Đọc truyện Mê Điệt – Chương 1: Review
Vào những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ, bạn có bao giờ gặp một chàng trai với đôi mắt to đen láy u buồn, với dáng vẻ ưu thương xa cách, với sự dịu dàng ấm áp khó phai?
Có một chàng trai như thế trong “Mê Điệt”.
“Cậu ấy bởi vì chính nỗi ưu thương kín đáo của mình mà trở cao quý, lại bởi vì sự cao quý ấy mà già nua…”
Lâm Tịnh Minh xinh đẹp, tự tin, tài năng và tỏa sáng rực rỡ đã phải lòng một cậu trai kỳ lạ như thế vào những năm tháng đại học tràn trề sức xuân tươi đẹp của mình.
Tịnh Minh là một nữ sinh viên ưu tú luôn giành hạng nhất nhì trong các kỳ thi. Tịnh Minh là một cây bút viết truyện kiếm hiệp online nổi tiếng nhiều fan. Tịnh Minh là một hot girl chưa một mảnh tình vắt vai những thường xuyên từ chối những lời tỏ tình khiến bao cậu trai tan vỡ trái tim. Tịnh Minh là một cô nàng tự tin, kiêu ngạo, hoạt bát dám thể hiện cái tôi của mình mà không kiêng dè rèm pha. Tịnh Minh cũng là một cô nàng bao dung, độ lượng khi không phán xét những kẻ ác ý với mình.
Thế rồi, một nữ sinh trong sáng rực rỡ như cô đã lần đầu tiên để ý cậu bạn nhóm trưởng ban nhạc đầy bí ẩn, để ý bởi vì cậu ấy quá bí ẩn, thậm chí để ý trước cả khi biết mặt cậu chỉ vì cảm giác, cậu trai ấy chắc hẳn có cả một tuyển tập chuyện xưa phủ đầy bụi đằng sau mình.
Cậu ấy chẳng phải người đẹp nhất, không có đường nét hoàn hảo đẹp đẽ như Thư Yển, không có dáng vẻ bụi đời tuấn tú như Khải Ngai, chỉ đơn giản là một chàng trai có đôi mắt thật đen, thật to và một dáng vẻ u buồn, cao quý. Cậu ấy tên là Lận Lâm, một cái tên trúc trắc khó đọc.
Hẳn là cậu ấy sẽ rất xa cách, rất lạnh lùng, rất quái đản, rất xua đuổi người khác có phải không? Không hề, cậu ấy tử tế, dịu dàng, biết cách chăm sóc người khác, lại cực kì kiên cường và có tinh thần trách nhiệm vô cùng. Cậu ấy có thật nhiều bí ẩn đằng sau mình. Chuyện bạn gái cũ, chuyện bạn gái bây giờ, căn bệnh kì lạ, bí mật về cha mẹ. Nỗi tự ti, nỗi sợ hãi, niềm kiêu hãnh, sự quật cường. Con người cậu ấy như chia thành hai nửa, một nửa mục ruỗng yếu ớt chực vỡ tan, một nửa kiên cường bất khuất dám đứng lên chống chọi. Cậu ấy cô đơn nhưng cũng lựa chọn sự cô đơn.
Mạnh mẽ xông vào thế giới u ám ấy, dùng sinh mệnh rực rỡ lâp lánh xán lạn của mình để chiếu sáng sự tăm tối trong con người Lận Lâm, Tịnh Minh từng bước bóc lấy củ hành Lận Lâm, chạm tới tâm hồn cậu. Mỗi lần bóc một lớp là một lần nước mắt đầm đìa, cô chưa bao giờ từng bỏ cuộc, chưa từng ngừng nói tớ thích cậu, tớ yêu cậu. Thật ấu trí phải không, nói liên tục “tớ yêu cậu” mà không sợ bị chán ghét? Đó là sức mạnh tuổi trẻ, thích là làm, còn thích là còn làm, chẳng nghĩ suy đắn đo chi hết, yêu là dốc hết bầu nhiệt huyết.
