Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 9: Khóc thút thít


Đọc truyện Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy – Chương 9: Khóc thút thít

Cô gái ngơ ngác ngồi trên giường, ôm gối đầu cũng không biết
đang suy nghĩ gì, ánh mắt trống rỗng nhìn lên TV trước mặt mà không bật
lên, cả người cũng rất sa sút, Mật Nhu vừa vào phòng thấy bộ dạng Kính
Huyễn như phải chết chứ không muốn sống.

Sau lần từ khách sạn trở về đều là bộ dạng này, ở khách sạn
tìm cả một ngày, thậm chí tất cả thảm đều cho lật lên, nhưng vẫn không
tìm được dây chuyền cha mẹ để lại cho Kính Huyễn, khi về cũng không khóc không nháo, chỉ là tự giam mình ở trong phòng, cũng không ăn cái gì.

“Kính Huyễn, mình nấu cháo tôm cậu thích ăn nhất, cậu ăn một
chút đi, nếu cơ thể không khỏe, bác trai bác gái thấy sẽ đau lòng.” Mật
Nhu bưng một bát cháo nóng hổi, đặt trước mặt Kính Huyễn.

“Mình không có khẩu vị, ăn không vào.” Giọng nói nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm giác không có hơi sức.

“Cậu không có khẩu vị cũng phải ăn, cái người này mấy ngày
qua cũng không có ăn gì rồi, mình mặc kệ, hôm nay cậu nhất định phải ăn
bát cháo này.” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn, tự mình bưng bát lên, xúc một
muôi nhỏ đặt bên môi thổi cho nguội bớt rồi đưa cho Kính Huyễn, cô sợ
Kính Huyễn tiếp tục như vậy thì cơ thể sẽ không chịu nổi.


“Không cần, mình không muốn ăn.” Kính Huyễn tùy hứng không chịu ăn, ngậm chặt miệng.

“Cậu đừng như vậy được không, dây chuyền mất không quan
trọng, bác trai bác gái sẽ hiểu cậu, nếu như cậu vì dây chuyền kia mỗi
ngày đều không ăn không uống, bác trai bác gái nhìn cũng sẽ đau lòng,
chẳng lẽ cậu không thể nghĩ theo hướng tích cực hơn sao?” Mật Nhu tức
giận nói trúng tim đen, nếu như hiện tại không nói rõ ràng với cô, không biết cô còn giữ cái bộ dáng này tới khi nào.

“Ô oa ““ nhưng, nhưng mình thật sự rất buồn, mình lại có thể
không cẩn thận làm mất dây chuyền, đó là vật cuối cùng ba mẹ tặng cho
mình, mình còn sơ suất như vậy, mình cảm thấy mình thật vô dụng, ô “ cậu nói mình nên làm cái gì bây giờ?” Kính Huyễn bất lực ghé vào bả vai Mật Nhu khóc, nước mắt cố nén mấy ngày qua tất cả đều chảy ra.

“Cậu như vậy mới đúng chứ, khóc lên tâm tình sẽ khá hơn khóc
đi “`” Mật Nhu an ủi vỗ vỗ vai Kính Huyễn, mặc cho cô khóc trên vai
mình.

“Ha ha ““ Mình sẽ làm cho tất cả quần áo của cậu đều ướt.”
Sau khi khóc lớn, tâm tình Kính Huyễn có vẻ tốt hơn, nhìn vai Mật Nhu
ướt một mảng lớn, lại nói xin lỗi.


“Thôi đi, cậu nói gì với mình đấy, hiện tại tâm tình khá hơn
chưa?” Mật Nhu mất hứng nói, khách khí quá đi, bưng bát cháo đã hơi
nguội lên: “Bây giờ cậu hẳn là có thể ăn nó chứ? Nhanh ăn đi, mình còn
mua rất nhiều thứ cậu thích ăn, buổi tối mình xuống bếp được rồi.”

“Ừm “` ăn thật ngon nha.” Kính Huyễn cảm động cầm bát cháo,
ăn như hổ đói, mấy ngày nay đều là Mật Nhu chăm sóc mình, cũng là cổ vũ
lên tinh thần.

“Thế này mới đúng, sau khi ăn xong cậu sửa sang lại mình một
chút đi, xem xem cậu cũng biến thành dạng gì, phải vui vẻ, biết không?”
Mật Nhu làm bộ ghét bỏ chỉ chỉ quần áo trên người Kính Huyễn, dùng giọng điệu dạy dỗ nói

“Biết rồi, mình buồn ngủ quá, muốn nghỉ ngơi trước, cậu cũng
nên trở về, nếu không người nhà cậu sẽ lo lắng.” Kính Huyễn ngáp vài
cái, trước khi ngủ vẫn không quên kêu Mật Nhu trở về.

“Vậy cũng tốt, buổi tối mình lại tới, 88*.” Mật Nhu nói một câu liền đi ra khỏi gian phòng.

*88 = bát bát = bái bai ^^

“Ai “` ba mẹ “` thật xin lỗi, con đã đánh mất dây chuyền của
hai người, nhưng hiện tại con đã tốt hơn rồi, không thể luôn khiến Mật
Nhu lo lắng cho con, ba mẹ hai người có thể hiểu được con không?” Kính
Huyễn nằm ở trên giường nói một mình, trong lòng đang vì mình động viên, kế tiếp phải giữ vững tinh thần, không thể để cho Mật Nhu vì mình lo
nghĩ nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.