Mê Điệp Tình Nhân Chiến

Chương 33


Đọc truyện Mê Điệp Tình Nhân Chiến – Chương 33

“Lạc Tử Tịch, hiện tại đột nhiên ta nghĩ tới một từ, ngươi có muốn nghe không?”

Nhan Tiêu ở phòng bếp giúp Lạc Tử Tịch rửa rau, nàng cảm thấy hiện tại ở trong nhà của Lạc Tử Tịch cùng Lăng Dịch Hằng có chút ý tứ, cái loại cảm giác này nói không nên lời.

“Cái gì?”

Lạc Tử Tịch đảo đảo đồ ăn trong nồi, Nhan Tiêu vốn không có một khắc yên tĩnh.

“Man thiên quá hải.”*

* 瞞天過海:một trong ba mươi sáu kế. Có nghĩa giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.

Gia Cát Lượng dùng kế “Thuyền cỏ mượn tên” để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.

Nhan Tiêu cảm thấy hiện tại nàng cùng Lạc Tử Tịch ngoài mặt lừa dối Lăng Dịch Hằng chính là chiêu này. Kỳ thật ngẫm lại sẽ thấy binh pháp thiết thực rất lợi hại, đúng là trong cuộc sống cũng có thể dùng được, trí tuệ tổ tiên quả thật cao nha, có vẻ Lạc Tử Tịch cũng rất thích cùng nàng thảo luận phương diện này. Nhan Tiêu bỗng dưng nghĩ tới từ này, vật họp theo loài. Được rồi, càng ngày nàng càng phát hiện nàng cùng Lạc Tử Tịch có nhiều điểm chung.

Lạc Tử Tịch vừa nghe, sửng sốt một chút nhưng cũng lập tức nghĩ được Nhan Tiêu nói gì. Tư duy Nhan Tiêu bộc phát, nếu không phải nàng hiểu biết Nhan Tiêu, phỏng chừng nàng theo không kịp tư duy Nhan Tiêu, bất quá nàng cảm thấy này “Man thiên quá hải” có chút không thỏa đáng, vì thế, nói:

“Ngươi không biết hẳn nên là Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương* sao?”

* 明修栈道,暗度陈仓: chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới (ba mươi sáu kế).

Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ “Minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương”, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.

Hiện tại quan hệ của nàng cùng Nhan Tiêu, dùng điển cố Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương càng thêm chuẩn xác hơn. Nàng cùng Nhan Tiêu trước tiên dùng quan hệ bằng hữu chính là Minh tu sạn đạo, mà ngầm hai người các nàng chính là ám độ Trần Thương. Dường như, Nhan Tiêu rất thích đem chuyện hiện thực ám chỉ lên một ít điển cố. Bất quá, Lạc Tử Tịch cảm thấy cũng có ý tứ, Nhan Tiêu thích ngoạn, kia cũng là một loại vận dụng tri thức đi. Tuy rằng điển cố này được nhiều người biết, bất quá có câu nói rằng: Ôn cố nhi tri tân*. Nàng cùng Nhan Tiêu tán gẫu một chút cũng không phải không được.

*温故而知新: Ngẫm nghĩ việc xưa để hiểu việc nay.


“Ngạch, được rồi, Lạc Tử Tịch, cũng là ngươi dùng tương đương chính xác. Bất quá, Lạc Tử Tịch, minh tu sạn đạo ngươi cảm thấy là ý chỉ ta tới ăn ké, ám độ Trần Thương là chỉ ta ở phòng bếp với ngươi này nọ đi? Hay là bên ngoài chúng ta là bằng hữu, bên trong là tình nhân đây?”

Quả thật hai cái đều áp dụng được, chỉ là Nhan Tiêu nghĩ muốn trêu chọc Lạc Tử Tịch.

