Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn

Chương 18


Bạn đang đọc Mẹ Của Nam Chính Ngược Văn – Chương 18


Editor: hemaniko
Tới khi Tấn Sóc Ngôn tắm cho An An đến trắng nõn thơm tho mới xong, Tống Kiêu Kiêu đang nghiêm túc đánh răng trong phòng tắm.
Tấn Sóc Ngôn đem An An đặt trên giường, lấy khăn tắm trên người An An xuống, làm lộ ra một Tiểu Bình An vừa trắng nõn vừa thơm.
An An thẹn thùng chui nhanh vào chăn của mẹ, nôn nóng nói với ba:  
“ Papa, nhanh lấy quần áo cho con đi”
Tấn Sóc Ngôn nhìn bộ dáng thẹn thùng của con trai, nhịn không được chọc bé: “Hôm nay con không có quần áo để mặc, hay ngủ để vậy ngủ cùng mẹ con”
An An nghe vậy lập tức trợn mắt, trong mắt tràn đày vẻ không thể tin tưởng cùng ủy khuất.
Cuối cùng An An đưa ra quyết định thống khổ: “Hay, con vẫn ngủ cùng papa nha?”
Đáy mắt Tấn Sóc Ngôn mang theo một tia ý cười
“Con thẹn thùng gì? Cô ấy là mẹ con đó nha.”
Tống Kiêu Kiêu súc miệng thần tốc, lúc đi ra cô vừa vặn nghe rõ từ đầu tới đuôi câu chuyện của hai cha con nọ.
Thấy Tống Kiêu Kiêu nhìn mình một cái, Tấn Sóc Ngôn cũng ngượng ngùng chọc con trai, chỉ có thể xoay người giúp con trai lấy quần áo.
Lúc Tấn Sóc Ngôn lấy quay áo quay lại lần nữa, đã thấy Tống Kiêu Kiêu ôm An An cứng ngắc nói:
“Con cảm thấy bộ này thế nào? Spider Man, nhìn rất ngầu còn lạnh lùng rất hợp với con nha”
Trong tay An An cầm ly sữa bò, nhăn mày vẻ mặt nghiêm túc đánh giá, nghe mẹ nói vậy rụt rè gật đầu.
Tuy An An không biểu hiện rằng mình rất thích, nhưng ánh mắt to tròn lại phát sáng.
Tống Kiêu Kiêu thấy An An không phản đối liền nhấn mua, vừa trả tiền vừa nói: “ Chiều nay mẹ mua cho con không ít đồ, còn có không ít đồ đôi gia đình đẹp.

Chờ tới lúc con đi nhà trẻ, chúng ta mặc cùng đi lên trường ha?”
An An không biết đồ đôi gia đình là gì, nhưng nếu mẹ nói đẹp, bé lập tức cũng thấy đẹp.
Hai tay Tống Kiêu Kiêu đem bé vây lại, An An vừa vặn nằm thẳng vào lồng ngực cô.
Hiện tại tuy rằng bé và mẹ đã rất quen thuộc, nhưng mỗi khi tiếp xúc thân mật với mẹ, An An không nhịn được có chút khẩn trương.
Tống Kiêu Kiêu đưa An An nhìn đồ đôi gia đình, bé nhìn thấy hình ảnh ấm áp của một nhà ba người, kìm lòng không được mà đưa tay nhỏ chạm vào hình ảnh đó.
An An nhỏ giọng nói: “ Papa cũng có phần hả mẹ?”
Tống Kiêu Kiêu nghe vậy động tác trên tay dừng một chút, thấy đôi mắt to tròn tràn đầy hy vọng nhìn cô, khoé miệng cô co giật cấp độ 7

“ Ừ? Có, có, ba chúng ta ai cũng có phần.”
Thời điểm cô nói như vậy, Tấn Sóc Ngôn đang cầm quần áo của An An bước vào.
An An nhìn thấy ba, vội cười nói: “ Papa, mami nói mua quần áo cho hai chúng ta nè”.
Vừa nói vừa đẩy Tống Kiêu Kiêu đang hoá đá đưa cho Tấn Sóc Ngôn xem.

