Bạn đang đọc Mẹ Kế Dựa Vào Trẻ Trâu Mà Bạo Hồng Trong Gameshow So Sánh Chăm Con – Chương 18: Tôi Phải Trở Về Nhà Nhanh Nhất Có Thể
Chu Gia Ngôn tuy rằng là trẻ con nhưng không đây không phải là lần đầu cậu đi máy bay.
Chẳng qua là trước kia cậu toàn được Chu Diệp Huyên cho đi máy bay tư nhân.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều người trên máy bay đến vậy.
Cậu hưng phấn nhìn người trên máy bay, nhỏ giọng nói với Thẩm Thanh Thanh:
“Ồ quao, máy bay này có thể ngồi cả trăm người nè mama.”
Thẩm Thanh Thanh không nghĩ nhiều, cô theo bản năng trả lời:
“Trước đây con chưa có ngồi máy bay lớn như này bao giờ à?”
Chu Gia Ngôn gật gật đầu:
“Vâng ạ, trước kia baba toàn cho con ngồi máy bay nhỏ có mấy khách hàng với các cô chú gì đó, cũng chỉ có mười mấy người.”
Thẩm Thanh Thanh lập tức get được hàm ý thâm sâu trong lời nói của Chu Gia Ngôn.
Đáng giận, cô vậy mà bị một thằng ranh con năm tuổi cà khịa.
Đời trước sau khi hót hòn họt cô ngẫu nhiên sẽ có nhãn hiệu đưa đón bằng máy bay tư nhân.
Cô vươn tay nhéo nhéo mặt Chu Gia Ngôn:
“Ngại quá à, tham gia chương trình chỉ có thể để con ngồi máy bay bình thường.”
Chu Gia Ngôn xoa xoa gương mặt của mình vừa bị niết:
“Con không có ý này.
Thật nhiều người cũng khá tốt.”
Quý đầu tiên của chương trình kiếm được cả đống tiền mà quý hai lại càng lời to.
Vậy nên sẽ không đến mức khắt khe vé máy bay của khách quý.
Đặt cho họ toàn bộ đều là khoang thương nhân bởi vậy mà chỗ ngồi cũng coi như là rộng rãi.
Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn tìm được chỗ ngồi của chính mình.
Sau đó cô nói:
“Hôm nay con ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, nhìn kỹ tầng mây ngoài kia nhé.
Mama lát nữa ngủ bù, nhớ đừng quấy rầy mama nha.”
Ngay sau đó cô kéo bịt mắt làm ra dáng vẻ muốn nghỉ ngơi.
Chu Gia Ngôn gật đầu đồng ý.
Nhưng mà sau vài phút cậu phát hiện có cái gì đó rất ảo ma.
Không phải vốn dĩ chỗ ngồi của cậu là cạnh cửa sổ à?
Cậu thở phì phì quay đầu qua lại thấy Thẩm Thanh Thanh ngục đầu thoạt nhìn như đã ngủ rồi.
Lúc này Thẩm Thanh Thanh đã yên lặng ngủ không còn giương nanh múa vuốt như lúc tỉnh.
Chu Gia Ngôn thở dài.
Kệ đi, cậu vẫn nên tiếp tục ngắm mây thôi.
Nước A thành phố N.
Chu Diệp Huyên mới vừa tham gia một hội nghị quốc tế, giờ đang trên xe trở về công ty.
Đường đi có chút xa, đại khái còn một giờ.
Vì thế anh click mở video biên tập cắt nối mà trợ lý gửi qua lên xem.
Trong video quan hệ của Thẩm Thanh Thanh và Chu Gia Ngôn không được tính là hài hòa.
Thậm chí còn toàn có suy nghĩ cà khịa nhau.
Hai người ồn ào nhốn nháo không giống đôi mẹ con bình thường hay thân mật.
Nhưng người xem video lại không nói ra được quan hệ hai người không tốt ở chỗ nào.
