Mê Cung Ký Ức (Vết Sẹo Cánh Thiên Thần Phần 2)

Chương 4


Đọc truyện Mê Cung Ký Ức (Vết Sẹo Cánh Thiên Thần Phần 2) – Chương 4

Tôi ngồi xuống góc
giường, đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Cơn giận đang bắt đầu tan biến,
nhưng tôi lại mong rằng mình có thể ở trong nó mãi mãi.

Sự trống
rỗng mà nó để lại gây nhức nhối trong tôi hơn cả nỗi đau đớn mà tôi cảm
thấy khi Patch bước đi. Tôi cố hiểu được những gì vừa xảy ra, nhưng
những ý nghĩ của tôi giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn. Những lời cãi cọ của chúng tôi vang lên trong tai tôi một cách hỗn loạn, như thể tôi đang
nhớ lại một cơn mộng dữ hơn là một cuộc đối thoại thật sự. Tôi đã chia
tay với anh thật sao? Tôi muốn chuyện này kết thúc hẳn sao? Chẳng lẽ
không có cách nào để vượt qua định mệnh và, trước mắt là vượt qua những
quy tắc của các tổng lãnh thiên thần ư? Như để đáp lại những câu hỏi ấy, bụng tôi quặn lên như muốn nôn.

Tôi chạy vội vào phòng tắm và
quỳ xuống bên bồn cầu, tai tôi ong ong và hơi thở hổn hển. Tôi đã làm
gì? Chuyện này sẽ không kéo dài, thực sự sẽ không kéo dài mãi mãi. Ngày
mai chúng tôi sẽ lại gặp nhau và mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Đây chỉ là
một cuộc cãi cọ thôi. Một cuộc cãi cọ ngớ ngẩn. Không phải sự kết thúc.
Ngày mai chúng tôi sẽ nhận ra chúng tôi đã nhỏ nhen đến mức nào và xin
lỗi nhau. Chúng tôi sẽ quên chuyện này đi. Chúng tôi sẽ làm lành.

Tôi đứng dậy và bước đến bên bồn rửa mặt. Tôi vò ướt một cái khăn rồi áp nó lên mặt. Tâm trí tôi như một ống chỉ đang bị tuột, và tôi nhắm mắt thật chặt để nó ngừng lại. Nhưng còn các tổng lãnh thiên thần thì sao đây?
Tôi lại tự hỏi. Làm sao mà Patch và tôi có một mối quan hệ bình thường
khi họ cứ liên tục theo dõi chúng tôi? Tôi cứng đờ người. Có thể ngay
lúc này họ cũng đang quan sát tôi. Họ có thể đang quan sát Patch. Cố tìm hiểu xem anh có vượt quá giới hạn không. Tìm kiếm bất cứ cái cớ nào để
đẩy anh xuống địa ngục, xa khỏi tôi, mãi mãi.

Tôi cảm thấy cơn
giận lại bùng lên. Sao họ không để chúng tôi yên? Sao họ cứ muốn hủy
hoại Patch? Patch đã bảo tôi anh là thiên thần sa ngã đầu tiên lấy lại
được đôi cánh và trở thành một thiên thần hộ mệnh. Phải chăng các tổng
lãnh thiên thần tức giận vì điều đó? Họ cảm thấy Patch đã lừa họ? Hoặc
anh đã gian lận để tìm cách trở lại thiên đàng? Họ muốn đặt anh vào đúng vị trí của mình? Hay chỉ đơn giản là họ không tin tưởng anh?

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy một giọt nước mắt lăn xuống cánh mũi. Mình đã
sai rồi, tôi nghĩ. Tôi rất muốn gọi cho Patch, nhưng không biết liệu tôi có đẩy anh vào nguy hiểm khi làm thế không. Các tổng lãnh thiên thần có nghe lén các cuộc điện thoại? Patch và tôi làm sao có thể nói chuyện
thẳng thắn nếu họ nghe trộm?

Tôi cũng không thể từ bỏ lòng kiêu
hãnh sớm đến thế. Anh không nhận ra anh cũng đã sai sao? Lý do ban đầu
khiến chúng tôi cãi nhau là vì anh không chịu nói cho tôi biết anh đã
làm gì ở nhà Marcie tối qua. Tôi không phải là người hay ghen bóng ghen
gió, nhưng anh biết thừa quá khứ của tôi và Marcie. Anh cũng biết thừa
rằng tôi cần được biết chuyện này.

Còn có một điều khác khiến
bụng tôi quặn lại. Patch nói Marcie đã bị tấn công trong nhà vệ sinh nam ở quán game Bo’s. Marcie làm gì ở Bo’s vậy?

