Mê Cung

Chương 27


Đọc truyện Mê Cung – Chương 27

“Đệ đệ của ngươi đang đi theo chúng ta.”

Dương Tĩnh Lan kinh ngạc.“Thương Nhiên? Nó theo dõi chúng ta làm gì?”

Tiêu Thương Nhiên là một người có tấm lòng, không phải bọn họ làm chuyện gì trỗi dậy lòng hiếu kỳ của cậu, mới bị cậu theo dõi a.

“Nó không có ác ý, chỉ là hiếu kỳ thôi.” Dương Tĩnh Lan nói,“Không cần khẩn trương.”

Nam Trúc Khiêm nở nụ cười.“Ta đương nhiên biết rõ, nếu không ta đã sớm có hành động.”

Nhớ tới Tiêu Thương Nhiên ngày hôm qua hỏi mình rất nhiều chuyện, Dương Tĩnh Lan suy đoán cậu muốn tìm hiểu nguyên nhân khiến mình thay đổi, cho nên ra hạ sách này.

Nếu như Thương Nhiên phát hiện ca ca cậu là đoạn tụ……

“Nếu đệ đệ của ngươi biết quan hệ của chúng ta, có thể thất vọng hay không?” Nam Trúc Khiêm dùng dư quang liếc thân ảnh sau lưng. Theo dõi cũng không biết giữ khoảng cách an toàn, Tiêu Thương Nhiên thật sự là quá ngây thơ rồi.

“Không biết, ta chưa từng có nghe nó nói qua cảm nhận của nó về phương diện tình cảm này.” Dương Tĩnh Lan cũng không quá khẳng định,“Chỉ có thể gạt nó.”


Dương Tĩnh Lan không cách nào tưởng tượng được Tiêu Thương Nhiên giống như những người kia, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mối tình của y.

“Nhưng ta không nghĩ mọi chuyện trầm trọng như vậy.” Nam Trúc Khiêm có chút bất mãn,“Chỉ cần những người khác không biết quan hệ của chúng ta, tựu cũng không đối với ngươi hết hy vọng.” Hắn chỉ chính là Du Hiểu Kiệt.

“Trúc Khiêm…” Đường đường Bắc Lam lâu chủ dĩ nhiên là cái bình dấm chua, nói ra chỉ sợ không người nào dám tin tưởng a.

“Ngươi đã không muốn công khai, coi như xong a.” Nam Trúc Khiêm ôm chầm vai y,“Ta tôn trọng ý kiến của ngươi. Hơn nữa một khi làm cho địch nhân biết rõ chuyện này sẽ phi thường nguy hiểm.”

Dương Tĩnh Lan gật đầu. Như Nam Trúc Khiêm bá đạo như vậy, chịu vì y làm được loại tình trạng này, đã rất không dễ dàng.

“Hoa Mao, chuyện lần trước đa tạ ngươi tương trợ .” Ít Chính Như Hoàng bưng chén rượu lên : “Đến, ta kính ngươi một ly!”

Lôi Hoa Mao đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, trông thấy Ít Chính Như Hoàng nâng chén uống tiếp thì ngăn cản:“Như Hoàng, thương thế của ngươi mới lành, không nên uống rượu.”

Ít Chính Như Hoàng cười ha ha.“Hoa Mao, ngươi xem ta là loại người vì mấy chén rượu mà chết sao?

Nói xong, gã đưa chén rượu cho Lôi Hoa Mao. Bên trong cái chén vàng nhạt, thoảng hương trà thơm ngát.

“Ha ha…” Lôi Hoa Mao buồn cười,“Dùng trà thay rượu, tiểu tử ngươi thật là đủ cơ linh .”

“Đó là đương nhiên.” Ít Chính Như Hoàng cười nói,“Ta đến quỷ môn quan đi dạo một vòng trở về, tự nhiên sẽ hết sức quý trọng cái mạng nhỏ của mình.”

Lôi Hoa Mao cũng rót cho mình chén trà, tinh tế thưởng thức.

“Đúng rồi, Hoa Mao , ngươi bỏ giao dịch của Diệt Diệu giáo, tổ chức của ngươi không truy cứu ngươi sao?” Ít Chính Như Hoàng hỏi,“Đặc biệt cái tên Lâm Phi Huy, hình như hắn luôn nhìn ngươi không vừa mắt.”

“Ngươi nói Đạp Tuyết a…” Lôi Hoa Mao cười khổ,“Hắn bị danh lợi che mất hai mắt, đã hết thuốc chữa rồi . Ta thấy, tương lai hắn nếu không phải bởi vì nhiệm vụ thất bại mà bị giết thì là chết trong tay cừu gia.”

