Bạn đang đọc Mê Hồn Luyến FULL – Chương 46: Em Có Yêu Anh Ta Không
Hàn Bách..anh vào đây giúp em với..
Tiếng Tống Vi vang vọng trong phòng tắm làm Hàn Bách giật mình anh vội vã chạy vào trong thì thấy trên người cô vẫn còn mặc nguyên chiếc đầm đi tiệc nằm trong bồn nước, mặt cô nhăn nhó nhìn anh..
– Em bị chuột rút mất rồi..
– Em ngâm nước lạnh còn không cởi quần áo ra chuột rút là phải rồi..
– Em làm gì có sức để mà cởi, vừa rồi cũng là anh ném em vào đây..
Tống Vi bĩu môi lí nhí nói, làm Hàn Bách phải đỡ trán chịu thua..
Rõ ràng là cô đòi tắm bây giờ lại thành lỗi của Hàn Bách anh đây rồi, từ khi nào Tống Vi lại biến thành một cô gái giảo hoạt như này chứ..
– Được rồi..là lỗi của anh.
Để anh giúp em cởi quần áo ra..
Vừa nói Hàn Bách vừa đưa tay tới người cô, làm Tống Vi thoáng hoảng hốt vội đẩy tay anh ra..
– Không được..
em với anh còn chưa là gì của nhau ai cho anh chiêm ngưỡng thân hình bé nhỏ này chứ?
Tống Vi đưa hai tay che trước ngực tỏ ý bảo vệ thân thể mình..
– Vậy bây giờ em muốn thế nào? Tự cởi hay anh giúp em cởi.
Tự ra ngoài hay anh bế em ra ngoài hay là muốn nằm đây chịu chuột rút tới sáng.? Anh cho em tự chọn..
Hàn Bách khoanh tay trước ngực tựa lưng vào tường nhìn Tống Vi nét mặt hồn nhiên xen lẫn đắc ý..
Tống Vi vẫn bĩu môi, cô không có ý định cần sự trợ giúp của Hàn Bách nữa nhưng hai chân cô lại liên tục truyền đến những cơn chuột rút cảm giác tê rần không cử động được tí nào, hai tay thì vẫn chẳng có chút sức lực.
Cô chán ghét bản thân mình mà cau có đập nước một cái nước bắn tung tóe văng trúng người Hàn Bách không ít..
[ Hắt xì..]
Lượng thuốc trong người đã giảm đi đáng kể giờ đây cô mới cảm thấy lạnh buốt..
Hàn Bách thấy cô hắt hơi nên anh không tiếp tục trêu đùa với cô nữa mà bắt đầu xắn tay áo cao hơn rồi đi đến đỡ cô ngồi thẳng dậy..
– Anh..anh..anh làm gì vậy?
Thấy anh đã bắt đầu tuột dây áo mình xuống còn kéo cả dây khóa sau lưng khiến Tống Vi một phen hoảng sợ cô lắp bắp đến nói không tròn câu rõ chữ..
– Còn ngâm nữa ngày mai lại đổ bệnh cho xem.
Anh vừa nói xong cùng lúc đó phần trên của chiếc đầm đã bị Hàn Bách tuột xuống tới eo, ngay lập tức hai quả đào căng tròn chỉ được che chắn bởi hai miếng dán ngực đã hiện diện ngay trước mắt anh.
– Aaa..
Hàn Bách..anh..anh..anh cái đồ biến thái..
Tống Vi hai tay ôm trước ngực cô trừng mắt nhìn anh giọng điệu chói tai hét toáng lên.
Tuy anh yêu cô, và cô cũng yêu anh nhưng cô còn chưa thừa nhận vậy mà giờ lại để anh thấy hết từng tấc da tấc thịt trên người thế này thì còn mặt mũi gì nữa..
– Ngoan đi.
Anh làm nhanh kẻo bị cảm bây giờ.
Miệng thì nói nhưng tay thì chưa bao giờ ngừng lại.
Hàn Bách nhấc bỏng cô lên rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, anh đặt Tống Vi trên đùi mình nhanh tay cởi nốt chiếc đầm ra khỏi người cô, làn da trắng trẻo không chút tì vết giờ đây đã hiện rõ từng chút một trong tầm mắt Hàn Bách.
Anh biết cô ngại nên cũng cố gắng đè nén cảm xúc đã hừng hực bên trong mình xuống, lấy chiếc khăn choàng tắm lớn choàng cho cô xong anh mới nhìn cô.
Gương mặt trắng hồng xinh đẹp không pha chút tạp chất nào của Tống Vi khiến anh phải say đắm..
Bờ môi đỏ mọng cứ như muốn thách thức sự chịu đựng của người đối diện..
Còn Tống Vi cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mông lung, cô bấu chặt vào hai vạt khăn đang che chắn trước ngực mình, đôi mắt tròn xoe nhìn Hàn Bách không chớp mắt..
