Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 20


Đọc truyện Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu – Chương 20

Cúi người nhẹ nhàng hôn lên trên cặp mắt mệt mỏi kia, hôn lên cả dòng nước mắt mặn chát, trong lòng Vân Tịch Dạ nhói đau, cái cảm giác này…chính là yêu!

Tại nơi cái miệng chu ra, khẽ cắn một miếng, mùi thuốc lá nhàn nhạt làm cho Vân Tịch Dạ trong lòng chua chát.

Tên ngốc này rõ ràng không biết h út thuốc, lại học ai lấy khói thuốc giải sầu chứ!

Thực sự là đáng đánh đòn!

Hai tay nâng khuôn mặt baby của An Vũ Hàm kia lên, Vân Tịch Dạ lần thứ hai hung hăng tại đôi môi nhợt nhạt cắn một cái nữa, nghiêm túc mà trịnh trọng cảnh cáo nói: “Anh là của em!

Nhớ kỹ anh bắt đầu từ bây giờ là của em!

Đừng trốn em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!

Nếu để cho em phát hiện anh theo em làm loạn…”

Dừng một chút, Vân Tịch Dạ nhìn An Vũ Hàm trong mắt hiện lên lệ sắc, từng chữ từng chữ cắn răng rít lên: “Em, liền, giết, anh!”

Nghe Vân Tịch Dạ cảnh cáo, đôi mắt to của An Vũ Hàm trước còn hơi nước sương mù lập tức sáng lên, đôi môi bạc phếch cũng nhẹ nhàng cong lên, dẫn ra một nụ cười tịnh lệ.

Căn bản là không hề e sợ sự hung tàn phía sau câu nói kia của cô!

Anh vui rạo rực ôm eo Vân Tịch Dạ, đem vùi đầu ở bộ ngực của cô nhẹ nhàng cọ cọ, lại dùng sức ngửi hương bạc hà nhàn nhạt trên người cô.

ANh hỏi dồn dập: “Thật vậy sao? Chúng ta bây giờ là yêu thương sao? EM…

sẽ không lại rời bỏ anh mà đi mất chứ?”


Nhớ tới chính mình năm đó chạy lên đi cắn cô một miếng, nói mình chính là kiếp này của ciện tại cô cũng cắn anh lại nói như vậy, có phải lần này cô đã nghiêm túc hay không!

Rất nghiêm túc muốn cùng anh!

Thì ra chờ đợi nhiều năm như vậy cũng không phải là không có kết quả!

Thì ra trong lúc vô tình cô cũng đã yêu anh!

Thì ra khi cô chính miệng nói cho anh biết, anh là của cô.

Trong lòng sẽ có loại cảm giác tràn đầy!

Là tốt như vậy hay, dường như cả người đang bay lên… “Vậy, chúng ta yêu nhau đi!

Em sẽ yêu anh thật nhiều!”

Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của anh, Vân Tịch Dạ trên mặt lộ ra một nụ cười kiên định.

Mấy ngày qua An Vũ Hàm đã chống đỡ với lo lắng và sợ hãi thật mệt mỏi lắm, nghe câu nói kia của Vân Tịch Dạ, cô sẽ yêu anh thật nhiều, tâm tình trầm tĩnh lại nhiều nhưng cũng không đỡ được sự mệt mỏi!

Vui vẻ đã ngủ mất!

Thật lâu Vân Tịch Dạ cũng không nghe được An Vũ Hàm nói tiếp, nghi hoặc cúi đầu liền nhìn thấy An Vũ Hàm nằm ở trước ngực mình, mang trên mặt nụ cười thả lỏng ngủ thật say, hô hấp bình ổn hít vào thở ra trên ngực Vân Tịch Dạ, làm cho cô nhìn thấy anh ngủ say mà dần dần an tâm, cũng cùng anh đi vào mộng đẹp.

Vân Tịch Dạ khi tỉnh lại sắc trời đã tối xuống, ngay lúc Vân Tịch Dạ mở mắt ra liền nhìn thấy An Vũ Hàm chăm chú khoác vai của cô, chăm chú nhìn mặt cô thỉnh thoảng cười khẽ.

Vân Tịch Dạ một trận kinh hãi, từ khi nào cô bắt đầu thả lỏng cảnh giác như thế? Quanh năm cô tự huấn luyện làm cho mình lúc đang ngủ, cũng sẽ cảm giác được chuyện xảy ra xung quanh.

Rõ ràng An Vũ Hàm đã thức dậy lâu rồi, cô bị anh nhìn như thế mà vẫn có thể ngủ yên “Em dậy rồi, có đói bụng không? Chúng ta về nhà, anh nấu ăn cho em ăn có được không?”

An Vũ Hàm nhìn thấy Vân Tịch Dạ mở mắt ra dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, nhưng biết cô vì anh nhìn cô như vậy mà khiếp sợ, không khỏi có chút tiểu nhân đắc ý!

Vân Tịch Dạ phục hồi tinh thần lại, thoáng nhìn An Vũ Hàm vì đắc ý mà ánh mắt lóe sáng, không hình tượng liếc nhìn theo ánh mắt của anh từ trong ngực đi ra, nhìn đồng hồ thản nhiên nói: “Về nhà làm cơm có phiền toái quá hay không? Nếu không chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Không phiền!

Trong khoảng thời gian này anh cũng có chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chỉ sợ em ngày đó trở về đói bụng không có gì ăn!

Hơn nữa…

Anh muốn nấu cho em ăn!”

