Mê Điệt

Chương 13


Đọc truyện Mê Điệt – Chương 13

Sau khi Lâm Tịnh Minh nghe điện thoại của Trương Khải Ngai gọi đến, liền vội vàng đến tiệm cơm gặp cậu. Anh bảo: “Đi đi!”

Cô như được đại xá, bỏ trốn khỏi nơi đó. Sau khi rời khỏi bệnh viện tầm 10m, cô thở dài một hơi, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn nhiều, rời xa Lận Lâm, không khí chưa hẳn là kỳ lạ lắm, trời xanh nước biếc xanh thẳm, thế giới này vẫn tốt đẹp như thế.

Cô vừa bước vào tiệm cơm thì liền kêu lên một tiếng, giữa tiệm là một chiếc bàn đặt một chiếc bánh gato ba tầng!

Bánh gato màu hồng phủ một lớp kem màu trắng như tuyết, ba tầng bánh kem đều có trang trí hình cánh hoa theo hiệu ứng từ nhạt đến đậm, được làm từ kem bơ cô thích nhất. Xung quanh chiếc bàn đặt bánh gato có khá nhiều nữ sinh tò mò hiếu kì vây lại xem, bàn tán xôn xao. Bên cạnh chiếc bàn là Trương Khải Ngai đang ngồi đấy, tay ôm một chiếc gối. Cậu vẫn im lặng suy sụp tinh thần như thế, và vẫn mặc chiếc áo thun trơn màu đỏ hồi sáng, trông có vẻ khá lôi thôi lếch thếch. Cô còn nhìn thấy một bình hồng trà không đường đặt bên cạnh chiếc bánh.

Hôm nay là sinh nhật của cô!

Cuối cùng Lâm Tịnh Minh cũng nhớ ra, kỳ lạ là hôm qua cô vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật mình nhưng đến giờ lại quên béng đi mất! Hoá ra sinh nhật của cô chỉ cách Hề Cạnh Lan một ngày, Hề Cạnh Lan cắt cổ tay vào ngày sinh nhật của mình, còn cô lại có bánh gatô lãng mạn như thế…

Khi cô vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, trong đầu cô chợt nhảy ra suy nghĩ như thế. Lạ thật, sao Trương Khải Ngai biết cô thích ăn kem bơ nhỉ? Hơn nữa sao lại biết cô thích uống hồng trà không đường? Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô vẫn bước tới tỏ vẻ đã chấp nhận bữa tiệc này, quan sát đánh giá chiếc bánh gato một chút, “Bánh gato của hiệu Williams sao?” Cô nhận ra, bật cười nói.

Tiệm bánh ngọt Williams nổi tiếng vô cùng. Nhận được chiếc bánh sinh nhật như thế khiến cô nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, cảm giác được làm nữ vương gần như bị cô quên mất nay đã trở lại, và cảm giác ấy vô cùng đặc biệt khi được một người như Trương Khải Ngai tổ chức cho cô.

“Sinh nhật vui vẻ nhé!” Giọng Trương Khải Ngai vẫn trầm thấp như thế, cậu đưa một tấm thiệp chúc mừng cho cô, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt như hờ hững, nhưng lại khiến cho ai nấy chung quanh đều nhận ra sự bá đạo trong đấy — đây rõ ràng chính là đang tuyên bố cho thiên hạ biết rằng Lâm Tịnh Minh là người của cậu!

“Sinh nhật vui vẻ!” Cô chủ động bước lên thơm lên gò má của cậu, “Em rất vui!”

Trương Khải Ngai vươn tay nắm chặt gáy của Lâm Tịnh Minh, kéo cô vào lòng, một tay còn lại thắp nến, khẽ nói với Lâm Tịnh Minh: “Em cầu nguyện đi.”

“Cầu nguyện…” Cô nhắm mắt lại, chớp chớp vài lần liền mở mắt, “Thứ gì em cũng có cả rồi, không còn điều gì để ước cả–nên em bằng lòng–sinh nhật năm sau anh cũng tặng em một chiếc bánh gato như thế.”

Trương Khải Ngai bật cười một tiếng, “Anh không cho phép điều ước này, năm sau anh tặng em hai chiếc bánh như thế này luôn.”

Cô cười to, “Vậy chẳng bằng anh đưa tiền mua bánh cho em luôn đi?!”