Cô chỉ biết Hàn Bách đang tiến đến gần mình hơn, bờ môi anh mấp máy rồi dần áp lên môi Tống Vi.
Hàn Bách cắn mút nhẹ nhàng cánh môi mềm mại như nước kia thêm việc lượng thuốc trong người vẫn còn khiến tâm trí Tống Vi dần trở nên mất kiểm soát..
Cô đưa tay vòng qua cổ Hàn Bách rồi cùng hòa quyện vào chiếc lưỡi tinh nghịch của anh đang không ngừng trêu đùa trong khoan miệng mình.
Càng hôn lại càng say, anh cũng không thể kìm nén được tốt hơn nữa, cánh tay hư hỏng đã bắt đầu di chuyển đến hai quả đồi căng tròn kia liên tục xoa nắn vân vê nhẹ đầu ti đã sớm sưng lên..
– Ưm..aa..
Hàn Bách đừng phá em nữa..
Ngưng hôn một chút Tống Vi không nhịn được mà khẽ nỉ non bên tai anh.
Đáp trả cô lại là nụ hôn cuồng nhiệt của anh, dường như anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một giây phút nào trong khoảnh khắc tuyệt vời này..
Hôn môi, mút lưỡi vẫn chưa đủ.
Hàn Bách tiếp tục di chuyển đến vùng cổ nõn nà hôn đến khi để lại những dấu đỏ mới chịu rời đi.
Cứ tưởng anh dừng lại ở đó nhưng không.
Hàn Bách tiếp tục tiến tới hai quả đồi đầy đặn kia, dùng chiếc lưỡi tinh ranh trêu ghẹo đầu ti đã nhú lên khiến Tống Vi giật mình ưỡn cong người vì sự kích thích anh mang tới..
– Aa..a.a Hàn Bách..mau bỏ em ra..
Cô cố gắng dùng sức để đẩy Hàn Bách ra nhưng cơ thể vẫn không có chút sức lực nào..
– Hàn Bách..em không muốn..
Tống Vi đang trong cơn hưng phấn nhưng vẫn giữ được lí trí, cô không cho phép bản thân mình buông thả khi anh và cô chưa là gì của nhau.
Thanh âm mềm yếu của Tống Vi vang vọng bên tai khiến Hàn Bách cũng trở nên mềm lòng.
Anh dừng mọi hành động lại, anh không muốn làm những điều cô không thích và càng không muốn ép buộc khi cô chưa sẵn sàng.
Anh khẽ cười trêu chọc Tống Vi, nếu cô không ngăn thì anh cũng không có ý định sẽ làm gì cô trong hoàn cảnh cô không được tỉnh táo như lúc này.
Hàn Bách hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi quấn khăn lại cho Tống Vi sau đó bế cô ra ngoài.
Mặc dù cái vật thể nào đó ở bên dưới đã sớm dựng đứng căng cứng lên đến khó chịu nhưng anh vẫn phải cố nhịn mà đè nó xuống..
Đặt Tống Vi nằm lên giường, vì quần áo cô đã ướt sũng nên chỉ có thể quấn khăn tắm.
Thấy Hàn Bách đang cởi áo sơ mi của mình ra Tống Vi lại bị dọa sợ, cô ôm chăng về phía mình nhìn anh rụt rè lên tiếng.
– Anh..anh..anh định làm gì vậy?
Hàn Bách biết cô nghĩ gì nên chỉ cười tươi rồi tiến tới giúp cô mặc áo của mình vào.
– Không thể cứ choàng khăn tắm như này mà ngủ được.
Sẽ rất khó chịu.
Anh vừa cài cúc áo vừa cong môi nói, nhìn anh ân cần chu đáo thế này làm trái tim Tống Vi lại rộn nhịp trong lòng ngực..
– Xong rồi, bây giờ em tháo khăn tắm ra đi.
Còn thấy khó chịu trong người không?
Tống Vi lắc nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
Cô ngoan ngoãn nằm xuống giường ngủ.
Nhưng chưa được năm giây lại bật người dậy như chiếc lò xo luống cuống nói..
– Chết rồi..
– Chuyện gì vậy?
Hàn Bách cũng không khỏi sửng sốt, anh nhìn cô sắc mặt thoáng lo âu..
– Em quên gọi điện báo cho Đình Thâm biết, chắc anh ấy lo lắm.
Hàn Bách thu lại thần sắc lo lắng, anh đi đến sô pha ngồi xuống thờ ơ trả lời cô..
– Anh giúp em gửi tin nhắn cho anh ta rồi.
Yên tâm đi.
Thấy nét mặt anh thoáng buồn Tống Vi biết mình lại làm ra chuyện tổn thương người khác, lần này còn là cùng một lúc hai người..
– Tiểu Vi…!Em có yêu anh ta không?.