Có danh tiếng đệ nhất sát thủ của tổ chức sát thủ lớn nhất “Cửu U hoàng tuyền”, Lôi Hoa Mao chưa bao giờ sẽ vì tiền thưởng mà giết người, bởi vậy y sẽ không dễ dàng tiếp nhận nhiệm vụ. Chết dưới kiếm của y, thường thường là người làm nhiều việc ác, gây họa cho thế gian.


“Lâm Phi Huy quá ngu xuẩn.” Ít Chính Như Hoàng đánh giá,“Hắn vì thanh danh, vì tiền liều lĩnh tiếp nhận nhiệm vụ giết người, kết quả là gây thù vô số, còn bị bêu danh là hám lợi. Hoa Mao, may là ngươi thông minh hơn hắn nhiều.”

Lôi Hoa Mao không đáp lời, chỉ xuất thần nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Thân ảnh màu trắng khéo léo chạy trốn trên mặt tuyết, thỉnh thoảng nhảy lên vài bước, lẩn mất trong đống tuyết mềm mại.

“Lưu Sương! Đừng chạy ! Ngươi sẽ lạc đường đó! Mau trở về a! Lưu Sương –” Tố Đoạn Tiểu Diệp một bên hô, một bên đuổi theo con mèo nhỏ bạch sắc,“Lưu Sương!”

Lưu Sương cũng không để ý tới nàng gọi, ngược lại càng chạy trốn nhanh hơn. Nó chạy ra ngoài Bắc Lam lâu, hướng tới con đường cái vắng vẻ.

“Nha!” Tố Đoạn Tiểu Diệp bị trượt chân , may mắn Phi Minh kịp thời đỡ nàng:“Không có sao chứ?”

“Không sao.” Tố Đoạn Tiểu Diệp vội la lên,“Phi Minh, ngươi mau đuổi theo Lưu Sương! Nếu nó chạy mất thì tiêu !”

Phi Minh nhìn về phía đường cái, sau đó cười.“Tiểu Diệp, ngươi xem.”

Lưu Sương đang nằm trong ngực Dương Tĩnh Lan, phát ra âm thanh meo meo làm nũng. Nam Trúc Khiêm đứng ở bên cạnh y, trên mặt là ôn nhu hiếm thấy

“Nguyên lai là chủ nhân đã trở về, khó trách Lưu Sương chạy nhanh như vậy.” Tố Đoạn Tiểu Diệp bừng tỉnh đại ngộ,“Nó rất có linh tính !”

Không biết vì cái gì, nàng đột nhiên cảm thấy hình ảnh lâu chủ cùng Thương Nguyệt công tử sóng vai trong tuyết rất đẹp, làm cho người ta không muốn phá hỏng bầu không khí này.


“Phi Minh, chúng ta trở về đi.” Lặng lẽ kéo kéo tay áo Phi Minh, Tố Đoạn Tiểu Diệp nói khẽ.

“Hảo.” Phi Minh gật đầu, cùng nàng trở về Bắc Lam lâu, không đi quấy rầy hai người kia.

“Tiểu Diệp, ngươi cũng đã nhìn ra?” Khẽ châm lửa vào chậu than, cảm giác trong phòng ấm áp hơn nhiều, Phi Minh liền hỏi nàng.

“Cái gì?” Tố Đoạn Tiểu Diệp vẻ mặt mờ mịt.

Phi Minh nghi ngờ nói:“Ngươi không biết sao? Lâu chủ hắn…… Cùng Thương Nguyệt công tử ở bên nhau.”

“Thật sao?!” Tố Đoạn Tiểu Diệp có điểm không thể tin được,“Lâu chủ…… Là… Cái kia a…”

“Ngươi không phát hiện ra? Vậy vừa rồi ngươi vì saolôi kéo ta rời đi?” Phi Minh cũng bị nàng làm hồ đồ,“Ta còn tưởng rằng ngươi đã đoán được.”

Tố Đoạn Tiểu Diệp suy tư một hồi, nói:“Ta chỉ là không nghĩ phá hư không khí tốt đẹp kia thôi…… Bất quá ngươi vừa nói như vậy, bản thân ta cảm thấy rất hợp tình hợp lý. Trước kia ta một mực không biết nên hình dung cảm giác giữa Lâu chủ cùng Thương Nguyệt công tử như thế nào, nguyên lai là tình nhân a!”

“Kỳ thật ta cũng không phát hiện được , là Hiểu Kiệt nói cho ta biết .” Phi Minh thở dài một tiếng,“Lâu chủ không muốn tình yêu của mình chịu ánh mắt khác thường của người khác, tốn rất nhiều tâm tư giấu diếm đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.