Đọc truyện Mê Hoặc – Chương 9: Hé lộ bí mật — kỳ động dục 1
Ánh nắng le lói vào căn phòng vẫn còn thoang thoảng dấu vết tình dục, Hàn Diệp cựa mình thức giấc. Đập vào mắt cậu là bộ ngực màu đồng rộng lớn đang đều đều hô hấp. Nhớ đến sự kiện tối qua, nội tâm cậu đấu tranh mãnh liệt. Rid nói rằng hắn không phải người vậy hắn là ai? Những thứ mà cậu trải qua giống như một giấc mơ kinh dị với những điều không tưởng.
Hàn Diệp khẽ thở dài, cậu không muốn nghĩ nữa. Cậu động đậy thân mình muốn ngồi dậy nhưng thân thể kháng nghị bởi những cơn đau âm ỉ khiến cậu không nhịn được rên lên.
Rid giật mình tỉnh ngủ, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Hàn Diệp đủ hiểu xảy ra chuyện gì.
-Chào buổi sáng! — hắn khàn khàn nói.
-Chào…anh! — cậu không dám nhúc nhích, miễn cưỡng đáp lại.
Đôi mắt Rid trở nên u ám, đáy máy lóe qua chút thất vọng mà hắn không biết.
-Em sợ tôi?
Hàn Diệp cứng người lại, im lặng suy nghĩ nên đáp lại như thế nào nhưng sự im lặng của cậu lại khiến Rid hiểu theo nghĩa khác: Cậu sợ hắn!.
Hắn điều chỉnh lại sự thất vọng đang lan tràn trong đáy lòng, lạnh nhạt nhìn cậu một cái rồi trở mình ngồi dậy.
-Em nghỉ ngơi thêm đi, một lát Ros sẽ vào xem em. Hôm nay em có thể đi đâu tùy thích.
-Rid… – cậu cảm thấy thật khó chịu.
Rid không đáp lại cậu mà khoát áo choàng lên, đi ra khỏi phòng. Hắn không muốn tiếp tục nhìn cậu để mà chuốt lấy buồn bực.
Hàn Diệp khổ sở muốn gọi lại nhưng cậu không lên tiếng được, có gì đó trong lòng cứ ngăn không cho cậu níu kéo. Cậu sợ Rid, sợ phải một lần nữa đối diện với con quái vật tối hôm qua, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy khó chịu đến vậy! Dường như cái đau của thể xác không bằng sự lạnh lẽo xung quanh cậu lúc này.
Ros mở cửa tiến vào, thấy gương mặt u tối của chủ nhân sáng nay cùng sự ủ rủ của Hàn Diệp lúc này ông cũng đại khái nắm được tình hình. Ông rót cho cậu một tách trà rồi nói:
-Cậu vẫn ổn chứ?
-A…vâng! Rid… anh ấy…
Ros thở dài:
-Tối hôm qua chủ nhân và cậu đã xác lập quan hệ bạn tình chính thức?! Và hôm nay cậu đã tỏ ra sợ hãi với ngài ấy?
-Tôi…
-Hàn Diệp à, thứ lỗi cho lão già này nhiều chuyện, chứ việc chủ nhân quyết định chọn cậu làm bạn tình đã trái với quy định của gia tộc trước nay, tôi cũng không hiểu ở cậu có gì hấp dẫn ngài ấy, nhưng ngài ấy đã chọn cậu nên tôi tôn trọng điều đó. Nói về cậu, cậu là người đầu tiên chủ nhân cho ở trong lâu đài này từ khi mẹ ngài ấy mất, ngài ấy thậm chí đã nghĩ đến việc bảo vệ cậu an toàn kể cả làm hại bản thân mình. Cậu thấy chủ nhân đối với cậu như thế có đáng sợ hãi hay không? Cậu tự suy ngẫm lại đi! Tôi sẽ đem bữa trưa lên cho cậu.
-Anh ấy… đâu rồi?
-Chủ nhân đã ra ngoài, có lẽ hôm nay ngài ấy không có tâm trạng trở về. Một lát tôi sẽ đem lên một số tài liệu có thể giải quyết thắc mắc của cậu.
