Đọc truyện Mê Cung – Chương 18
“Ta muốn cái này! Phi Minh, mua cho ta được không?”
Phi Minh bất đắc dĩ thở dài.“Tiểu Diệp, chúng ta đi ra ngoài là để hoàn thành nhiệm vụ, không phải đi dạo phố .”
“Nhưng mà ta thật sự muốn mua… Trên người lại không mang ngân lượng……” Tố Đoạn Tiểu Diệp nhìn qua trang sức trong cửa tiệm kia, là một hoa tai ánh huỳnh quang tinh xảo, hướng Phi Minh níu kéo.
“Được rồi, được rồi.” Không lay chuyển được nàng, Phi Minh đành phải đi vào cửa tiệm trang sức kia.
Tố Đoạn Tiểu Diệp cười vui vẻ, lại bị người từ phía sau nắm cổ tay. Quay lại nhìn, một nam tử say khước, dáng vẻ bất hảo đang nhìn nàng chằm chằm.
“Nha!” Kêu sợ hãi một tiếng, Tố Đoạn Tiểu Diệp phát hiện mình giãy không ra tay người nọ.“Ngươi.. Ngươi muốn làm gì?”
“Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”Namtử ánh mắt tục tĩu nhìn nàng, một tay còn đang sờ loạn trên người nàng.
“Phi.. Phi Minh! Cứu mạng a!” Tố Đoạn Tiểu Diệp gấp đến độ muốn khóc, nhưng không có võ công, nên không đối phó được hắn.
Một cái trâm cài đầu từ trong tiệm bay ra, đâm thủng cổ họng nam tử.
Tố Đoạn Tiểu Diệp nhìn máu tươi tung tóe trên y phục của mình, kinh hãi không nói nên lời.
“Tiểu Diệp, không sao chứ?” Phi Minh vươn tay quơ quơ trước mắt nàng.
“Phi Minh, ngươi… Ngươi cứ như vậy giết hắn?” Nàng vẫn là lần đầu tiên trông thấy Phi Minh giết người.
Phi Minh gật đầu.“Sát Thần nói đúng, có nhiều người trên đời này, sống uổng phí, chết đi còn tốt hơn, miễn lưu lại mối họa cho đời sau.”
Khi cơn tức giận nguôi đi, hắn lại nói:“ Lần đầu tiên ta giết người, là vì ngươi mới phá giới .”
Tố Đoạn Tiểu Diệp muốn cười, nhưng nàng cười không nổi.
“Ta có nên cao hứng không?”
Đêm khuya ở Cẩm Châu yên lặng thần bí. Khu rừng ở ngoại ô, phần rừng khô héo ngày càng mở rộng, khiến người ta cảm giác có vài phần đáng sợ.
Dương Tĩnh Lan yêu thích đêm tối, không thích ban ngày. Y chán ghét ánh sáng ban ngày chói mắt, làm y không mở mắt ra được.
Y thường thưởng thức màn đêm, không phải bởi vì trầm mê trong trò chơi máy tính mà quên thời gian, mà vì y rất thích hưởng thụ cái cảm giác duy ngã độc tôn*.
*duy ngã độc tôn: tự cao, cao ngạo
Khi tất cả mọi người đang ngủ, sau khi đèn trong mỗi nhà đều tắt, y ra sân thượng, gió đêm thổi ***g lộng, từ trên cao nhìn xuống thấy được cả khu phố.
Cái loại cảm giác này, thật sự phi thường sung sướng.
Tuy nhiên có rất nhiều người đều cho y là kẻ điên, nửa đêm không ngủ lại chạy đi hứng gió.
Nhưng chỉ có ngay tại lúc này, y mới có thể cảm giác mình thật sự tự do . Vô luận làm cái gì, cũng sẽ không có người trông thấy.
Trong bầu trời đêm treo vài khỏa tinh tú màu thủy lam. Dương Tĩnh Lan đếm, tổng cộng ba khỏa.
Ba khỏa tinh tú hợp thành một hình tam giác, tản ra quang mang mê người.
Tam tinh diệt ma. Dương Tĩnh Lan đột nhiên nghĩ tới từ này.
Không biết ba khỏa tinh tú, có phải là Thất Sát, Phá Quân cùng Tham Lang *?
* Thất Sát, Phá Quân cùng Tham Lang: 8 sao thuộc chòm sao Thiên Phủ theo thứ tự: Thiên Phủ, Thái Âm, Tham Lang, Cự Môn, Thiên Tướng, Thiên Lương, Thất Sát, Phá Quân.
Một hồi huyên náo từ Thành Bắc truyền đến. Dương Tĩnh Lan hướng phía kia nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa mơ hồ trong bóng đêm bùng lên.
Là Bắc Lam lâu…… Bắc Lam lâu phát hỏa?!