Theo như tôi biết,
không ai ở trường Cold Water đến Bo’s chơi. Thực tế thì, trước lúc gặp
Patch, tôi chưa bao giờ nghe đến nơi đó. Phải chăng chỉ là trùng hợp khi Marcie bước chân qua cửa quán Bo’s ngay sau ngày Patch nhìn vào cửa sổ
phòng nó? Patch đã khăng khăng rằng giữa họ chẳng có gì ngoài công việc, nhưng thế có nghĩa là gì? Hơn nữa, Marcie là người vô cùng quyến rũ và
có sức thuyết phục. Nó không chỉ không chấp nhận những lời từ chối, mà
còn không chấp nhận bất cứ câu trả lời nào không đúng ý nó.

Nhỡ đâu lần này nó muốn… Patch thì sao?

Một tiếng gõ cửa rất lớn khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi nằm cuộn tròn giữa đống gối trên giường, nhắm mắt lại và gọi điện cho mẹ tôi. “Nhà Parnell đến rồi mẹ ơi.”

“Ôi! Mẹ đang ở chỗ đèn xanh đèn đỏ phố Walnut. Mẹ sẽ về trong vòng hai phút nữa. Con mời họ vào nhà đi.”

“Con hầu như chẳng còn nhớ Scott, và con chẳng nhớ mẹ cậu ta chút nào. Con
sẽ mời họ vào, nhưng sẽ không trò chuyện với họ đâu. Con sẽ lên phòng
cho đến khi nào mẹ về.” Tôi cố gắng nói với giọng khác lạ, nhưng tôi sẽ
không thể tâm sự chuyện của tôi với mẹ. Bà ghét Patch. Bà sẽ không thông cảm. Tôi sẽ không thể chịu nổi việc phải nghe thấy sự vui vẻ và nhẹ
nhõm trong giọng của bà. Không phải bây giờ.

“Nora.”

“Thôi được. Con sẽ nói chuyện với họ.” Tôi cúp máy và ném chiếc điện thoại qua phía bên kia căn phòng.

Tôi lần chần bước đến cửa trước và mở cửa. Anh chàng đứng trên thảm chùi
chân trông thật cao ráo và vạm vỡ – tôi có thể nhận ra điều đó, vì chiếc áo phông của cậu ta bó sát người và in rõ ràng hàng chữ PHÒNG TẬP BẠCH
KIM, PORTLAND. Một chiếc khuyên tai bằng bạc đeo trên tai phải của cậu
ta, và chiếc quần Levi’s của cậu ta trễ một cách đáng sợ. Cậu ta đội một cái mũ màu hồng in hình Hawaii trông vẫn còn mới trên kệ hàng của một
cửa hàng đồ cũ nào đó và hẳn là một trò đùa bí mật, và cặp kính râm của
cậu ta gợi cho tôi nhớ đến Hulk Hogan. Bất chấp tất cả những điều này,
cậu ta vẫn phảng phất một nét trẻ con quyến rũ.

Cậu ta nhoẻn miệng cười. “Hẳn cậu là Nora.”

“Chắc cậu là Scott.”

Cậu ta bước vào trong và bỏ kính râm. Mắt cậu ta quét qua cái hành lang dẫn xuống bếp và phòng sinh hoạt của gia đình. “Mẹ cậu đâu?”

“Mẹ mình đang mang bữa tối về nhà.”

“Chúng ta sẽ ăn gì?”

Tôi không thích cách cậu ta dùng từ “chúng ta”. Không có “chúng ta” nào cả. Chỉ có nhà Grey và nhà Parnell. Hai thực thể riêng biệt bỗng dưng cùng
ăn tối một bàn.

Khi tôi không trả lời, cậu ta tiếp tục. “Coldwater có vẻ nhỏ hơn hồi mình còn sống ở đây.”

Tôi khoanh tay trước ngực. “Nó cũng hơi lạnh hơn Portland đấy.”

Cậu ta nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi khẽ mỉm cười. “Mình cũng đã nhận ra
điều đó.” Cậu ta lách qua tôi để bước vào bếp và mở tủ lạnh. “Nhà cậu có bia không?”


“ Gì cơ? Không.”

Cửa trước vẫn mở, có tiếng
nói vọng vào từ bên ngoài. Mẹ tôi bước qua ngưỡng cửa, mang theo hai túi giấy màu nâu đựng đồ ăn. Một người phụ nữ tròn trĩnh với mái tóc tém và trang điểm theo tông màu hồng đậm đi sau bà.

“Nora, đây là cô Lynn Parnell,” mẹ tôi nói. “Lynn, đây là Nora.”

“Ôi, ôi” cô Parnell nói, chắp hai tay vào nhau. “Con bé trông giống chị quá, phải không, Blythe? Nhìn đôi chân kìa! Dài hơn cả dải đường Vegas nữa.”

Tôi lên tiếng. “Con biết bây giờ là không đúng lúc, nhưng con thấy trong người hơi mệt, vì thế con muốn đi nằm…”

Tôi ngừng lại trước cái lừ mắt của mẹ tôi. Tôi nhìn lại bà với ánh mắt hậm hực.

“Scott đã thực sự lớn rồi, phải không, Nora?” Bà nói.

“Mẹ tinh ý quá.”