Nếu thật sự là quan hệ không tốt thì bọn họ căn bản sẽ không phản ứng đối phương mà không phải như bây giờ cãi nhau ầm ĩ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy con trai mồ hôi đầy người vẫn cố ý chạy đến trước mặt Thẩm Thanh Thanh ôm cô sau đó nhanh chân chạy đi làm Chu Diệp Huyên vẫn luôn trấn định có chút khiếp sợ.
Trong trí nhớ của anh, bé luôn luôn an tĩnh trầm ổn.
Ở trước mặt anh luôn làm ra vẻ người lớn.
Anh chưa từng nhìn thấy Chu Gia Ngôn lộ ra biểu tình hoạt bát giống hệt các bạn nhỏ cùng tuổi như vậy.
Tuy nói Chu gia cần một người thừa kế trầm ổn nhưng việc này không có nghĩa là hiện tại đem Chu Gia Ngôn biến thành một đứa trẻ “người lớn”.
Anh càng hy vọng Chu Gia Ngôn có thể giống như những đứa bé của gia đình bình thường.
Tươi sáng như ánh mặt trời rộng rãi, hưởng thụ tuổi thơ.
Tiếc là anh tựa hồ không có làm được điều đó.
Từ góc độ này mà nói, anh có thể thay đổi cái nhìn về Chu Gia Ngôn.
Chu Diệp Huyên mặc niệm tên “Thẩm Thanh Thanh”.
Chẳng lẽ cô thật sự muốn trở thành mẹ của Chu Gia Ngôn?
Ô tô vững vàng chạy trên đường.
Tài xế là một người đàn ông trung niên nam tính đã có kinh nghiệm cầm lái cả chục năm.
Con đường này ông ta đã đi qua rất nhiều lần nên lái xe nhẹ nhàng.
Nhưng mà đột nhiên tài xế cảm thấy hoa mắt.
Chờ khi ông ta nhận ra thì ô tô đã thẳng tắp đâm vào rào chắn.
Ông ta điên cuồng phanh gấp nhưng mà vẫn “Kítt” một tiếng đụng phải lan can.
Sau một lúc lâu tài xế mới từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại.
Ông ta không cả kịp thấy may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết thì quay đầu lại đã thấy ông chủ của mình hôn mê!
Mồ hôi lạnh của ông ta chảy ròng ròng, run rẩy gọi xe cấp cứu.
Chu Diệp Huyễn chỉ cảm thấy đại não chấn động, cả người mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.
Nhưng đồng thời một đống lớn ký ức không thuộc về anh điên cuồng hiện lên.
Anh đấy Chu Gia Ngôn đi theo Thẩm Thanh Thanh tham gia chương trình gọi là 《Mama toàn năng》.
Lúc đầu tình huống cũng không tệ lắm.
Ở trước máy quay Thẩm Thanh Thanh giả vờ thành bộ dáng mẹ hiền, đối xử với Chu Gia Ngôn cũng không tệ lắm.
Nhưng mà theo tiết mục về sau, Thẩm Thanh Thanh dần dần bị Thẩm Lâm Nhan đè xuống so sánh.
Chu Gia Ngôn ở chương trình trở thành vật phụ trợ cho Lương Thiên Dật, không nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh lại không nghĩ lại chính mình mà đem tức giận xả hết lên người Chu Gia Ngôn.
Tuy là phát sóng trực tiếp nhưng vẫn có nhiều khoảnh khắc máy quay không ghi đến vì thế Thẩm Thanh Thanh luôn chọn lúc riêng tư mà mắng nhiếc chèn ép Chu Gia Ngôn.
Cuối cùng trực tiếp ngược đãi đánh chửi Chu Gia Ngôn cũng làm cho nguyên bản đứa bé vốn mẫn cảm trở nên ngày càng tối tăm.
Cuối cùng bởi vì Thẩm Thanh Thanh vô tâm không để ý tới Chu Gia Ngôn mà thiếu chút nữa đứa bé giống như anh ta đã từng bị bắt cóc.
