Đọc truyện Mê Hoặc Song Vương – Chương 107: Sinh ly tử biệt (2)
Tập Ám, thực xin lỗi, ta không thể ở gần ngươi cả đời. Nếu như ta lưu lại, chỉ có thể để ngươi thấy ta mỗi một ngày càng thêm tiều tụy, cho đến khi ta chết.
Ta không muốn, ta cũng sợ, nếu ta chết, sẽ không bao giờ có thể nhớ ngươi, không bao giờ có thể nhớ được dáng vẻ vẻ ngươi, không bao giờ có thể…………..
Bách Lý Hội bước từng bước một, đi đến trước người hắn, hai đầu gối quỳ xuống, kéo nửa người trên của hắn.
Tập Ám nhắm chặt hai mắt, một loại chất lỏng ấm áp trượt ra khỏi vành mắt.
“Ám, lúc ta đi, ngươi cũng đừng mở mắt, để một mình ta, quay lưng rời khỏi.” Bách Lý Hội tựa đầu vào vai hắn: “Chúng ta không thể ích kỉ như vậy.”
Thân hình cao lớn của Tập Ám bỗng chốc cứng ngắc, hai tay lần nữa ôm chặt nàng.
Đó là nỗi tuyệt vọng thế nào, Bách Lý Hội biết.
Thật sự tuyệt vọng đến mức, cả hô hấp cũng đau đớn, toàn thân như như bị rút sạch, đau tận đáy lòng.
Nàng lui người lại, cúi xuống hôn lên chất lỏng trên khóe mắt hắn, đầu lưỡi hơi vươn ra, đem nó nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn ẩm nóng một đường đi xuống, quanh quẩn trên khóe môi hắn, môi Tập Ám khẽ mở, ngậm môi nàng vào.
Nụ hôn như vậy, lẫn trong sự ngọt ngào, không biết là lệ của ai, ở trong miệng hai người lưu luyến bịn rịn, mang theo chua xót nhàn nhạt, kiên quyết đoạn tuyệt.
Hắn không muốn buông ra, áp sát thật chặt, một tay để sau đầu nàng, hôn càng sâu.
Thái hậu đứng một bên không dám nhìn tiếp, quay mặt đi.
Nước mắt tùy ý rơi xuống, Bách Lý Hội mở đôi mắt mông lung, nếu như còn tiếp tục, nàng biết rõ, nàng sẽ không thể đi.
Hai tay để trước ngực hắn, hơi dùng sức, đôi mắt Tập Ám khép chặt, một tay chụp lên tay nàng, kéo xuống.
Bách Lý Hội tiếp nhận toàn bộ, cho đến khi trong lồng ngực bị vét hết khí lực.
Hắn lui ra, trán hai người đối diện nhau, thở hổn hển.
“Tập Ám, ta phải đi rồi…….” Bách Lý Hội đỏ mắt, cả âm thanh cũng nghẹn ngào phát ra.
“Không………….” Nói gì hắn cũng không chịu buông tay, hắn biết, lần này buông tay, sẽ là cả đời.
“Ám, nhớ kĩ, nếu như có một ngày chúng ta chết đi, khi qua cầu Nại Hà, ngàn vạn lần đừng uống canh Mạnh Bà, ta muốn đời đời kiếp kiếp nhớ kỹ ngươi, nhưng, chúng ta ở kiếp này, nhất định phải sống thật tốt, vì ngươi, vì ta, vì những người yêu thương chúng ta.” Hai tay Bách Lý Hội đặt lên vai hắn: “Ta muốn ngươi sống thật tốt, ít nhất, còn có sự nhớ thương của ngươi.”
Nàng kiên quyết đứng dậy, Tập Ám bắt được tay nàng, đứng lên theo, đứng đối diện nhau, nhưng cũng không nói được một câu.
Bách Lý phủ lên tay hắn, khẽ kéo rớt xuống, “Ám, kiếp sau gặp lại………….”
Tim như bị hung hăng xé nát, nàng quyết tuyệt xoay người, đi về phía xe ngựa.
Tập Ám không hề suy nghĩ liền đuổi theo, từ phía sau ôm chặt nàng.
Đã định kết cục như vậy, cái gọi là sứ mệnh, cuối cùng cũng ép ai người phân chia.
“Ám, loại tình cảm nhi nữ không coi là cái gì cả, nếu như thành toàn cho chúng ta, thiên hạ sẽ có bao nhiêu người hữu tình không thể thành người nhà?” Bách Lý Hội kéo thân thể ra, nặng nề bước đi.
“Hội nhi…………” Thái hậu tiến lên, vạn phần không muốn, “Thực xin lỗi.”
“Mẫu hậu, cho dù người không xuất hiện, chúng ta cũng đi không được, hắn là Thiên tử, tất cả đều đã được định sẵn.”
Nàng nhấc váy, đi tới xe ngựa.
Tập Ám cũng không muốn buông ra, Thái hậu bên cạnh thấy thế, bắt lấy tay áo hắn, lắc đầu.