Đám học sinh bu xung quanh xem được một trận cười to, cô thản nhiên thoải mái, mỉm cười chấp nhận bọn họ đứng xem. Trương Khải Ngai đợi cô thổi tắt nến và cắt bánh, sau đó phân phát ra, mỗi người đi ngang qua đều nhận được một đĩa. Dù chỉ có một chiếc bánh gato và một bình hồng trà, nhưng lại chẳng hiểu sao chia ra được tận mấy trăm đĩa bánh, hoá ra chiếc bánh ba tầng này cũng có trọng lượng phết. Sau khi chiếc bánh gato ấy bị chia ra thành hàng trăm đĩa, câu chuyện tình lãng mạn của Trương Khải Ngai và Lâm Tịnh Minh cũng lan truyền theo đấy. Dù mọi người đều không nói ra miệng, nhưng cùng ngầm hiểu rằng đây là cách sống của hai người thích rêu rao, không quan tâm đến miệng đời. Có vài người bẩm sinh không thích mình bị người khác chú ý đến, nhưng cũng có vài người thích bản thân mình như là một vì sao được mọi người vây xung quanh, và đương nhiên không thể nghi ngờ Trương Khải Ngai và Lâm Tịnh Minh đều thuộc loại thứ hai.

Sau khi chia bánh và ăn xong, Trương Khải Ngai mới nói: “Tới Lam Ba đi!”

Cô đang thoả mãn ngồi cắn ống hút, nghe cậu nói thế bèn nhả ống hút ra nói, “Bậy giờ đi sao?”

Cậu kéo cô đứng dậy rồi lôi tay cô đi ra ngoài, “Anh khiêu vũ cho em xem.”

“Được được!” Cô vui vẻ, Trương Khải Ngai nhảy rất đẹp, mỗi khi ban nhạc “Trúc” thi đấu đều là do cậu nhảy chính, thế nên cô bỏ lại bình hồng trà và đi theo cậu.


Khi vừa đi ra khỏi tiệm cơm, phía đối diện có một người đang bước tới, thấy hai người bọn họ đang đi liền có ý hơi nhường đường.

Người đó rất lịch sự, lại biết phi lễ chớ nhìn nên không hề ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Thậm chí, người ấy còn tạo cho người khác một cảm giác như sẽ bỏ quên người đó. Một người đi đối diện với cô, nhưng lại nhường đường vô cùng tự nhiên, lướt ngang qua như một cơn gió, đến cả cái bóng cô cũng chưa kịp thấy. Lâm Tịnh Minh bị Trương Khải Ngai kéo đi, cô tình cờ nghiêng đầu sang nhìn thấy sườn mặt và bóng lưng của người đó.

Lận Lâm!

Bỗng nhiên cô giật tay mình ra khỏi tay Trương Khải Ngai, dõi theo bóng lưng của anh đi vào tiệm cơm. Anh lại biết cô đang nhìn anh, lúc bước vào liền xoay đầu nhìn cô cười cười, sau đó hoà vào đám đông trong tiệm.

Trương Khải Ngai thấy thế bèn dùng sức, nên Lâm Tịnh Minh lại bị cậu kéo đi.

Nhưng trong lòng cô dường như vẫn chưa rời khỏi bóng hình ấy, lúc này đây cô nhận ra rõ ràng là trong cô chỉ có Lận Lâm, và cô chỉ nhớ mỗi khoảng khắc khi Lận Lâm đi lướt qua hai người bọn cô, khi anh nhường đường, động tác hoàn hảo tựa như ánh tà dương.

Nếu quan sát kỹ sẽ để thấy cô đang nhìn như không nhìn, không biết đang để hồn ở nơi đâu, cứ mỗi 3-5s lại mỉm cười. Bài hát thứ hai chính là “Đồ Mi nở rộ” của Vương Phi, khi cô nghe đến câu hát “Ai đã từng tàn nhẫn, ai lại là Thượng đế, chúng ta từng chờ đợi kỳ tích sao, sau cùng chỉ còn một mình luyến tiếc bắt bẻ…”, chẳng hiểu sao lại rùng mình, bên tai từ từ vang lên một câu nói lạnh buốt cả tim gan, “Đây là đang nói về cô!”

