Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

Chương 1: Công pháp liều chết uy hiếp


Đọc truyện Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy – Chương 1: Công pháp liều chết uy hiếp

“Thôi mà thôi mà, Kính Huyễn tốt bụng, coi như cậu là giúp
mình đi mà, được không?” Trong một gian phòng đơn sơ, một cô gái bộ dạng rất xinh đẹp đang tận lực năn nỉ cô gái im lặng đánh chữ rất nhanh
trước máy vi tính, nhưng dường như là cô gái im lặng đó thờ ơ với sự năn nỉ, hoàn toàn không có ý muốn quan tâm.

“Ôi, người ta thật vất vả lấy được hai vé, cùng đi một chút
cũng không được sao?” Rốt cuộc cô gái xinh đẹp kia nói mệt, muốn nghỉ
ngơi một lúc để lấy lại sức lực, đi tới bên cạnh máy đun nước rót chén
nước uống ừng ực, động tác thô lỗ cùng sự diễm lệ của cô hoàn toàn không tương xứng.

“Cậu đi cùng mình một lần thôi, thật đấy, một lần là được
rồi, cậu không biết, sinh nhật học trưởng Hạo Ưu mời rất nhiều người
đến, cậu rất hãnh diện khi đi cùng mình mà.” Uống hết nước, nghỉ ngơi
xong, Mật Nhu lại bay tới bên cạnh cô gái im lìm, không ngừng thuyết
phục, dường như cô gái kia không đáp ứng thì cô sẽ nói đến khi cô gái
kia đồng ý.

Rốt cuộc Kính Huyễn bị làm phiền đến mức muốn phun trào như
núi lửa, mấy ngày qua cô gái nhỏ này mở miệng ngậm miệng chỉ có cái gì
học trưởng, cái gì bữa tiệc, cô không phiền nhưng mọi thứ khác phiền,
không cách nào tập trung làm việc, vẻ mặt khó chịu nhìn Mật Nhu: “Tại

sao nhất định phải là mình đi cùng, cậu không phải còn có các cô bạn trẻ khác sao? Gọi bọn họ không phải sẽ tốt hơn sao, họ nhất định sẽ vui
mừng đi với cậu.” Kính Huyễn đề cử nhân vật cho Mật Nhu chọn, nhưng cô
lại vội vàng lắc đầu.

“Mình không muốn đi cùng mấy cô đó, nhìn thấy anh đẹp trai
nào thì lại lộ vẻ háo sắc.” Mật Nhu không đồng ý mà nói, nghe xong lời
của cô…, Kính Huyễn không nhịn được nói móc: “Cậu cũng đâu kém bọn họ,
cậu tới đó không phải là muốn gặp học trường gì đó sao? Mấy người đều
giống nhau, cùng chung chí hướng không phải tốt hơn sao?”

“Không được không được, không được một chút nào, họ đi còn
không quậy lật trời rồi, đây là nơi các nhân vật cấp trên tới, bọn họ
lại không được chững chạc như cậu, cậu hãy đi cùng mình, chỉ lần này
được không?” Mật Nhu làm nũng quấn quít lấy Kính Huyễn, dù sao cũng nhất định phải dẫn cô đi.

“Nhưng mình còn công việc, không thể cùng cậu đi tham gia bữa tiệc nhàm chán đó rồi, kiếm tiền rất quan trọng, đúng không?” Kính
Huyễn bày ra bộ dạng quái quái, ở trong mắt cô bữa tiệc của cái gì đẹp
trai đó so ra không thể hơn tiền được, trên thế giới này tiền mới có thể khiến cho cô vui vẻ.

“Làm ơn, cậu đừng luôn tiền tiền tiền được không, cậu thật
không có tình cảm gì hết, cực phẩm soái ca trước mắt đều kém sức hấp dẫn của tiền, kiếm tiền quan trọng như vậy sao?” Mật Nhu mất hứng nói.

“Đúng vậy, nếu không có tiền sao nộp được tiền thuê nhà, nếu
không có tiền mình ăn cái gì sống, nếu không có tiền mình đã sớm chết
đói ở đầu đường, bộ dạng xinh xắn có ích lợi gì, lại không thể làm cơm
ăn.” Kính Huyễn đơn giản nhớ lại những ngày tháng vất vả trước kia, nói
xong trong lòng nghĩ thấy thật đúng, quả thật, với cô bộ dạng xinh xắn
cũng vô ích, vẫn là tiền có thể làm cho cô có cảm giác an toàn hơn.