Rau xanh nàng rửa tốt lắm, lau tay, nhìn thấy những thứ nên làm đều đã làm xong, như vậy có thể an an ổn ổn từ phía sau ôm lấy Lạc Tử Tịch. Để cho Lạc Tử Tịch không viện lý do đẩy ra vì thế liền theo phía sau Lạc Tử Tịch mà ôm lấy nàng. Nhan Tiêu hắc hắc cười thầm trong lòng. Khi nãy Lạc Tử Tịch đang thái rau nàng từ phía sau ôm lấy, kết quả Lạc Tử Tịch không kêu nàng đi rửa bát thì bảo nàng đi rửa đồ ăn? Phòng bếp là nơi thế nào? Nơi này yêu còn được, Nhan Tiêu làm sao có thể buông tha?

“Ai nha! Ta còn phải xào rau đây, ngươi không ngại dầu mỡ! Ngươi ôm ta như vậy, ta làm thế nào được?”

Lạc Tử Tịch tránh né một chút, nhưng tránh không thoát song chưởng của Nhan Tiêu, đột nhiên cảm thấy để cho Nhan Tiêu theo vào phòng bếp là một lựa chọn phi thường sai lầm. Sau khi vào được phòng bếp Nhan Tiêu một khắc cũng không quy củ.

“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Nhan Tiêu đoán được Lạc Tử Tịch sẽ giãy dụa, nhưng cũng không giống giãy dụa mà còn có cảm giác dục cự còn nghênh. Nhan Tiêu ôm càng thêm hăng say.

Dầu mỡ? Nàng sợ nha, nhưng hiện tại không khí trong trù phòng tốt như vậy, khụ khụ, ngay cả chuyện xấu nàng đều muốn làm. Không phải Lạc Tử Tịch còn mang tạp dề chống đỡ phía trước sao. Nàng sáng suốt như vậy ôm từ phía sau thế nào lại sợ dầu mỡ nha!

“Hai việc này tính chất không phải giống nhau sao?”

Lạc Tử Tịch rất muốn quay lại cho Nhan Tiêu một cái xem thường.

Tưởng Nhan Tiêu chỉ biết lấy nàng làm trò cười, biết rõ nàng có chút để ý khi Nhan Tiêu ở trong nhà này, vậy mà Nhan Tiêu còn muốn đem sự tình nói ra miệng. Thái độ Lăng Dịch Hằng thế nào đối Nhan Tiêu là vấn đề của Lăng Dịch Hằng, cho dù không vượt quá phạm vi. Nhưng chuyện nàng phản bội hôn nhân bọn họ là sự thật, nội tâm nàng khiển trách, cũng lo lắng trong lòng Nhan Tiêu để ý tới tồn tại Lăng Dịch Hằng. Quả thật, nàng không biết hẳn là phải đối mặt Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng thế nào.

“Lạc Tử Tịch, ngươi lại tự tìm phiền não rồi.”

Nhan Tiêu vừa thấy Lạc Tử Tịch ngây người liền biết Lạc Tử Tịch lại rối rắm bản thân. Ngươi nói xem, không có việc gì Lạc Tử Tịch nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Nàng hận không thể đem đại não Lạc Tử Tịch đi ngăn cách, để cho Lạc Tử Tịch cái gì cũng không nghĩ được. Nga, không được, phải nghĩ tới nàng, chỉ cần nghĩ tới nàng là được, cái khác không cần nghĩ. Xem ra phải nhanh một chút đem Lăng Dịch Hằng giải quyết, tồn tại của Lăng Dịch Hằng vẫn là bệnh căn của Lạc Tử Tịch.

Nhan Tiêu thở dài, nàng sao không sớm một chút nhận thức Lạc Tử Tịch đây? Nếu nhận thức Lạc Tử Tịch sớm một chút nàng sẽ không để Lạc Tử Tịch gả cho Lăng Dịch Hằng, như vậy Lạc Tử Tịch sẽ không có nhiều phiền não như vậy rồi.


“Ngươi sao lại thở dài?”

Lạc Tử Tịch hỏi. Vì nàng tự tìm phiền não mà thở dài? Dường như trong lòng nàng nghĩ cái gì Nhan Tiêu đều có thể đoán được, Lạc Tử Tịch hoài nghi, Nhan Tiêu có phải hay không là con giun trong bụng nàng… Ách, hiện tại nàng đang xào rau đây, không nên nghĩ ghê tởm thế.