Mẹ tôi đặt những cái túi lên kệ bếp và nói với Scott. “Sáng nay Nora và cô đã ôn lại một số chuyện cũ, những chuyện mà hai đứa đã từng làm với
nhau ấy. Nora bảo cô rằng cháu từng cố ép nó ăn rệp gỗ.”

Trước
khi Scott có thể phân trần, tôi nói, “Cậu ấy thường nướng sống chúng
dưới một chiếc kính lúp, và không phải cậu ấy cố bắt con ăn chúng. Cậu
ấy ngồi đè lên con, bóp mũi con cho đến khi con nghẹt thở và phải há
miệng ra. Sau đó cậu ấy nhét chúng vào miệng con.”

Mẹ tôi và cô Parnell thoáng nhìn nhau.

“Scott luôn là người có sức thuyết phục,” cô Parnell nói nhanh. “Nó có thể
thuyết phục người ta làm những điều mà họ chưa bao giờ nghĩ tới. Nó có
tài trong việc đó. Nó từng thuyết phục tôi mua cho nó chiếc Ford Mustang 1966 mới toanh. Dĩ nhiên, nó đã chọn đúng thời điểm, lúc ấy tôi đang
quá áy náy vì vụ ly dị. Chà. Như tôi nói đấy, có lẽ Scott đã làm được
món “rệp gỗ nướng” ngon nhất ở khu này.”

Mọi người nhìn tôi chờ xác nhận.

Tôi không thể tin nổi mình lại đang bàn luận chuyện này như thể nó là một chủ đề trò chuyện hoàn toàn bình thường.

“Thế,” Scott nói to, gãi gãi ngực. Cơ bắp trên tay cậu ta nổi rõ khi cậu ta
làm thế, nhưng có lẽ cậu ta biết điều đó. “Chúng ta sẽ ăn gì trong bữa
tối ạ?”

“ Lasagna, bánh mì tỏi, và salad thạch Jell-O,” mẹ tôi cười nói. “Nora đã làm món salad đấy.”

Tôi ngạc nhiên. “Con á?”

“Con đã mua những hộp thạch Jell-O,” bà nhắc tôi.

“Ai lại tính thế ạ.”

“Nora đã làm món salad,” mẹ tôi quả quyết với Scott. “Cô nghĩ mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Tại sao chúng ta không ăn luôn nhỉ?”

Khi đã ngồi vào bàn, chúng tôi chắp tay và mẹ tôi cầu nguyện trước khi ăn.

“Nhà cửa ở khu này ra sao,” cô Parnell nói, xắt món lasagna và chuyển miếng
đầu tiên vào đĩa của Scott. “Một căn hộ hai phòng ngủ và hai phòng tắm
có giá bao nhiêu nhỉ?”

“Tùy thuộc vào việc chị muốn tu sửa nó đến mức nào,” mẹ tôi trả lời. “Hầu hết mọi thứ ở khu này đều được xây dựng
trước những năm 1900, và chị thấy đấy. Khi mới lấy nhau, Harrison và tôi đã đi xem vài căn hộ hai phòng rẻ tiền, nhưng luôn có thứ gì đó không
ổn – những cái lỗ trên tường, những con gián, hoặc chúng không gần công
viên. Từ khi tôi mang thai, chúng tôi quyết định rằng chúng tôi cần một
chỗ ở lớn hơn. Căn nhà này đã được rao bán trong mười tám tháng, và
chúng tôi đã mua được nó với cái giá hời đến mức không thể tin nổi đó là sự thật.” Bà nhìn quanh. “Harrison và tôi đã lên kế hoạch cải tạo lại
nó hoàn toàn, nhưng… ừm, và rồi… như chị biết đấy…” Bà cúi đầu.

Scott hắng giọng. “Mình rất tiếc về chuyện của bố cậu, Nora ạ. Mình vẫn nhớ
bố mình đã gọi cho mình vào cái đêm chuyện đó xảy ra. Lúc ấy mình đang
làm việc tại một cửa hàng tạp hóa cách đó có vài dãy nhà. Mình hy vọng
họ sẽ bắt được kẻ đã giết ông ấy.”

Tôi cố nói lời cảm ơn, nhưng
những lời nói ấy cứ vỡ tan thành từng mảnh trong họng tôi. Tôi không
muốn nói về bố tôi. Cảm giác đau nhói khi chia tay với Patch đã là quá
đủ đối với tôi rồi. Giờ này anh đang ở đâu? Nỗi hối hận có gặm nhấm trái tim anh không? Liệu anh có hiểu rằng tôi muốn rút lại tất cả những gì
tôi đã nói với anh như thế nào? Đột nhiên tôi tự hỏi không biết anh có
nhắn tin cho tôi không, và ước rằng tôi đã mang theo điện thoại xuống
bàn ăn. Nhưng anh có thể nói được chừng nào? Liệu các tổng lãnh thiên
thần có thể đọc được những tin nhắn của anh? Họ có thể nhìn thấy được
bao nhiêu? Họ có ở khắp nơi không? Tôi tự hỏi, đột nhiên cảm thấy rất
yếu đuối.