“Tịnh Minh?” Trương Khải Ngai xoa xoa đầu cô.

“Qủa nhiên chuyện của bản thân mình qua lời nói của người khác nghe có vẻ chẳng đau khổ gì cả!” Cô lắc đầu, thấp giọng nói, “Em có thể hiểu được, thật ra người khác chẳng có ác ý gì cả, chẳng qua chỉ là nhiều chuyện mà thôi!”

“Trông em rất suy sụp đấy.” Trương Khải Ngai đẩy một ly nước có cồn đủ thứ màu sắc đến trước mặt cô, “Uống một chút đi.”

Cô liền cầm lên ực một phát cạn cả ly, cười cười, “Tửu lượng của một nữ sinh bình thường cũng khá như nam sinh vậy.”

Mái tóc của Trương Khải Ngai hơi dài che khuất đôi mắt của cậu, nhưng vẫn để lộ một ánh mắt vô cùng sắc bén, “Anh uống cũng khá, để anh uống với em.” Bình thường, cậu hay tiếc chữ như tiếc vàng.

Cô cười cười, tựa lên vai của Trương Khải Ngai, “Này Khải Ngai, anh rất tốt, đối xử với bạn gái cũng rất tốt, vô cùng lãng mạn, lại biết ân cần quan tâm, có phúc lắm mới có anh là bạn trai.” Bờ vai của Trương Khải Ngai rất rộng, dù không có da có thịt nhưng dựa vào vô cùng dễ chịu, khiến cô có một cảm giác rất thoải mái, an toàn.

“Cô gái Cảnh Lan kia rất phiền phức, chuyện cô ta muốn tự sát không liên quan đến em.” Ly nước vừa rồi cậu đưa cho cô có độ cồn khá cao, nên cậu biết cô đã hơi say.

Tầm mắt của cô khẽ lướt qua vành tai của cậu, “Anh biết em đang nghĩ gì chứ? Em không hề nghĩ đến Cạnh Lan, em thật sự không quan tâm đến cô ấy, cô nàng Lâm Tịnh Minh nổi danh là vì tư lợi… Nhưng em không hề cảm thấy tội lỗi chút nào, em chỉ nghĩ rằng lời đồn đại này sẽ lan truyền bao lâu đây…”

Cậu nhìn cô chăm chú, trong giây phút ấy, cô gần như suýt mềm lòng mà nảy sinh tình cảm với người đàn ông tốt này. Trương Khải Ngai là một người bá đạo như thế, nhưng lại chân thành lo lắng cho cô đến thế, cô như say khướt tựa sát lên người cậu, cô hỏi, “Tại sao anh lại thích em?”

Lồng ngực của Trương Khải Ngai chấn động vang lên một tiếng ầm, đúng lúc này lại có người tới rót rượu, khiến cô không nghe được cậu nói gì, chỉ biết là một câu khá ngắn. Đầu óc choáng váng, mặt mày nóng bừng, nên cô cũng lười hỏi lại, dù sao cũng không có gì ngoài thích dung mạo xinh đẹp và tài năng của cô, chứ còn gì nữa đâu? Cô còn ưu điểm gì nữa? Nhất thời cô không nghĩ không ra, cô tựa vào vai của Trương Khải Ngai, cảm thấy cảnh sắc xung quanh muôn màu muôn vẻ, mơ mơ màng màng khiến cô không nhìn rõ được, nên cứ nhắm mắt lại và ngủ. Cô say rồi!

Sau khi cô say khướt, một người khác từ bàn khác đi tới chỗ Trương Khải Ngai, “Khải Tử, quả nhiên thằng nhóc này sẽ tìm được bạn gái mà, ngay còn Lâm Tịnh Minh mà còn dụ về tay được, chẳng qua anh Hi chỉ muốn cậu dụ người đến thôi, chú mày đúng là cố gắng…” Nói rồi vỗ vào vai cậu một phát, sau đó lại có thêm bốn người vây xung quanh cậu, lạnh lùng nói, “Anh Hi và lão đại ra ngoài chơi bài rồi, chú mày không nên quên ai là người tài trợ chi phí và chi phí cho Trúc là ai, bảo chú đi cưa một cô gái để chơi đùa qua đường mà cũng nghiêm túc đến thế ư?”


