Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu

Chương 25


Bạn đang đọc Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu: Chương 25


Bố Thuý Thuý không thể xin nghỉ phép quá lâu, ông ở lại Hồng Kông được một tháng thì quay về, để lại mình Thuý Thuý mơ màng đối diện Dương Chiến. Đương nhiên, trước mặt bố Thuý Thuý, Dương Chiến tỏ ra hiền lành lương thiện như Thích Ca Mâu Ni. Chỉ trong nháy mắt, anh luôn mất hết sự kiên nhẫn đối với một Thuý Thuý mơ mơ màng màng, hơi một tý là anh trách mắng chì chiết cô, mấy lần tức giận, anh chỉ muốn ném Thuý Thuý ra ngoài cửa sổ. Khi rời khỏi đó, bố Thuý Thuý rất yên tâm, ông cảm thấy Dương Chiến là một người đàn ông tốt hiếm có, trong xã hội ngày nay, người tốt như Dương Chiến không còn nhiều nữa.
Bố Thuý Thuý vừa đi, Dương Chiến liền khôi phục lại khuôn mặt nguyên thuỷ đối với Thuý Thuý, Thuý Thuý được vị bác sĩ nổi tiếng chữa trị đã có chút khởi sắc, cũng thấp thoáng nhận ra anh là ai, cứ vừa nhìn thấy anh là lập tức lẩn trốn. Hôm nay, Thuý Thuý ngủ lười, không chủ động đi chữa bệnh, cứ nghĩ đến máy móc của anh không biết đến bao giờ mới chế tạo được, anh lại càng bực bội, nổi giận đùng đùng lao vào biệt thự anh thuê cho Thuý Thuý, đi thẳng lên trên tầng, lấy chân đạp cửa phòng ngủ, hất tung chăn của Thuý Thuý và bắt đầu chửi bới cô. Bị đánh thức bất ngờ, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Dương Chiến, Thuý Thuý run rẩy sợ hãi, vội chui vào trong chăn, còn không dám thò đầu ra. Dương Chiến không buông tha, túm lấy cô, định vứt cô ra ngoài cửa sổ chạm sát đất. Thuý Thuý giãy giụa, kêu khóc gọi mẹ. Dương Chiến mềm lòng, đưa cô vào phòng tắm, mở vòi hoa sen trong bồn tắm, cởi quần áo cô, nắm lấy cô, tắm cho cô giống như giặt một cái khăn, giúp cô mặc váy, rồi nhét cô vào trong xe hơi của anh, đưa đến chỗ bác sĩ.