“Kể cô nghe nào, Nora,” cô Parnell nói. “Trường
Coldwater như thế nào? Hồi ở Portland, Scott có tham gia đội tuyển đấu
vật. Đội của nó đã vô địch toàn bang suốt ba năm qua. Đội tuyển đấu vật ở đây có tốt không? Cô cứ ngỡ là đội của Scott đã từng gặp đội Coldwater
rồi, nhưng Scott nhắc cô nhớ rằng Coldwater chỉ xếp hạng C.”

Tôi chậm chạp kéo mình ra khỏi lớp sương mù của những ý nghĩ. Trường tôi có đội tuyển đấu vật không nhỉ?

“Cháu không biết gì về đấu vật,” tôi nói thẳng, “nhưng đội bóng rổ thì đã từng vô địch một lần.”

Cô Parnell suýt sặc rượu vang. “Một lần á?” Mắt cô ấy hết nhìn tôi lại nhìn mẹ tôi, xem chừng muốn có một lời giải thích.

“Có một bức ảnh của đội tuyển treo ở phía đối diện văn phòng trường,” tôi
nói. “Căn cứ vào bức ảnh thì nó phải chụp từ hơn sáu mươi năm trước rồi
ạ.”

Cô Parnell trợn tròn mắt. “Sáu mươi năm trước?” Cô ấy lấy khăn ăn chấm chấm lên miệng. “Trường cháu có vấn đề gì sao? Do huấn luyện viên
à? Hay do người quản lý các huấn luyện viên?”


“Không sao đâu,” Scott nói. “Năm nay con không tham gia là được chứ gì.”

Cô Parnell đặt nĩa xuống đánh “cạch” một tiếng. “Nhưng con thích đấu vật mà.”

Scott xúc một miếng lasagna nữa vào miệng và nhún một bên vai thờ ơ.

“Năm nay là năm cuối của con rồi.”

“Thì sao ạ?” Scott vừa ăn vừa nói.

Cô Parnell chống khuỷu tay lên bàn và ngả người về phía trước. “Thì con sẽ không vào được đại học nếu chỉ dựa vào điểm số của con, ông tướng ạ. Hy vọng duy nhất của con lúc đã quá muộn như thế này là một trường cao
đẳng nào đó sẽ nhận con.”

“Con còn muốn làm việc khác.”

Cô Parnell nhướng mày. “Ồ? Như năm ngoái hả?” Ngay khi bà vừa nói ra câu đó, tôi thấy mắt bà ánh lên một tia sợ hãi.

Scott nhai mạnh hơn và nuốt ực một cái. “Làm ơn cho cháu món salad với, cô Blythe?”

Mẹ tôi đưa bát salad thạch Jell-O cho cô Parnell, cô đặt nó xuống trước mặt Scott với vẻ hơi quá cẩn thận.

“Chuyện gì xảy ra năm ngoái vậy?” mẹ tôi hỏi, phá vỡ sự im lặng đầy căng thẳng.

Cô Parnell phẩy mạnh tay. “Ôi, chị biết mà. Scott gặp một số vấn đề,
chuyện bình thường thôi. Chẳng có người mẹ của cậu thiếu niên nào lại
chưa từng gặp mấy chuyện ấy.” Cô cười, nhưng tiếng cười của cô thật kỳ
quặc.

“Mẹ,” Scott nói với giọng cảnh cáo.

“Chị biết bọn
con trai là như thế nào mà,” cô Parnell vẫn nói thao thao, vung vẩy cái
nĩa. “Chúng chẳng suy nghĩ gì cả. Chúng chỉ biết cái trước mắt. Chúng
bất cẩn. May là chị có con gái đấy, chị Blythe ạ. Ôi trời. Món bánh mì
tỏi kia hấp dẫn quá, cho tôi một miếng được không?”

“Đáng lẽ tôi
không nên nói gì,” mẹ tôi lẩm bẩm, đưa cho cô ấy miếng bánh mì tỏi. “Tôi không thể nói hết được chúng tôi vui mừng thế nào khi chị trở lại
Coldwater.”

Cô Parnell gật đầu hào hứng. “Chúng tôi cũng rất vui khi được trở lại đây, bình an vô sự.”

Tôi ngừng ăn, hết nhìn Scott lại nhìn sang cô Parnell, cố gắng tìm hiểu
chuyện gì đang xảy ra. Bọn con trai thì vẫn chỉ là bọn con trai, tôi có
thể tin điều đó. Nhưng tôi không tin việc cô Parnell cứ một mực khăng
khăng rằng vấn đề của con trai cô ấy chỉ thuộc dạng tiêu biểu, điển
hình. Và sự để ý kỹ lưỡng của Scott trước mỗi lời cô ấy nói không giúp
thay đổi được ý nghĩ của tôi.

Nghĩ rằng ắt hẳn họ còn giấu giếm
điều gì đó, tôi áp một tay lên ngực trái và nói, “Sao thế, Scott, không
phải là cậu đi loanh quanh lúc đêm hôm khuya khoắt, ăn trộm những tấm
biển chỉ đường để đem về treo trong phòng ngủ của cậu đấy chứ?”

