Mê Cung

Chương 1


Đọc truyện Mê Cung – Chương 1

Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi xuống liên miên không ngừng.

Dương Tĩnh Lan đeo tai nghe(headphone), nắm chặt điện thoại, đem âm lượng điều chỉnh đến mức lớn nhất, mặc cho chính mình sa vào thế giới âm nhạc bất tận.

Bài hát tên [ Mê cung ]. Y nhiều lần cảm thấy không phục khi nghe những câu hát trong đó. Bởi vì trừ lần đó ra, y không biết mình còn có thể làm cái gì. Mà hôm nay, [ Mê cung ], đúng là đích thực khắc họa đúng bản thân và tâm tư y.

Y là người đồng tính luyến ái. Sinh hoạt trong thời đại này, y chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác đối với y.

Mà người y yêu nhất, vào mấy tháng trước chết đã chết. Đúng là công dã tràng .

Y đã không còn gì để níu kéo. Nhưng chính thức làm y tuyệt vọng , không thể chối cãi, chính là sự kiện kia.

“Sớm biết như vậy ta không nên sinh hạ ra ngươi! Không có ngươi vướng víu, quả thật một mình ta, không biết có bao nhiêu thoải mái! Ta không có đứa con không biết xấu hổ như ngươi vậy!”……

“Tĩnh Lan, ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi.”……

“Nghe nói Dương Tĩnh Lan học lớp mười một là gay…”……

Mẫu thân quở trách, bằng hữu không hiểu, còn bạn cùng lớp xì xào bàn tán, cũng giống như dao nhọn, cắt nát lòng y, máu càng không ngừng trôi

Máu đã chảy hết. Y cảm thấy quá mệt mỏi.

Y nhớ rõ y đã từng cùng bằng hữu hay nói giỡn: “Nếu như muốn tự sát, tốt nhất là dùng thuốc ngủ. Bởi vì như vậy có thể không thống khổ chết đi.

Mà bây giờ, đúng là y muốn chính thức thực hiện ý nghĩ này……


Y vặn mở nắp chai thuốc, đoái thủy từng mảnh từng mảnh ăn vào.

Một lần cuối cùng uống nước . Lúc này đây, y uống đến so với dĩ vãng đều muốn chăm chú.

Thẳng đến, vĩnh viễn mất đi ý thức……

Một tiếng chim hót thanh thúy đưa y trong giấc ngủ say chợt tỉnh lại. Mở ra hai con ngươi mơ màng, Dương Tĩnh Lan phát hiện thân mình ở trong một khu rừng.

Đây là nơi nào…. Trên cái thế giới này, vẫn có nơi cây cối được bảo vệ tốt như vậy?

Rừng? Sẽ không phải là rừng mưa a?

Ngồi dậy, Dương Tĩnh Lan phát hiện hình như có điểm gì là lạ.

Tóc của ta như thế nào trở nên dài như vậy? Còn có cái này thân quần áo cùng trường kiếm ở bờ eo?…..

Hướng ven hồ bên cạnh nhìn lại, hé ra gương mặt lạ lẫm chiếu vào sâu trong làn nước trong xanh như ngọc bích. Mái tóc dài màu đen rối tung trên thân thể y, mày kiếm anh khí bức người, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch. Dưới dòng nước, một đôi mắt u buồn đánh thẳng lòng y.

“Thật không gặp may mắn, ta chẳng những không chết cư nhiên còn lạc vào một nơi quỷ quái.” Dương Tĩnh Lan thở dài, tiếp nhận sự thật. Đã lão thiên không cho y chết, vậy y cần gì phải phí công? Hơn nữa,hiện tại y đã ly khai nơi làm y thống khổ.

Có lẽ nơi này là một thế giới khác? Hay là… Ta như người trong tiểu thuyết, xuyên qua đến cổ đại?

Nếu như là xuyên qua,… Này, chủ nhân thân thể này, có phải là cũng đã chết?

Tính, không nghĩ nhiều như vậy …… Đi vào nơi mới, y muốn bắt đầu cuộc sống mới. Y âm thầm báo cho chính mình, ngàn vạn không thể lại dính một thứ tên là “Tình yêu”. Đích độc dược!

Nếu không, cuối cùng sẽ là vạn kiếp bất phục

Rừng cây to đến khó có thể tin, cho dù là thuận lợi thông quan kiếm tiên kỳ hiệp(không chơi game nên ta không rành lắm), bên trong tất cả có vẻ như là trò chơi mê cung, mà cao thủ Dương Tĩnh Lan, đi gần một giờ sau cũng triệt để đầu hàng.

Quả nhiên, trò chơi cùng sự thật là bất đồng …… Cho dù cơ quan trong trò chơi có nhiều phức tạp, cũng không như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ tới khó khăn.

Dương Tĩnh Lan đầu hàng dựa một gốc đại thụ bạch quả ngồi xuống. Vài miếng cây bạch quả biện theo cành đầu bay xuống, hồ điệp loại bay đến trên vai của hắn.

