Mẹ Đơn Thân - Single Mom

Chương 25


Đọc truyện Mẹ Đơn Thân – Single Mom – Chương 25

Đêm đó Phụng có lên nói với Khanh về bà Tươi, muốn xin cho bà ở nhờ vài hôm. Khanh cũng không muốn nhưng thấy Phụng khóc lóc anh đành gật đầu. Tâm cũng biết nhưng cô không phản đối, bây giờ có bảo là không được thì bà Tươi cũng đã vào nhà rồi lại thêm phiền phức nên thôi cứ để bà ấy ở vài hôm cũng không vấn đề gì. Bà Lan mẹ chồng cô cũng xem như ậm ừ cho qua vì thấy cu Bom níu bà ngoại quá, nghĩ dù có không thích thì cũng là cháu mình nên bà cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng mà cô lại nghĩ người khác quá đơn giản rồi!

Bà Tươi ở nhờ tương đối an phận, đi ra đi vào không nói chuyện với Tâm nhưng rất hay bắt chuyện với bà Lan, mà tính bà Lan xem như là ngang ngạnh đã không thích là không nói đến nữa.

Hôm ấy canh lúc Phụng đưa bà cháu cu Bom đi chơi, bà Lan liền cho người vào lắp camera trong phòng của Phụng. Thấy Tâm đi xuống, bà kéo tay cô gấp gáp nói:

– Tâm..nhanh canh cửa cho mẹ.

Tâm mờ mịt không hiểu chuyện gì, cô hỏi:

– Sao vậy mẹ, canh cửa ai?

Bà Lan quýnh lên:

– Con Phụng… canh nó đi… mẹ cho thợ lắp camera nó về nó thấy hư chuyện hết.

Tâm phì cười, cô nhìn dáng vẻ hấp tấp của bà mà không khỏi cong môi. Bà Lan trước kia chỉ có hận cô muôn phần nhưng bây giờ thì lại thương cô như con vậy, Tâm có chút cảm thán về cuộc đời, quả là không có gì là không thể.

Dì Sáu giúp việc từ phòng bà Lan chạy ra, bà nhanh nhảu tìm cây chổi với cái ki hốt rác. Tâm nhìn bà, cô lại không hiểu hỏi:

– Dì Sáu quét cái gì vậy, con vừa mới quét xong mà.

Bà Sáu cũng vội chẳng khác gì bà Lan:

– Trong phòng bà chủ với cô Phụng dơ lắm tôi đi quét không là không kịp.

Tâm ngờ vực, lạ kìa… lắp có cái camera thôi làm sao đến nổi dơ lây sang phòng bà Lan.

Mãi đến khi thợ lắp về rồi, cô đi nhanh vào phòng bà Lan mới té ngửa. Thì ra bà cho thợ đục khoét một cái lỗ trên tường, lỗ nhỏ không nhìn được gì nhiều nhưng nghe rất rõ. Thấy cô đi vào bà Lan phấn khích:

– Tâm lại đây, mẹ cho lắp camera còn đục lỗ nữa nghe lén nữa, kỳ này mẹ con nó khỏi chạy đi đâu.

Tâm bật cười, cô thật sự bái phục bà Lan:

– Mẹ lắp camera được rồi sao đục lỗ trên tường làm gì?

Bà Lan mặt tỉnh queo:

– Mẹ rình, nhìn hình không đâu nghe được gì, phải nghe nữa nghe coi mẹ con nó có bày mưu bày kế gì không?

Tâm phì cười, cô nhìn qua cái lỗ nhỏ thật sự không thấy được nhiều nhưng nếu nghe thì chắc có thể. Bên kia phòng Phụng cái lỗ nhỏ này được che bằng cái đồng hồ nên chắc chắn là Phụng không thể phát hiện được. Riêng camera được lắp trên tivi treo tường khá cao, bà Lan cũng ngụy trang ghê gớm nên xem ra cũng an toàn.

Nói thật ra thì những thứ này bà Lan làm cô cũng không mấy ủng hộ, vì với cô mưu kế ghê nhất là ở trong tâm của con người chứ không hiện ở vẻ bề ngoài. Cho nên bà Lan có cho người lắp camera hay nghe lén thì cũng chỉ làm cho bà yên tâm hơn thôi, chứ trên thực tế những việc này có chút vô nghĩa.

Lúc mẹ con Phụng về đã hơn 9 giờ tối, sau đó mọi sinh hoạt diễn ra bình thường, chắc chắn họ không phát hiện ra được.