Trương Khải Ngai đỡ Lâm Tịnh Minh nằm lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó đứng chặn ngang gương mặt của Lâm Tịnh Minh, “Người phụ nữ mà anh Hi không theo đuổi được, mày cũng dám thích sao?” Một người khoanh tay ôm ngực nói.

“Cô ấy là người con gái của tao.”

“Người anh Hi theo đuổi mà mày cũng dám mơ tưởng à.” Một trong bốn người kia khoanh tay trước ngực.

Dáng người cao gầy của Trương Khải Ngai đứng trước mặt bốn người kia như một cây gậy trúc, cậu nhỏ giọng nói lại, “Cô ấy là người con gái của tao, không nghe thấy à?”

“Mày thật to gan!” Trong bốn người kia, có một người có giọng nói cực kỳ to, “Dám nói như thế với chúng tao.” Nói xong liền đá một cái, vừa nhanh vừa ác trúng ngay bụng của Trương Khải Ngai, khiến cậu ngã “Ầm” một cái vào sô pha, sau đó lại bước lên tóm lấy cổ áo cậu, trầm giọng nói. “Lần sau đừng để tao nghe thấy tiếng mày nữa, nghe chưa?”

Câu trả lời đáp lại của Trương Khải Ngai chính là một quyền đánh vào bụng dưới của người nọ, khiến cả quán Lam Ba đều im lặng, có mấy vị bảo vệ đừng bên cạnh, dù có lòng muốn ngăn cản nhưng lại không dám, bởi đây là khách quen từ đại học Z, đều là sinh viên. Cô tiếp tân trông coi điện thoại mang máng nghe thấy tiếng người ồn ào.

Bên tai cô vang lên tiếng ong ong, đều là nụ cười lạnh buốt của Lận Lâm và những chuyện được cho là vô vị, nhạt nhẽo, sự thê lương sắp biến thành sự đau khổ tuyệt vọng không hề hợp với tính cách bẩm sinh của cô, còn khiến cô đau đầu, hoảng hốt hơn cả rượu.

“Không thì chúng ta đến nơi khác để tiếp tục?” Trương Khải Ngai đá người nọ một cước khiến gã té nhào lên bàn, mọi người trong quán nhìn thấy cảnh tượng ấy liền hoảng sợ nhưng không ai dám lên tiếng, dẫn đến cả quán bar đang sôi động ồn ào trở nên im lặng như tờ. Trương Khải Ngai dùng một tay đẩy gả, khiến bọn người nọ hoảng sợ co giò chạy khỏi đó. Vì chuyện này mà mọi người xôn xao, có người đòi báo cảnh sát, có người lại bảo không thể.

Trương Khải Ngai biết Cao Trọng Hi hay đi giao du với các bang phái lưu manh, những gã ấy học theo Hồng Kông bày trò hắc bang như diễn xiếc khỉ từ lâu rồi, lúc trước hắc bang chính là học theo TV, còn bây giờ thì TV lại ăn theo hắc theo, cậu trầm giọng ừ một tiếng, trong lòng vô cùng khinh bỉ, thực tế đúng là hoang đường.

Cậu đi ra góc hẻm nhỏ phía sau Lam Ba với bọn họ, còn chưa mở miệng nói gì thì bốn người họ đã cùng nhau xông lên, đấm đánh tung quyền về phía cậu. Âm thanh đấm đá vang lên rất rõ trong đêm khuya yên tĩnh, nhưng không hề có tiếng rên rĩ hay hò hét, cho nên nghe chỉ giống như tiếng đập chăn bông hay đấm bao cát, vang lên cực kỳ rõ ràng, tuy nhiên không hề khiến cho người khác phải chú ý.

“Ầm” một tiếng, Trương Khải Ngai đánh một gã té nhào xuống đất, cầm chai coca cola thuỷ tinh đập vào đầu gã, đánh đấm đến mức như thế này, mỗi người vốn dĩ đều bị điên cả rồi, chỉ nhớ rằng không nên mở miệng la hét để không gây sự chú ý cho người ngoài và cảnh sát, ngoài ra chính ra liều mạng đánh cho đối phương phải thua, nếu không —

Cậu cầm chai thuỷ tinh đập hai lần thì bị ba người còn lại nhào tới tóm lấy, tiếp theo cậu như một con cua giãy dụa không ngừng, còn xoay đầu tìm xem tay của gã nào đang giữ chặt cậu. Người bị nện ban nãy đang nằm trên mặt đất cố gắng hít thở, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

Tất cả những mớ lộn xộn vừa rồi bắt đầu trở nên bạo lực hơn, đã quên mục đích bọn họ đánh nhau vì lý do gì, chỉ còn nhớ rõ cảm giác bị đánh vào người.

