Mê Hoặc

Chương 57: Mê hoặc


Đọc truyện Mê Hoặc – Chương 57: Mê hoặc

Trong khoang xe ồn ào, những tân sinh viên vô cùng trông đợi cuộc sống đại học sắp đến, các nam sinh trò chuyện với nhau như quen biết đã lâu, các nữ sinh cũng tụm năm tụm ba xì xào.


 
Ngày hôm nay chào đón các tân sinh viên rất vất vả, các sinh viên mệt mỏi không chịu được ngủ ngay tại chỗ, Tống Vũ ném chiếc khăn bịt đầu ướt đẫm, trong chốc lát cũng ngủ.
 
Sau khi đến trước, sắc trời dần tối, Kiều Nhiễm được Tống Vũ hướng dẫn đi nhận chìa khóa kí túc.
 
“Em ở tầng sáu dãy kí túc xá số ba, xa lắm, để anh giúp em chuyển hành lí.”
 
Từ chối khéo ý tốt của Tống Vũ, Kiều Nhiễm cười nói: “Không phải phiền anh đâu, tự em làm được, hành lí cũng không nặng lắm, xin hỏi dãy kí túc số ba ở hướng nào?”
 
Tống Vũ tùy cô, đáp: “Không ngờ em còn là một nữ hán tử, dãy kí túc số ba ở bên kia.”
 
Kiều Nhiễm nhìn theo hướng anh ta chỉ, sau khi xác định được vị trí liền vẫy tay từ biệt Tống Vũ, kéo va li đi xa.
 
Tống Vũ buồn bã nhìn bóng lưng của cô, bạn cùng phòng đến bên cạnh vỗ vai anh ta một cái, cười hề hề: “Tán gái thất bại à? Aiz, đừng khổ sở, để anh đây chơi game cùng nhé, mặc hiu quạnh chết trong nôi đi!”
 

Tống Vũ liếc mắt, đẩy nam sinh đeo mắt kính nhả móng, lặng lẽ về phòng ngủ.
 
Sau khi xách hành lí lên được tầng sáu, Kiều Nhiễm đứng trước cửa phòng, dừng bước thở hổn hển.
 
“Chúng ta ở chung phòng sao nhỉ?”
 

Giọng nói trong trẻo truyền từ phía sau tới, Kiều Nhiễm quay đầu nhìn cô gái thanh tú mặc đồ thể thao đang ôm chậu nước, gật đầu một cái.
 
“Xin chào, tớ là Kiều Nhiễm.”
 
Nữ sinh kia bị tướng mạo và khí chất của cô làm cho bất ngờ, thân thiện nói: “Xin chào, tớ là Lâm Nhược, mau vào thôi, tớ còn tưởng hôm nay phải ngủ một mình đấy!”
 
Kiều Nhiễm gật đầu, đẩy cửa phòng đi vào.
 
“Giường ngủ được nhà trường phân hết rồi, dán tên ở đầu giường, cậu tìm chỗ của mình đi, à mà cậu mua chăn đệm chưa?”
 
Thấy Kiều Nhiễm xách va li, Lâm Nhược nhiệt tình hỏi.
 
“Vẫn chưa, tớ vừa xuống xe liền tới thẳng đây.”
 
Giường Kiều Nhiễm tựa vào cửa sổ, phòng dành cho bốn người ở, phía dưới là khu vực học tập, phía trên là giường ngủ.
 
Lâm Nhược thấy cô còn chưa mua chăn đệm, hấp tấp nhìn đồng đồ, “Các chị khóa trên chắc vẫn còn bán đấy, để tớ dẫn cậu đi!”
 
Kiều Nhiễm nói cảm ơn, cầm ví tiền theo Lâm Nhược ra khỏi cửa.
 
Tựu trường hàng năm có rất nhiều sinh viên cũ bán đồ dùng sinh hoạt, Lâm Nhược dẫn cô đến một chỗ quen biết.
 
“Chị Nam, đây là Kiều Nhiễm, bạn cùng phòng của em, cậu ấy vẫn chưa mua chăn đệm, chị tìm giúp em mấy món chất lượng tốt mà giá mềm nhé?”
 
Lúc này Lý Nam vừa mới loay hoay xong, thấy Lâm Nhược lên tiếng chào thì nhìn về phía Kiều Nhiễm.
 
“Tiểu Nhược à, không thành vấn đề, ô, cô em này xinh xắn thật, em muốn giá như thế nào, chị cho bạn của Tiểu Nhược giá thấp nhất luôn!”
 
Kiều Nhiễm không quan tâm giá cả, thoải mái là được, Phong Vũ cho cô học phí đại học, rồi lại cho khoảng một vạn tiền sinh hoạt phí, bảo cô đừng đối xử tệ với mình.
 
Ngoài tiền Phong Vũ cho, chính cô cũng có tiền gửi ngân hàng. Thời cấp ba cô tham gia rất nhiều cuộc thi, có một ít tiền thưởng, hơn nữa, cô còn viết mấy bộ tiểu thuyết trên mạng kiếm chút tiền, cho nên tiền trong tay không hề thiếu.
 
“Tùy chị ạ, cứ chất lượng tốt là được.”
 
Thấy cô phóng khoáng thoải mái, Lý Nam cũng hào hứng, lập tức tìm cho cô một bộ đệm bền chắc chất lượng.
 