Bóng dáng Bách Lý Hội càng đi càng xa, hai tay nàng siết thật chặt, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, chỉ còn vài bước sẽ đến xe ngựa, ngàn vạn lần đừng để hắn nhìn ra nàng không muốn, lại cố giả bộ kiên cường, không cần.
Tập Ám nhìn thái hậu, âm thanh khó nén nỗi bi thương: “Mẫu hậu, Hội nhi đi lần này, cả trái tim ta cũng đã mang đi, ngươi cho rằng ta còn sống sao? Các ngươi muốn, bất quá chỉ là một người có quyền thống trị mà thôi, hiện nay, ta trở nên thế này, không thể không bỏ người ta yêu, ta nên hận ai? Ta nên oán ai?”
Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Ám nhi, ngươi muốn hận cứ hận đi, nhưng mà, mẫu hậu sẽ không hối hận” Nàng nhìn bóng lưng Bách Lý Hội: “Hội nhi là một nữ nhân tốt, nàng hiểu được, thế nào để bảo toàn cho người khác.”
Bách Lý Hội đến chỗ xe ngựa, liếc mắt, thấy Tập Ám bị thái hậu giữ chặt một tay, Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, khóe miệng khẽ câu lên: “Tập Ám, đừng.”
Nhảy lên xe ngựa, Tập Ám hoảng hốt tiến lên, lại nặng nề dừng bước, Hội nhi nói không sai, mạng của hắn là của Nam Triều, hắn càng không có tư cách đó, hắn, không phải sống vì bản thân.
Kiếp sau? Thật sự còn có kiếp sau sao? Hắn tự giễu ngẩng đầu lên, người cả đời này hắn yêu nhất, nhưng cả kiếp này cũng không còn gặp lại nữa.
Phu xe chống xe ngựa lên, chạy như bay qua, tiếng chân ình ình, bụi bay tán loạn, cũng mang theo trái tim trống rỗng của nam tử.
Bách Lý Hội không hề quay đầu lại, kết quả như vậy, nàng sớm nên nghĩ tới.
Trong đầu nhớ lại từng màn, lúc mới quen, lúc gần nhau………..
Hóa ra, cuộc sống lúc ở ngoài cung, thật sự chỉ là một giấc mộng, cảm ơn ngươi, Tập Ám, cho ta giấc mộng này.
Hết thảy đã rời khỏi Nam Triều, tấm màn vô tận rơi xuống, bóng dáng nam tử bị vứt phía sau, tịch mịch như vậy, cao cao tại thượng, nhưng không hề được thuận theo bản thân mình.
Xe ngựa một đường chạy nhanh như tên bắn, Bách Lý Hội mệt mỏi tựa vào trong xe, thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhắm nghiền mắt.
“Oa…………..oa,…………” Chim thương ưng quen thuộc kia lượn vòng trên đỉnh xe ngựa, gào thét lên từng đợt làm nàng tỉnh giấc.
Bách Lý Hội xốc rèm bên cạnh, cuối cùng trải qua bao lâu, trước mắt đúng là thảo nguyên mênh mông.
Hương cỏ nồng đậm kia, cả không khí đều đã trong veo, thỉnh thoảng lại thoáng qua một mùi thơm, điểm xuyết ở trong đó.
Chim thương ưng không chịu từ bỏ kêu to ở trước xe, một mặt vẫn đi về phương Bắc.
Bách Lý Hội khẽ ngẩng đầu, giống như là thất thần, chậm chạp mở miệng: “Đi theo con thương ưng kia đi.”
“Dạ.” Phu xe vung roi da, liền đi theo phía sau chim thương ưng.
Nàng tựa vào vách tường phía trong, đem giọt nước mắt cuối cùng rơi ở Nam Triều, Tập Ám, đừng quên, nửa đời còn lại, chúng ta hãy sống thật tốt.
Ưng nhi một đường tiến lên trước, càng gần, tâm nàng lại càng loạn.
Rốt cuộc, xe ngựa dừng lại một chỗ.
Bách Lý Hội do dự xuống kiệu, trong chớp mắt lòng bỗng như bị vét sạch.
Đây là, gò đống nàng cùng Gia Luật Thức đã đến.
Lá cờ màu sắc rực rỡ kia vẫn còn ở đây, xung quanh lại đầy hồng mai, tuy đã tàn, nhưng vẫn còn vương lại hương thơm.
Phất phất một mảng lớn, giống như là từ chân trời rơi xuống, ăn sâu bén rễ, xem ra không phải là trồng trong một ngày.
Gia Luật Thức………..
Nàng khẽ gọi, chim thương ưng ở trên cao đáp xuống phía trên, Bách Lý Hội lắc đầu, sẽ không……………
Lúc trước, nàng thế nào lại cả tin vào lời nói của hắn, một người khi bản thân đã đi rồi, lại còn có thể che chở cho người mình yêu như vậy, thế nào lại là người vô tình như vậy?
Bách Lý Hội, đáng thương cho ngươi một lòng che đậy, nếu như thật là đúng, ngươi làm sao chịu nổi?