Tuy rằng trong lòng Tống Kiêu Kiêu vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn đưa cho Tấn Sóc Ngôn.
Tấn Sóc Ngôn cứng đờ duỗi tay máy móc cầm lên, nhìn sơ qua ảnh chụp đồ đôi gia đình, sau đó nhìn An An nói.
“ Nếu An An thích, Papa kêu người đặt riêng mấy bộ.”
Tuy rằng hắn không nói rõ ràng, nhưng rõ ràng rất ghét bỏ thứ quần áo con nít này.
Tống Kiêu Kiêu lập tức nhíu mày, quần áo cô chọn tuy chất lượng kém hơn với quần áo đặt riêng nhưng so với thứ quần áo qui củ chán phèo kia thì thú vị hơn nhiều.
Trong suy nghĩ của Tống Kiêu Kiêu con nít thì nên mặc đồ in hình hoạt hình, nếu không sẽ làm tuổi thơ trở nên vô vị.
Đương nhiên Tống Kiêu Kiêu không phủ nhận tâm tư của cô nha, chính xác cô rất muốn mua một ít quần áo đáng yêu cho cô xem.

Cô cảm thấy yêu cầu này cũng không quá mức, dù sao cô đối với An An là thực tâm, cũng thử đem An An thành ruột thịt của mình.
Giống như cảm nhận được bất mãn của Tống Kiêu Kiêu, Tấn Sóc Ngôn uyển chuyển nói: “ Nhưng nhìn đồ rất đáng yêu”
Tống Kiêu Kiêu nghe vậy tức giận cũng bay đi gần hết, cô khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó máy móc nhận lại đồ từ tay Tấn Sóc Ngôn.
Nhìn thấy đáy mắt của Tống Kiêu Kiêu có chút đắc ý, không biết vì sao mà tâm tình của Tấn Sóc Ngôn cũng tốt theo.
Nghĩ đến bộ dáng lúc trước cô ăn bánh kem, gương mặt phình lên vô cùng đáng yêu.

Bánh kem kia là bí thư mua cho hắn, nói là gần đây có cửa hàng bánh kem kiểu Tây mới khai trương, bánh kem nhỏ bên trong ăn đặc biệt ngon, nên bí thư cố ý mua cho Tấn Sóc Ngôn nếm thử.
Tấn Sóc Ngôn cũng không thích đồ ngọt kiểu này, nhìn thấy bánh kem nhỏ vô cùng tinh xảo liền mang về.

Không nghĩ tới Tống Kiêu Kiêu lại thích như vậy, nếu vậy lần sau hắn có thể dặn bí thư mua nhiều một chút……
Hai ba ngày sau Tống Kiêu Kiêu nhận không ít chuyển phát nhanh, bảo vệ tiểu khu phải nhiều lần đẩy xe đưa tới, làm cho Tống Kiêu Kiêu có điểm ngại ngùng.
Tiểu khu bọn họ nhân viên chuyển phát nhanh không thể vào, cho nên có người chuyên phụ trách giúp các hộ gia đình đưa vào.

Nguyên nhân của việc này, chính là lo lắng sẽ có người xấu sẽ giả trang thành nhân viên giao hàng vào trong tiểu khu.
Ngày An An đi nhà trẻ, ánh nắng tươi sáng, thời tiết vô cùng tốt.
Tống Kiêu Kiêu đã dậy từ sáng sớm, bởi vì hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, tiểu Bình An nhà cô hôm nau sẽ bước vào thế giới mẫu giáo.
Ngày hôm qua Tấn Kiêu Kiêu làm việc tới tận khuya, chính là vì để trống thời gian của hôm nay, đi cùng Tống Kiêu Kiêu mang An An đi mẫu giáo.
Vốn dĩ Lưu Du San cũng muốn đi, nhưng hiếm khi thấy một nhà Tấn Sóc Ngôn bên nhau, bà vô cùng thông minh không đi theo xem náo nhiệt.

Tấn Sóc Ngôn vừa cài nút tay áo vừa bước xuống lầu, Tống Kiêu Kiêu cùng An An đã ngồi ăn sáng.
Hôm nay Tống Kiêu Kiêu mặc áo đôi cùng An An, nhìn từ xa cũng biết đây là hai mẹ con.
Tấn Sóc Ngôn kiềm lòng không được nhìn chính mình, hắn hôm nay mặc một bộ thường ngày.

Ở trên mặc chiếc áo len vàng nhạt bên trong là sơ mi trắng, phía dưới là một cái quần jean đơn giản cùng một đôi giày thể thao.