“Bộ này lấy giá vốn cho em, tổng cộng đưa chị bốn trăm là được.”
 
Lý Nam thích người sảng khoái, mấy hôm nay bán hàng mà cứ bị mấy người kia dây dưa trả giá các kiểu khiến cô ta rất bực mình, vất vả lắm mới gặp người thoải mái thế này, cô ta cũng hào phóng, bán hết thảy với giá vốn cho Kiều Nhiễm.
 
Sau khi kiểm tra chất lượng một chút, Kiều Nhiễm lập tức trả tiền.
 
Chăn đệm có rồi, nhưng đồ dùng hàng ngày thì vẫn chưa mua, Kiều Nhiễm xem các loại chậu nước, khăn lông bày trên đất, tốn thêm khoảng một trăm nữa mua đủ.

 
Mua quá nhiều đồ, hai nữ sinh không xách hết được, Lý Nam phẩy tay, sai em trai mình tới đưa giúp lên tầng.
 
Lúc Lý Thụy mới tới có chút không tình nguyện, anh ta đang chơi game ở kí túc xá, chẳng qua là Lý Nam rất dữ, nếu không đến sẽ nhận hậu quả cực thảm, vì vậy chỉ có thể tạm biệt đồng đội tới hỗ trợ.
 
“Chị.”
 
Lý Thụy vòng tay, sầm mặt đi tới, Lâm Nhược và Kiều Nhiễm đang đưa lưng với cậu ta tán gẫu, Lý Nam tranh thủ nháy mắt với đứa em ngốc của mình một cái, bảo anh ta bớt bớt lại.
 
Lý Nam gọi Lý Thụy tới cũng vì có lòng riêng, Kiều Nhiễm xinh đẹp vô cùng, còn đứa em trai ngốc của cô ra đã lên năm hai đại học mà chưa có đối tượng, ngày nào cũng chỉ biết chơi game, độc thân bằng thực lực, nếu người chị này còn không giúp nữa, chỉ sợ đến tốt nghiệp, cậu ta cũng mãi không tìm nổi đối tượng.
 
Đáng tiếc là đối phương hiển nhiên không hiểu dụng tâm khổ sở của Lý Nam, Lý Thụy nhìn cô ta nháy mắt không ngừng, cau mày nói: “Chị sao thế? Mắt bị rút gân à? Nhìn xấu thế!”
 
Lý Nam bị anh ta chọc giận, suýt nữa đi gặp Ngọc đế.
 
Lúc này Kiều Nhiễm và Lâm Nhược cùng quay đầu lại, Lý Thụy nhìn thấy Lâm Nhược trước, lên tiếng chào, sau đó mới nhìn về phía nữ sinh bên cạnh, vừa nhìn một cái liền ngây ngẩn.
 
Trực nam giai đoạn cuối lần đầu động lòng vì một nữ sinh, bụng dạ dành hết cho game bỗng lồng lên như ngựa hoang trên thảo nguyên rộng lớn, lao nhanh thỏa thích.
 
Gương mặt tuấn tú nhưng vô lại của nam sinh ửng đỏ, anh ta gãi mặt muốn chào hỏi, nhưng không thốt lên được câu nào.
 
Lý Nam thở dài, ôi cái bản lĩnh ngu ngốc này! Đến lúc mấu chốt vẫn phải để người chị này ra tay.
 
“Lý Thụy, đây là Kiều Nhiễm, bạn cùng phòng của Tiểu Nhược, em đi xách đồ lên tầng cho người ta đi.”
 
Có lời dặn của chị, Lý Thụy nhảy xuống bậc thang, đáp một tiếng, sau đó vén tay áo để lộ cánh tay lực lưỡng xách đồ đi.
 
 Những món đồ nhỏ còn lại thì hai nữ sinh có thể tự xách, tạm biệt Lý Nam xong, hai người theo sau Lý Thụy trở về.
 
“Anh ấy biết phòng mình ở đâu không?”

 
Kiều Nhiễm thuận miệng hỏi một câu, Lâm Nhược vỗ đầu: “Hình như anh ấy không biết!”
 
“Anh Lý Thụy!”
 
Nam sinh hưng phấn cực độ lúc đầu không nghe, Lâm Nhược phải gọi mấy tiếng, anh ta mới phản ứng được, quay lại hỏi.
 
“Sao thế?”
 
“Anh biết phòng bọn em ở đâu không?”
 
Lý Thụy sửng sốt một chút, “Không biết, à đúng rồi, các em ở dãy nào?”
 
Lâm Nhược bất đắc dĩ thở dài, “Dãy số ba, 610.”
 
Lý Thụy gật đầu một cái, quay lại tiếp tục đi về phía trước.
 
Đưa đồ đến kí túc xong, Kiều Nhiễm đưa cho Lý Thụy một chai nước.
 
“Cảm ơn anh, vất vả rồi.”
 
Lý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô, lòng lại bắt đầu mất kiểm soát nhộn nhạo như điên, anh ta nhận chai nước, nói một câu đừng khách khí rồi đi ngay.
 
Đến khi đi xuống, Lý Thụy mới chợt hồi hồn, đoạn đường này đi quá nhanh, hầu như chưa bắt chuyện với em ấy gì cả! Wechat cũng chưa xin…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.