Dương Chiến lao nhanh trên đường phố Hồng Kông, may mà biệt thự anh thuê cũng khá gần bệnh viện, một lúc là đến. Bệnh viện nằm trên khu vực phồn hoa của Hồng Kông, Dương Chiến thuê biệt thự ở đó đương nhiên giá cũng rất đắt đỏ. Dương Chiến quay sang nhìn Thuý Thuý ngồi bên cạnh anh, tóc ướt nhèm, đang sợ sệt quan sát người qua xe lại nườm nượp trên đường phố Hồng Kông. Có một lần, Thuý Thuý nói, Hồng Kông chẳng có gì hay cả, cũng giống như Thanh Đảo, vùng ven biển vậy, hơn nữa lại quá đông người, trên đường đâu đâu cũng đầy người, đi lại chen chúc, lao nhanh như bay, cứ như là đi ăn cướp, còn ở Thanh Đảo không đông người, đi lại cũng không nhanh, đường phố rộng rãi thoáng mát, rất dễ chịu. Những lời này là Thuý Thuý nói ra mấy hôm trước, bệnh của cô đã khá hơn đôi chút, thỉnh thoảng cũng biết nói ra những suy nghĩ của mình. Thuý Thuý nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Chiến, vội vàng tránh né. Dương Chiến hỏi một cách nghiêm khắc và khô khan: “Bệnh của cô khi nào mới khỏi? Có thời hạn không? Tôi không có thời gian để lãng phí vào cô!” Thuý Thuý khẽ hỏi: “Bệnh của tôi thì có liên quan gì tới anh?” Âm mưu của Dương Chiến bị lật tẩy, đùng đùng nổi giận: “Im ngay! Nói nữa là tôi ném cô ra khỏi xe đấy!”
Thuý Thuý thận trọng nép người về phía cửa xe, bắt đầu nhớ mẹ. Bác sĩ là một người hoà nhã ngoài 50 tuổi, ông rất yêu quý khuôn mặt vừa thẹn thùng vừa mơ màng của Thuý Thuý nên cư xử rất đỗi dịu dàng với cô. Mấy lần ông nhìn thấy Dương Chiến nổi giận mắng mỏ Thuý Thuý, mặc dù ông không biết Dương Chiến và Thuý Thuý có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy Thuý Thuý và bố cô ăn mặc nói năng đều rất bình thường, còn Dương Chiến thì vừa nhìn đã biết là nhân vật danh tiếng trong xã hội, không biết tại sao Dương Chiến lại bỏ ra số tiền lớn để chữa bệnh cho Thuý Thuý. Đạo đức nghề y không cho phép ông hỏi han quá nhiều. Sau khi nhìn thấy vài lần Dương Chiến nổi giận với Thuý Thuý, bác sĩ không kìm lòng được, bèn khuyến cáo Dương Chiến, nếu anh của tiếp tục làm như vậy thỉ chỉ có hại cho việc chữa trị của Thuý Thuý mà thôi. Vì máy móc mấy chục triệu tệ của anh, Dương Chiến bất đắc dĩ phải hứa với bác sĩ. Thế nhưng sau đó, anh vẫn không thể kìm nổi tính khí nóng nảy được hình thành từ nhỏ của mình, mặc dù mỗi lần nổi nóng, anh đều hối hận mất mấy phút.
Lúc này, bác sĩ nhìn thấy toàn thân Thuý Thuý ướt nhèm, hơn nữa, khi nắm tay, phát hiện ra toàn thân cô đang run rẩy, ông hỏi Dương Chiến đã ngược đãi cô thế nào. Dương Chiến giờ mới sực nhớ, khi nãy vì vội quá, đã dùng vòi nước lạnh tắm cho Thuý Thuý, thảo nào mà Thuý Thuý khi đó cứ rên hừ hừ, dưới sự uy hiếp của anh mới chuyển thành tiếng thút thít. Tắm xong, anh cũng không kịp lau khô cho cô, cứ thế mặc bộ váy cho cô, cần phải biết rằng bây giờ trời đã chuyển sang thu. Trước câu hỏi vặn của bác sĩ, Dương Chiến hơi đỏ mặt, trình bày mấy câu. Bác sĩ nghiêm khắc nói: “Ông Dương, nếu còn để tôi phát hiện ra một lần nữa ông ngược đãi bệnh nhân, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!” Dương Chiến ủ rũ xin lỗi:”Xin lỗi, sau này tôi sẽ hết sức chú ý”.Bác sĩ lườm anh một cái, gọi y tá rót cho Thuý Thuý một tách cafê nóng, khoác thêm áo khoác vào, sau đó bắt đầu chữa bệnh. Vị bác sĩ này có học vấn uyên bác nhất về tâm lý học. Ông chẩn đoán, Thuý Thuý không có vấn đề gì về tinh thần, chỉ là gặp phải sự tổn thương quá lớn nên tự khép mình lại. Sau khi trị liệu tâm lý có thể bình phục. Ông chuẩn bị mấy hôm nữa sẽ tiến hành trị liệu bằng phương pháp thôi miên cho Thuý Thuý, để trong quá trình bị thôi miên, Thuý Thuý có thể nói ra tất cả nỗi đau tâm lý mà cô phải chịu đựng, có như vậy, bác sĩ mới có phương hướng điều trị chuẩn xác.

Được bác sĩ điều trị, Thuý Thuý đã khá hơn nhiều, biết nói chuyện, biết cười, biết trợn trừng mắt với Dương Chiến khi tức giận, cũng biết cãi lại Dương Chiến nữa. Dương Chiến cảm thán, đúng là Thuý Thuý lúc mơ mơ màng màng trước đây vẫn đáng yêu hơn.
Có một lần, Thuý Thuý tức giận quá, còn lấy nệm ghế sô fa ném vào Dương Chiến. Lúc đó Dương Chiến quá bất ngờ, không tránh nên bị ném thẳng vào, sau đó anh xoa xoa mũi, kinh ngạc bước đi. Sau khi bác sĩ kết thúc việc chữa trị, Dương Chiến mải bận rộn, mãi mới đến đón Thuý Thuý. Trước khi rời khỏi đó, bác sĩ dặn anh, nói trời đã bắt đầu lạnh, cần phải mặc thêm áo ấm cho Thuý Thuý, mọi người đều mặc áo khoác, Thuý Thuý vẫn mặc chiếc váy mỏng đem từ Thanh Đảo đến.