Lận Lâm đã phải lòng một Tịnh Minh như thế, một Tịnh Minh hoạt đáng yêu, một cô gái ngây thơ trong sáng mà thông minh hiểu biết. Nhưng cậu cũng giãy giụa, bóng tối trong lòng cậu khiến cậu sợ hãi, nỗi tự ti khiến cậu e ngại, sợ rằng mình sẽ luôn đem lại bất hạnh cho người mình yêu thương, sự kiêu ngạo khiến cậu không muốn mình bị bỏ rơi lần nữa, không muốn giao ra trái tim để rồi phải chịu đau đớn.
Dùng hai năm hạnh phúc để đổi lấy một lần chia tay dứt khoát. Liệu cậu có thực sự rời bỏ được cô, lời nguyền về cái chết, sự bất hạnh của những người thương yêu câu liệu có còn ám ảnh? Người con gái mạnh mẽ, trong sáng, dũng cảm ấy có chạm tay được vào hạnh phúc? Chàng trai với vết thương đầy mình liệu có mở ra căn phòng u ám, thực sự đón ánh dương ấm áp chiếu vào, không sợ hãi không nghi ngại, thực sự ôm người con gái mình yêu vào lòng, bây giờ và mãi mãi?
Để anh đọc cho em nghe bài thơ năm 16 tuổi anh đã viết:
“Mộng Giang Nam thuở bé, chỉ muốn được hái sen.
Trai mười hai để chỏm, bờ dương xanh mưa bụi.
Thuyền trắng xuôi Giang Tô, trăng bạc nhuốm tà áo
Chợt nghe khúc ca cổ, Ngô Việt đà ngàn năm.”
—
Một câu chuyện không dài (13 chương dài) nhưng đẹp đẽ và tinh tế, để lại dư âm cho người đọc. Motip truyện cũng chẳng có gì mới, mối tình học trò, cô gái ánh sáng, chàng trai bóng tối, tìm hiểu bí mật, yêu nhau, chia ly, tan rồi hợp. Thế nhưng cái cách Đằng Bình thổi hồn cho nhân vật, họa nên ý thơ cho câu chữ thật dễ chịu. Rõ ràng là một truyện ngược, nữ truy nam thật vất vả, có cả những cô gái dại dột, cả những người trẻ vô tâm độc ác, thế nhưng bầu không khí truyện vẫn nhẹ nhàng, lãng đãng. Có không khí tươi mới, sống động của tuổi trẻ, lại có cái nhói đau, không phải tê tái mà chỉ nhói lên, hoặc âm ỉ, đó là nỗi đau thanh xuân.
Tất cả những con người của thanh xuân, dù có phạm lỗi lầm thế nào, qua ngòi bút của Đằng Bình, ta có thể cảm nhận được sự bao dung, sự cảm thông của cô ấy dành cho nhân vật. Tuổi trẻ thừa tinh lực, tuổi trẻ không lý lẽ, tuổi trẻ thật nhạy cảm, tuổi trẻ quen phóng đại cảm xúc, tuổi trẻ nắng mưa thất thường, tuổi trẻ ồn ào, tuổi trẻ trầm lắng. Tất cả đều hiện lên dưới ngòi bút trìu mến, vị tha của Đằng Bình, cho nên dù nữ chính bị cự tuyệt rất nhiều lần, dù nam chính thật bất hạnh, dù có người đã chết, dù có người bị thương, câu chuyện không hề tạo cảm giác âm u dồn nén, bi thảm bức bối. Cái kết trọn vẹn, đẹp đẽ giống như nụ hoa cuối xuân hé nở, giống như cầu vồng sau mưa, khiến tất cả mọi người đều nhẹ nhõm, nhân vật nhẹ nhóm, độc giả nhẹ nhõm!