Đọc truyện Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua – Chương 64: Tự làm tự chịu
Hoắc Hi Thần còn nghiêm túc nhìn Hậu Uyển Vân, biểu tình là tiếc hận, giọng nói cũng là tiếc hận, hắn buông tay, rất thất vọng nói: “Đại thiếu phu nhân, ngươi chẳng lẽ không biết thân mình của ngươi đã bị thương căn bản từ sớm, đã sớm không thể dựng dục con nối dòng được sao?”
“Cái gì? Điều đó không có khả năng!” Hậu Uyển Vân mở to hai mắt nhìn Hoắc Hi Thần, dùng sức lắc đầu. Nàng ta một lòng một dạ chỉ biết mình sai Lăng Giác hạ tuyệt tử canh cho Cố Vãn Tình, nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới khả năng chính mình không thể sinh dục! Gả qua cửa mấy ngày nay, Khương Viêm Châu rất ít đi tới phòng nàng ta, càng đừng nói cùng phòng với nàng ta, cho nên nàng vẫn nghĩ đến bụng của mình không nhúc nhích động tĩnh là vì không có cùng phòng, sẽ không nghĩ tới chuyện mình không thể sinh dục. Nay vận thế của nàng đi tới đường cùng, còn trông cậy vào dùng chút thủ đoạn hoài thai để xoay người, Hoắc Hi Thần thế nhưng nói nàng ta không thể sinh! Hậu Uyển Vân như thế nào cũng không thể chấp nhận!
“Như thế nào không có khả năng? Chẳng lẽ đại thiếu phu nhân đang hoài nghi y thuật của ta?” Hoắc Hi Thần thực mất hứng nhíu mày, nói: “Vương phi tuy thân mình bị thương, nhưng ta đến xem, nếu từ từ điều dưỡng, là có thể sinh dục. Nhưng đại thiếu phu nhân thân mình lỗ lã quá lợi hại, chỉ sợ đời này chuyện có con nối dòng là vô vọng.”
Rồi sau đó Hoắc Hi Thần lại phi thường săn sóc nhìn Cố Vãn Tình, chân thành nói cho nàng: “Vương phi đừng lo lắng, nhờ phúc của Vương phi, y thuật của ta gần đây tinh tiến không ít. Vương phi chỉ cần yên tâm, tin ta là được.”
Cố Vãn Tình biết Hoắc Hi Thần luôn luôn ở trong không gian học y thuật, lúc này tuy rằng trong lòng không yên bất an, không biết hắn đang là vì an ủi chính mình mà nói dối hay là sự thật. Bất quá nghĩ lại, y theo bản tính của Hoắc Hi Thần, hắn sẽ không cố ý lấy việc này lừa mình, nếu hắn nói có biện pháp, đó tự nhiên chính là có.
Nếu là lúc trước Cố Vãn Tình chiếm được không gian có bảo vật này, có tư tâm muốn độc chiếm không gian, không muốn cho Hoắc Hi Thần vào không gian nghiên cứu y thuật, thì chỉ sợ Hoắc Hi Thần cũng không có biện pháp thông hiểu toàn bộ y thuật cổ kim, nghĩ ra biện pháp chữa khỏi bệnh vô sinh của Cố Vãn Tình. Này cũng coi như loại thiện nhân được thiện quả đi.
Vì thế Cố Vãn Tình hướng Hoắc Hi Thần gật gật đầu, tinh thần thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, nói: “Làm phiền Hoắc đại phu.” Khương Hằng nhìn sắc mặt thê tử dịu đi rất nhiều, trong lòng cũng thả lỏng chút, gắt gao nắm lấy tay Cố Vãn Tình, làm như sợ trong nháy mắt, nàng đã không thấy tăm hơi. Cố Vãn Tình cầm lại tay hắn, cho hắn một nụ cười ấm áp.
“Thân mình ta luôn luôn rất khỏe mạnh, làm sao không thể không sinh dục!?” Hậu Uyển Vân ở bên cạnh ngây ngẩn cả người, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Hi Thần, bỗng như nghĩ tới cái gì, đảo mắt nhìn Cố Vãn Tình. Tại Hậu gia tự nhiên sẽ không có người hại nàng ta, nhưng tại Khương gia liền không nhất định. Mẹ chồng ác độc này trăm phương ngàn kế đối phó chính mình, nói không chừng chính là nàng làm hại chính mình không thể sinh dục.