“Kỳ thật ta là suy nghĩ ta muốn Giả đồ phạt Quắc*, hay là Lý đại đào cương**?”

*假途伐虢:Mượn đường diệt Quắc, lợi dụng hòa hoãn địch để rồi quay lại tấn công bằng lợi thế do chính địch tạo ra cho mình (ba mươi sáu kế).

Tấn Hiến công theo lời Tuân Tức mang đồ vàng ngọc hối lộ nước Ngu với lý do mượn đường nước Ngu để đánh nước Quắc, thực chất là Tấn Hiến công sợ Ngu sẽ sai quân cứu nước Quắc. Sau khi Tấn đánh tan nước Quắc, Ngu chỉ còn trơ trọi một mình, Tấn Hiến Công bèn đem quân quay về diệt nốt nước Ngu.

**李代桃僵:Mận chết thay đào, đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình (ba mươi sáu kế).

Thời Tam Quốc, Tào Tháo nghiêm cấm quân mình phá hại mùa màng dân chúng nếu không sẽ bị xử tội chém. Một lần dẫn quân qua ruộng lúa, con ngựa của Tào Tháo vì hoảng sợ mà dẫm nát một khoảnh lúa lớn. Tào Tháo hỏi quan giám sát về cách xử tội, quan giám sát nghị tội của Tào Tháo đáng chết nhưng tính mạng của thừa tướng đáng trọng hơn vì vậy chém tóc để thay thế. Từ đó quân lính của Tào Tháo sợ hãi luật lệ nghiêm minh mà tuân thủ kỉ luật.

Nhan Tiêu ở phía sau Lạc Tử Tịch nghĩ suy một chút, đem lời nói ra chuyển dời đề thoại. Nàng nhớ lại nội dung bên trong ba mươi sáu kế, nàng nghĩ có nên hay không bấm tay đếm một chút ba mươi sáu kế này, không chừng có thể dùng được.

“Phốc… Nói, ngươi lại đánh cái chủ ý quỷ quái gì? Là cho ta, hay là cho bên ngoài kia?”

Lạc Tử Tịch biết Nhan Tiêu tâm tư nhiều, đột nhiên toát ra cái Giả đồ phạt Quắc với Lý đại đào cương tuyệt đối không có chuyện tốt!

“Ba mươi sáu kế ngươi học rất tốt, có phải hay không sử dụng đến bất diệc nhạc hồ*?”

* 不亦乐乎: không gì vui hơn.

Hoài nghi, Lạc Tử Tịch tỏ vẻ vô cùng hoài nghi Nhan Tiêu. Nàng nghĩ Nhan Tiêu nhất định phải có hành động gì đó, nhưng không nghĩ Nhan Tiêu sẽ gạt nàng, vì vậy có thể sẽ nói cho nàng biết lại làm nên chuyện gì. Giả đồ phạt Quắc? Muốn xuống tay với Lăng Dịch Hằng? Lý đại đào cương? Thế thân? Nàng, nàng hay là hắn? Lạc Tử Tịch có chút không rõ ý muốn của Nhan Tiêu như thế nào.

“Đều có, ta đánh chủ ý lên ngươi, đương nhiên cũng đánh chủ ý vòng lên vị bên ngoài kia. Ý kiến của ngươi rất hay, còn vị bên ngoài kia…”


Nhan Tiêu âm thầm nở nụ cười.

“Lạc Tử Tịch, ngươi đoán xem, ta sẽ dùng cái nào trước?”

Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt gì, nàng yêu thích chính là: Không từ thủ đoạn.

“Ngươi đừng có dính vào.”

Tắt lửa, mở nắp, đổ ra mâm, Lạc Tử Tịch đem món xào đặt qua một bên, xoa xoa tay. Từ trong cánh tay Nhan Tiêu thoát đi ra, sau đó đối mặt với Nhan Tiêu. Nhan Tiêu không phải đáp ứng cho nàng thời gian để xử lý sao? Tại sao lúc này lại đem chủ ý đánh ra đây?