Tống Kiêu Kiêu cảm thấy Tấn Sóc Ngôn mặc vậy, nhịn không được nhìn hắn nhiều lần.
Tuy là trong lòng vô cùng không vui, nhưng cô không thể phủ nhận Tấn Sóc Ngôn mặc vậy rất đẹp trai.

Đặc biệt bộ quần áo hôm nay nhìn hắn trẻ ra vài tuổi, giống như làm cha ở tuổi đôi mươi vậy đó.
Rõ ràng là một bộ quần áo đơn giản, mặc trên người hắn lại có cảm giác thời thượng? Càng quá đáng hơn là thằng cha này chả bao giờ chăm sóc da, nhưng làn da lại không có xíu dầu, lỗ chân lông hoặc mụn đều không!
Đúng là đồ khiến người ta hâm mộ đến đỏ mắt.
Lúc ba người dùng xong bữa sáng, liền lái xe đi về hướng mẫu giáo.

Hôm nay là ngày khai giảng, nhà trẻ mà Tấn Sóc Ngôn chọn rất gần nhà, hơn nữa lại có danh tiếng tốt nhất quanh đây.
Khi cả ba vừa mới xuống xe liền đụng phải người quen, đúng không sai tên này chính là mối tình đầu khét tiếng của nguyên chủ.
Lúc Tống Kiêu Kiêu xuống xe không có để ý người kia, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt lên người An An.

Đây là lần đầu tiên An An tới nhà, đã vậy tính cách thằng bé lại hướng nội, cho nên không khỏi có điểm lạ lẫm.

Bé nằm trong lồng ngực Tống Kiêu Kiêu ăn vạ không chịu xuống, khuôn mặt nhỏ chôn sâu ở cần cô trắng muốt của cô, nhỏ giọng lầm bầm không biết đang nói gì với mẹ bé.
Tấn Sóc Ngôn vừa xuống xe đã thấy người nào đó, lại thấy thằng đó nhìn sang, duỗi tay cẩn thận ôm lấy Tống Kiêu Kiêu một chút.
Tống Kiêu Kiêu cũng không để ý động tác của Tấn Sóc Ngôn, cô còn tưởng rằng nhiều người xung quanh đây nên Tấn Sóc Ngôn đang bảo vệ cô cùng An An.
Đôi vợ chồng Tấn Sóc Ngôn cùng Tống Kiêu Kiêu mới bước xuống xe, liền hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.

Bởi vì nhan sắc đỉnh cao của họ cộng thêm An An dễ thương đang nằm trong lòng ngực, e là những người đang trong nhà trẻ cũng thấy rõ ràng cảnh đẹp ở ngoài này.
Lúc sau Tấn Sóc Ngôn đi theo những người khác xử lí thủ tục nhập học, dặn Tống Kiêu Kiêu và An An ngồi một chỗ chờ hắn về.
Tấn Sóc Ngôn vừa mới rời đi chưa được hai phút, người kia đã nhân cơ hội đi tới chỗ Tống Kiêu Kiêu.
Đến lúc đối phương kéo một thằng bé đi tới trước mặt, Tống Kiêu Kiêu mới chú ý tới người đó.
Người đàn ông này có vóc dáng không quá cao, nhưng tuyệt đối không lùn, đại khái là 1m8 đi.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh biển trắng, cổ áo có một chiếc ghim cài tinh xảo.
Khuôn mặt trắng nõn, tuấn tú mang theo nụ cười ôn nhu khéo léo, nhìn y như công tử văn nhã thời cổ đại.

Tống Kiêu Kiêu nhìn người trước mặt thật lâu sau mới ngỡ ngàng, nhận ra người đàn ông đứng chặn trước mắt mình.

Người này không phải là bạch nguyệt quang mà nguyên chủ yêu tới chết đi sống lại hay sao?
Tuy là biết thằng này sống giả tạo, nhưng không thể phủ nhận hắn lớn lên rất đẹp trai, khó trách con hám giai kia mê mệt.

Nhưng là một người đàn ông lớn lên đẹp như vậy đào ra ích lợi gì? Một chút hương đàn ông còn không có, đi ra đường cũng là thằng dễ bị híp dâm.
Tống Kiêu Kiêu một chút cũng không thích đàn ông như vậy.