Lúc này một mực yên lặng không lên tiếng Phương cô cô cũng chen vào nói, vuốt vuốt khăn trong tay nói: “Đúng vậy, đây là chuyện gì? Hoắc đại phu có xem ra nguyên nhân vì sao không?”
Nguyên do Hậu Uyển Vân không thể sinh dục, vài người ở đây đều hiểu được, chẳng qua chưa từng có người nào đặt ở trên mặt bàn nói ra mà thôi. Nay Phương cô cô nói lời này, chính là làm rõ, sau này tra ra cái gì ám muội, là muốn báo cho Thái Hậu.
Vì thế Hoắc Hi Thần thành thực nói: “Theo như ta xem, là đại thiếu phu nhân trường kỳ dùng dược vật tính chất lạnh vô cùng, thế cho nên bị thương thân mình.”
“A, thế nhưng có chuyện như vậy! Nhất định phải tra cẩn thận!” Phương cô cô ra vẻ giật mình nhìn Hậu Uyển Vân cao thấp một phen, chép miệng, nói: “Thật sự là đáng tiếc, một nữ tử không thể sinh dục, vậy phải làm sao bây giờ? Tương lai đại công tử Khương gia sẽ tập tước, nhưng nếu ngay cả một đích tử đều không có, vậy…”
Phương cô cô nói lời này thực rõ ràng, nếu tương lai Khương Viêm Châu kế thừa tước vị, Hậu Uyển Vân ngươi không có nhi tử trưởng; nếu Khương Viêm Châu sau này bởi vì vấn đề con nối dòng cùng tước vị vô duyên, đó đều là Hậu Uyển Vân ngươi làm hại, ai kêu bụng ngươi quá thua kém, sinh không ra nhi tử.
Sắc mặt Hậu Uyển Vân nhất thời trở nên thảm đạm, vừa nghe Hoắc Hi Thần nói xong, liền ngay cả đứa nhỏ ba tuổi đều biết khẳng định là có người ở bên trong động tay động chân, kê đơn. Tại Khương gia, có lá gan này có năng lực này, trừ bỏ Cố Vãn Tình, còn có ai? Hậu Uyển Vân nhất thời hận không thể lấy dao đâm vài lỗ trên bụng Cố Vãn Tình cho hả giận, hoàn toàn đã quên nàng ta lúc trước là như thế nào trăm phương ngàn kế muốn hại Cố Vãn Tình không thể sinh dục.
Thừa dịp có Phương cô cô đang ở đây, Hậu Uyển Vân nhanh chóng quỳ xuống, ríu rít khóc, cầu cha mẹ chồng làm chủ, tra ra kẻ xấu sau màn này, còn cho mình công đạo. Cố Vãn Tình mắt lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, thời điểm hại người khác không thể sinh dục, cũng không thấy nàng ta nhu nhược nhân từ như vậy, thật sự là dao không đâm trên người mình sẽ không biết đau, nay chính mình không thể sinh, mới biết sợ hãi lo lắng.
Phương cô cô nhìn Cố Vãn Tình nói: “Nô tỳ nghe nói, Chấn Quân đại tướng quân mười ngày sau liền từ Nam Cương đã trở lại. Theo ý tứ nô tỳ, tốt nhất trong vòng mười ngày công chúa có thể điều tra rõ chân tướng, sau khi Chấn Quân đại tướng quân hồi kinh, nên cho Hậu gia một cái công đạo.”
Cố Vãn Tình gật đầu, nói: “Đó là tự nhiên, một khuê nữ nhà người ta đang tốt lành gả đến nhà chúng ta, nay xảy ra chuyện, nhất định là phải cho một công đạo.”
Hậu Uyển Vân vừa nghe huynh trưởng sắp về kinh, tâm bất ổn cuối cùng cũng thả xuống. An Quốc Công từ sau khi hồi kinh, làm việc liền rất khiêm tốn, trực tiếp làm người an nhàn, an hưởng lúc tuổi già, dạo chơi khắp nơi. Nay Chấn Quân đại tướng quân hồi kinh, ít nhất có ca ca trở về làm chỗ dựa cho mình, Khương gia cũng không dám làm quá phận.
