Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 3: Say rượu mơ hồ


Đọc truyện Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy – Chương 3: Say rượu mơ hồ

Nhìn bữa tiệc mang theo đủ loại mặt nạ dối trá, Kính Huyễn
cảm giác thật nhàm chán, tìm một vị trí khá kín đáo, không dễ bị người
phát hiện ngồi xuống, đôi tay đặt trên bàn chống cằm, “Ai ~~ thật sự là
bữa tiệc rất nhàm chán, lãng phí thời gian của mình.” Kính Huyễn nhỏ
giọng oán trách.

“Tiểu thư, có thể mời cô cùng nhảy một điệu không?” Mặc dù Kính Huyễn đã trốn vào nơi kín đáo nhất, nhưng người này từ lúc bước vào
liền nhìn chằm chằm mình, dễ dàng phát hiện Kính Huyễn, Kính Huyễn nhìn
diện mạo trước mắt hướng Kính Huyễn vươn tay này cũng lịch sự, muốn muốn mời cô cùng nhảy.

“Thật xin lỗi, tôi không biết nhảy.” Kính Huyễn không có hứng
thú để ý đến hắn, thuận miệng tìm lý do cự tuyệt, kết quả từ phía sau
xuất hiện một người đàn ông cho là mình tài giỏi: “Tiểu thư này, có thể
cùng tôi khiêu vũ một khúc?” Hắn cho rằng Kính Huyễn chắc sẽ không cự
tuyệt hắn, giọng nói tràn đầy tự tin.

“Thật xin lỗi, tôi thật sự là không biết nhảy.” Ông trời, có

nhảy cũng sẽ không cùng mấy người nhảy, mắc ói chết mất, Kính Huyễn
nhanh chóng rời khỏi nơi đó, không để ý đến người đàn ông bị Kính Huyễn
không chút do dự cự tuyệt mà trở nên hóa đá, Kính Huyễn đi tới vườn hoa ở phía sau, ở vườn hoa không có người nào, còn thanh tĩnh hơn bên trong
đó, chỉ là Kính Huyễn muốn nhìn cảnh vật xung quanh.

Kính Huyễn kinh ngạc phát hiện ở vườn hoa lại có xích đu, tâm
tình đang tốt liền bước qua đó chơi, thật sự là rất lâu không chơi đùa
rồi, không nhớ rõ là lúc nào nữa, thời điểm rất xa xôi, Kính Huyễn giống như tiểu hài tử chơi đu dây, trên mặt hiện lên nụ cười chân thật.

Chợt Kính Huyễn ngừng lại, khẽ cười nhìn nhìn
bốn phía, xác định bốn phía không có ai ở sau, to gan đứng trên xích đu, dùng sức đu, thân thể bay được rất cao, Kính Huyễn bật cười “Ha ha”,
cảm thấy gió mát thôi vào mặt, mang đến cho Kính Huyễn loại hưởng thụ
khác, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm vào, hình ảnh Kính Huyễn chơi đu dây bị đôi mắt của Diêm Hỏa đứng ở cửa sổ thủy tinh trên lầu hai nhìn thấy, khóe
miệng lộ ra nụ cười bí hiểm, cuối cùng nhìn Kính Huyễn một cái liền mở
cửa xuống dưới lầu.

Cuối cùng Kính Huyễn chơi mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi một chút, cặp mắt nhìn thấy bên cạnh xích đu có cái bàn tròn bằng đá để một ly “nước trái cây”, sao vừa nãy không phát hiện nhỉ? Có thể là mới vừa
mang tới, Kính Huyễn nghĩ vậy lại le lưỡi đáng yêu, bởi vì chơi nên cũng hơi khát nước rồi, không nghĩ nhiều liền bưng “nước trái cây” uống ực
hết, “A” Sao mùi vị có vẻ không đúng? Không phải nước xoài sao? Thế nào
lại có mùi rượu?” Kính Huyễn nghi ngờ nhấm nhấm đầu lưỡi?