Con người cũng là một loài động vật, từ cuộc ẩu đả này có thể khơi dậy được bản năng tiềm tàng của dã thú, đây vốn bắt nguồn từ đi săn, nhưng sau đó bị biến thành một trò chơi kích thích.

“Cảnh sát tới, mau dừng tay, dừng tay lại!!” Đột nhiên đầu hẻm vang lên tiếng “tách tách” của máy chụp hình, đèn flash loé lên, trong không gian yên tĩnh ấy vang lên tiếng bước chân không chỉ của một người.

Năm người bọn họ đang đánh nhau liền giật mình, bốn gã nọ vứt Trương Khải Ngai xuống đất rồi chạy trối chết. Ánh trăng lạnh lẽo hắt xuống mặt đất trong ngõ nhỏ ấy, nổi bật là Trương Khải Ngai đang nằm trên mặt đất thở dốc, như một con cá bị mang lên khỏi mặt nước sắp chết ngạt vì thiếu oxi.

“Khải Ngai!!” Có hai người nhanh chóng chạy đến chỗ cậu, người đầu tiên đỡ Trương Khải Ngai dậy kiểm tra xem cậu có bị thương chỗ nào nghiêm trọng không, ấn ấn mấy lần thì nhận ra chỉ là vết bầm, không sao cả. Trương Khải Ngai ngồi dậy thở phì phò nhìn người thứ hai đang đứng bên cạnh.

Người nọ cầm máy chụp ảnh, vừa rồi đang xem lại ảnh chụp bốn người vây đánh cậu ban nãy, bây giờ lại ngồi xổm xuống lo lắng nhìn vết thương của cậu. Anh bị thương và hơi trầy da, bây giờ còn đang chảy máu, tuy nhiên dù nhuộm đỏ chiếc áo đang mặc nhưng vẫn khó nhìn ra. Người này vô cùng bình tĩnh, bất luận đi đến đâu vẫn luôn tỉnh táo đến kỳ lạ, hơn nữa còn luôn mỉm cười, chính là Lận Lâm. Trương Khải Ngai cúi đầu không nói lời nào, quẹt máu trên khoé miệng, vẫn tiếp tục im lặng.


Người cùng đi với Lận Lâm chính là Thư Yển, cậu ta nhíu mày, “Cậu làm gì thế… Bọn họ là ai?”

Trương Khải Ngai vẫn không nói gì.

Lận Lâm đưa máy ảnh cho Thư Yển, lấy cuộn phim ra và nói, “Ảnh chụp trong này, nếu như lần sau gặp lại thì em giao nộp thứ này cho công an.” Nói rồi anh đưa lại cho Thư Yển, đây không phải thứ anh mang theo.

Trương Khải Ngai nhận lấy cuộn phim, nãy giờ vẫn giữ im lặng vì trận ẩu đả đột nhiên lên tiếng nói một câu, “Tịnh Minh vẫn còn đang ở Lam Ba.”

“Tịnh Minh?” Thư Yển hả một tiếng, “Hồi tầm hơn 7h, cậu ấy gửi tin nhắn cho mình bảo muốn mượn máy ảnh, nên mình đến Lam Ba mà không thấy cậu ấy, đến lúc đi về mới nhìn thấy cậu và đám người kia đang đánh nhau.”

“Cậu ấy không ở Lam Ba sao?” Gương mặt của Trương Khải Ngai lập tức đen thui như đít nồi, nhìn không ra hình người, chống tay ngồi dậy, “Mình biết cậu ấy ở đâu rồi –“

Lận Lâm kéo tay cậu xông ra ngoài, anh chỉ khẽ nhướng mày, giọng điệu vô cùng nhu hoà, không hề kích thích đến thần kinh đang căng thẳng của Trương Khải Ngai, “Đầu tiên gọi điện cho em ấy trước xem em ấy đang ở đâu.”