Phương cô cô cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai Hậu Uyển Vân, nói: “Đừng nóng vội, công chúa tự nhiên là sẽ cho ngươi một công đạo.”
Hậu Uyển Vân oán thầm, rõ ràng chính là Cố Vãn Tình làm, nàng làm sao có thể nhảy ra thừa nhận tội danh chứ, tám phần sẽ không được việc, hoặc là tìm người chịu tội thay thôi.
Nhưng đây là địa bàn của Cố Vãn Tình, người ta định đoạt, Hậu Uyển Vân chính là trong đầu một ngàn cái một vạn cái không hài lòng, nàng ta có năng lực như thế nào chứ?
Tiễn bước Phương cô cô, Hoắc Hi Thần cũng cáo từ. Trong phòng liền còn lại vợ chồng Khương Hằng, Hậu Uyển Vân, Lưu đại phu Khương phủ.
Cố Vãn Tình chỉ vào chữ “hiếu” do chính tay Thái Hậu viết, nói với Hậu Uyển Vân: “Uyển Vân à, đó là Thái Hậu ban cho ngươi, ngươi chớ để phụ thanh danh hiếu thuận đó.”
Khương Hằng thản nhiên quét mắt Hậu Uyển Vân một cái, ngồi ở bên cạnh Cố Vãn Tình. Có Khương Hằng ở đây, Hậu Uyển Vân cũng không dám lại đùa giỡn tâm địa gian giảo gì, vị đệ nhất quyền thần đương triều này cũng không phải dễ hồ lộng như vậy.
“Đúng vậy, đại thiếu phu nhân rất hiếu thuận.” Một giọng nói dễ nghe vang lên ngay cửa, một người phụ nữ thân mình mạn diệu đi vào trong phòng, trên mặt mang theo một tia lãnh ngạo. Cẩm Yên mắt lạnh nhìn Hậu Uyển Vân, đánh giá người phụ nữ từ trên xuống dưới đều lộ ra dối trá này, không khỏi âm thầm cảm khái: chính mình năm đó thật sự là bị mỡ heo che tim, thế nhưng luôn nghĩ tốt cho nàng ta, che chở nàng ta! Ngẫm lại những chuyện mình đã làm, bị người ta dùng làm đầu thương, Cẩm Yên liền hận không thể tìm cái động tiến vào.
“A, là Cẩm Yên cô nương đến đây.” Hậu Uyển Vân có chút ngượng ngùng. Lần trước nàng ta cùng Cẩm Yên tranh chấp, xem như xé rách mặt, ở Khương gia một người duy nhất ngang nhiên đứng ra duy hộ nàng ta, chỉ sợ hiện tại cũng không đứng về phía mình nữa.
Cẩm Yên hướng Vương gia Vương phi chào, rồi sau đó nói: “Cẩm Yên mới vừa nghe nói việc đại thiếu phu nhân không thể sinh dục, cảm thấy sự tình rất quan trọng, liền chạy lại đây.”
Hậu Uyển Vân hận không thể liếc mắt xem thường nàng, người phụ nữ này, như thế nào chuyện gì đều phải chặn ngang một cước!
Cẩm Yên cũng không để ý Hậu Uyển Vân, tiếp tục nói: “Nay năm di nương của đại phòng, hai người bệnh nặng, ba người khác cũng bị thương thân mình, chỉ sợ thời gian ngắn không thể khang phục. Đại thiếu phu nhân lại không thể sinh dục, đại phòng nay tổng cộng một nhi tử một nữ nhi, trưởng tử tuổi nhỏ, mà thân mình suy yếu, con nối dòng đích tôn đơn bạc, Cẩm Yên cảm thấy, dù thế nào đều nên lại nạp vài thị thiếp cho đại phòng, để khai chi tán diệp.”
Hậu Uyển Vân vừa nghe nàng nói xong, tức giận đến nỗi mặt đều tái mét. Vừa mới biết mình không thể sinh, nàng đã nghĩ đưa thị thiếp vào viện của nàng, đó là ý tứ gì?