Cô Parnell bật lên một tiếng cười nhẹ nhõm. Chính xác. Dù vấn đề Scott
từng vướng phải là gì, đó không phải một việc vô hại như ăn cắp biển chỉ đường. Tôi không có năm mươi đô-la, nếu có, nhất định tôi sẽ cược hết
số tiền đó cho cái linh cảm rằng vấn đề của Scott không bình thường chút nào.

“Chà,” mẹ tôi nói, cười mỉm, “Dù có chuyện gì thì nó cũng là quá khứ rồi.

Coldwater là một nơi rất tuyệt để bắt đầu lại. Cháu đã đăng ký các môn học chưa,
Scott? Vài lớp kín chỗ rất nhanh đấy, đặc biệt là các lớp học nâng cao.”

“Nâng cao ạ,” Scott lặp lại với một tiếng cười thích thú. “Cháu không có ý
làm cô phật lòng, nhưng mục tiêu của cháu không cao đến thế đâu ạ. Như
mẹ cháu…”, cậu ta đưa tay sang bên cạnh, lắc vai mẹ mình một cách hơi
quá trớn, “đã sẵn lòng chỉ ra, nếu cháu vào được đại học, chắc chắn
không phải do điểm số.”

Không muốn cho ai cơ hội kéo chúng tôi xa khỏi chủ đề những vấn đề trước đây của Scott, tôi nói: “Ôi, thôi nào,
Scott. Cậu đang làm mình lo ngại đấy. Quá khứ của cậu tệ đến mức nào?
Chắc không khủng khiếp đến mức cậu không muốn kể cho bạn bè cũ nghe
chứ?”

“Nora…,” mẹ tôi cất tiếng.

“Lái xe khi đang say xỉn? Ăn cắp ô tô? Cướp xe rồi phóng bạt mạng?”

Tôi cảm thấy bàn chân của mẹ đang giẫm lên chân tôi dưới gầm bàn. Bà chiếu
sang tôi một ánh nhìn sắc lạnh ý nói, Con bị làm sao thế?

Tiếng
ghế của Scott kéo lê trên sàn, và cậu ta đứng dậy. “Phòng tắm ở đâu ạ?”
Cậu ta hỏi mẹ tôi. Cậu ta nới rộng cổ áo. “Cháu thấy hơi khó tiêu.”

“Trên cầu thang.” Giọng bà đầy vẻ ái ngại. Bà thực sự đang xin lỗi cho hành
vi của tôi, trong khi chính bà mới là người bày ra cái buổi tối kỳ cục
này. Người nào tinh ý một chút có thể nhận ra mục đích của bữa tối này
không phải là cùng ăn một bữa với những người bạn cũ của gia đình. Vee
đã đúng – đây là một cuộc xem mặt. Vậy thì, tôi muốn nói với mẹ tôi hay
rằng: Scott và tôi ư? Không đời nào.

Sau khi Scott xin phép rời

khỏi bàn, cô Parnell cười tươi, như thể xóa đi những gì xảy ra năm phút
trước và bắt đầu lại từ đầu. “Nói tôi nghe xem nào,” cô ấy nói, hơi quá
rạng rỡ. “Nora có bạn trai chưa?”

“Chưa,” tôi nói cùng lúc với mẹ tôi nói, “Cũng gọi là có.”

“Khó hiểu quá,” cô Parnell nói, vừa nhai một nĩa đầy lasagna vừa nhìn mẹ tôi và tôi.

“Tên cậu ta là Patch,” mẹ tôi nói.

“Cái tên nghe kỳ cục nhỉ,” cô Parnell trầm ngâm. “Không hiểu bố mẹ cậu ta nghĩ gì nữa?”

“Đó chỉ là biệt danh,” mẹ tôi giải thích. “Patch rất hay đánh nhau. Cậu ta luôn cần phải băng bó vá víu lại.”

Đột nhiên tôi thấy hối hận vì đã từng giải thích với bà rằng Patch là biệt danh của anh.

Cô Parnell lắc đầu. “Cô nghĩ đó là một cái biệt danh trong một băng đảng
nào đấy. Tất cả các băng đảng đều dùng biệt danh. Slasher, Slayer,
Maimer, Mauler, Reaper. Patch.”

Tôi đảo mắt. “Patch không ở trong băng đảng nào cả.”

“Đó là điều cháu nghĩ thôi,” cô Parnell nói. “Các băng đảng là nơi tụ tập
của những tên tội phạm ở khu phố cũ, phải không? Họ là những con gián
chỉ ra ngoài vào ban đêm.” Cô ấy trở nên im lặng và tôi thấy cô ấy khẽ
liếc sang chiếc ghế trống của Scott. “Thời đại đã thay đổi. Vài tuần
trước cô có xem một tập của bộ phim An ninh trật tự về một loại băng
đảng mới giàu có ở ngoại ô. Họ gọi chúng là những hội kín, hoặc hội thân hữu, hoặc những thứ vớ vẩn như thế, nhưng chung quy lại chúng đều là
một. Cô nghĩ bộ phim đó chỉ là một loại rác rưởi câu khách điển hình của Hollywood, nhưng bố của Scott nói ông ta thấy những chuyện đó suốt. Ông ta biết cũng đúng thôi – ông ta là cảnh sát mà.”