Bà Tươi vào ở cũng được 2 tuần, Tâm tương đối ít chạm mặt, càng không cho Kitty lại gần bà ta. Theo cô quan sát mấy hôm, bà Tươi thương cu Bom nhưng lại gây gắt với Kitty. Nhiều lần cô thấy cô lên tiếng bà lại cười giả lả chối bay chối biến là không có. Không cảnh cáo được người, cô tốt nhất nên bảo vệ Kitty tốt là trên hết.


Chiều hôm ấy sau khi đến trường đón Kitty, Tâm có hẹn với Khánh ra ngoài ăn cơm, Kitty sẽ ở lại với bà Lan. Vì Khanh còn có việc nên anh sẽ ghé ngang nhà rước cô rồi cùng đi luôn chứ không về nhà. Tâm ở trên phòng thay quần áo,Kitty ở dưới lầu chơi với bà Lan. Lúc cô vừa trên cầu thang bước xuống thì thấy bà Tươi đang véo ở eo bé, một tay véo tay bịt kín miệng không cho con bé khóc lên. Véo một cái bà lại véo cái nữa, vừa véo vừa nói với cu Bom bên cạnh:

– Lấy con gấu đi cu Bom.

Cu Bom gật đầu, thằng bé giật con gấu thỏ mà hôm qua cô vừa mua cho Kitty. Con bé đỏ rần mặt mũi nhưng lại không khóc được tiếng nào vì nghẹn họng.

Tâm bốc hỏa, cô chạy từ trên chạy xuống xô bà Tươi ngã chỏng vó kéo theo cu Bom cũng ngã ra sàn. Thằng bé vì sợ mà khóc khét, bà Tươi bên cạnh cũng lồm cồm bò dậy la oai oái.

Tâm ôm lấy con gái, Kitty vì quá đau con bé khóc đến long trời lở đất. Bà Lan nghe tiếng cháu nội khóc liền trong phòng chạy ra, Tâm nhìn bà mắt rưng rưng rơi nước mắt. Giọng cô nghẹn khuất:

– Mẹ bà Tươi véo Kitty, véo con bé đỏ hết da rồi..

Bà Lan ôm lấy Kitty, kéo áo con bé lên, quả thật da ngay eo đỏ hừng lại có dấu của ngón tay đay nghiến thịt.

Khỏi nói cũng biết bà Lan tức đến mức nào, bà chẳng nói gì nhào đến vụt cho bà Tươi một cái ngay eo. Bà Lan vặn hết sức véo véo đến khi bà Tươi giãy lên xin tha mới chịu buông tay.

– Bà già rồi sao ác vậy, con nít có tội gì mà bà véo nó?

Phụng từ cửa đi vào, sau lưng cô là Khanh. Tâm thấy Khanh đi sau Phụng liền cau mày không mấy vui vẻ, cô ôm lấy Kitty trực tiếp bồng con bé đi tìm dầu khuynh diệp bôi vào eo con bé.

Khanh nhìn hỗn cảnh người khóc người nháo mà đau hết đầu. Vốn anh định vào nhà tìm Tâm lại gặp Phụng ngay cửa nên đi vào chung, mà Phụng vừa gặp anh cũng có nói sẽ dọn đi trong vài tuần nữa không để anh khó xử với Tâm.

– Chuyện gì, chuyện gì vậy Tâm?

Tâm không trả lời, cô nhạt nhẽo nói:

– Anh đuổi bà ta đi đi.

Khanh cau mày, anh nhìn Kitty đang khóc thút thít còn bà Tươi mẹ Phụng thì vật vã ở sàn nhà, cu Bom cũng khóc ngất lên không ngừng.

– Con về thì hay, bà già này lớn tuổi mà ác như ma quỷ, Kitty vậy mà bả cũng véo con nhỏ được. Con coi eo Kitty đỏ sưng hết rồi.

Khanh giận trong lòng, anh đi nhanh đến chỗ Kitty, vén nhẹ áo con bé lên xem, quả nhiên đỏ hết cả rồi. Trong lòng giận dữ không thôi, Kitty là bảo bối anh nâng niu trên tay nào để cho ai làm con bé bị thương được.

Không nói gì nhiều, anh trực tiếp quát:

– Phụng cô đưa mẹ cô về đi, nhà này bà không ở lại được nữa.