Y lúc rời đi rõ ràng là mùa xuân, mà nơi này lại là trời thu……

Rừng cây yên tĩnh mang theo vài phần cảm giác mát mẻ, hơn nữa ngẫu nhiên trong rừng một trận gió thu xẹt qua, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Bây giờ là cuối mùa thu vào lúc nửa đêm a, y nghĩ.

“Giá!”“Đốc đốc đốc……”

Tiếng vó ngựa dồn dập, tự thân sau truyền đến, Dương Tĩnh Lan theo bản năng trốn phía sau cây bạch quả.


Hiệp khách trang thiếu niên cưỡi con ngựa trắng, đi qua cây bạch quả thì bỗng nhiên dừng lại.

“Ai ở nơi nào?!”

“……” Dương Tĩnh Lan ngắm nhìn bốn phía, tìm kiếm có chỗ ẩn thân hay không.

Thiếu niên theo trên lưng ngựa nhảy xuống, rút đao ra chỉ hướng cây bạch quả .

“Nói! Là ai phái ngươi tới ? Bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Gặp cảnh không đường có thể trốn, Dương Tĩnh Lan đành phải theo phía sau cây đi ra, trong nội tâm nghĩ người cổ đại dã man như thế nào như vậy, lời nói chưa nói đến hai câu muốn đao kiếm cùng hướng.

Đang lúc y dục hướng thiếu niên giải thích rõ sở thì, thiếu niên lại kinh ngạc mở to hai con ngươi —

“Ca?! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Dương Tĩnh Lan ngơ ngẩn .“Ngươi… Nhận lầm người đi, ta không phải ca của ngươi.”

Chính mình năm nay mới mười sáu tuổi mà thôi… Gã thiếu niên này nhìn về phía trên ít nhất cũng có mười bảy tuổi, không thể nào là đệ đệ của ta a.

Thiếu niên nâng lông mày, nói:

“Ta làm sao có thể nhận lầm ca ca của mình? Ca, ngươi cũng đừng cùng ta nói giỡn, ngươi không phải tìm ác tặc La Đình báo thù à ? Như thế nào lại đến trong lúc này?”

“Ta… Ta thật sự không biết ngươi.” Dương Tĩnh Lan đạo,“Ngươi là ai a?”

“…… Ca, ngươi sẽ không phải là bị La Đình hạ dược, mất trí nhớ đi?” Thiếu niên có chút lo lắng nhìn hắn.

Dương Tĩnh Lan không biết như thế nào hướng cậu giải thích. Nếu cùng cậu nói mình là người đến từ một thế giới khác, chỉ sợ sẽ bị trở thành kẻ điên. Vậy cũng so với mất trí nhớ nghiêm trọng nhiều hơn.


“Thật có lỗi, ta xác thực cái gì cũng không biết. Có lẽ ta là thật sự mất đi trí nhớ .” Trải qua một lúc mãi suy tư, Dương Tĩnh Lan không có ý định đem tình huống chân thật nói cho cậu biết.

Thiếu niên than nhẹ một tiếng.“Ta đây tới giúp ngươi khôi phục trí nhớ a. Tên của ngươi gọi Tiêu Thương Nguyệt, năm nay mười chín tuổi, là nhất danh kiếm khách. Ta là đệ đệ của ngươi, Tiêu Thương Nhiên. Phụ mẫu của chúng ta bị La Đình sát hại, ngươi thay phụ mẫu báo thù, kết quả ngươi đi không trở về… Ta đã tìm ngươi ba ngày.”

Dương Tĩnh Lan mỉm cười. Tiêu Thương Nguyệt…… Là tên của y.

“La Đình là ai?”

“Hắn là Đường chủ Diệt Diệu giáo , hắn thường xuyên dụng mưu ám toán người.” Tiêu Thương Nhiên vẻ mặt phẫn hận, “Phụ mẫu chính là bị hắn cho người ám toán mới bị …”

Không nghĩ tới có một lần đến cái chỗ này, muốn lưng đeo huyết hải thâm cừu…… Dương Tĩnh Lan có chút bất đắc dĩ. Bản thân y cùng La Đình kia khỏa không có bất cứ quan hệ nào, muốn y đi giết người không hề liên quan đến mình, y làm không được. Nói sau, y không hiểu cái gọi là võ công.

“Ca, chúng ta hay là rời đi trước a. Ta sợ tiếp tục ở lại đây trong rừng cây sẽ gặp ám toán.” Tiêu Thương Nhiên nói, xoay thân lên ngựa.

“.. Ta….” Dương Tĩnh Lan nhìn Tiêu Thương Nhiên lên ngựa, không khỏi quẫn trí.

“Ta.. Không biết như thế nào lên ngựa……”

Tiêu Thương Nhiên thiếu chút nữa theo trên lưng ngựa rơi xuống.“Ta nói, ca ngươi mất trí nhớ cũng quá nghiêm trọng đi! Ngươi chính là cao thủ cưỡi ngựa!”

“Ha ha…” Bởi vì ta căn bản không phải Tiêu Thương Nguyệt nha.

Dương Tĩnh Lan miễn cưỡng cười cười, lôi kéo Tiêu Thương Nhiên đưa qua tới tay, mượn lực lập tức ngồi trên lưng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.