Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 39


Đọc truyện Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu – Chương 39

“Dạ, cái kia…”

Tà vào cửa ban công, liền thấy Vân Tịch Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, gọi một tiếng nhưng lại không biết nói gì.

Từ ngày Vân lão gia bắt đầu chiến dịch kết hôn cho họ, Vân Tịch Dạ càng ngày càng muốn sớm tìm được Lục Tử Hạo, vì thế cô để An Vũ Hàm đi đến trường tiếp tục học hành.

Còn cô thì trở về công ty xử lý mọi chuyện, cũng nhân tiện cùng bọn Tà bàn bạc về việc Lục Tử Hạo, đã nửa tháng qua đi, mắt thấy hôn lễ sắp tới, cô lại không tìm được Lục Tử Hạo, cô luôn có một loại cảm giác, một loại cảm giác bất an, cũng chính loại cảm giác này thúc giục cô sớm một chút nhanh chóng tìm Vân Tịch Dạ mệt mỏi mở hai mắt, nhìn Tà vừa vào phòng làm việc xong đã bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó, có chút nghi hoặc, nhíu mày thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Có chuyện thì nói đi, lúc nào ngươi bắt đầu giống đại cô nương nhăn nhó vậy.”

“Ách…

Khụ!

Dạ, nói thế nào ta cũng là một soái ca anh tuấn tiêu sái, mặc dù diện mạo có chút yêu nghiệt, nhưng ngươi cũng không cần đố kị với ta như vậy nha!

Cái gì gọi là đại cô nương nhăn nhó? Ta giống sao?”

Bị Vân Tịch Dạ nói thành đại cô nương, Tà có chút không vui, sớm quên mất mình vào đây để làm gì, lại đứng ở nơi đó sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình.

“Được rồi!

đại soái ca yêu nghiệt của chúng, nói tại sao ngươi không gõ cửa liền tiến vào phòng làm việc của ta mau lên!

Nếu ta nhớ không nhầm, ta bảo ngươi ở trường học bảo vệ Tiểu Vũ mà?”

Vân Tịch Dạ lạnh buốt nói rồi từ bàn làm việc nhẹ nhàng đi ra ngoài, thành công làm cho người đang rơi vào ảo giác phục hồi tinh thần lại.

“Khụ!


Cái kia…”

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Vân Tịch Dạ, Tà ho nhẹ một tiếng đi tới trước bàn làm việc của Vân Tịch Dạ ngồi xuống, có chút khó xử nói: “Dạ, một tuần trước ở trường có một đứa con gái chuyển đến, bóng lưng của cô ta cũng rất giống của ngươi nếu ngươi trang điểm giống con gái.”

Nói đến đây Tà lén liếc mắt, sắc mặt Vân Tịch Dạ cũng không có thay đổi gì, tiếp tục nói: “Điều này cũng không có gì, người giống người rất nhiều, huống chi một bóng lưng, nhưng, theo ta quan sát hình như cô ấy thích An thiếu gia!

Ta biết người An thiếu gia thích là ngươi, vốn không quan tâm đến chuyện này lắm, cũng không để ý cô bé kia, thế nhưng mấy ngày nay An thiếu gia cùng cô bé rất hay đi với nhau, đã hai buổi chiều liên tiếp đưa cô bé về nhà rồi!”

“Cô bé kia vừa hôn An Vũ Hàm!”

Nhìn thấy Vân Tịch Dạ không kiên nhẫn mắt đao bay tới, Tà sợt né trái tránh phải, nhanh chóng báo cáo ngắn gọn mục đích mình tới đây.

Vân Tịch Dạ liếc nhìn Tà, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ hoàng hôn xế bóng, trong mắt chỉ có thần sắc nhàn nhạt, cũng không tức giận hay đau xót: “Tiểu Vũ không từ chối sao?”

Nhìn cô không có chút biểu tình nào, tà biết Vân Tịch Dạ lúc này đã dấu chính mình vào tận sâu bên trong, trong lòng than nhẹ một tiếng nói: “Cô bé kia đột nhiên làm vậy, An thiếu gia cũng chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng rời đi, ta nghĩ An thiếu hẳn là không thích cô bé kia.

Ta cũng chỉ là…

Chỉ là làm hết phận sự, không phải sợ ngươi mắng ta cho nên mới đem hết những gì mình biết nói cho ngươi mà thôi, ngươi đừng quá yên tâm, quay đầu lại hỏi An thiếu đi.”

Mọi người sống với nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu nhau sau, tà nếu như sợ cô mắng thì đã không phải là Tà!

Vân Tịch Dạ không nói gì, vẫn như cũ chăm chú nhìn hoàng hôn trầm mặc một mình.

Gần đây Vân Tịch Dạ bởi vì việc của Lục Tử Hạo, vốn là tâm tình không tốt, nghe thấy tin tức này càng thêm trầm thấp mấy phần.

Thảo nào mấy hôm nay sau khi An Vũ Hàm về nhà, tâm tình đều rất tốt, cô còn tưởng rằng sắp đến hôn lễ, vì thế anh mới vui đến vậy, bây giờ xem ra cũng không phải như cô nghĩ rồi.

Sau đó một lúc, đến khi Tà cứ nghĩ là Vân Tịch Dạ sẽ không mở miệng nữa, thì cô lại khép đôi mắt đau nhức lại, khẽ mở môi yếu ớt nói: “Điều tra được cái gì rồi? Nói đi.”

