Đọc truyện Mê Hoặc – Chương 3: Thay đổi
Trong lâu đài to lớn của gia tộc Lawson, Rid đang lạnh mặt ngồi đối diện em trai cùng cha khác mẹ của hắn — Ary Lawson. Cậu ta đang dùng một ánh mắt khiêu khích nhìn sang đây. Bên cạnh hắn — Mary Midovan đang tao nhã cắt thức ăn, cái kiểu cách của cô ả khiến các cô gái khác nhìn bằng ánh mắt ghen tị.
Gia tộc Lawson, một gia tộc cổ xưa ở Ý còn mang trong mình dòng máu của sói hoang. Mỗi người trong gia tộc đều tự hào về sức mạnh mà dòng máu mang lại cũng coi việc truyền thừa huyết mạch là quan trọng nhất. Dòng máu càng thuần chủng thì địa vị càng cao.
Muốn biết người đó sinh ra có thuần chủng hay không là dựa vào màu lông màu mắt khi người thú lần đầu biến đổi: lông càng sáng, mắt càng xanh lam thì dòng máu càng thuần khiết. Mỗi một đời đều có thể thay đổi người kế thừa, người có máu thuần nhất sẽ có quyền lãnh đạo gia tộc, mà hiện nay, người đó không ai khác ngoài Rid.
Andy Lawson hài lòng nhìn con trai mình, cả ông cũng không ngờ mình lại may mắn có một đứa con hoàn hảo như thế.
-Rid! Cũng sắp tới kỳ động dục của con rồi, gia tộc đã chọn Mary làm bạn tình của con vào kỳ này, con thấy sao?
Mary nghe thấy tên mình thì hồi hợp, cô vừa sợ vừa lo. Gia tộc Lawson có một nhược điểm, số lượng đời sau sinh ra nếu là giống cái đều chết non nên mỗi khi có một người sói trưởng thành đều tìm đối tượng từ gia tộc Midovan làm bạn tình, người mang trong mình một nửa huyết mạch của sói thảo nguyên, để giao phối. Nếu may mắn đứa con sinh ra là thuần chủng thì địa vị của cả cha lẫn mẹ đều trở nên rất cao trong hai gia tộc, mà khi làm bạn tình của người sói thuần chủng, tỷ lệ có con thuần chủng sẽ cao hơn rất nhiều so với người sói khác nhưng phải đối mặt với nguy cơ bị thảm sát trong lúc giao phối.
Mary cũng vậy, cô không muốn chết khi mình còn trẻ như vậy nhưng cô không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chờ đợi một phép màu…
-Không cần! Con đã có bạn tình. — Rid lạnh nhạt nói.
-Sao? Là ai?
-Chỉ là một người bình thường.
Andy nhíu mày, chuyện này không phải chưa từng xảy ra nhưng tỷ lệ sinh con thuần chủng rất thấp, với lại con người vô cùng yếu ớt, không chịu nổi đến khi quá trình giao phối kết thúc nên chết rất nhiều, vì thế đa phần mọi người sẽ chọn cách dễ hơn — gia tộc Midovan để sinh sản hậu đại.
-Con chắc chứ!
-Chắc!
-Vậy… được rồi! Có rồi thì tốt, như mọi lần thì không hay…
Rid không nói gì nhìn Mary bên cạnh đang thở phào, đôi mắt hắn lóe qua một tia thị huyết. Cô ta chắc không biết được mối quan hệ của mình với Ary đã bị hắn biết nhất thanh nhị sở. Chắc lúc này ả đang mừng thầm vì có thể tiếp tục mối tình với Ary.
-Hôm nào đưa người về gặp ta! — Andy lên tiếng.
-Đến lúc con sẽ đem về, ngài không cần bận tâm.
-Con… haiz… còn Ary, con cũng chọn một người rồi giao số còn lại cho Natlin sắp xếp.
-Vâng thưa cha!