Tuy rằng sau đó anh phát hiện ra sự ác độc của Thẩm Thanh Thanh cũng trả thù cô nhưng chuyện này vẫn như cũ trở thành bóng ma cả đời của Chu Gia Ngôn.
Đứa bé càng trở nên mầm mặc ít nói sau khi lớn lên còn có triệu chứng trầm cảm.
Chu Diệp Huyên tất nhiên không muốn nhìn thấy loại chuyện này phát sinh, anh bắt đầu dãy dụa kịch liệt.
Sau đó anh rốt cuộc mở mắt phát hiện bản thân đang nằm trên giường lớn của bệnh viện.
Bên cạnh đang có bác sĩ kiểm tra cơ thể mình.
Tuy nói ký ức đột nhiên hiện về có thể có chút huyền huyễn nhưng mà đối với hiểu biết của anh ta về Thẩm Thanh Thanh mà nói thì Thẩm Thanh Thanh tuy bị nuông chiều hỏng, tính tình đại tiểu thư nhưng lại không phải người xấu đáng lẽ không làm ra được sự tình ngược đãi trẻ con.
Trừ phi kỹ thuật diễn của Thẩm Thanh Thanh cao siêu đến lỗi có thể lừa anh mười mấy năm.
Nhưng hiển nhiên là càng không có khả năng, cô nếu diễn tốt đã không bị người xem ném đá.
Nhưng mà anh nhanh chóng nghĩ tới trong chương trình còn có Thẩm Lâm Nhan.
Thẩm Thanh Thanh gặp phải cô ta đều làm ra một ít hành động mất đi lý trí.
Chẳng may….
Chu Diệp Huyên trước này thà tin lầm còn hơn bỏ sót.
Huống chi còn là việc liên quan tới Chu Gia Ngôn.
Chu Gia Ngôn còn bé như vậy, hơn nữa đã phải chịu khổ rất nhiều.
Hai năm trước anh đưa bé về nhà thật vất vả mới giúp đứa bé tối tăm an tĩnh cơ hồ trở thành bộ dáng trẻ con không sai biệt lắm.
Tất nhiên sẽ không để bé chịu lại thương tổn như cũ.
Là thật hay không, anh phải tự mình trở về kiểm chứng một phen là được.
Nghĩ như vậy anh quyết đoán ngồi dậy cự tuyệt sự kiểm tra của bác sĩ mà mạnh mẽ xuất viện.
Sau đó anh lại lần nữa gọi điện cho trợ lý:
“Lập tức giúp tôi xin đường hàng không về nước.
Nếu tạm thời không được phê duyệt thì mua cho tôi vé máy bay gần nhất.
Tôi muốn bằng tốc độ nhanh nhất trở về nhà.”
Thẩm Thanh Thanh cũng không biết bên kia đại dương phát sinh đại sự gì.
Cô và Chu Gia Ngôn trải qua một chặng đường tàu xe mệt nhọc rốt cuộc đến được Trạng Nguyên Trấn.
Lúc này trời đã chạng vạng.
Không khí cuối xuân đầu hạ, mặt trời chiều ngả về tây, gió nhẹ thổi bay từng trận nhưng lại vô cùng thoải mái.
Nhưng mà ban ngày đi tàu xe mệt nhọc, mọi người đều là một thân mỏi mệt chỉ nghĩ nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng mà tổ tiết mục sao có thể đơn giản buông tha bọn họ như vậy?
Khi bọn họ vừa xuống xe buýt đã thấy nhân viên tổ tiết mục chặn ở trước cổ trấn.
Đạo diễn Từ Tường trên tay cầm một cái loa, trước người bày một cái bàn, trên mặt bàn bày một bức tranh truyền thống.
Bức tranh có năm loại hình vẽ.
Phân biệt là tuấn mã, phượng hoàng, bươm bướm, rồng và hổ.
Thẩm Thanh Thanh liếc cái đã biết tổ tiết mục lại đang gây sự.