Phụng xanh mặt, cô giận điên người đã bảo mẹ cô đừng đụng đến Kitty mà bà không nghe cứ tìm chuyện với con bé. Nhìn bà ôm eo khóc lóc cô cũng xót nhưng thực sự bây giờ cô cũng hết cách, chắc chỉ có thể để bà ra nhà trọ mà sống.

– Mẹ.. sao mẹ lại véo Kitty, con bé còn nhỏ mà.

Bà Tươi mặt mũi méo mó, khóc rấm rứt:

– Không phải đâu tại con bé hổn với mẹ.

Tâm điên lên, con gái cô cô hiểu con bé có bao giờ hổn với ai đâu.


– Bà nói dối, tôi tận mắt thấy bà véo con bé lại còn kêu cu Bom giựt con gấu bông của Kitty nữa. Bà là người lớn ăn ngay nói thật đi đừng có nói đông nói tây nữa.

Phụng cau mày:

– Mẹ… sao mẹ làm vậy hả?

Bà Tươi lúc này cũng bí đường, sự thật bây giờ bà không có chỗ đi, chồng bà dưới quê đuổi bà đi rồi giờ bà chỉ có thể nương nhờ vào Phụng. Hơn nữa nhà này ở sướng quá, cơm ngon canh ngọt bà không muốn đi chút nào.

Khanh nhìn bà Tươi, giọng anh lạnh lẽo:

– Dì đi về nhà dì đi, tôi không chấp nhận chuyện làm hại đến con tôi. Đi ngay!

Bà Tươi rùng mình sợ hãi, bà biết Phụng là vợ sau của Khanh nhưng bà cũng không nghĩ là Khanh bênh vợ nhiều đến như vậy. Phàm thì mẹ nào thấy con mình chịu uất ức mà không giận, bà không thể làm gì được Tâm nhưng Kitty là con nít trút giận cũng đã tay. Làm mấy lần trót lọt riêng lần này xui xẻo nên bị bắt tận tay. Bà ủy khuất nhìn Phụng, thấy Phụng mặt cũng xanh xanh tím tím biết là hết đường cứu bà chỉ có thể về phòng dọn đồ đi.

Cu Bom thấy bà ngoại đi thì khóc lóc ngất trời, giãy nãy không chịu cho bà Tươi đi. Phụng ôm lấy thằng bé, quát:

– Im coi Bom.

Cu Bom hơi nín khóc nhưng còn rưng rức, Phụng để cu Bom ngồi trên đất, bản thân cô thì đi tới chỗ Kitty muốn xin lỗi con bé thay bà Tươi. Nhưng khi bàn tay được sơn màu đỏ rực, móng tay nhọn hoắt đụng đến người Kitty, con bé bỗng dưng nhảy ngược lại khóc không ra tiếng. Cả gương mặt tím tái bấu víu lên người Tâm, bàn tay non nớt bấu vào da thịt cô khiến cô hốt hoảng.

Tâm vội đẩy Phụng ra, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm vào Phụng. Có vấn đề… Phụng có vấn đề…

Phụng lần này thật sự ngơ ngác, mà Khanh ở bên quan sát không thiếu cái gì. Sự thật thì Phụng không có làm gì Kitty hết nhưng chẳng hiểu sao con bé lại khóc hoảng hốt đến mức đó. Anh đi nhanh đến chỗ Kitty, tay vỗ vỗ vào lưng con, giọng nhạt nhẽo nói với Phụng:

– Được rồi, cô đưa mẹ cô đi đi, cu Bom để bà nội nó trông cho.

Tâm nhìn Phụng, trong mắt là dò xét thâm trầm, Kitty trên vai cô run rẩy không ngừng. Đang lúc muốn xem xem con bé bị thế nào thì bà Tươi đi ra, cu Bom thấy bà ngoại lại khóc. Chẳng biết do kích động quá hay thế nào mà thở gấp xong ngất xỉu. Phụng hét loạn lên, cả nhà đưa cu Bom đi bệnh viện.

Vì sự việc quá nhanh nên khi cu Bom ngất ai nấy cũng sợ vội đưa thằng bé đi bệnh viện, Tâm cũng bồng Kitty đi theo. Cô ngồi ghế phụ lái, phía sau là bà Tươi với Phụng đang ôm cu Bom khóc không ngừng, bà Lan ở lại trông nhà có gì sẽ lên sau.

Tâm ôm lấy Kitty vẫn còn run run, con bé lúc thì thút thít lúc lại im lặng như không thở, cô thoáng sợ hãi. Định nói với Khanh nhưng khi nhìn sang anh, mặt anh căng thẳng cô lại thôi không nói.