Hàn Diệp rối bời tâm tư nhìn Ros ra ngoài, có thật sự là cậu đã nghĩ quá vấn đề hay không? Rid không đáng sợ như những gì cậu thấy? Thật ra hắn rất dịu dàng, chỉ là lúc này cậu chưa chấp nhận được sự thật mà thôi.
Rid ngồi tựa vào chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, hắn vẫn ở trong lâu đài, chỉ là lúc này hắn không muốn gặp cậu. Phải chăng hắn đã sai khi ép cậu ở bên mình trong khi cậu không biết gì về hắn, gia tộc hắn? Hắn biết mình không nên trách cậu, cậu chỉ là một nhân loại nhỏ bé mỏng manh trước những người như hắn. Nhưng hắn muốn cậu, điều đó cứ ăn mòn tâm trí hắn kể từ khi trông thấy cậu. Hắn không thích cậu nhìn hắn đầy sợ hãi như vậy, né tránh tiếp xúc với hắn dù hắn chỉ muốn chạm vào cậu một chút. Hắn đã sai sao? Khi trái tim đã lỡ thích cậu mất rồi…
Nhớ đến sự kinh hoàng đêm qua của cậu, hắn chợt nhục chí, hoang mang… Chỉ mới là khởi đầu mà cậu đã như thế, nếu kỳ động dục đến, phải chăng cậu sẽ bỏ chạy hoặc tìm cách chết đi để né tránh hắn? Phải biết rằng kỳ động dục đến, hắn sẽ không còn là chính mình…
-Chủ nhân!
-Cậu ấy sao rồi?
-Đã ăn và ngủ tiếp! Ngài thực sự muốn tôi đưa những tài liệu này cho Hàn Diệp?
-Cậu ấy biết thì tốt hơn! Nếu cậu ấy…muốn rời khỏi đây, ông cứ an bày mọi thứ, nhất là sự an toàn của cậu ấy.
-Nhưng…kỳ động dục của ngài…
-Như những năm trước đi, không sao đâu…chịu đựng mãi cũng quen…
-Haiz…ngài đâu cần cố chấp như vậy, tôi có thể đến nhà Midovan hoặc tìm một ai đó khác cho ngài…
Rid trầm trầm nói:
-Ros, ông phải biết rằng dã tâm của gia tộc Midovan không còn nhỏ hẹp trong cái lồng của họ nữa, một lúc nào đó nó sẽ bùng nổ. Từ cái chết của mẹ ta, đủ biết họ sẽ không từ bỏ dã tâm đưa hậu duệ do gia tộc họ sinh lên cầm quyền. Ông nghĩ thế giới ngầm sẽ như thế nào nếu Ary lên ngôi? Ta sẽ không phạm sai lầm giống cha, sẽ không để một con dao hai lưỡi bên cạnh mình.
Ros thở dài, ông nào quên cái chết của phu nhân để lại trong lòng Rid một vực sâu tăm tối, nếu năm đó không phải ông liều mình báo tin, có lẽ Rid cũng không còn ngồi đây lúc này.
-Tôi biết rồi…
Khi Hàn Diệp tỉnh lại lần nữa đã là chập tối. Trong phòng đã được thấp lên những ngọn đèn ngủ mờ ảo. Cậu thở dài, cậu cảm thấy thời gian dường như thật dài khi không có Rid bên cạnh. Cậu với tay lên tủ đầu giường, muốn tìm chiếc đồng hồ nhỏ nhưng lại chạm vào một tập giấy, cậu nhíu mày cầm lên xem rồi chợt mở to mắt, bật dậy như lò xo.
-Đây…đây là…
Hình ảnh cậu nhìn thấy là một dáng người lông lá đầy mình, bốn chi đều có móng vuốt nhọn, cái mõm dài với răng nanh, trên đầu có hai cái tai nhọn, vừa giống chó lại vừa giống sói, thật khiến người ta khiếp sợ.