“Haiz!

Cũng là ngươi hiểu ta nhất!

Ta mấy ngày nay điều tra một chút thì phát hiện được cô bé này tên là Lưu Tư Vũ, vốn là một cô nhi, lúc 10 tuổi thì gặp được An Vũ Hàm 12 tuổi, khi đó bọn họ làm bạn với nhau gần một năm, Lưu Tư Vũ là một cô bé vô cùng ôn nhu săn sóc nhu nhược, so với tính cách của ngươi lúc đó đúng là vô cùng tương phản.

Bởi bóng lưng của cô bé rất giống ngươi, An thiếu tốt của cha mẹ hắn là vợ chồng Lưu Hách Khanh thu dưỡng Lưu Tư Vũ, tên thật của cô bé là Từ Tư Nhã về sau đổi tên.

Lưu Hách Khanh ở thành phố T có một công ty nhỏ, lần này Lưu Tư Vũ vốn là đến đây bàn chuyện làm ăn, vừa vặn gặp An lão gia, liền sắp xếp cho Lưu Tư Vũ vào trường học.”

Tà một hơi nói xong, nhìn Vân Tịch Dạ trên mặt như cũ không có một biểu tình dư thừa nào.

Vân Tịch Dạ quay đầu lại, cười cười nói với Tà: “Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi đi cùng Tuyết điều tra Lục Tử Hạo.

Chuyện này ta tự biết giải quyết!”


“Ngươi…”

“Được rồi, đi đi!”

Thấy Vân Tịch Dạ như vậy Tà vẫn còn muốn nói một chút, lại bị Vân Tịch Dạ cắt ngang, bất đắc dĩ đành phải đứng dậy ra ngoài.

Nhìn Tà rời khỏi, Vân Tịch Dạ lần thứ hai quay đầu nhìn ngoài bầu trời ngoài cửa sổ, yên lặng trầm mặc.

“Lão gia, tiểu thư nhỏ đã về.”

Lý quản gia ló đầu nhìn xe thể thao dừng lại bên ngoài, hài lòng nói với Vân lão gia ngồi ở trong phòng khách xem báo.

Nói xong liền chào đón người mở cửa xe, cùng Vân Tịch Dạ đi vào trong phòng.

Vân lão gia đang xem báo, ngẩng đầu liền thấy một mình Vân Tịch Dạ, vẻ mặt mệt mỏi đi đến, có chút nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa hỏi: “Cục cưng hôm nay sao có thời gian về đây?”

Vân Tịch Dạ giao cho Lý quản gia đồ gì đó trong tay, vỗ nhẹ vai ông, cười cười với Vân lão gia ngồi trong phòng khách, đi tới ngồi bên cạnh Vân lão gia, khó có được thái độ nũng nịu tựa vào trong lòng Vân lão gia nói: “Ông không chào đón cháu “Ha ha…

Nha đầu này!

Cháu xem sắc mặt cháu khó coi thành dạng gì rồi!

Nếu mệt như vậy thì đừng về đây nữa!

Trong lòng cháu có ông nội, ông nội cũng đã rất vui rồi.”

Vân Tịch Dạ đây là lần đầu tiên làm nũng với Vân lão gia tử, Vân lão gia không khỏi có chút kích động, ôm vai Vân Tịch Dạ vỗ vỗ, trong giọng nói tràn đầy quan tâm.

Nhưng Vân lão gia đã nhanh chóng hỏi ra nghi vấn của mình: “Sao, Tiểu Hàm không cùng về với cháu a?”

Vân Tịch Dạ có chút bất mãn ngẩng đầu, nhìn Vân lão gia liếc mắt nói: “Ông nội, cháu về nhà mang theo anh ấy làm gì a? Ngài không thích thấy cháu trở về thăm ngài, thì cháu đi ngay đây!”

Lời nói liền với việc làm đứng lên luôn.


Vân lão gia đầu đầy hắc tuyến, cháu gái mình lúc nào biến tính như vậy? Nhưng như vậy cũng tốt!

Con gái nên có chút nữ tính, như vậy sau này kết hôn cũng có thể làm cho người ta yên tâm một chút.

“Ái chà!

Lão Lý a, ngươi nhìn một chút, nhìn một chút đi!

Con trai giả nhà chúng ta cũng học được phát cáu!

Ha ha ha…”

Thấy Vân Tịch Dạ đứng lên, Vân lão gia cũng không ngăn, cùng với lão Lý vừa đi từ trên lầu xuống nhạo báng Vân Tịch Dạ.

Bị nói phát cáu, Vân Tịch Dạ cũng cảm giác mình như vậy có chút khác người, tức giận trừng mắt với Vân lão gia, lại ngồi xuống oán giận nói: “Ông!

Ngài chính là đối xử với cháu mình như vậy a? Cháu gái ngài đói chết rồi, ngài còn cười!”

“Ha hả…

Được được!

Muốn ăn cái ngươi nói với Lý quản gia đi, tý nữa chắc Tiểu bảo cũng về đây, làm một chút thức ăn nó thích.”

Thấy Vân Tịch Dạ sắp thẹn quá hóa giận, Vân lão gia cũng không trêu chọc cô nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.