“Chồng cô là cảnh sát ạ?” tôi hỏi.

“Chồng cũ của cô, cái gã chết tiệt đó.”

Đủ rồi. Giọng của Scott vọng ra từ hành lang lờ mờ, và tôi giật mình. Đang thắc mắc liệu có phải cậu ta đi vệ sinh thật không, hay cậu ta chỉ đứng ngay bên ngoài phòng ăn để nghe lén, tôi chợt nhận ra hình như cậu ta
không nói ra thành tiếng. Thực tế thì…

Tôi chắc chắn cậu ta
đang nói chuyện với… tâm trí tôi. Không. Không phải tâm trí của tôi.
Là của mẹ cậu ta. Và không hiểu sao tôi lại nghe thấy.

Cô Parnell
ngửa hai lòng bàn tay lên trời. “Một gã chết tiệt… Mẹ sẽ không rút lại ý kiến đó đâu, đó chính là cảm nghĩ của mẹ đấy.”

“Con nói là mẹ đừng nói gì nữa.” Giọng Scott khẽ khàng một cách kỳ quái.

Mẹ tôi quay ngoắt lại, như thể lúc này bà mới nhận ra Scott đã vào phòng.
Tôi chớp mắt, vẻ sững sờ kinh ngạc. Tôi không thể nghe thấy cậu ta nói
chuyện bằng ý nghĩ với mẹ cậu ta được. Ý tôi là, cậu ta là người bình
thường… có phải không?

“Con ăn nói với mẹ như thế hả?” Cô
Parnell nói, lắc lắc ngón tay trước mặt cậu ta. Nhưng tôi có thể nhận ra cô ấy làm thế là vì sự có mặt của chúng tôi hơn là muốn răn dạy Scott.

Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta nhìn cô ấy thêm một lát, rồi cậu ta bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

Cô Parnell lau miệng, những vết son môi màu hồng dính lên chiếc khăn ăn.
“Mặt tiêu cực của việc ly dị.” Cô băn khoăn thở dài. “Trước đây Scott
chẳng bao giờ cáu bẳn như thế. Dĩ nhiên, có thể là vì càng lớn nó càng
giống bố nó. Hừm. Đây là một chủ đề chẳng dễ chịu gì và không thích hợp
cho bữa tối. Patch có chơi đấu vật không, Nora? Cô nghĩ Scott có thể dạy cậu ta vài thứ.”

“Anh ấy chơi bi-a,” tôi nói, giọng không chút
biểu cảm; tôi không muốn nói chuyện về Patch. Không phải ở đây, không
phải bây giờ, khi việc nhắc đến tên anh khiến tôi như mắc phải một cục
đá trong họng. Hơn bao giờ hết, tôi ước gì mình mang theo điện thoại di
động. Tôi cảm thấy cơn giận đã vơi đi một nửa, có nghĩa là Patch có lẽ
cũng đã nguôi giận. Anh có tha thứ cho tôi và nhắn tin hay gọi điện cho
tôi không? Mọi thứ quả là một mớ bòng bong, nhưng vẫn phải có cách giải
quyết chứ. Chuyện này không đến nỗi tệ như tôi tưởng. Chúng tôi sẽ tìm
ra cách giải quyết.

Cô Parnell gật đầu. “Polo. Môn thể thao đích thực của bang Maine.”

“ Bi-a chứ không phải polo,” Mẹ tôi sửa lại, nghe có vẻ hơi uể oải.

Cô Parnell nghiêng đầu như thể không chắc mình có nghe đúng không. “Quán
bi-a là tụ điểm của các băng đảng,” cuối cùng cô nói. “Cô đã xem điều đó trong phim An ninh trật tự thì phải? Những thanh niên thượng lưu, giàu
có đang điều hành các quán bi-a ở khu của họ như các sòng bạc ở Las
Vegas vậy. Tốt nhất là cháu nên để mắt đến cái cậu Patch của cháu, Nora
ạ. Cậu ta có thể giấu cháu một điều gì đó. Một điều cậu ta luôn giữ bí
mật.”

“Anh ấy không ở trong băng đảng nào đâu ạ,” tôi lặp lại có lẽ là lần thứ một nghìn, cố giữ giọng lịch sự.

Nhưng ngay khi nói ra câu ấy, tôi nhận ra tôi chẳng có cách nào để khẳng định rằng Patch chưa bao giờ ở trong một băng đảng. Một nhóm các thiên thần
sa ngã có được coi là một băng đảng không nhỉ? Tôi không biết nhiều lắm
về quá khứ của anh, đặc biệt là khoảng thời gian trước khi anh gặp
tôi…

“Chúng ta sẽ biết thôi,” cô Parnell nói, ngờ vực. “Chúng ta sẽ biết thôi.”