“Đa tạ Cẩm Yên cô nương quan tâm, đây là việc riêng của đại phòng chúng ta, chính là chuyện này còn muốn hỏi ý phu quân một chút.” Miệng Hậu Uyển Vân khách khí, nhưng ý tứ thực rõ ràng: chuyện này là chuyện nhà của chúng ta, ngươi – một người ngoài không cần xen vào việc của người khác.
Cẩm Yên hừ một tiếng, nói với Cố Vãn Tình: “Vương phi đừng trách móc, tính Cẩm Yên thích xen vào.” Lại có ý nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Lúc trước chuyện của đại thiếu phu nhân, ta không phải cũng nhúng tay rất nhiều, đại thiếu phu nhân lúc ấy cũng không hé răng sao? Cẩm Yên còn tưởng rằng đại thiếu phu nhân rất thích Cẩm Yên nhúng tay vào chuyện của đại thiếu phu nhân đó chứ, như thế nào nay lại không cam lòng? A, không nói sớm, làm ta đây là mặt nóng thiếp mông lạnh, còn trông cậy vào thị thiếp mới nạp vào sinh mấy nhi tử, dưỡng ở dưới danh nghĩa đại thiếu phu nhân.” Năm đó thời điểm ta giúp ngươi, ngươi như thế nào không nói ta xen vào việc của người khác?
Lúc này Khương Hằng mở miệng sáp câu: “Viêm Châu đứa nhỏ này, con nối dòng quá đơn bạc… Lần này vài thị thiếp đều bị tổn hại thân mình, cũng nên nạp vài người mới vào mới được. Trước năm mới lão Nhị, lão Tam liền trở về từ trong thư viện, lão Nhị cũng đến tuổi nên đính hôn, trong phòng không thể không có vài nha đầu vừa ý. Cẩm Yên, vương phi mấy ngày nay thân mình khó chịu, liền làm phiền muội làm lụng vất vả, đem chuyện này làm đi.”
Vừa nghe Khương Hằng mở miệng, việc này liền định xuống dưới rồi, Cẩm Yên mắt lạnh nhìn một cái bay về phía Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân cười cười, nói: “Phụ thân, chớ nên trách con dâu xen vào việc của người khác. Ngài xem, trong phòng phu quân đều thêm người mới, trong phòng phụ thân lại hư không đã lâu. Con dâu nhìn Cẩm Yên cô nương đối với phụ thân vẫn trung thành và tận tâm hết sức hầu hạ. Nhưng nếu không có thân phận, tại trong phủ làm việc khó tránh khỏi sẽ có một ít tin đồn, sẽ bị tổn hại thanh danh, phụ thân không bằng liền thừa dịp sắp qua năm mới, cho Cẩm Yên cô nương nâng phòng, tốt xấu cũng là một cái danh phận?”
Hậu Uyển Vân vừa nói ra lời này, ba người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Trong đầu Hậu Uyển Vân âm thầm đắc ý: ngươi không phải cho ta ghê tởm sao? Ta đây cũng ghê tởm ngươi! Hậu Uyển Vân liền không tin, thân là một phụ nữ sẽ không muốn danh phận, mặc dù là thân phận một di nương, cũng tốt hơn thật không minh bạch. Nhưng hậu trạch Khương gia do Cố Vãn Tình nắm giữ, Cố Vãn Tình tự nhiên là sẽ không hy vọng một hồng nhan tri kỷ như hoa như ngọc như vậy trở thành thị thiếp Khương Hằng.
Như vậy khiến cho hai ả đàn bà này nội đấu là xong. Hậu Uyển Vân tính toán, nhưng nàng ta lại không biết chính mình náo loạn thêm một cái ô long, nàng ta cư nhiên đề xuất làm cho Khương Hằng thú thứ muội của mình!
Khương Hằng là người đầu tiên sắc mặt trở nên cực khó coi, ngữ khí không khách khí: “Hậu thị, ngươi quản tốt chuyện trong phòng ngươi, tay chớ duỗi quá dài.”