Đặc biệt ở chỗ hắn biết rõ nguyên chủ là hoa đã có chậu, còn cố ý dây dưa cho con người ta hy vọng.
Thậm chí mặt thằng này còn lợi dụng tình cảm của nguyên chủ, đối phó với Tấn Sóc Ngôn.
Cái thể loại này trong mắt Tống Kiêu Kiêu là vô sỉ, mặt dày hơn tường thành.
Hắn thấy Tống Kiêu Kiêu vẫn giữ im lặng từ nãy giờ, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, hắn nhìn Tống Kiêu Kiêu dịu dàng nói:
“ Kiêu Kiêu cũng mang con trai đi học sao? Chúng ta đã lâu không gặp……”
Lúc hắn nói đến đã lâu không gặp, giọng nói mang chút ái muội, đôi mắt cũng tràn đầy ôn nhu thâm thúy.

Tống Kiêu Kiêu nhìn lướt qua bốn phía, thấy không ít người đang trộm đánh giá bọn họ, lập tức nhận ra sự lợi hại của người đàn ông trước mắt này.
Biết rõ cô tới cùng Tấn Sóc Ngôn, còn cố ý nói chuyện cùng cô trước con mắt bao nhiêu người quanh đây.

Nếu Tấn Sóc Ngôn nhìn thấy, vừa vặn làm hắn hiểu lầm cô?
Tấn Sóc Ngôn đương nhiên không để ý đàn ông tiếp xúc Tống Kiêu Kiêu, nhưng trong đám đàn ông đó không bao gồm người trước mắt này.
Hắn cùng nguyên chủ qua lại mập mờ, Tấn Sóc Ngôn cũng không biết rõ quan hệ giữa hai người.

Cho nên trong hợp đồng mới đặc biệt viết rõ ràng, trong vòng ba năm không nɠɵạı ŧìиɦ, cùng người khác mập mờ không rõ.
Ý tứ lúc ấy của Tấn Sóc Ngôn thật ra là đang cảnh cáo Tống Kiêu Kiêu không được lui tới với mối tình đầu của cô.

Trần Hàm Tinh vốn tưởng rằng Tống Kiêu Kiêu đã lâu không thấy mặ hắn, sẽ như mọi lần liếc mắt đưa tình với hắn.

Lấy trình độ say mê của Tống Kiêu Kiêu đối với hắn, hắn chỉ cần tới đây nói hai câu rồi sau đó bỏ đi, Tống Kiêu Kiêu liền không màn tất cả mà chạy lại chỗ hắn.
Chờ đến lúc Tấn Sóc Ngôn xong thủ tục quay lại đây, vừa vặn liền thấy An An bị vứt bỏ một mình.
Mặt mũi của Tấn Sóc Ngôn vì vậy mà mất hết, mà An An bởi vì không được mẹ yêu thương, mà bị những đứa trẻ khác trong nhà trẻ khinh thường.

Nhưng mà thời điểm hắn mang thân thể cao quý của mình đến đây, Tống Kiêu Kiêu lại không hề có bộ dạng cao hứng, cô nhàn nhạt cười nhìn hắn, giống như hắn chỉ là người qua đường không mấy quan trọng?
Tống Kiêu Kiêu: “ Đúng rồi , An An nhà tôi vẫn còn quá nhỏ, tôi thật sự không yên lòng.”
Thái độ của Tống Kiêu Kiêu vô cùng khách khí tới mức tự nhiên, hoàn toàn không nhìn ra quan hệ lúc trước của cô và Trần Hàm Tinh.
Hành động vô cùng đơn giản của cô, thành công tách ra khỏi bầu không khí ái muội mà Trần Hàm Tinh xây dựng.
Những người vốn hướng qua đây đánh giá, cũng mất đi hứng thú sôi nổi ban đầu.
Người đứng xem thích nhất là thể loại phụ nữ đã có chồng, còn cùng người đàn ông khác qua lại, sau đó bị người chồng đến bắt gặp, rồi đến một hồi drama phía sau.
Nhưng sự thực lại không theo suy tưởng của bọn họ, bởi vì căn bản Tống Kiêu Kiêu đến ánh mắt cũng lười bố thí cho gã đàn ông đó.

_____
he: edit xong chương này mà mắt tăng mất độ, tóc bạc đi không ít.

Vì tác giả sài nhiều từ không biết beta sao lun ó ????


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.