“Nói đi, ta sẽ nghe, nghe xong không được ầm ĩ ta nữa, có thể ra ngoài ăn cơm.”

“Ta cam đoan không dính vào. Bất quá, Lạc Tử Tịch, ta cảm thấy lấy tính tình của ngươi mà xử lý sẽ hao tổn rất nhiều thời gian.”

Lạc Tử Tịch có thể một đao chặt đứt với Lăng Dịch Hằng sao? Không có khả năng, bởi vì Lăng Dịch Hằng bây giờ còn chưa có chân chính ngoại tình, hiện tại trong lòng Lạc Tử Tịch vẫn để ý nàng ngoại tình trước mà không phải Lăng Dịch Hằng, cho nên nàng vẫn còn thua thiệt Lăng Dịch Hằng.

Nhan Tiêu bĩu môi, nếu lão bà của nam nhân trong thiên hạ đều có ý nghĩ giống Lạc Tử Tịch, vậy nam nhân ngoại tình đều vui đến chết đi. Nhan Tiêu cũng biết Lạc Tử Tịch vốn được giáo dục truyền thống cho nên có chút ý niệm đã là thâm căn cố đế trong đầu nàng. Không giống như mình, tam quan bất chính*, hoàn toàn không đem luân lý đạo đức để vào mắt. Trong xã hội này, dám làm dám chịu, có tiền là có thể thay đổi đạo lý. Đạo đức luân lý có thể làm cơm ăn sao? Có thể khiến cho chính mình khoái hoạt tiêu dao sao?

* 三观不正: Tam quan, tức Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan. Tam quan bất chính đại khái là có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng, rất chân thực mà cũng rất ngụy quân tử.

“Cho nên ngươi tính ra tay?”

Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, Nhan Tiêu vẫn là để ý.

Muốn nàng xử lý hôn nhân với Lăng Dịch Hằng quả thật cần một ít thời gian. Không cần thời gian chẳng lẽ muốn nàng trực tiếp nói cho Lăng Dịch Hằng biết, chúng ta ly hôn đi, ta yêu thương người khác rồi. Mặc dù sự thật là vậy, nhưng hôn nhân cũng không phải trò đùa, nếu câu đầu tiên là có thể giải quyết sẽ không có nhiều bi kịch như vậy xảy ra. Nàng chỉ là muốn tốn chút thời gian tận lực khả năng đem tổn thương đến mức thấp nhất. . Đam Mỹ H Văn

“Có lẽ ta có thể giúp ngươi.”

Nhan Tiêu nhún vai, tỏ vẻ nàng quả thật là muốn ra tay.

Lạc Tử Tịch sẽ khó khăn, nhưng nàng thì không, Lạc Tử Tịch sợ có lỗi với Lăng Dịch Hằng nhưng nàng không sợ. Nàng nói nhiều như vậy chính là nói mình sẽ không từ thủ đoạn. Huống chi Lạc Tử Tịch là người mình yêu, nàng không phải là vĩ nhân, không phải yêu mà chỉ cần nhìn đối phương hạnh phúc là tốt rồi. Nàng đã yêu sẽ hung hăng đem người yêu đoạt lại bên người.


“Nhan Tiêu…”

Lạc Tử Tịch không biết nói gì.

“Thời điểm Lăng Dịch Hằng cảm thấy cuộc sống hắn cùng ngươi đã trở nên vô vị, các ngươi trong lúc đó cũng đã sinh ra một cái vết nứt. Lúc Lăng Dịch Hằng tìm ta giả trang tiểu tam, các ngươi trong lúc đó đã không còn khả năng. Khi Lăng Dịch Hằng triển khai theo đuổi ta đã là kết cục cuối cùng của các ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng đã nghĩ tới. Lạc Tử Tịch, cần gì khiến cho gông xiềng trên lưng mình nhiều như vậy? Ngươi cảm thấy ngươi ngoại tình là thua thiệt Lăng Dịch Hằng, nếu vậy Lăng Dịch Hằng ngoại tình có thể cảm thấy thua thiệt với ngươi không? Vì cái gì nam nhân có thể làm điều đó rất tự nhiên mà ngươi lại muốn tra tấn bản thân đây?”