Xe rất nhanh đến bệnh viện, cu Bom được đưa vào cấp cứu. Tâm ôm Kitty ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu đợi, bà Tươi thì khóc tỉ tê vừa khóc vừa mắng bản thân vô dụng. Phụng đang đi đi lại lái trước cửa phòng cấp cứu cũng bực mà quát:

– Mẹ im ngay đi!

Bà Tươi giận quá hóa thẹn:

– Là lỗi tại mẹ mà, nếu không có chuyện kia thì cu Bom đâu có chuyện gì..

Vừa nói bà vừa nhìn sang Tâm đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Cô nhìn bà, bà lại rụt cổ không nói nữa.

Phụng hoảng sợ cô cũng không để ý đến bà Tươi đang làm trò, cô khóc lại ôm lấy Khanh mà than thở.


Khanh thật sự cũng lo lắng không kém chỉ là anh không khóc ra mặt như Phụng được, lại thấy Phụng đang lo sợ anh cũng quên mất Tâm đang ngồi sau. Cứ thế mà vòng tay vỗ vỗ lưng Phụng an ủi, đối với anh chỉ đơn giản là an ủi Phụng chứ không có ý gì khác nhưng Phụng lại không nghĩ vậy. Việc mà cu Bom hay ngất đi cô cũng quen rồi, chỉ là lần này có Khanh nên cô muốn diễn một chút, ai ngờ kết quả lại tốt, Khanh an ủi cô, cô thật sự muốn cho Tâm xem, dù có yêu Tâm đến cỡ nào thì khi có sự xuất hiện của cu Bom mọi thứ cũng sẽ dần dần tan vỡ.

Tâm ngồi sau, ánh mắt cô dán chặt lên bóng lưng của Khanh và Phụng. Trước mặt cô, Phụng dựa vào ngực Khanh khóc yêu kiều, tay còn vịn vào ngực anh có lúc còn nắm lấy tay anh lắc lắc… Khanh cũng không phản ứng bài xích, gương mặt anh căng thẳng tay vỗ vỗ an ủi Phụng. Một nam cao ráo, một nữ thanh tú thật xứng đôi, bất giác cô thấy mẹ con cô thật thừa thãi.

Bà Tươi gần bên không biết là vô tình hay cố tình mà buông ra một câu chủ chốt:

– Xứng đôi ghê!

Tâm nhìn bà, ánh mắt cô có nét bi thương… Xứng đôi…à cô cũng công nhận là xứng đôi thật.

Vừa hay cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bảo rằng cu Bom không có gì, đợi một chút nữa sẽ chuyển xuống phòng hồi sức. Tâm nghe được cũng thở phào nhẹ nhõm, mà lúc bấy giờ Phụng mừng rỡ ôm lấy Khanh, anh cũng vòng tay ôm Phụng vui mừng.

Đối với Khanh là vô ý nhưng với Tâm lại

là hữu tình, thành ra trong lòng Tâm như mơ hồ có một khoảng trống nhỏ…

Phụng lúc này mới giả vờ như phát hiện ra Tâm, cô vội buông Khanh ra, ánh mắt áy náy nhìn về phía Tâm, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi:

– Xin lỗi Tâm chị không cố ý… là chị mừng quá.

Khanh bấy giờ cũng sững sờ, anh vô chừng cảm thấy chột dạ… trước mặt Tâm mà anh còn làm loại chuyện ôm ấp Phụng.

Tâm nhìn anh và Phụng, cô cười nhạt nói:

– Không sao, anh ấy là cha cu Bom mà.. Nếu thằng bé không sao thì tôi về trước cho Kitty ngủ, chị ở lại chăm sóc cu Bom đi.

Phụng ngước gương mặt áy náy lên nhìn Khanh, Khanh nhìn cô một cái sau lại bước qua chỗ Tâm, định đưa tay bồng Kitty nhưng Tâm lại lùi ra sau vài bước.

– Không cần, anh ở lại trông cu Bom đi, em đưa Kitty về.

Khanh sững sờ trong giây lát, Tâm đây là từ chối anh bồng Kitty…

Ánh mắt cô yên tĩnh nhìn anh không một gợn sóng, đôi mắt long lanh thanh thuần mà lạnh lẽo. Cô nhìn anh, nhàn nhạt nói:

– Em về đây, mặc ấm chút trong này lạnh.

Nói rồi cô không đợi cho anh trả lời, liền quay lưng bồng Kitty bước đi về phía trước.