“Không phải là rượu chứ?” Kính Huyễn hoảng sợ ngẩn người nhìn
chằm chằm vào cái chén không, Kính Huyễn muốn nhanh nhanh về nhà ngủ,
Kính Huyễn hiểu mình là sẽ không bao giờ uống rượu, nhớ hồi học trung
học uống một ly rượu có ga, tự nhiên cứ có rượu là phát điên khùng,
nhiều lần làm trò cười cho thiên hạ, lại bị bạn học cười nhạo, khi đó đã thể sẽ không uống rượu nữa rồi, uống rượu hỏng việc.

Kính Huyễn hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập, cảm thấy đầu
thật choáng váng, cô muốn nhanh vào phòng vệ sinh phun hết cốc này ra,

rượu cồn đã phát tác, đầu có chút choáng váng, mặt cũng bắt đầu nóng lên rồi, Kính Huyễn biết là mình uống say, dọc theo đường đi lảo đảo
nghiêng ngả tìm Mật Nhu, tại hội trường rộng lớn, rốt cuộc phát hiện Mật Nhu ngồi ở một góc cùng người khác nói chuyện vui vẻ.

Kính Huyễn đầy mùi rượu, tầm mắt mơ hồ đi tới bên người Mật
Nhu, “Mật Nhu ~~ thật xin lỗi, mình rất chóng mặt, mình muốn về trước.”
Kính Huyễn ý chí vẫn minh mẫn đến nói xin lỗi với Mật Nhu.

“Kính Huyễn, cậu làm sao vậy, nơi nào không thoải mái sao? Mình với cậu đi về.” Mặc dù không nỡ để mất cơ hội cùng học trưởng nói
chuyện, nhưng bây giờ nhìn Kính Huyễn ngay cả đi cũng không vững lại hoa mắt, Mật Nhu rất do dự muốn đưa Kính Huyễn trở về.

“Đừng kéo…mình….mình có thể….về, cậu….chơi ….vui vẻ.” Lời nói
Kính Huyễn bắt đầu đánh nhau, nói xong cũng không để ý tới Mật Nhu liền
rời đi, lúc đi tới cửa không cẩn thận đụng phải bức tường thịt, “Đau
quá, ô … ” Đáy mắt Kính Huyễn hiện nước mắt, hai tay vuốt cái mũi đỏ
bừng, ủy khuất nói.

Diêm Hỏa nhìn cô gái đụng vào mình, nhận ra là cô gái lúc ở
trên lầu mình vừa nhìn thấy, nhìn cô giống như là uống say, đưa hai tay
ra nắm bả vai Kính Huyễn, dịu dàng hỏi thăm: “Cô không sao chứ?” Đối với phụ nữ, Diêm Hỏa từ trước đến giờ luôn đối đãi dịu dàng.

Kính Huyễn cúi đầu, thật lâu không trả lời câu hỏi của Diêm

Hỏa, Diêm Hỏa buông tay nắm bả vai Kính Huyễn tay, muốn rời khỏi, bị bả
vai Kính Huyễn mềm như bông sắp ngã trên mặt đất, may mắn động tác Diêm
Hỏa mau lẹ, ôm lấy Kính Huyễn, tránh khỏi sự tiếp xúc trực tiếp của thân thể cô với sàn nhà, Diêm Hỏa buồn cười phát hiện Kính Huyễn lại có thể
ngủ say như chết, lông mi thật dài hơi run rẩy, bộ dáng kia thật đáng
yêu.

Nhìn Kính Huyễn ngủ, lại phát hiện không ai tới để ý cô, Diêm
Hỏa hết cách không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Kính Huyễn rời khỏi bữa tiệc, động tác nhẹ nhàng đặt Kính Huyễn vào xe, nhanh chóng lái chiếc
xe thể thao đưa Kính Huyễn vào khách sạn gần đó.

Mà Mật Nhu vừa định đuổi theo Kính Huyễn, sau khi cùng học
trưởng nói lời từ biệt liền vội vã đuổi theo, lại không ngờ rằng đụng
phải lão tổng công ty, khách sáo mấy câu rồi rời đi, lại phát hiện Kính
Huyễn đã sớm rời khỏi, vội vàng lái xe tìm kiếm khu gần đó, cô đã từng
chứng kiến bộ dạng say khướt của Kính Huyễn, không nhanh chút tìm được
cô, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.