Mật Nhu liếc mắt nhìn Kính Huyễn một cái, giả bộ bày ra bộ
dáng thua cuộc: “Thật là không cách nào lay chuyển cậu, chắc chắn cái ý
nghĩ này của cậu sẽ dọa chạy những người theo đuổi cậu, xin cậu chú ý
một chút được không, không cần lúc nào cũng đem tiền giắt bên miệng, lúc không có chuyện gì làm cậu nên để cho bản thân mình thoải mái một chút, luôn bức mình chặt chẽ như vậy làm gì, dù sao cậu bây giờ cũng coi là

phú ông nho nhỏ rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Mật Nhu không chịu
nổi Kính Huyễn luôn đem tiền giắt khóe miệng, nhưng cô cũng hiểu rõ tại
sao Kính Huyễn biến thành như vậy, cho nên cũng không nói cái gì, chỉ là muốn nhân cơ hội này để cho cô thư giãn nhiều một chút.

“Những người theo đuổi mình đều là coi trọng bề ngoài, một
đám người ngu ngốc mình không còn lạ gì, hơn nữa mình căn bản cũng không cần gã đàn ông nào cả, bản thân mình cũng có thể vượt qua rất tốt?”
Kính Huyễn bộ mặt khinh thường nói xong, từ trên ghế đứng lên rót chén
nước cho mình, nghỉ ngơi trên bộ sô pha có chút cũ nát.

“Cậu nói rất có lý, nhưng bây giờ người ta kết giao không
phải đều là nhìn bề ngoài sao? Người xấu xí sao dám mang ra bên ngoài
gặp bạn bè chứ?” Mật Nhu vừa nói cũng đi theo Kính Huyễn ngồi trên sô
pha, càng có thể từng bước một nói chuyện.

“Dù sao mình chính là cảm thấy như vậy, cậu muốn làm sao là
chuyện của cậu, mình chỉ nói cho cậu biết, bộ dạng đẹp trai không nhất
định là tốt nhất, hiểu chưa? Đừng lúc nào cũng mộng tưởng hão huyền soái ca như này, trên thế giới có nhiều cô bé lọ lem vậy sao? Thực tế một
chút đi.” Giọng điệu Kính Huyễn ra vẻ người từng trải nói với Mật Nhu,
nhưng cô có nghe hiểu hay không thì không biết.

“Ôi, chúng ta đều nói đi mọi nơi, mình chỉ là muốn đến mời
cậu đi dự tiệc thôi, quyết định như vậy, cậu nhất định phải đi cùng
mình, có được không?” Phát hiện chủ đề của mình đã chạy rất xa, Mật Nhu
kịp thời kéo nó trở lại để tiếp tục.


“Biết rồi, thật là không chịu nổi cậu, cũng chỉ lần này, lần
sau không được viện cớ này cớ nọ, biết không?” Kính Huyễn bất đắc dĩ
đành phải đáp ứng, mấy ngày qua luôn ở đây phá hỏng lỗ tai của mình,
hiện tại rốt cuộc có thể an tĩnh một chút, thế giới yên bình thật sự là
tuyệt.

Nhưng sự thật thì không tốt như Kính Huyễn nghĩ đến, Mật Nhu
thấy Kính Huyễn rốt cuộc đáp ứng, lòng tràn đầy vui mừng kéo Kính Huyễn
ra cửa, “Cậu muốn dẫn tớ đi đâu, mình còn công việc mà.” Kính Huyễn mất
hứng cau mày.

“Đương nhiên là muốn dẫn cậu đi thay đổi quần áo rồi, chẳng
lẽ cậu muốn mặc như thế để tham gia? Đi theo mình là được rồi.” Mật Nhu
đem Kính Huyễn đẩy vào trong xe của mình, phân phó tài xế đưa các cô đến tiệm quần áo danh tiếng.

“Còn phải thay đổi quần áo, trời ạ, mình bắt đầu hối hận.”
Kính Huyễn không thích nhất là lấy một đống quần áo lớn thử tới thử lui, cái đó so với cô làm việc vất vả còn bi thảm hơn, hơn nữa trên mặt còn
phải bôi này bôi kia, thật không thoải mái, ngẫm lại thật kinh khủng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.