Trương Khải Ngai sững sờ, Lận Lâm nói rất lý.

Ngõ nhỏ yên lặng, Lận Lâm bình tĩnh bấm số điện thoại của Lâm Tịnh Minh, “Alo?” Lời nói của rất cô đọng xúc tích, tựa như ánh mắt ấy của anh, cũng chất chứa bi thương. Cho nên giọng điệu vẫn ôn hoà như xưa nay, “Tịnh Minh? Bây giờ em đang ở đâu? Khải Ngai? Khải Ngai đang ở chỗ anh, em đang ở đâu? Em ở yên đấy đừng đi đâu cả, bọn anh đến đó tìm em.”

Thư Yển và Trương Khải Ngai cùng thở dài một hơi, Lận Lâm lại nói thêm vài câu rồi cúp máy, “Em ấy bảo mình uống say rồi, lúc tỉnh dậy không thấy em trong Lam Ba nên đi ra ngoài tìm em, bây giờ đang đứng ở trung tâm Thương mại Quốc tế, anh bảo em ấy đứng chờ trước cửa.”

Trương Khải Ngai lại dùng mu bàn tay quẹt vết máu, và tiếp tục im lặng, nhưng có vẻ như không cam lòng.

Đôi lúc Lận Lâm thường khiến người khác cảm thấy anh rất có lý, câu chữ của anh không kích thích người khác, để anh ra quyết định để anh chỉ huy vô cùng thoải mái, cho nên tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận anh là Hội trưởng của “Trúc”. Lận Lâm là người Tịnh Minh thích, là tình địch của Trương Khải Ngai, cậu thật sự rất muốn làm chuyện trái lại sự sắp xếp của Lận Lâm nhưng không có lý do. Chính vì thế, cậu mới âm thầm căm hận trong lòng!

Lận Lâm đưa một bao khăn giấy ướt cho cậu, “Lau một chút đi.”

Trương Khải Ngai nhận lấy xé ra, lấy một mớ khăn giấy lau mặt, Thư Yển lau những vết thương và vết máu trên người giúp cậu. Anh nhíu mày nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người cậu, không thể gặp người khác với dáng vẻ như thế, thế là Lận Lâm bèn cởi áo khoác ra ném cho Trương Khải Ngai rồi xoay người bỏ ra ngoài.

Sau đó bọn họ tìm được Lâm Tịnh Minh vẫn mơ màng đứng ở trung tâm thương mại quốc tế. Cô không quá chú ý đến quần áo dưới lớp áo khoác và vết thương trên mặt của Trương Khải Ngai, mơ mơ màng màng bị nhét vào taxi về trường, ngay cả bao nhiêu người đến đón cô, cô cũng không biết.

Về đến trường đã là 9h30 tối, Thẩm Thịnh Như hoảng sợ nhìn Lâm Tịnh Minh cả người nồng nặc mùi rượu bị Trương Khải Ngai trả lại, phản ứng đầu tiên của cô nàng chính là Lâm Tịnh Minh đã bị Trương Khải Ngai đưa lên giường, vừa định hét lên gọi cả ký túc xá bắt Trương Khải Ngai ký giấy cam kết: bảo đảm khi nào bọn họ sẽ kết hôn thì cô nàng nhìn thấy sau lưng Trương Khải Ngai còn có Thư Yển và Lận Lâm. Cô bị cắt ngang một chút, trong lòng liền thầm suy đoán xem kẻ tình nghi có ba người, cuối cùng nên ép ai ký giấy cam kết đây? Nghiêm Hoa sau lưng Thư Yến đột nhiên nhảy dựng lên từ trên ghế, “Thư Yển, đã lâu không gặp!”

“Cô ấy uống say rồi.” Trương Khải Ngai không để ý đến phản ứng của các cô nàng trong kí túc xá, chỉ trầm giọng nói.

Thư Yển cười cười nhìn Nghiêm Hoa, “Cậu ấy không sao cả, chỉ là uống rượu thôi, ngủ một giấc dậy là bình thường ngay ý mà!”

“Này, cậu đã làm gì đấy?” Thẩm Thịnh Như không hề uống say, trong đêm khuya như thế này, bộ quần áo dưới lớp áo khoác của Trương Khải Ngai nhăn nheo, chẳng lẽ ba người bọn họ đánh nhau vì tranh giành Lâm Tịnh Minh ư?