Lại còn nhớ rõ chính mình đã nguyện ước ở đây, thẳng thừng quên đi Tập Ám.
Vì Gia Luật Thức mà hứa……………
Không, Bách Lý Hội run rẩy đứng lên, hướng về phía nhà sàn phủ đầy bụi mà chạy đi.
Thời điểm đẩy cửa ra, nàng hy vọng thấy được Gia Luật Thức.
Rất xa, nàng chạy đi, té ngã, đứng lên, đứng lên, lại té ngã……………
Sân viện kia, lẻ loi đứng một chỗ, cánh cổng đã sớm không còn thủ vệ, cửa chính khép hờ, mơ hồ, vẫn còn thấy được bên trong.
Bách Lý Hội dừng bước, một tay vươn ra, nhưng cũng không dám tiến lên.
Nàng rất sợ đẩy ra………….
Do dự hồi lâu, nàng mới đưa tay đặt lên cửa, vẫn chưa dùng bao nhiêu lực, cánh cửa liền mở ra.
Hoàn toàn như trước đây, cả vườn hồng mai, Bách Lý Hội nhìn lại từng cái một, đột nhiên ngây ngốc ở phía xa, một tiếng kia cũng là thê lương đến tột cùng, liên tiếp xé nát bầu trời: “Không…………..”
Nàng cuống quít chạy vào, lại bị vấp bậc cửa cao, nặng nề té xuống đất.
Đây, không phải là thật………….
Bách Lý Hội vươn một tay, năm ngón tay xòe ra, lại khóc thút thít.
Gia Luật Thức…………..
Bất chấp đau đớn, hai tay nàng chống lên, bò qua.
Càng ngày càng gần, cuối cùng một tay Bách Lý Hội đặt lên tấm bia đá, khóc lên.
Tại sao có thể như vậy? Vừa tiến vào sân, lọt vào mắt là hai ngôi mộ của Gia Luật Thức và Ôn Nhứ.
Xung quanh, không có một ngọn cỏ, hiển nhiên là có người tỉ mỉ trông nom.
Tấm bia đá rất lạnh, lạnh đến một chút độ ấm cũng không có, chim thương ưng đi theo phía sau, vèo một tiếng vọt vào trong sân, hai móng đặt trên mộ bia.
Bách Lý Hội run rẩy vươn tay, đảo quanh tên của nam tử.
Gia Luật Thức…………….
Trên mộ bia rõ ràng có khắc, Gia Luật Thức, Bắc viện vương nước Liêu, mất vào tháng tư năm mười hai. Tháng tư, đó không phải là sau khi nàng được sắc phong sao?
“Gia Luật Thức.” Nàng chợt giơ hai nấm đấm, nện lên mộ bia của hắn: “Ngươi đứng lên cho ta, nói rõ ràng cho ta……………”
“Ngươi đứng lên a.” Bách Lý Hội nghẹn ngào bật ra tiếng, hai tay trắng mịn bị đập đến rỉ ra máu, theo bia đá màu trắng kia, một đường uốn lượn xuống.
Bất đắc dĩ, xung quanh chỉ có tiếng gió không ngừng nghỉ, như là tràn ngập ai oán, nức nở nghẹn ngào.
Trong nhà sàn trước kia, không có hắn làm bạn, cũng là một mảnh bi thương.
Nơi đó, vẫn rực rỡ như gấm, chỉ là thiếu đi một phần sinh khí.
Sớm đã không còn, tình cảm ấm áp của hai người cùng nhau nướng thịt dê khi đó, chỉ lưu lại nàng, một mình hưởng thụ nỗi cô đơn.
Hai tay Bách Lý Hội ôm chặt tấm bia đá, khuôn mặt dán trên mặt bia lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống, một giọt, một giọt, rơi xuống tên khắc trên bia.
Chảy theo lõm của đường vân, hay không còn chảy vào trong lòng của nam tử?
Gia Luật Thức, ngươi đã nói, không cho ta khóc, nhưng hiện nay, nước mắt của ta, ngươi có thể ngăn cản được sao?
Bách Lý Hội chua xót nhắm mắt lại, cuối cùng lớn tiếng khóc ra………….
Trong một ngày, đã cùng hai nam tử, sinh ly, tử biệt.
Tập Ám, là tình cảm chân thành trong cuộc đời nàng.
Nhưng trong phút chốc rời khỏi Nam Triều, đã buông xuống.
Lần này, là hoàn toàn buông xuống.
Nàng, cùng hắn, cho dù biệt ly, lại không phải loại đau đớn tận xương tủy. Bởi vì, Tập Ám là niềm kiêu hãnh của nàng, là người bảo hộ nàng cả cuộc đời, che chở Nam Triều, hắn là Thiên tử.
Nhưng mà Gia Luật Thức, Bách Lý Hội đem đầu đập nhẹ vào bia đá, nàng thật không ngờ, bọn họ lại dùng phương thức như vậy để gặp mặt.
Đối với hắn, nàng đã động tình………..