạnh cửa ngược sáng đi vào, hô to:
“Ngôn Ngôn…”
Mọi người trong phòng sững sờ, kể cả hai mẹ con nhỏ gào khóc, lớn giả vờ khóc cũng phải quay ra nhìn về phía cửa.
Thẩm Thanh Thanh chỉ thấy bóng người cao lớn ngược sáng đi vào, càng ngày càng rõ.

Hình như…!Có lẽ…!Giống như là…!Chu Diệp Huyên???
Tại sao ông chồng rẻ rách của cô lại xuất hiện ở đây???.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.