Một giờ sau, chúng tôi ăn xong, bát đĩa được dọn sạch, cô Parnell cuối cùng cũng đã về để tìm Scott, còn tôi rút về phòng mình. Điện thoại của tôi
nằm chỏng chơ trên sàn, chỉ ra rằng tôi chẳng có một cái tin nhắn mới,
tin nhắn thoại hay cuộc gọi nhỡ nào.

Môi tôi run run, và tôi
chống tay lên mắt để ngăn không cho những giọt lệ làm nhòe đi những gì
trong tầm nhìn. Để không mãi tập trung vào những điều kinh khủng tôi đã
nói với Patch, tôi cố gắng nghĩ ra một cách để hàn gắn mọi thứ. Các tổng lãnh thiên thần không thể cấm chúng tôi nói chuyện hay gặp nhau – khi
Patch là thiên thần hộ mệnh của tôi. Anh phải ở trong cuộc đời tôi.
Chúng tôi sẽ tiếp tục làm những gì chúng tôi vẫn thường làm. Chỉ vài
ngày thôi, sau khi chúng tôi đã quên đi cuộc cãi cọ thực sự đầu tiên
giữa chúng tôi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Và ai thèm quan tâm đến
tương lai của tôi chứ? Tôi có thể tính toán chuyện đó sau. Tôi đâu cần
phải lập kế hoạch cho toàn bộ cuộc đời tôi ngay lúc này.

Nhưng có một điều không hợp lý cho lắm. Hai tháng qua Patch và tôi vẫn công khai thể hiện tình cảm dành cho nhau, không một chút dè dặt. Vậy sao đến giờ này anh mới tỏ ra lo lắng về các tổng lãnh thiên thần?

Mẹ tôi
thò đầu qua cửa phòng tôi. “Mẹ sắp đi mua vài món vật dụng cá nhân cho
chuyến đi ngày mai. Mẹ sẽ về ngay thôi. Con có cần mua gì không?”

Tôi nhận thấy bà không nhắc gì đến chuyện gán ghép tôi với Scott. Rõ ràng
cái quá khứ mơ hồ của cậu ta đã làm tiêu tan mong muốn mai mối của bà.


“Không cần đâu ạ, nhưng dù sao cũng cảm ơn mẹ.”

Bà đang định đóng cửa thì chợt dừng lại. “Chúng ta có một vấn đề nho nhỏ.
Mẹ đã buột miệng nói với cô Lynn là con không có xe. Cô ấy ngỏ ý sẽ bảo
Scott đưa con đến trường học hè. Mẹ đã bảo cô ấy là không cần phải làm
thế đâu, nhưng mẹ nghĩ cô ấy cho rằng mẹ từ chối vì mẹ lo lắng là chúng
ta sẽ làm phiền đến Scott. Cô ấy nói con có thể trả nợ cậu ấy bằng cách
đưa cậu ấy đi dạo quanh Coldwater vào ngày mai.”

“Vee sẽ cho con đi nhờ mà mẹ.”

“Mẹ cũng đã nói thế, nhưng cô ấy không chấp nhận lời từ chối. Có lẽ sẽ tốt
hơn nếu con trực tiếp giải thích với Scott. Hãy cảm ơn cậu ta về lời đề
nghị ấy, nhưng nói với cậu ta rằng con đã có người cho đi nhờ rồi.”

Đúng là điều tôi muốn. Tiếp xúc thêm với Scott.

“Mẹ vẫn muốn con đi với Vee,” bà chậm rãi nói thêm. “Thực ra thì, nếu Scott ghé qua trong khi mẹ đi vắng, có lẽ tốt nhất con nên giữ khoảng cách
với cậu ấy.”

“Mẹ không tin tưởng cậu ấy à?”

“Chúng ta chưa biết cậu ấy rõ lắm,” bà thận trọng nói.

“Nhưng Scott và con từng là bạn thân mà, mẹ còn nhớ không?”

Bà nhìn tôi với vẻ dứt khoát. “Đã lâu rồi. Mọi thứ đã thay đổi.”

Quả đúng với ý tôi.

“Mẹ chỉ muốn tìm hiểu thêm một chút về Scott trước khi con dành quá nhiều
thời gian cho cậu ta,” bà tiếp tục. “Khi mẹ về, mẹ sẽ xem mẹ có thể tìm
hiểu những gì.”

Chà, quả là một sự kiện bất ngờ. “Mẹ định đào bới những chuyện xấu xa của cậu ta ạ?”

“Cô Lynn và mẹ là bạn tốt của nhau.” “Cô ấy đang bị stress nặng. Cô ấy cần
một người để giãi bày tâm sự.” Bà bước một bước về phía bàn trang điểm
của tôi, bơm một giọt kem dưỡng da tay vào lòng bàn tay bà, và xoa tay
vào nhau. “Nếu cô ấy nhắc đến Scott, hừm, mẹ không thể không nghe.”