Tâm ôm lấy Kitty, cô sửa cho con bé ngả đầu lên vai mình, cô ôm lấy eo con bé… bàn tay run rẩy mà ôm lấy Kittty đã ngủ say. Trước mắt hành lang bệnh viện dài thẳng một đường, thấp thoáng có người vội vàng đi ngang qua nhưng chẳng một ai có đủ quan sát nhìn thấy một cô gái thanh tú tay bồng đứa bé nhỏ gương mặt lấm lem nước mắt….

Tâm đau lắm, cô đau nơi ngực trái này này… phàm là nữ nhân khi thấy chồng mình thân mật cùng người phụ nữ khác ai lại không đau cho được chứ?!

Cô biết Khanh chỉ là an ủi, nhưng mà an ủi thôi cũng khiến lòng cô quặn thắt lên rồi. Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt nóng hổi, đến bây giờ cô mới biết thì ra bản thân cô bấy lâu nay đánh giá cao khả năng của mình quá. Cô luôn nghĩ cô chịu được nhưng đến bây giờ cô mới biết là cô chẳng chịu được một chút nào. Vốn dĩ tất cả đều là do Khanh không cho cô chịu ấm ức, chỉ cần anh muốn cô cư nhiên cũng có thể vì vài hành động của anh mà đau đến chết đi sống lại.

Đó người ta hay gọi là không – biết – lượng – sức – mình!

Tình yêu hay hôn nhân cũng chỉ nên có 1 và 1, hà cớ gì lại xen vào một cái gai thứ 3 làm chi?!!!

Khanh mãi đứng nhìn theo bóng lưng của Tâm, trong lòng anh giờ đây còn hoảng loạn hơn khi đứng trước cửa phòng cấp cứu khi nãy. Cái cảm giác Khanh đưa tay đến trước Tâm mà cô lại e dè rụt lại khiến tâm tình anh chấn động. Tim anh đập nhanh hơn vài nhịp, cảm giác nhoi nhói lan truyền rất nhanh ở khoan ngực rộng lớn này. Chẳng biết vì sao… anh lại đau đớn đến như vậy?

Tâm như muốn nói cho anh biết, chỉ cần cô muốn cô có thể ôm Kitty bỏ đi trốn biệt khỏi anh bất kỳ lúc nào… Anh có giận có khó chịu nhưng đa phần sợ hãi là nhiều, anh sợ lắm khi Tâm đi anh sẽ ngã quỵ mất, tim anh cũng vì thế mà ngừng đập mất, anh cũng có thể vì đau lòng mà chết mất…

Sự ngổn ngang về cảm xúc đang giày xéo anh từng hồi..

Phụng ở bên đắc chí, cô giả vờ mím môi rụt rè nói một câu vu vơ:


– Tâm sao lại như thế, em với anh có gì…

Khanh nhìn qua cô, lời trong miệng muốn nói cũng vì ánh mắt của anh mà nuốt nghẹn lại vào trong. Cô nhìn anh, gương mặt anh biến sắc, anh mắt cũng rơi vào trầm tư… Phụng khẽ nhếch môi, ý đồ của cô xem ra một phần hữu dụng.

Nhưng Phụng lại không biết rằng… Khanh vốn không phải là những người đàn ông bạc như vôi ngoài kia!

Tâm lững thững bồng Kitty ra ngoài, cô không về nhà ngay mà đưa Kitty về nhà cũ ở khu nhà phố gần nhà của Hương, hôm nay mẹ con cô sẽ ngủ lại đây một đêm. Sau khi cho Kitty ngủ, cô đi đến cửa sổ hóng gió. Trong túi có tiếng điện thoại rung, cô bật lên nhìn, Khanh nhắn cho cô một tin:

” Ngủ sớm đi, đừng thức khuya. Ngoan, anh thương “

Ấm áp… một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng, cô cũng không hiểu vì sao khi nãy lại có loại phản ứng như vậy với Khanh, bây giờ nghĩ lại thấy bản thân thật ngu ngốc. Trước mặt Phụng lại để cảm xúc lấn áp lý trí thật là không hay nhưng mà biết làm sao được. Cô lúc ấy thật sự rất đau lòng, nhìn Phụng và Khanh cô lại đau lòng gấp bội..

