Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối

Chương 9: Phỏng vấn


Đọc truyện Mẹ, Chúng Con Muốn Cha: Mật Đường Bảo Bối – Chương 9: Phỏng vấn

Đậu Mật Đường nhìn quần áo trên người, nhớ lại phỏng vấn lúc chín giờ, niềm mong mõi lập tức bay sạch bách .

Làm sao bây giờ?

Về nhà thay quần áo?

Khẳng định là không kịp ! Chờ cô thay xong quần áo, phỏng vấn đã keeyts thúc.

Mua cái mới?

Chỉ có thể như vậy ! Đậu Mật Đường cúi đầu nhặt lên 500 tiền mà“Khổng tước” kia để lại, trong lòng âm thầm than thở một tiếng “Không cần cũng phải cần.”

Vào một shop hàng, mua chiếc váy công sở màu đen. Đậu Mật Đường đón xe đi thẳng đến tập đoàn Tiêu thị.

Đại sảnh Tiêu thị toát lên vẻ quý phái! Bên trong trang hoàng xa xỉ! Từng lời nói cử chỉ của nhân viên đều toát lên sự chuyên nghiệp. Nếu có thể làm việc ở đây lương nhận được sẽ không ít nha! Nếu cô có được số
tiền này, lão mẹ cùng hai đứa nhỏ sẽ có chỗ sinh hoạt tốt hơn!

Đậu mật đường vừa cảm thán , vừa lên thang máy đến địa điểm phỏng vấn ở tầng 30. Cô còn chưa bước khỏi thang máy, đã nghe loa“Tiếp theo, mời
tiểu thư Đậu Mật Đường.”

“Nguy hiểm thật a! Nếu quá năm phút đồng hồ, cơ hội này sẽ vụt mất !” Đậu Mật Đường âm thầm lau mồ hôi, trong lòng thầm nói a di đà Phật.

Mật đường đi vào trong, vụng trộm quét qua giám sát phỏng vấn. Liếc
mắt nhìn khuôn mặt không biểu tình, sắc mặt Đậu Mật Đường lập tức thay

đổi. Trời ạ, tiêu phó tổng chính là ở khổng tước kiêu ngạo trên đường
kia a!

Thật sự là oan gia ngõ hẹp !

Tiêu phó tổng lại chấm điểm cho cô, cố tình hay vô tình đây? Đậu Mật
Đường trong lòng âm thầm kêu khổ!“Gặp quỷ, thật sự là gặp quỷ!”

Đậu Mật Đường cô nếu có thể thông qua phỏng vấn, đó mới chính gặp quỷ a! Xem ra, hy vọng làm việc ở Tiêu thị, một tia hi vọng cũng không có ! Đậu Mật Đường buồn bã! Sớm biết như thế này, cô sẽ không cố chấp!

“Cô tên Đậu Mật Đường?” Tiêu Tử Phượng ngẩng đầu, nhìn Đậu Mật Đường. Ha ha, nguyên lai là tiểu nha đầu cố chấp a! Xem ra, thế giới này thật
nhỏ!

“Vâng!” Đậu Mật Đường ưỡn ngực, trung khí mười phần! Nếu không có hi
vọng vượt qua phỏng vấn, sao không tiêu sái một ít đi! Đỡ phải bị con
Khổng tước này coi thường!

“cô ở đại học thiết kế?” giọng nói của Tiêu Tử Phượng bình thản không có một tia gợn sóng. Như là các cô chưa từng gặp nhau!

“Đúng vậy. Chuyên môn của tôi là thiết kế nội thất!” nữ nhân này có thể làm diễn viên nha.

“Đậu Mật Đường, cô muốn làm việc ở Tiêu thị ư?” Tiêu Tử Phượng trong mắt hiện lên một tia trêu cợt sáng rọi, nháy mắt biến mất.

“Tiêu phó tổng, cô nói, Bá Nhạc có trước? hay là thiên lý mã có
trước?” (*) Đậu Mật Đường biết, nếu cô nói, muốn làm việc ở Tiêu thị,
sẽ trúng bẫy của ả. Còn nếu cô nói không muốn, lập tức sẽ hết hi vọng.

“Đậu tiểu thư, tôi thực thưởng thức sự hài hước của cô. Cô đi về
trước, chờ kết quả sau!” Tiêu Tử Phượng trong lòng một trận khó chịu.
Này nha đầu, cư nhiên xem thấu tâm tư của cô!