Cẩm Yên lạnh lùng cười cười, Hậu Uyển Vân đây là muốn đấu cùng nàng sao? Vì thế Cẩm Yên lắc lắc khăn, nói với Lưu đại phu: “Lưu đại phu, nay vương phi bệnh nặng thể hư, đúng là thời điểm nên điều dưỡng tẩm bổ, ta nghe nói nếu lấy thịt người làm thuốc, thì rất bổ. Cho nên thời cổ có hiếu tử cắt thịt cứu mẹ, lưu truyền rất rộng…” Ánh mắt Cẩm Yên liếc về phía Hậu Uyển Vân, che khăn cười nói: “Này lại là khéo, Khương gia chúng ta liền có một vị có tiếng hiếu nữ, ngươi xem, chữ “hiếu” tự tay Thái Hậu viết đã nói lên tất cả. Hiếu nữ, lời hay này ai cũng nói được, mà phải nhìn hành động, ngươi liền nhẫn tâm nhìn mẹ chồng bệnh nặng sao?”
Lưu đại phu sờ sờ chòm râu, nói: “Đúng là như thế, nay thân mình vương phi rất yếu, nếu có thể tìm thịt người làm thuốc, tự nhiên sẽ khang phục rất nhanh.”
(Lk: hum bữa vô tình thấy mấy tấm hình giết thiếu nữ để lấy thịt, ko biết của lũ Trung hay lũ Thái vì thấy tiếng Thái, hết hồn, cả đêm ko ngủ đc, con người mà làm như con heo ấy! May mà vừa thấy lướt wa đã vậy, click vào bài đó coi chắc ám ảnh cả tháng wá!)
Ánh mắt mấy người ở đây không hẹn mà cùng nhìn về phía Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân cắn răng, cổ cứng ngắc, một cái “bổng sát”* này của Thái Hậu thật quá ác độc! Nay nàng ta đâm lao phải theo lao, không cắt không được.
*Bổng sát (捧杀): cố ý thổi phồng, tán dương một cách làm cho người được tán dương tự phụ, kiêu căng, ngạo mạn làm bản thân thụt lùi thậm chí tự nhảy vào chỗ chết. Giống câu ghét cho ngọt cho bùi!
“Hiếu nữ nhà chúng ta tự nhiên sẽ cắt.” Cẩm Yên lấy ra một con dao từ trong người, xem ra là có chuẩn bị mà đến.
“Người tới, tiến vào hầu hạ đại thiếu phu nhân.” Cẩm Yên lo lắng không đưa dao cho Hậu Uyển Vân, vạn nhất nàng ta dùng dao đả thương người làm sao bây giờ!
Vì thế ba bốn bà tử cao lớn thô kệch tiến vào, kéo trụ Hậu Uyển Vân lại, mang đi cách vách thiên thính, nàng ta nếu có một tia dị động, vài bà tử sẽ lập tức chế trụ nàng ta.
Một con dao sáng chói, để trên bàn trước mặt Hậu Uyển Vân, trên bàn còn có một cái khay để đựng thịt cắt ra. Cẩm Yên đứng phía trước, dùng khăn che miệng, nói: “Hiếu nữ, mau cắt đi, ngươi cũng không phải chưa cắt qua, chẳng lẽ muốn cho các bà tử động thủ sao?”
Chuyện hôm nay, Hậu Uyển Vân biết là trốn không thoát, người ta không bỏ qua, muốn trừng trị nàng ta, nàng ta giãy dụa cũng vô dụng. Nàng ta chỉ có thể chờ đến khi Chấn Quân đại tướng quân trở về.
Hậu Uyển Vân run run cầm lấy dao nhỏ, thân mình run rẩy. Năm đó khi đích tỷ tỷ ruột Hậu Uyển Tâm chết, nàng cũng cắt qua thịt, bất quá khi đó nàng ta tính kế trước hết rồi, mình dùng ít thuốc tê, dao nhỏ cũng là trước tiên dùng rượu trắng mạnh nhất tiêu độc, coi như dao giải phẫu, cắt một dao, ra ít máu, thiếu một khối da thịt nhỏ, cũng không tính quá đau đớn.
Nhưng nay, nàng ta không chuẩn bị một thứ gì hết, liền muốn cắt một miếng thịt chẳng phải là đau muốn chết!
“Mau đi! Chẳng lẽ ngươi không hy vọng Vương phi sớm ngày khỏe lại?” Cẩm Yên ở bên cạnh thúc giục.