Trương Khải Ngai hơi ngây người, nên Lận Lâm bèn nói: “Tịnh Minh không sao cả, khi nào tỉnh lại nhớ gọi điện cho Khải Ngai.”

Một câu đơn giản của anh đã xoá sạch nghi vấn của Thẩm Thịnh Như, tựa như ám chỉ Trương Khải Ngai xảy ra chuyện gì thì hẳn là nên do Tịnh Minh hỏi, không muốn cô nàng hỏi cung như điều tra lý lịch, Lận Lâm là một người lợi hại, Thẩm Thịnh Như bị một câu nói của anh chặn miệng lại, nên trong lòng hậm hực. Sau khi ba nam sinh chào tạm biệt và ra về, cô đóng cửa lại. Tiêu Hiểu Nguyệt thò đầu ra từ trên giường, “Có phải Lâm Tịnh Minh đã bị đè lên giường rồi không?”

“Nghe đâu là không, nếu như một nam sinh đưa nó về thì mình cũng không tin.” Thẩm Thịnh Như nói, “Nhưng chẳng qua lần này tận ba nam sinh đưa cậu ấy về, nên mình liền tin tưởng qua loa, lần sau sẽ cảnh cáo nó không được đến quán bar nữa, nơi ấy sao có thể hỗn loạn bình thường được chứ?”


“Thôi quên đi, mình cảm thấy không có chuyện gì cả, ba người họ cũng không phải loại người háo sắc như mãnh hổ như mày đâu, người ta sẽ không tệ đến thế đâu…” Nghiêm Hoa bỏ ra ngoài ban công ngắm bóng lưng của Thư Yển, ngây ngốc nói.

“Ai một cước đá người phụ nữ mê trai kia xuống lầu cho tao, tao tốt như thế này mà lại nói tao là háo sắc như mãnh hổ ư? Tao rõ ràng là một cô gái vô tội trong sáng, thế mà mày nói tao cứ như là sắc lang đã vạn năm không thấy phụ nữ, tao đắc tội mày khi nào hả?” Thẩm Thịnh Như cao giọng.

“Mày không phải là sắc lang vạn năm chưa thấy phụ nữ, mà là mãnh hổ vạn năm chưa thấy soái ca thôi.” Hai người cùng đồng thanh.

Tiêu Hiểu Nguyệt ngồi trên giường thoải mái nói, “3546 tấm ảnh của soái ca, cô nàng đó lưu trữ 3546 tấm ảnh soái ca trong máy tính, từ trong nướ đến ngoài nước, TV phim game anime manga – không gì là không có cả, nếu như mày không phải mãnh hổ — thì chứng minh đi, xoá những thứ kia hết.” Cô ấy vừa nói vừa lật tập chí. Âm thanh nhàn nhạt vang lên càng kích thích dây thần kinh của Thẩm Thịnh Như.

Vào lúc cuộc chiến thứ n của ký túc xá sắp bùng nổ thì Lâm Tịnh Minh tỉnh dậy, mơ màng ngồi dậy, sau đó chậm chạp đi ra ngoài ban công để rửa mặt, sau khi rửa mặt xong liền tỉnh táo hơn nhiều, “Sao tao lại về được đây?”

“Được ba anh chàng đẹp trai đưa về đó.” Thẩm Thịnh Như tạm thời buông tha cho người phụ nữ ác độc trên giường kia, chỉ tay về phía bàn, “Thư Yển bảo mày mượn máy ảnh của cậu ấy, nên cậu ấy đặt trên bàn. Lận Lâm nói mày tỉnh lại nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho Trương Khải Ngai. Tao không biết hôm nay mày làm gì, nhưng tóm lại là — mày không bị đè lên giường chứ?” Cô nàng kề sát bên cô, bí ẩn hỏi.

Lâm Tịnh Minh lấy một quyển tập gõ vào đầu cô nàng, “Thịnh Như chết bầm, sao có thể chứ, vợ mày vẫn còn là xử nữ nhá, tao vẫn chưa mất đâu, cắn chết mày!!!”

