Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 27: Bạch Đình tiểu quỷ bị ‘ghét bỏ’


Đọc truyện Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy – Chương 27: Bạch Đình tiểu quỷ bị ‘ghét bỏ’

“Tại sao con không thể ở chỗ này?” Bạch Đình làm bộ không hiểu ý của Kính Huyễn, bóp méo nó đi.

“Bây giờ mới ba giờ, làm sao
ngươi con tan học sớm như vậy ?” Kính Huyễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo
phía trên TV LCD, không hiểu hỏi.

“Hôm qua không phải con đã nói
với mẹ rồi sao? Chiều hôm nay không cần đi học, ai ““ thì ra là mẹ
quên.” Bạch Đình tốt bụng giải thích với mẹ, xem ra thật sự là cô quên
mất.

“Ha ha ““ Hoá ra là như vậy, thật xin lỗi bảo bối, mẹ quên mất.” Dám làm dám chịu, Kính Huyễn hào phóng xin lỗi Bạch Đình.

“Vậy con phải phạt mẹ mời ăn bữa tiệc lớn, được không?” Bạch Đình thừa cơ lưà gạt túi tiền Kính Huyễn, hai mắt tràn đầy hi vọng.

“Được, A ““` Bạch Hoan đi đâu
rồi? Sao chúng ta nói chuyện lâu như vậy còn không thấy Bạch Hoan?” Kính Huyễn nhìn nhìn trong phòng, vẫn không thấy thân ảnh Bạch Hoan, nghi
ngờ hỏi Bạch Đình.


“Em a, đầu heo kia đến bây giờ
còn đang ngủ, con đi gọi em dậy.” Giọng nói Bạch Đình tràn đầy sủng ái,
nhấc chân rời khỏi phòng Kính Huyễn, đi gọi Bạch Hoan vẫn đang ngủ trên
giường đến tận bây giờ.

“A ““ mẹ, mẹ mua cái gì vậy?”
Vừa muốn đi ra đã nhìn thấy lễ phục bị Kính Huyễn tùy tiện để một bên,
tò mò đi tới muốn lấy ra xem một chút.

“Oh, đây là lễ phục, ngày kia mẹ muốn đi dự tiệc, không có việc gì.” Kính Huyễn thấy Bạch Đình tò mò đi
đến lục lọi túi lễ phục, đã nói Bạch Đình không cần hiếu kỳ với đồ ở bên trong như vậy, không nghĩ tới ngược lại bộ dạng Bạch Đình như nhìn thấy người ngoài hành tinh, nhìn chằm chằm Kính Huyễn.

“Con làm gì dùng vẻ mặt như nhìn quái vật nhìn mẹ, thật không lễ phép.” Kính Huyễn bị Bạch Đình nhìn
khiến toàn thân không được tự nhiên, tức giận quay lại trừng mắt nhìn
Bạch Đình.

“Mẹ sẽ đi dự tiệc? Thành thật khai báo, mẹ muốn đi với ai?” Tiểu quỷ Bạch Đình liếc Kính Huyễn.


“Đứa nhỏ quản nhiều như vậy làm
gì? Con lại quản chuyện của mẹ.” Kính Huyễn nghe Bạch Đình nói, không
khách khí đánh Bạch Đình một cái.

“Người khác muốn con quản con
mặc kệ, con coi mẹ là mẹ con thì con mới quản.” Bạch Đình uất ức sờ sờ
chỗ bị Kính Huyễn đánh, miệng vẫn không quên cãi lại, còn nói được hắn
quản là một chuyện quang vinh.

Kính Huyễn nghe Bạch Đình nói dở khóc dở cười, “Như vậy con là muốn nói mẹ được con quan tâm là vinh hạnh sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, người khác
muốn cũng không có đâu.” Bạch Đình giả bộ rất thận trọng gật đầu một
cái, Kính Huyễn thấy vậy không nhịn được ôm lấy Bạch Đình hung hăng hôn
mấy cái, tự mình ngẫm lại xem, một đứa trẻ chỉ có bốn tuổi giả bộ làm
một người từng trải, có thể không đáng yêu sao?

“Mẹ làm gì đấy, nước miếng đầy ở trên mặt con.” Bạch Đình kháng nghị muốn tránh khỏi bị Kính Huyễn ôm
chặt, tay nhỏ bé quơ quơ lau nước miếng của Kính Huyễn ở trên mặt mình.

“Hừm ““ Con thật không nể mặt,
hôn một cái cũng không được, làm gì hẹp hòi như vậy.” Kính Huyễn nhìn
hành động của Bạch Đình, tâm linh bị thương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.