Nhan Tiêu oán hận nói.

Thanh âm của Nhan Tiêu tuy không lớn nhưng khí thế lại mãnh liệt xúc động, trực tiếp áp bức Lạc Tử Tịch. Lạc Tử Tịch bị Nhan Tiêu hỏi không còn lời nào để nói.

“Nếu ngươi tin tưởng ta, liền giao cho ta xử lý, nhưng mà, phía sau vẫn cần ngươi phối hợp. Ngày mai, ngày mai chuyện này sẽ có chuyển biến. Đến lúc đó, ta giúp ngươi tạo ra một ít lý do, liền tùy ngươi chọn lựa. Lạc Tử Tịch, ta hy vọng cuộc sống của ngươi sẽ không có nhiều gánh nặng như vậy.”

Nhan Tiêu thở dài, trong lòng nàng đã có ý tưởng, nếu Lạc Tử Tịch không biết phải mở miệng thế nào, vậy thì làm cho Lăng Dịch Hằng chính mình mở miệng. Còn phải làm cho Lăng Dịch Hằng hết đường chối cãi.

Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, ánh mắt Nhan Tiêu nói cho nàng biết, nàng nên kiên quyết một chút. Nhan Tiêu nói không sai, nàng áy náy với Lăng Dịch Hằng, nhưng Lăng Dịch Hằng đối nàng không có một tia quý trọng. Hiện tại lại dụng kế, lý do rất là đường hoàng, nhưng cũng khiến cho tim nàng băng giá, nàng khổ tâm đi kinh doanh gia đình, lại làm cho Lăng Dịch Hằng cảm thấy không thú vị, muốn dụng kế để kích thích cuộc sống. Đây là châm chọc nàng. Lăng Dịch Hằng không chỉ động tâm với Nhan Tiêu, lại dám nghĩ thông qua nàng tiếp cận Nhan Tiêu, còn muốn hưởng tề nhân chi phúc.

Lạc Tử Tịch bỗng dưng không rõ, nàng gả cho một nam nhân như thế nào, vì cái gì Lăng Dịch Hằng có thể có ý tưởng thản nhiên đến vậy, mà nàng, lại còn cảm thấy áy náy với hắn đây? Lăng Dịch Hằng có lẽ không nghĩ sẽ ly hôn với nàng, bởi vì tuy Lăng Dịch Hằng động tâm với Nhan Tiêu, nhưng trước sau vẫn như một đối nàng. Tâm tư Lăng Dịch Hằng, nàng đã không còn có thể thấu hiểu được. Nhan Tiêu bỏ qua một bên không nói, Lăng Dịch Hằng hiện tại, nàng có thể tiếp tục cùng hắn chung sống hay sao?

Nhan Tiêu nhẹ nhàng hôn lên môi Lạc Tử Tịch, sau đó cười nói:

“Trước đem đồ ăn xào cho xong, đêm nay, ta tìm lý do mang ngươi đi, sau đó, ngày mai, còn có trò hay. Lạc Tử Tịch, ngươi gần đây phương diện kia vắng vẻ hắn, hắn muốn thiếu kiên nhẫn đi?

“Ngươi tính làm thế nào?”

Từ lúc cùng Nhan Tiêu gặp lại nhau, quả thật vốn không có cùng Lăng Dịch Hằng phát sinh quan hệ. Chẳng lẽ Nhan Tiêu muốn từ điểm ấy mà xuống tay?

“Ngày mai sẽ biết.”

Nhan Tiêu như trước trên mặt tràn đầy tươi cười.

[Cái chương này, cái chương này nha… ba mươi sáu kế, điển cố các kiểu đồ, hai tỷ đừng chơi nữa được hôn. Tội nghiệp muội, muội edit rất là cực khổ nga. Hông lẽ mốt đi mua ngay một cuốn binh pháp tôn tử về ngâm cứu. 2h am rồi, mệt rồi, đi ngẩu đây…]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.