—————oOo—————
Khi Rid về tới nhà đã là ngày hôm sau. Ros thông báo mọi chuyện vô cùng rõ ràng: Bác sĩ Simson vừa ra về, cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, Hàn Diệp đang hồi phục rất tốt. Rid vừa lòng gật đầu, định về phòng thì bị Ros chặn lại:
-Chủ nhân! Bác sĩ trước khi về bảo tôi giao cho ngài cái này. Ông ấy bảo ngày mai cậu ấy sẽ hồi phục nhưng thời gian đến kỳ động dục của ngài không còn xa nên nói ngài phải dùng cái này cho cậu ấy. Vài hôm nữa ông ấy sẽ ghé qua cùng thuốc hỗ trợ cho kỳ động dục.
Ros đều đều nói, mặt không đỏ tim đập bình thường đưa một bộ “dương cụ giả” với rất nhiều kích thước thật to được làm từ silicon cho Rid. Hắn mặt đầy hắc tuyến nhìn ông rồi cầm lấy đi vào phòng, bỏ lại ông với một nụ cười đầy ý vị.
Hắn vào phòng, đặt chiếc hộp lên bàn, đưa mắt nhìn người kia vẫn ngủ thật yên tĩnh, lòng bỗng thấy ấm áp. Hắn thong thả thay một bộ đồ thoải mái rồi leo lên giường nằm cạnh cậu, đêm qua hắn ngủ không ngon giấc nên lúc này cần ngủ bù.
Sắc mặt Hàn Diệp đã đỡ nhợt nhạt hơn, các vết thương đã khép miệng rất nhanh, coi bộ huyết thanh của hắn có tác dụng rất tốt. Hàn Diệp theo bản năng tìm kiếm ấm áp cứ thế quấn chặt lấy hắn, hắn bất đắc dĩ cũng mặc kệ cậu ôm tìm vào giấc ngủ.
Hàn Diệp bị hơi nóng làm tỉnh giấc, cả người cậu ướt sủng mồ hôi thật khó chịu. Cậu vặn vẹo muốn tránh ra làm Rid thức giấc. Hắn mở mắt ra nhìn cậu, đôi mắt xanh trong bóng tối thật là đáng sợ khiến Hàn Diệp hét lên bật ngồi dậy.
Rid nhíu mày ngồi dậy bật đen, đôi mắt trầm tĩnh quay lại nhìn cậu. Hàn Diệp lắp bắp nhìn người đàn ông hoàn mỹ bên cạnh:
-Anh…anh là ai?
-Rid Lawson.
-Tôi đang ở đâu? Sao tôi lại ở đây?
-Nhà tôi, tôi bắt em tới!
-Tại sao?
-Nhầm!
Hàn Diệp bỗng cảm thấy bất lực trước đối thủ, anh ta kiệm lời đến đáng sợ. Cậu cố gắng hỏi thêm vài câu:
-Tại sao không thả tôi ra?
-Không muốn!
-Vậy tôi ở đây làm gì?
-Làm tình!
Hàn Diệp ngớ ngẩn, không hiểu sao cậu thấy xấu hổ bởi câu trả lời của hắn. Cậu cố không nghe thấy hỏi tiếp:
-Tôi… có thể trở về nhà không?
-Em không có nhà để về!
-Ờ thì… khách sạn, đồ tôi vẫn để ở đó!
-Ở kia! — Rid hướng mắt về góc phòng, hành lí cậu tất cả đều ở đó. Hàn Diệp cảm thấy nhân sinh thật vô vọng, lúc này bụng cậu lên tiếng kháng nghị.
-Em đói?
-Ân… – cậu xấu hổ cúi đầu, giật mình khi thấy mình xích lỏa, cậu túm chăn che cơ thể quấn đầy băng.
-Tôi đi gọi người chuẩn bị, em không được phép rời khỏi nơi này nếu không có sự cho phép của tôi! — hắn lạnh nhạt nói.
-Vì sao?
-Kỳ động dục sắp đến…
Cậu khó hiểu bởi câu trả lời của hắn, con người mà cũng có kỳ động dục sao? Chẳng phải hứng lúc nào là lăn giường lúc đó à? Đang muốn hỏi tiếp thì hắn đã ra khỏi phòng, cậu đành nén tò mò lại tìm quần áo mặc vào đi ra ngoài tìm hắn…