Thoáng thở dài, sau này cô nên điều chỉnh tâm lý tốt hơn chút nữa, sự việc lần này xem như là cảnh tỉnh cô không nên tự tin vào bản thân mình quá nhiều. Phụng có bám được trên người Khanh hay không ít nhiều cũng do cô một phần. Nếu bây giờ cô buông bỏ xem ra công sức trước giờ liền trở thành công cốc rồi sao?!

Lại nhìn về phía Kitty đang ngủ, giác quan người mẹ cho cô cảm giác Kitty dường như rất sợ Phụng, sợ một cách kỳ lạ không nói rõ được. Cô phải nên tìm hiểu một chút…

Sáng hôm sau Khanh đến sớm đánh thức mẹ con cô dậy, chuyện đêm qua cô không nhắc đến mà Khanh cũng xem như là không xảy ra. Thật sự thì trong lòng mỗi người đều sợ hãi và mơ hồ, chỉ là cả hai đều sợ sẽ mất đi người kia chứ không phải loại cảm giác khó chịu bắt nguồn cho mâu thuẫn xa cách.

Kitty sáng dậy đi học rất bình thường như là không có chuyện gì xảy ra, cô thật sự cảm thấy có chút lo sợ cho con bé. Biểu hiện hôm qua của Kitty thật rất dọa cho cô sợ hãi.

Sau khi đưa Kitty đi học, cô về nhà đón bà Lan rồi cả nhà cùng nhau đến thăm cu Bom. Lúc cô đến bệnh viện, cu Bom đã tỉnh, thằng bé lại nghịch ngợm chơi siêu nhân với bà Tươi trên giường.

Về việc bà Tươi Khanh cũng có nói qua, tạm thời để bà Tươi ở lại đến khi cu Bom mổ tim sẽ theo mẹ con cu Bom về luôn. Thằng bé dính lấy bà ngoại không rời nên anh cũng không đuổi bà ta đi được. Chuyện cu Bom hôm qua làm mọi người tương đối sợ hãi nên không ai có ý kiến gì, dù sao sức khỏe của cu Bom vẫn là quan trọng nhất.

Cu Bom nói muốn ăn cháo, Tâm cũng định xuống cantin mua cà phê cho Khanh, lúc vừa ra cửa cô gặp Phụng đang xách hộp cháo dinh dưỡng đi vào. Thấy cô, Phụng cười cười, nói:

– Hôm qua chắc em khó chịu lắm nhỉ, chị xin lỗi nha.

Tâm gương mặt không biến, cô trả lời:

– Có gì đâu chị, anh Khanh an ủi chị là chuyện bình thường mà.

Phụng quay sang đối diện với cô, nụ cười trào phúng:

– Thật sao, chị thấy em hình như không phải thế. Nhưng mà Tâm, cu Bom mãi mãi là con trai anh Khanh, em dù có quan trọng cỡ nào cũng không thay thế được thằng bé đâu.

Tâm vỗ vỗ lên tay Phụng, nụ cười cô thân thiện nhưng ánh mắt lại sắc bén:

– Chị nói gì vậy chị Phụng, em thay thế cu Bom làm gì? Chị có một cu Bom, em sau này còn có thể có 2,3 cu Bom nữa. Việc gì em cần thay thế thằng bé chứ?

Phụng biến sắc mặt:

– Em tự tin vậy sao?

– Tự tin hay không không quan trọng, quan trọng là anh Khanh nghiêng về ai chị à? Chị có cu Bom trói chân anh ấy, em cũng có một Kitty. Nhưng mà em hơn chị ở chỗ, bản thân em lôi được anh ấy về còn chị… thì không.

Phụng mím môi, Tâm thực sự nói đúng đến cô cũng không phản bác lại được.

Tâm bước lên một bước, khi ngang qua Phụng, cô mỉm cười nói nhỏ vào tai Phụng:

– Em không hiền như chị nghĩ đâu, tốt nhất yên phận đừng ép vợ lớn như em phải bận lòng.

Tâm cười thành tiếng, cô vỗ vỗ vai Phụng thân thiết, ai không biết đi ngang qua chắc nghĩ hai người rất thân đấy.

Phụng giận đến mức răng nghiến vào nhau nghe ken két, nhưng có tức cũng không làm được gì Tâm. Tâm nói đúng, sau này kiểu gì Tâm cũng sinh thêm cho Khanh mấy đứa nữa kiểu gì mà không ra một thằng nhóc… cu Bom của cô khi ấy lại phải xếp sau một Tâm, một Kitty, một thằng A, thằng B nào nữa… Không không được, Phụng nhất định không cho việc đó xảy ra!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.