Đọc truyện Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy – Chương 30: Vui vẻ tụ họp cùng nhau
Cái gì, mình còn chưa nói xong,
nhanh như vậy liền cắt đứt lời người ta nói.” Mật Nhu không phục nói,
trong tay còn cầm một cái túi Kính Huyễn giao cho mình.
“Chờ cậu nói xong thì trời sẽ
tối.” Kính Huyễn đi phía trước không khách khí đáp trả vấn đề của Mật
Nhu, không hề bận tâm nói lời này sẽ làm Mật Nhu mất hứng, bất quá người ta vốn cũng không cao hứng.
“Tốt xấu gì cũng phải nể mặt một chút, nào có người như vậy.” Mật Nhu chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau kêu la.
“Ôi, cậu đừng nói, xe của mình
dừng ở bên kia, của cậu đâu?” Thanh Phong rốt cuộc không nhịn được cắt
đứt lời Mật Nhu, ai có thể biết bình thường người mẫu nổi tiếng Mật Nhu
tại nơi làm việc không nói cười, cư nhiên bây giờ thay đổi trở nên dài
dòng như vậy, tiêu chuẩn hai tính cách.
“Mình ngồi xe của cậu là được
rồi, mình vừa mới ngồi xe Kính Huyễn tới.” Lúc này Mật Nhu đành phải
thức thời ngậm miệng, ngồi lên xe Thanh Phong đi về nhà Kính Huyễn.
“A “` Cuối cùng cũng đến, cảnh
tượng kẹt xe bây giờ thật đúng là kinh khủng, mệt chết tôi, Đình bảo
bối, mau rót chén nước cho mẹ nuôi cực kỳ thân ái của con.” Mật Nhu vừa
mở cửa nhà Kính Huyễn ra, không có hình tượng nằm loạn trên sô pha, vẫn không quên sai bảo Bạch Đình giúp mình rót chén nước tới giải khát.
“Cậu có khoa trương quá không?
Xe là mình lái, mình còn chưa kêu mệt cậu đã kêu trước, thật là không
chịu nổi cậu.” Thanh Phong cởi giày ra, vừa bước vào chỉ nghe thấy Mật
Nhu ở kêu như sói tru, bất đắc dĩ trợn mắt nhìn vào không khí.
“Nhưng mình giúp cậu nhìn đường, coi như là một loại công lao luôn.” Mật Nhu siêu cấp vô lại nói.
“Ha ha ““ Hai người các cậu vừa
vào liền đấu võ mồm, có hơi sức thì mau lại đây giúp mình một chút, đem
những thứ này bưng đến phòng khách.” Kính Huyễn không khách khí chỉ chỉ
trên thức ăn bàn, bản thân thì bận rộn đem những thức ăn khác lấy ra.
“YES, trưởng quan.” Mật Nhu cùng Thanh Phong đồng thời nghịch ngợm đứng lên chào, mười phần ăn ý.
“Các cậu làm gì đó, giúp mau.” Kính Huyễn nhìn hành động bọn họ ăn ý, thật sự là cảm thấy muốn cười.
Mật Nhu cùng Thanh Phong nhanh
chóng đem thức ăn trên bàn bưng ra phòng khách, thấy Bạch Hoan ở phòng
khách xem TV rục rịch vươn tay muốn ăn vụng, lại bị Bạch Đình cầm tay
ngăn cản.
“Ahh làm gì đấy, người ta muốn ăn rồi, bụng rất đói.” Bạch Hoan nhìn bàn tay nhỏ ngăn cản mình ăn vụng, làm nũng nói.
“Ít nhất em cũng phải rửa tay
chứ? Tay của em bẩn như vậy, thật không vệ sinh.” Bạch Đình không phải
là không cho Bạch Hoan ăn, chỉ là muốn cô rửa sạch sẽ hai tay bẩn trước, sau đó ăn cũng không vội, sức khỏe quan trọng hơn.
“Vậy được rồi, em sẽ đi rửa sạch sẽ.” Bạch Hoan rất nghe lời đi vào phòng vệ sinh, rửa sạch tay mới ra
ngoài, cầm thức ăn trên bàn lên ăn từng miếng từng miếng, xem ra thật sự là rất đói bụng.
“Bạch Hoan con không cần ăn gấp
như vậy, không có ai tranh giành với con, khát thì uống chén nước trái
cây.” Kính Huyễn quan tâm đặt cốc nước chanh ở trước mặt Bạch Hoan,
thuận tiện cho Bạch Hoan khát là có thể uống…, sau cùng hai người Mật
Nhu vui vẻ nói chuyện.