Thẩm Thịnh Như né ra, “Chồng quan tâm vợ thật mà, nhưng mày vẫn nên gọi điện thoại cho Trương Khải Ngai báo bình an đi, tao thấy tâm trạng của cậu ấy rất tệ, hình như rất lo lắng cho mày.”

“Ừ.” Đầu óc của Lâm Tịnh Minh vẫn còn trống rỗng, miễn cưỡng lấy điện thoại ra gọi cho cậu, “Alo?”

“Alo?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của Trương Khải Ngai, lần này không lạnh lùng như bình thường nữa, mà hơi thở gấp gáp như vừa cãi nhau với ai, đột nhiên “cạch” một tiếng, tựa như điện thoại bị rơi xuống đất, rời khỏi tay của Trương Khải Ngai, tiếp đến cô nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào bát nháo, có người cười lạnh nói, “Khải Tử, mày nợ tao bao nhiêu ân huệ, chính mày tự tính xem. Tao bảo mày cua Lâm Tịnh Minh rồi đá cô ta, nhưng mày không cua đã chẳng nói, thế mà còn bị cô ta mê hoặc nữa. Đồ chết tiệt, tao nhất định phải hại chết cô ta.”

“Cô ấy là người của em.” Đây là giọng nói của Trương Khải Ngai, cô đã từng nghe câu này, đến mức nghe lại cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa, chỉ nghe cậu trầm giọng nói, “Là đàn ông nhưng anh Hi lại cưỡng ép rồi sau đó đá cô ấy.” Một lát sau, Trương Khải Ngai không lên tiếng nữa, chỉ còn vang lên tiếng thở dốc.

Sau đó, Trương Khải Ngai lạnh lùng nói, “Em đang giữ ảnh chụp cảnh đánh nhau, nếu như anh lại tìm người đối phó với Tịnh Minh, thì hãy chờ đến cục cảnh sát để bảo lãnh người đi. Anh Hi, em không muốn tranh cãi với anh, anh hãy quên đi, buông tha cho Lâm Tịnh Minh đi, vì một cơn giận nhất thời, có đáng không?”

“Mày thích ả điếm kia sao?” Giọng nói của Cao Trọng Hi trầm xuống, toát lên sự lạnh lùng giễu cợt, “Là thích thật sao? Ả ta giống bạn gái trước đây của mày, đừng nghĩ là tao không biết! Chi bằng tao nói cho mày biết –” Ngữ điệu của gã nhẹ nhàng dần, hung tợn nói bên tai của Trương Khải Ngai, “Ả ta rồi cũng sẽ đá mày thôi, người ả ta thích chính là Lận Lâm!” Trương Khải Ngai không nói gì cả.

Lâm Tịnh Minh cầm điện thoại nghe hết tất cả, ngạc nhiên ngẩn người, nhìn như một kẻ ngốc. Rất lâu sau, Trương Khải Ngai mới nói, “Vậy thì thế nào?”

Cô ngây ra, nghe giọng trầm thấp của cậu, có cảm giác như bị giễu cợt, “Vậy thì thế nào?”

Cao Trọng Hi cũng thoáng sửng sốt.

Trương Khải Ngai nói: “Cô ấy là người phụ nữ của em, nếu như anh tổn thương đến một sợi tóc của cô ấy, em cũng không tha cho anh. Còn về phần cô ấy thích ai, bây giờ em không xen vào, sau này hãy nói.”

Đây là một khát khao muốn công khai bảo vệ, đơn giản đến chẳng có đạo lý gì cả, giống như bảo vệ một pho tượng nghệ thuật, một nữ thần, dốc hết sức dùng tất cả để đổi lại một nụ cười của cô, cậu giá trá như thế đã thể hiện được tình cảm của cậu. Trương Khải Ngai yêu Lâm Tịnh Minh bằng một tổ hợp bao gồm thưởng thức và khát khao muốn bảo vệ….

“Khải Tử, mày điên rồi.”

Cô cúp máy, yên lặng không nói gì. Trương Khải Ngai đối với cô rất tốt, thật sự rất tốt.

Có một bài hát rằng: người yêu em nhất là anh, em làm sao hiểu thấu được nỗi lòng của anh?

Cô nghĩ rằng: Người yêu cậu nhất không phải là cô, thì làm sao cô có thể hiểu được nỗi lòng của cậu chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.