“Chậm đã!” Thúy Liên đi tới quát một tiếng. Cẩm Yên nhíu mày nhìn Thúy Liên. Chỉ thấy nha hoàn đi sau Thúy Liên buông cái khay, bên trong có một cái tẩu màu lam, còn có một cái hộp.
“Vương phi sợ đại thiếu phu nhân quá đau, nên gọi ta đưa tiêu dao cao đến đây.” Thúy Liên cười tủm tỉm đem tiêu dao cao đặt ở trước mặt Hậu Uyển Vân, nói: “Thỉnh Đại thiếu phu nhân dùng từ từ.”
Mắt Hậu Uyển Vân nổi đỏ.
“Cắt đi, dù sao đều là một dao, chết sớm siêu sinh sớm. Ngươi nếu không hạ thủ được, kêu các bà tử động thủ là được.” Cẩm Yên ở bên cạnh thúc giục.
Hậu Uyển Vân giơ cánh tay lên, lộ ra một cánh tay như ngọc, vết tích khi bị cắt một miếng thịt lúc trước trên cánh tay đã cơ hồ nhìn không thấy. Chính nàng ta xuống tay ít nhất còn biết nặng nhẹ, nhưng nếu thay đổi thành các bà tử thì phỏng chừng vết thương đó liền thảm thiết không thể nhìn. Cho nên Hậu Uyển Vân quyết định vẫn là chính mình động thủ.
Tim nàng ta đập thình thịch, giơ tay chém xuống, dùng dao tước rớt một miếng thịt mảnh. Miệng vết thương nhất thời chảy máu, làm Hậu Uyển Vân đau đớn, nước mắt chảy ròng, ném dao nhỏ trong tay, ngao ngao la to.
“Mau tiếp miếng thịt!” Cẩm Yên thấy nàng ta động thủ, nhanh chóng sai bà tử. Bà tử đem miếng thịt đặt ở trong cái khay rồi mang đi.
Một bà tử khác dùng băng vải cuốn lấy cánh tay Hậu Uyển Vân, đỡ nàng ta ngồi xuống, nhưng nàng ta đau cả người rút gân, Thúy Liên vội hỏi: “Xem đại thiếu phu nhân quá đau, mau cho đại thiếu phu nhân dùng tiêu dao cao!”
Một tiểu nha hoàn nhanh chóng cầm cái tẩu rồi đi lên, Thúy Liên tiếp nhận cái tẩu, đem miệng tẩu đến bên cạnh Hậu Uyển Vân, giọng nói mang theo mê hoặc: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ biết ngài đau lợi hại. Ngài đến hút một ngụm, hút một ngụm sẽ không đau…”
Hậu Uyển Vân đau đớn quả thực hận không thể chết lập tức, nay bị đau đớn giày vò đến thần chí không rõ, nghe xong Thúy Liên nói, theo bản năng miệng hướng tới miệng tẩu.
“Ai, đúng rồi, đại thiếu phu nhân, hút một ngụm… Lại hút một ngụm…” Thúy Liên cười tủm tỉm nhìn Hậu Uyển Vân hút tiêu dao cao như đói khát.
Hậu Uyển Vân biết, tiêu dao cao này không được chạm vào. Nhưng nay, nàng ta quá đau không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần có thể hết đau, bắt nàng ta làm cái gì đều được. Mơ mơ màng màng hút một ngụm tiêu dao cao, chỉ cảm thấy thân mình giống như đằng vân giá vũ (đi mây về gió), đau đớn lập tức giảm bớt không ít. Hậu Uyển Vân giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, bắt đầu hút một ngụm lại một ngụm. Chờ khi đau đớn của nàng ta rốt cục giảm bớt, ý thức khôi phục, trợn mắt vừa thấy, nàng ta đã dùng hết non nửa hộp tiêu dao cao!
Hoắc Hi Thần mắt lạnh tựa vào cửa, nhìn Hậu Uyển Vân. Căn cứ vào sách thuốc trong không gian mà hắn đã coi, hắn biết, hút thuốc nha phiến liều lớn như thế, Hậu Uyển Vân đã thành nghiện. Một khi dính vào nha phiến, cả người nàng ta, coi như đã bị hủy diệt rồi.
“Tự làm tự chịu, hừ.” Hoắc Hi Thần hừ lạnh một câu.