Đọc truyện Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc – Chương 143: Rời đi! 3
“Lúc ba cháu còn sống, ông ấy vẫn không yên tâm về cháu, hiện tại ông ấy đi rồi…” Vành mắt dì Tôn hơi đỏ lên: “Dì cũng không muốn để ông ấy không yên tâm, cháu đang có thai lại ly hôn, sau này nên làm gì? Dì suy nghĩ thật lâu, vẫn nên đem bán căn phòng này đi, số tiền bán nhà giao cho cháu, sau này nuôi con cũng đỡ vất vả…..”
“Dì Tôn như vậy không được, dì chăm sóc ba cháu lâu như thế, một nửa căn nhà này cũng là của dì, hơn nữa, nếu bán nó đi, dì định ở đâu?”
”Dì có một người họ hàng xa ở thành phố Cách Bình, trước đó vài ngày, người ấy đã gọi điện mời dì đến chăm sóc cho con của họ dì nghĩ như vậy cũng tốt, ba cháu không ở đây, dì cũng không thể cả ngày ngồi không, dù sao cũng phải có mục tiêu để sống, làm việc cũng giúp dì phân tâm.”
Hải Diêu nghe thấy bà nói thế cũng không biết khuyên như nào, lúc tạm biêt, Hải Diêu đứng ở cửa, đưa mắt nhìn theo bóng lưng dì Tôn, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, bà đã già đi nhiều như thế.
Mỗi người đều có mục tiêu của riêng mình, ba đã mất, Lục Thế Quân và Trịnh Nhã Như còn không có tách ra, Đường Yên và Tô Duy Dương trở về, dì Tôn cũng bắt đầu cuộc sống mới, còn Thang Khải Huân…….
Hải Diêu thu dọn hành lý, cười khổ, anh và Cố Diệc Thù là một đôi do trời đất tạo nên, mà Đông Hải Diêu cô là người không nên xuất hiện trước mặt anh.
Cô đã sớm viết xong tin nhắn đặt lên quầy thu ngân cho Thịnh Hạ, sau đó kéo hành lý rời đi.
Đèn đường vừa được bật lên, trong thành phố náo nhiệt lại có biết bao nhiêu hợp tan, Hải Diêu đứng ở ven đường, xe tới xe đi chạy thoáng qua trước mặt cô.
Không biết từ nơi nào truyền đến giọng hát thê lương, cô nghe đến ngây người.
………….
Tôi ở chỗ nay vui cười, tôi ở nơi này khóc.
Tôi sống ở nơi này cũng chết ở nơi này.
Tôi ở nơi này cầu nguyện, tôi ở chỗ này hoang mang.
Tôi ở chỗ này có được, tôi ở chỗ này mất đi…..
Hải Diêu bước về phía trước, cô không quay đầu lại.
Thành phố này là nơi mai táng thanh xuân và tình yêu của cô, đã có lúc cô từng nghĩ, cả đời này cô sẽ không rời đi nơi này, bởi vì có anh ta ở đây.
Nhưng tình yêu đã chết, giống như bình minh mất đi ánh sáng, rốt cuộc cũng không thể giữ được.
Hẹn gặp lại thanh xuân, hẹn gặp lại tình yêu tươi đẹp.
Hẹn gặp lại….người mà cô đã phụ lòng anh.
Cô ngẩng đầu lên, không cho nước mắt rơi xuống, nhưng trong cổ họng vẫn có hương vị mặn chát, cô không biết vì sao cô lại khóc, dường như cô đã mất đi một thứ gì rất quý giá trên người, cả người cô đau đớn, Hải Diêu cảm thấy, thế giới trước mắt cô thật mơ hồ.