Nói tới đây An Vũ Hàm dừng một chút, giơ lên kia khuôn mặt vì ngủ đủ mà đỏ hồng lên, nháy đôi mắt to ủy khuất mân mê nói: “Ngày đó anh đã làm món cháo em thích ăn nhất, em một miếng cũng không ăn đã bỏ đi rồi.”

Nhìn thấy An Vũ Hàm ánh mắt sợ hãi nhìn mình, bộ dáng mê người kia làm cho tim cô bình bịch nhảy loạn lên.

Vân Tịch Dạ hiện tại cũng phát hiện người này dù cho mình ăn cái gì lần nào cô cũng thấy thật ngon.

Tại sao lại thế chứ!


Thực sự là….

Aiz!

Thở dài nha!

Ai làm cho cô biến thành ham ăn vậy!

“Được rồi!

Từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, hi vọng anh có thể nấu nhanh một chút!”

Nói xong liền khởi động xe chạy ra ngoài bãi đỗ xe, ra khỏi trường chạy thẳng tới nhà trọ.

Thấy Vân Tịch Dạ đáp ứng yêu cầu của mình, An Vũ Hàm hài lòng quấn vào người Vân Tịch Dạ hôn môi rồi lại miệng, làm hại Vân Tịch Dạ đang lái xe thiếu chút nữa đem chân ga giẫm một cái!

Vân Tịch Dạ quay đầu tức giận trừng mắt một cái nhìn An Vũ Hàm rồi tiếp tục chuyên tâm lái xe, mà Tiểu Vũ của chúng ta thiếu chút nữa gặp rắc rối, thế nhưng lại không nhìn thấy Vân Tịch Dạ căm tức, còn trốn ở một bên vì đã hôn trộm được Âm một mình lên mặt!

Ăn cơm tối xong, Vân Tịch Dạ ôm laptop ngồi xếp bằng ở trên sô pha phòng khách lên mạng, An Vũ Hàm thì làm người đàn ông tốt ở phòng bếp rửa chén!

Từ trong phòng bếp đi ra, An Vũ Hàm nhìn thấy Vân Tịch Dạ ngồi ở trên sô pha lên mạng, đi tới ngồi bên cạnh cô rất tự nhiên ôm eo cô, dường như anh đã làm như vậy lần thứ trăm ngàn, đã quen thuộc như vậy cho nên rất tự nhiên!

Đầu vùi vào trong cổ Vân Tịch Dạ, lẩm bẩm: “Cục cưng, tháng sau ngày kỷ niệm thành lập trường cũng vừa đẹp là sinh nhật anh, em hôm đó không bận rộn gì chứ?”

“n.”

Bị An Vũ Hàm tựa vào gần, Vân Tịch Dạ cũng cảm giác được trên người mình tê tê giống như bị điện giật, hơn nữa anh vùi đầu vào cổ trong cổ cô, thỉnh thoảng hơi thở phả ra, ôn nhu rơi vào cổ làm cho cô thật ngứa ngáy đứng ngồi không yên, nhịn không được ngâm nga mấy tiếng, nhất thời đỏ mặt!

Vân Tịch Dạ không được tự nhiên khẽ đẩy anh một chút, muốn chấm dứt bầu không khí ái muội này.

An Vũ Hàm nghe được tiếng cô khẽ ngâm nga mê người kia, sửng sốt!

Mở to hai mắt nhìn thấy Vân Tịch Dạ hai tai đỏ rực, xuy cười ra tiếng, cũng không có ý muốn rời khỏi!


Trái lại ngẩng đầu trêu chọc Vân Tịch Dạ ở bên tai thở nhẹ, Vân Tịch Dạ cả kinh ở trên sô pha nhảy dựng lên!

Xấu hổ giận dữ đạp anh một cước.

“Xì…

Ha ha, ai u!

Nguy hiểm, mưu sát chồng nha!”

An Vũ Hàm đem đôi chân Vân Tịch Dạ đạp tức ôm vào ngực, ôm bụng kêu to, nhìn Vân Tịch Dạ vì mình toát ra bộ dáng thiếu nữ e thẹn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Buông ra, tiểu tử thối cách xa ta một chút!”

Cô cũng không nghĩ mình lại nhạy cảm như vậy, một sự hô hấp cũng làm cô đứng ngồi không yên, Vân Tịch Dạ rút chân bị An Vũ Hàm ôm vào ngực về, nhảy xuống sô pha cầm theo laptop giống như chạy nạn bay về phía phòng ngủ.

“Phu nhân, đêm nay có cần nô tì hầu hạ hay không, ân…!”

An Vũ Hàm nhìn cô chật vật chạy về phía phòng ngủ, ở phía sau làm ra một bộ dạng e thẹn nhẹ giọng nỉ non, thỉnh thoảng dùng khóe mắt nhìn phản ứng của Vân Tịch Dạ.

Quả nhiên nghe thấy An Vũ Hàm nói, Vân Tịch Dạ ngay cả cổ cũng đỏ, quay đầu lại tức giận trừng mắt với An Vũ Hàm một cái rồi đi vào phòng ngủ.

‘Phanh’ một tiếng, cửa đóng lại, cắt đứt ánh mắt xấu xa kia của An Vũ Hàm.

Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng cười to kiêu ngạo của An Vũ Hàm, mà nghe kĩ sẽ thấy trong đó là một chút lo lắng và sợ hãi: Ha…ha…ha


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.