Khi Dương Tĩnh Lan kịp phản ứng lại, y đã bắt đầu hướng trong thành chạy vội đi .
Lửa cháy càng lúc càng lớn, y có thể tưởng tượng ra Bắc Lam lâu hiện tại hỗn loạn bao nhiêu.
Vịn vách tường, Dương Tĩnh Lan không ngừng thở gấp,mồ hôi nhỏ xuống mặt đất.
Tiêu Thương Nguyệt không phải người tập võ ư,sao thể lực lại kém như vậy, chỉ là từ ngoại ô chạy đến Thành Đông mà đã cạn khí lực.
Không biết bọn Trúc Khiêm thế nào…… Hy vọng họ bình an.
Khẽ cắn môi, Dương Tĩnh Lan tiếp tục dốc hết khí lực chạy tới Thành Bắc.
Một đoàn người trong tay cầm cung tiễn bao vây Bắc Lam lâu, chính là bọn họ bắn mũi tên mang hỏa vật.
Dùng hỏa công… Trái lại kế sách rất ngoan độc.
“Xin hỏi, xảy ra chuyện gì?” Dương Tĩnh Lan giữ chặt một người đang muốn chạy đi, hỏi thăm.
“Nghe nói Tả hộ pháp Bắc Lam lâu giết Phó giáo chủ của Diệt Diệu giáo, Diệt Diệu giáo phái người đến áp chế Bắc Lam lâu … Mau chạy đi!”
Diệt Diệu giáo cùng Bắc Lam lâu vẫn thường hay bất hòa…… Lần này rất có thể là mượn cơ hội khơi mào chiến tranh .
Đúng rồi, hình như Hiểu Kiệt đã nói với mình Bắc Lam lâu có một mật đạo… Lối ra là một cái giếng ở thành Bắc..Chắc bọn họ đã theo mật đạo rời đi a.
Nghĩ tới đây, Dương Tĩnh Lan lập tức an tâm hơn.
Cổ Tỉnh Vị, Lạc Ngâm, Tố Đoạn Tiểu Diệp mang theo một nhóm người từ mật đạo đi ra, chuẩn bị phục kích Diệt Diệu giáo.
“Tiêu công tử?” Trông thấy Dương Tĩnh Lan, Tố Đoạn Tiểu Diệp kinh ngạc nói,“ Sao ngươi lại ở đây?”
Dương Tĩnh Lan không trả lời câu hỏi của nàng.“ Bọn Trúc Khiêm đâu ?”
“Lâu chủ phân phó ta mang một nhóm đi ra phục kích, hắn đang ở Bắc Lam lâu chỉ huy tác chiến.” Lạc Ngâm trả lời.
Không chút suy nghĩ, Dương Tĩnh Lan nắm dây thừng trong giếng trèo xuống dưới, phía sau truyền đến tiếng quát tháo.
Đến lúc Dương Tĩnh Lan chạy tới Bắc Lam lâu, đại hỏa đã bị dập tắt . Y thật bội phục hiệu suất làm việc cực nhanh ở Bắc Lam lâu.
Trông thấy thân ảnh màu ngân bạch trên lầu , Dương Tĩnh Lan nhẹ nhàng thở ra.
Tốt quá, hắn không sao.
Trong đêm tối bỗng nhiên hiện ra một tia hàn quang lạnh băng. Đó là…… Một mũi tên bay đến! Có người muốn tập kích Trúc Khiêm!
Dương Tĩnh Lan vô thức rút ra trường kiếm ở thắt lưng. Bình thường thanh kiếm này với y mà nói chỉ là trang sức, không ngờ hôm nay lại hữu dụng.
Mũi tên rời dây cung trong nháy mắt, y ném trường kiếm ra.
“Đương!” Trường kiếm thành công đánh rơi mũi tên, nhưng đồng thời cũng làm cho địch nhân phát hiện y.
Ngay sau đó, một mũi tên nhanh chóng xuyên qua thân thể y. Dương Tĩnh Lan cảm giác xương sườn mình giống như bị gãy vài cái.
Không nhịn được ho ra mấy ngụm máu tươi, Dương Tĩnh Lan vịn lan can không để cho mình ngã xuống.
Khi coi kịch truyền hình thấy người khác thổ huyết, y cảm thấy họ rất tuấn tú….. Không nghĩ tới thì ra lại khó chịu như vậy.
“Bị đả thương như vậy còn đứng được, tiểu tử ngươi cũng có thực lực đấy.” Kẻ kia lạnh lùng nói, bắn ra một mũi tên khác.
*****************************************************************
Chương tiếp theo:
Đau quá — đây là hắn phản ứng đầu tiên.
Trông thấy y cố nén đau đớn, Nam Trúc Khiêm xốc lên áo ngủ bằng gấm che ở trên người y. Quả nhiên, vết thương trên người đã vỡ ra, máu chảy ra thấm ướt quần áo.
******************************************************************