Quả nhiên Từ Tường cầm loa phát thanh mặt tươi cười nói:
“Hoan nghênh các vị ghé thăm Trạng Nguyên Trấn.
Nơi này hơi thở văn hóa nồng hậu, phụ huynh con em lân cận không ít người đưa đứa bé nhà mình tới Trạng Nguyên Trấn học tập.
Tại đây ba ngày các vị phải hoàn thành nhiệm vụ của tổ tiết mục.
Yêu cầu chú ý không được sử dụng tiền mà chỉ có thể sử dụng vật tư chúng ta cung cấp cho mọi người.
Hy vọng các vị khách quý có thể chơi thật vui sướng.”
“Nhưng mà…”
Từ Tường quay xe:
“Từ nơi này đến địa điểm sân quay của chúng ta cách ước chừng năm km.
Cho nên chúng ta vì mọi người mà chuẩn bị ba loại phương tiện giao thông khác nhau.
Phân biệt là xe đạp điện, xe kéo, thuyền nhỏ, dư lại hai tổ phải tự mình đi bộ.
Tôi tin là mọi người đều thấy bên trên bức họa cuối góc có thanh trúc buộc mảnh giấy mặt trên viết tên phương tiện giao thông.
Các tổ mẹ con có thể thương lượng một chút sau đó đứa bé bước lên lựa chọn.
Từ đó quyết định phương tiện giao thông của mọi người.
Thao tác này của tổ tiết mục làm cho người xem phát sóng trực tiếp lập tức trở nên vui vẻ.
[Quả nhiên sau quý đầu đạo diễn càng trở lên biến thái.
Thế mà ngày đầu tiên đã bón hành khách quý.]
[Tuy rằng nhóm khách quý hôm nay thật ra chưa đi được mấy bước chân thế nhưng mà một ngày ngồi máy bay lạu xe buýt họ cũng rất mệt.
Chắc bọn họ sắp hỏng mất rồi.]
[Mấy bà mẹ có khi còn tốt.
Chủ yếu là còn cần chăm sóc các con và mang theo hành lý ]
[Tôi đoán tổ tiết mục muốn nhìn các bé nháo ầm lên sau đó nhìn xem các mẹ xử lý như thế nào.
Tổ tiết mục ác độc.]
[Ha ha ha, ta muốn nói lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Thanh đi bộ.
Tôi khẳng định có trò hay để xem.
Nói không chừng Chu Gia Ngôn còn chưa có quấy thì Thẩm Thanh Thanh đã làm loạn ầm lên.]
[Lầu trên +1.
Tổ tiết mục đã chơi phải chơi thật lớn.
Tranh thủ ngược Thẩm Thanh Thanh một chút đi.
Chúng tôi muốn xem nhất là khiêu chiến tổ khách quý.
Bằng không lại chẳng thú vị.]
…..
Đối mặt với sự “ra oai phủ đầu” của tổ tiết mục, sắc mặt các khách quý có chút ngưng trọng.
Rốt cuộc đã ai một ngày tàu xe mệt nhọc lại phải chăm sóc các con như vậy đâu? Trong lúc nhất thời ai cũng trầm mặc vô ngữ
Thẩm Thanh Thanh cũng cạn con mẹ nó ngôn.
Người lười như cô tất nhiên không nghĩ tới lại phải lăn lộn.
Hơn nữa tuy cô chỉ xem đại khái nguyên tác nhưng cô nhớ rõ ràng trong cốt truyện không có đoạn này.
Lúc này hệ thống lạnh nhạt lên tiếng:
“Đại khái đạo diễn thấy cô mấy ngày trước quá thoải mái cho nên tâm huyết dâng trào bỏ thêm cái trạm kiểm soát này vào.”
Từ Tường nói xong nhìn các khách quý một vòng, còn cố ý dừng trên người Thẩm Thanh Thanh vài giây.
Móe.
Ác ý này quá mức rõ ràng, Thẩm Thanh Thanh cảm thấy bản thân nhận ra chẳng có gì khó!.