“Con có ý này giúp mẹ quyết định rằng cậu ta là kẻ không ngoan ngoãn gì, con nghĩ cậu ta cư xử thật kỳ quặc ở bữa tối.”

“Bố mẹ cậu ta vừa ly dị,” bà nói, vẫn với cái giọng trung lập cẩn thận ấy.
“Mẹ chắc rằng cậu ta đang bối rối. Mất đi một người cha quả là việc khó
khăn.”

Điều đó thì tôi biết quá rõ.

“Cuộc bán đấu giá kết thúc vào chiều thứ Tư, và mẹ sẽ về nhà vào bữa tối. Tối mai Vee sẽ ngủ lại qua đêm, đúng không?”

“Vâng ạ,” tôi nói, giờ mới nhớ ra là tôi vẫn còn chưa nói với Vee, nhưng chắc chắn nó sẽ đồng ý thôi. “À mẹ ơi, con đang định đi làm thêm.” Tốt nhất
là nên thú thực với bà, đặc biệt là vì nếu may mắn, tôi có thể có được
việc làm trước khi bà về nhà.

Mẹ tôi chớp chớp mắt. “Sao con lại muốn làm thêm?”

“Con cần một chiếc xe.”

“Mẹ nghĩ Vee luôn sẵn sàng cho con đi nhờ cơ mà.”

“Con thấy mình giống như một kẻ ăn bám vậy.” Tôi thậm chí không thể chạy đến cửa hàng để mua băng vệ sinh mà không gọi Vee. Tệ hơn nữa, hôm nay tôi
đã suýt phải đi nhờ xe của Marcie Millar để đến trường. Tôi không muốn
đòi hỏi mẹ những thứ không cần thiết, nhất là khi tiền bạc của chúng tôi đang eo hẹp, nhưng tôi cũng không muốn lặp lại chuyện sáng nay. Tôi vẫn luôn ao ước có một chiếc xe từ khi mẹ tôi bán chiếc Fiat, và việc nhìn
thấy chiếc Cabriolet chiều nay đã thúc đẩy tôi hành động. Tự mua xe cho
mình có vẻ là một cách thu xếp ổn thỏa.

“Con không nghĩ làm thêm
sẽ ảnh hưởng đến việc học tập sao?” Mẹ hỏi, giọng bà cho tôi biết rằng
bà không tức điên lên với ý kiến này. Dĩ nhiên là tôi không mong bà như
thế rồi.

“Con chỉ học một môn thôi mà.”

“Phải, nhưng đó là môn Hóa.”

“Con không muốn làm mẹ phiền lòng, nhưng con nghĩ con có thể giải quyết ổn thỏa cả hai việc đó cùng lúc.”

Bà ngồi xuống mép giường của tôi. “Có chuyện gì vậy? Tối nay con nóng nảy quá đấy.”

Một giây sau tôi mới đáp lời, suýt thì nói ra sự thật. “Không ạ. Con ổn mà.”

“Con có vẻ căng thẳng.”

“Ngày hôm nay quả là dài mẹ ạ. Ồ, và con đã kể với mẹ là Marcie Millar ngồi cạnh con ở lớp học Hóa chưa ạ?”

Tôi có thể nhận ra qua vẻ mặt bà rằng bà biết chuyện đó khiến tôi khó chịu
như thế nào. Xét cho cùng, mẹ tôi là người mà tôi chạy về tìm sự an ủi
mỗi lần Marcie khiêu chiến với tôi trong suốt mười một năm qua. Và bà
cũng là người đã động viên tôi, giúp tôi lấy lại tinh thần và khiến tôi
trở nên mạnh mẽ và khôn ngoan hơn khi quay lại trường với một vài ngón
đòn của riêng mình.

“Con phải dính với nó trong tám tuần liền.”

“Con biết không, nếu con có thể vượt qua tám tuần đó mà không giết con bé
ấy, chúng ta có thể nói chuyện về việc mua cho con một chiếc xe.”

“Mẹ mặc cả ghê quá, mẹ ạ.”

Bà hôn lên trán tôi. “Mẹ hy vọng sẽ được nghe một bản báo cáo đầy đủ về
vài ngày đầu của con và nó khi mẹ đi công tác về. Không có bữa tiệc náo
loạn nào khi mẹ đi vắng đâu đấy.”

“Con không hứa đâu.”

Năm phút sau, mẹ tôi đã lái chiếc Taurus của bà ra khỏi lối xe chạy. Tôi
thả rèm xuống, cuộn tròn trên sofa, và nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Nhưng chẳng có cuộc điện thoại nào gọi đến.

Tôi chạm vào chiếc dây chuyền của Patch, vẫn đang được đeo trên cổ tôi, và siết nó chặt hơn tôi nghĩ.

Tôi giật mình trước ý nghĩ khủng khiếp rằng đó có thể là tất cả những gì còn lại của anh mà tôi có.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.