Trong thang máy

Đậu mật đường ra khỏi phòng phỏng vấn, trong lòng vừa vui sướng vừa buồn.

Vui sướng là, cô không có bại bởi Tiêu Tử Phượng. Làm cô buồn là bỏ qua cơ hội tốt!

“Đậu Mật Đường, tỉnh lại!” Có gì đặc biệt hơn người , không phải chỉ
là một công việc sao? Cùng lắm thì lại đi phỏng vấn ở công ty khác. Chỉ
cần có tài hoa không sợ không tìm được việc.

Đậu Mật Đường là tài năng trong lĩnh vực thiết kế nội thất. Cho dù

tìm không được công việc lương cao, chẳng nhẽ không tìm được công việc
bình thường a!

Nghĩ đến đây, Đậu Mật Đường bay sạch buồn bã .

Đậu mật đường đến thang máy, bên trong đã có một người . người đàn
ông này ước chừng 60 tuổi. Tuy rằng đã gần 60, nhưng lại không có vẻ
già. Thấy này người đàn ông này, Đậu Mật Đường cảm thấy rất thân thiết.
Cô vội vàng lễ phép hướng ông cúi đầu, mỉm cười!“chào chú!”

Tiêu Thính Quân thấy rõ tướng mạo Đậu Mật Đường xong, vẻ tươi cười
lên cứng lại. Hắn nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Đậu Mật Đường, mới ý thức
được sự thất thố của mình.“Tiểu thư, cháu rất giống một người quen cũ
của ta! Tiểu thư, có thể cho chú biết tên không?”

“dạ, cháu gọi là Đậu Mật Đường!” à, thì ra cô giống cố nhân của người đàn ông này! Trách không được, chú vừa nhìn mình lại ngạc nhiên đến
thế!

Nha đầu này họ Đậu? Cô bé cùng họ với vợ trước Đậu Ngọc Nga! Chẳng lẽ, cô bé này là con gái của cô ấy sau khi tái hôn?

“Đậu tiểu thư, được quen biết cô thật cao hứng!” trong ánh mắt ông
hiện lên một tia hy vọng sáng rọi. Ông rất hy vọng, từ Đậu Mật Đường để
biết tin tức của vợ cũ. Vì thế, liền thuận tiện nói.“Đậu tiểu thư, cháu
bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Thưa chú, tuổi của phái yếu đều nên giữ bí mật ! nhưng mà chú hỏi
thì cháu xin nói, cháu vừa tốt nghiệp đại học. Hết tháng sau cháu vừa
tròn 23 tuổi.”

23 tuổi? Không thể nào? Ngọc Nga rời nhà, là hơn 22 năm về trước! Chẳng lẽ hài tử này là con gái của mình?


“Ha ha, đậu tiểu thư thật thú vị.” Tiêu Thính Quân một bên ha ha
cười, một bên đem đề tài chuyển đến cha mẹ Đậu Mật Đường.“Đậu tiểu thư,
cha mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

“Cám ơn chú! Mẹ cháu thân thể cũng tốt! Cha cháu đã qua đời từ khi
cháu còn rất nhỏ.” Nhắc tới chuyện cha mất sớm, Đậu Mật Đường không cảm
giác được thương tâm khổ sở. Có lẽ, từ nhỏ đã không gặp được mặt cha,
cho nên mới thế!

“À, nguyên lai như vậy a!” Tiêu Thính Quân còn muốn tán gẫu vài câu
với Đậu Mật Đường, nhưng thang máy đã đến tầng 1.“Được quen biết chú
thật cao hứng.” Đậu mật đường cúi đầu nói lời tạm biệt Tiêu Thính Quân,
xoay người rời đi.

Tiêu Thính Quân nhìn bóng dáng đậu mật đường, trong lòng một trận buồn bã.

Cô bé này có phải nữ nhi mình không?

Cha chết sớm? Chắc là Ngọc Nga rất hận ông, mới nói như vậy đi? Nếu
nha đầu này thật sự là con gái ông Tiêu Thính Quân, vậy đúng là ông trời có mắt!

Nhớ tới vợ trước Đậu Ngọc Nga, Tiêu Thính Quân rất áy náy! Mấy năm
nay, cô ấy sống tốt không? Có chịu khổ khổng? Kinh tế khó khăn không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.