Bàn tay cậu run rẩy lật giở từng trang giấy, từng tờ từng tờ như càng xoáy sâu vào nỗi sợ hãi trong lòng cậu, những gì mà cậu được xem đã vượt qua những gì khoa học có thể chứng mình — người sói, một sinh vật mà cậu cứ tưởng chỉ được xem trên phim ảnh thì ra thực sự tồn tại. Bên trong này có đầy đủ hình ảnh minh họa, tập tính sống cũng như chu kì sinh sản của họ. Hàn Diệp khiếp sợ nhìn bức ảnh chụp cận cảnh bộ phận sinh dục của một người sói trưởng thành cùng giải thích bên dưới: (những gì bạn được đọc bên dưới chỉ là hư cấu).
-“Khi dương v*t đã đi vào cơ thể vật cái thì không thể tách ra, cho đến khi cơ chế sinh dục hình móc câu hoàn thành nhiệm vụ truyền tải tinh dịch của mình. Móc câu sẽ bám chặt vào thành trong của sinh vật cái sau đó phun tinh, quá trình này thường mất rất nhiều thời gian tùy thuộc vào sức mạnh của người sói trưởng trành…”, trời ạ… Rid…Rid là người sói…
Cậu há hốc mồm không thốt nên lời, người đàn ông mỗi đêm vẫn nằm bên cạnh cậu lại là sinh vật hoang dã này. Cậu nén lại sợ hãi đọc tiếp, một dòng được tô đậm làm cậu chú ý.
-Kỳ động dục…- cậu nhớ mấy hôm trước Rid có đề cập đến khái niệm này, cậu nhớ không lầm thì ba ngày nữa sẽ đến trăng tròn cũng là lúc kỳ động dục bắt đầu. — “Trong kỳ động dục, người sói sẽ hóa thú: bán thú hoặc thú. Ở kỳ này, tính dục sẽ tăng cao theo thời gian, người sói sẽ tìm bạn tình cùng họ giao hợp trong suốt thời gian đó. Trong quá trình đó, bộ phận sinh dục sẽ không rời khỏi bạn tình của họ cho đến khi quá trình bắn tinh kết thúc. Dã tính của người sói cũng sẽ hoàn toàn bộc lộ nên sẽ rất tàn nhẫn, có thể gây hại đến bạn tình. Người sói nếu không có bạn tình để trải qua kỳ động dục, thời gian kéo dài sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng…”.
Hàn Diệp giống như bị nhốt trong hầm băng, cái lạnh như bao trùm lấy cậu khiến cậu không thể nào nhúc nhích. Rid sẽ hóa thú và giao phối cùng cậu? Rid sẽ giết chết cậu? không được, cậu phải rời khỏi đây, cậu không muốn làm bạn tình của hắn, cậu không muốn dính vào việc phức tạp này…
Hàn Diệp tung chăn, mở tủ lấy quần áo. Chuyện này quá sức cậu có thể tiếp nhận, cậu chỉ muốn làm người bình thường thôi… Hàn Diệp rơi nước mắt…
Cửa phòng bật mở Rid cao lớn đứng nơi đó nhìn cậu loay hoay với quần áo, cảm xúc rét lạnh như bao trùm toàn thân hắn. Đôi mắt xanh xinh đẹp trở nên u tối được che dấu dưới mái tóc trắng. Hắn nghe mình hỏi, giọng thật xa xôi:
-Em muốn đi?
Hàn Diệp dừng động tác trong tay lại, không quay đầu nhìn hắn, do dự đáp: – Phải…
Rid xoay người ra cửa, bỏ lại một câu:
-Ros sẽ đưa em ra sân bay! — dừng lại một chút: – Hàn Diệp… tạm biệt!
Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn bóng hắn khuất sau cánh cửa, tim chợt đau đến chết lặng. Bóng lưng ấy thật cô độc biết bao, cậu có ao ước được ôm chầm lấy nó xoa dịu đi sự cứng ngắt trên đôi vai kia…nhưng cậu sợ hãi. Cậu sợ mình sẽ không đi được nữa. Cuộc sống của Rid quá phức tạp mà cậu thì không muốn cuộc sống tự do của mình bị xáo trộn vì nó. Có lẽ cậu bị hắn hấp dẫn nhưng không đủ yêu để chấp nhận sự thật hắn không phải con người…rời đi có lẽ sẽ tốt hơn, cậu tự nhủ.