Dương Chiến gật đầu đồng ý, đúng là anh đã sơ suất bỏ qua việc này. Chính anh đã tự mua ình một số quần áo, lại không hề nghĩ đến việc mua cho Thuý Thuý.
Lần này, anh dẫn Thuý Thuý đến thiên đường mua sắm lớn nhất Hồng Kông. Những cô người yêu trước kia của Dương Chiến hầu như đều là người mẫu, quần áo anh mua cho họ đều dài và thon nhỏ. Anh dựa theo kinh nghiệm của mình, đến thẳng những khu vực bán hàng hiệu nổi tiếng mà các cô gái yêu thích, chỉ cần ưng ý bộ quần áo trên người ma-nơ-canh đang mặc là bảo cô bán hàng lấy loại thon nhất dài nhất để Thuý Thuý mặc thử. Nhưng Thuý Thuý chỉ cao có hơn 1m60, thêm nữa, gần hai tháng qua cơm cá cơm thịt hầu hạ, lại béo tròn giống như trước đây, thậm chí còn hơi có bụng dưới, những bộ quần áo đó, Thuý Thuý sao có thể mặc vừa đây? Cô bán hàng nhìn Thuý Thuý và Dương Chiến, cười gượng.
Lúc này Dương Chiến mới kịp phản ứng lại, cơn giận bốc lên, anh không trách mình suy nghĩ không được chu đáo, ngược lại trách Thuý Thuý thân hình không đủ cao, không đủ gầy, không đủ thân hình người mẫu, làm anh mất mặt!

Dương Chiến cố kìm cơn giận, nói với cô bán hàng: “Thôi, bỏ đi, cảm ơn cô! ” Rồi kéo Thuý Thuý đi. Thuý Thuý không cam tâm, cứ quay đầu lại nhìn bộ đồ tuyệt đẹp đang mặc trên người ma-nơ-canh. Đây là bộ đồ màu đen chất liệu cao cấp, ở ống tay có một hàng hoa hồng đỏ tươi bằng lụa tơ tằm to bằng nửa lòng bàn tay, phía bên phải eo cũng có một bông hoa hồng nhỏ tươi thắm như vậy. Thuý Thuý chưa bao giờ nhìn thấy bộ đồ đẹp đến thế. Đồ trong trung tâm mua sắm Ánh nắng mặt trời và Mùa xuân Pari ở Thanh Đảo đều rất đắt, Thuý Thuý gần như chẳng bao giờ đi xem, không có tiền mua, xem xong càng đau lòng. Đồ của Thuý Thuý mặc đều mua ở những chỗ phổ thông, có 70, 80 tệ mà Thuý Thuý cũng đã thấy hơi đắt rồi. Thuý Thuý cứ liên hồi quay lại nhìn bộ đồ đó, cũng ngại không dám mở miệng ra bảo Dương Chiến mua, miệng chu ra vẻ oan ức. Dương Chiến thấy ánh mắt thèm thuồng của cô, bực bội: ” Bộ đồ đó mặc trên người người mẫu mới đẹp, cô nhìn lại cô đi, vừa béo vừa lùn, cô mặc mà đẹp được thì tôi ra ngoài đường bị xe đâm chết!” Thuý Thuý vừa giận vừa cuống, bỗng lắp ba lắp bắp: “Tôi, tôi… không béo đến thế, chỉ là hơi … hơi béo một chút thôi…” Dương Chiến chẳng buồn tranh luận với cô, tiện tay chỉ bộ đồ trước mặt, nói với cô bán hàng tìm kích cỡ phù hợp với Thuý Thuý và cho vào túi. Thuý Thuý không thích, nói: “Đây là quần áo của phụ nữ trung tuổi, dành cho những bà mẹ 50 tuổi mặc”. Dương Chiến không thể nhịn nổi nữa, hét lớn: “Thích mặc hay không thì tuỳ! Tôi chẳng muốn hầu hạ cô nữa đâu! Bộ này còn đắt hơn bộ khi nãy những 2000 đô la Hồng Kông, cô còn không hài lòng, cô muốn chết à! Muốn chết thì ra ngoài đâm vào xe đi! ” Cô bán hàng kinh ngạc nhìn hai người, đoán xem họ quan hệ gì với nhau, người yêu? Trông không hợp! Người giúp việc? Ánh mắt Thuý Thuý nhìn Dương Chiến không hề giống người giúp việc nhìn ông chủ.
Thuý Thuý định chửi gì đó, nhưng lại không nghĩ ra được, bèn nói: “Đồ thần kinh”, rồi quay người đi luôn. Dương Chiến tức điên lên, hồi lâu mới nghĩ ra việc đuổi theo cô, chớ để cô bị lừa bắt ở giữa trung tâm này, thế thì máy móc của anh cũng đi luôn. Dương Chiến tìm kiếm một lúc lâu, khó khăn lắm mới tìm thấy Thuý Thuý đang đứng trước bộ váy màu đen đó. Dương Chiến không nói lời nào, kéo cô ra khỏi trung tâm, đẩy cô vào xe, về nhà! Suốt dọc đường đi, Dương Chiến bực bội nghĩ, không chờ được đến lúc đồ nói lắp này chữa khỏi bệnh, phát minh ra máy móc, anh đã bị làm cho tức đến chết mất! Không tức chết thì cũng phải bị tổn thọ mất hai mươi năm! Dương Chiến vừa lái xe vừa cầu nguyện: “Thượng đế à, xin ngài hãy để cô ta trở lại trạng thái ngớ ngẩn không biết chửi ai như trước đi, con thực sự không thể chịu đựng nổi cô ta nữa rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.