Đọc truyện Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy – Chương 7: Không tìm được người
Diêm Hỏa đang ngủ say lật người, muốn tiện tay đem Kính Huyễn kéo qua ôm vào trong ngực, một tay ở bên cạnh sờ tới sờ lui, không tìm
được thân thể Kính Huyễn, Diêm Hỏa nghi hoặc mở cặp mắt nhập nhèm ra,
lại phát hiện không thấy người bên cạnh đâu?
“A! Người đi đâu rồi?” Diêm Hỏa từ trên giường ngồi dậy, muốn nhìn xem Kính Huyễn có ở trong phòng hay không, nhưng chung quanh không thấy được thân ảnh của Kính Huyễn.
Trước, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm sạch thân thể của
mình, đợi toàn thân mình nhẹ nhàng khoan khoái, mới cầm điện thoại bên
giường lên gọi phục vụ vào, chợt phát hiện sợi dây chuyền bên cạnh cái
gối, tò mò tay cầm lấy xem xét.
Ở giữa dây chuyền có khắc một chữ Bạch, những thứ khác cái gì cũng không có, dây chuyền rất đơn giản, tối hôm qua cô nói cô tên Bạch
Kính Kính đúng không?
“Xin hỏi tôi có thể đi vào không?” Phục vụ lễ phép gõ cửa hỏi thăm.
“Vào đi.”
“Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”
“Tôi muốn hỏi cậu, cô gái đi cùng tôi tối hôm qua đã rời đi
lúc nào?” Diêm Hỏa đặt dây chuyền ở trong túi tây trang, đứng lên hỏi
phục vụ.
“A, ngài nói là một vị tiểu thư mặc lễ phục sao?” Phục vụ
ngẩng đầu lên hỏi Diêm Hỏa, nhìn thấy anh gật đầu mới nói tiếp: “Ngài
nói, vị tiểu thư kia rời đi rất sớm, lúc đi còn ăn mặc rất nhếch nhác,
dường như rất vội vã muốn rời khỏi.”
Diêm Hỏa nghe lời phục vụ nói, trầm tư, chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao? Phải trốn nhanh như vậy, đáng chết, trước kia đều là phụ
nữ tránh Diêm Hỏa hiện tại lại bị phụ nữ tránh, tâm tình Diêm Hỏa trở
nên khó chịu, không nghĩ rằng cô gái có chút thiện cảm kia cư nhiên rời
đi nhanh như vậy.
Từ trong bao da rút mấy tờ tiền giá trị lớn cho phục vụ xong
liền rời đi cũng không quay đầu lại, cầm tây trang lên, lấy di động nhấn số liên tiếp.
“Chuyện gì?” Bên kia điện thoại cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp vào chủ đề.
“Tôi muốn cậu tìm giúp một cô gái tên Bạch Kính Kính.” Diêm Hỏa nói thẳng chuyện mình mình cần tìm anh.
“Cái gì, đại thiếu gia, tôi không nghe lầm chứ? Cậu muốn tìm
một cô gái? Có lầm hay không vậy?” Bên kia điện thoại đổi người khác
nghe, thanh âm nhẹ nhàng trêu chọc hỏi Diêm Hỏa.
“Mấy người cũng ở đó?” Diêm Hỏa lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói, không vui nói.
“Tôi làm sao lại không thể ở chỗ này chứ ? Cậu nói một chút
coi cô gái muốn tìm như thế nào?” Tiếng nói tò mò ở bên kia truyền thẳng vào trong tai Diêm Hỏa.
“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết chứ? Không liên quan.” Không đợi bên kia nói xong, Diêm Hỏa đã cúp điện thoại trước rồi.
“Thật là không nhân tính mà, bất quá Ưng, Diêm Hỏa gọi cậu
tìm cô gái tên gì?” Tá Tiêu bất bình nói, quay đầu lại hỏi người đàn ông bên cạnh kia, toàn thân tản ra khí lạnh băng.
“Bạch Kính Kính.” Đôi tay đánh bàn phím thật nhanh, rất nhanh trên màn hình liền xuất hiện vài tấm hình, tên đều là Bạch Kính Kính .
“Không thể nào, phẩm vị của Diêm Hỏa thật sự kém như vậy sao? Sao lại nhà quê thế này?” Tá Tiêu nhìn ảnh chụp trên màn hình, nghĩ
không ra chẳng lẽ đây chính là người Diêm Hỏa muốn tìm? Lại rất nhà quê
nữa đúng không?